Kiều yếp

 
Cơ Tắc dở khóc dở cười, làm sao hắn có thể đem những bảo vật mà hắn đã tặng cho nàng đổi thành tiền chứ? Hơn nữa, chi tiêu cho quân lương rất lớn, những khoản này sẽ không đáng bao nhiêu.
 
Đúng là một đồ siêu ngốc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Điện hạ.” Khuôn mặt thiếu nữ ngây ngô nhìn hắn.
 
Mặc dù Triệu cơ của hắn có chút ngốc nghếch, nhưng hắn cực kỳ yêu sự ngốc nghếch của nàng.
 
Cơ Tắc đóng hộp gỗ, trải lại tấm vải phủ bên ngoài.
 
Triệu Chi Chi nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ không lấy chúng sao?"
 
Cơ Tắc hôn lên trán nàng: "Lấy, cô lấy. Rương bảo vật của Triệu cơ có thể giúp được rất nhiều, cô thay các tướng sĩ cảm tạ Triệu cơ."
 
Tức thì Triệu Chi Chi có cảm giác nhiệt huyết sục sôi đã làm được chuyện lớn: "Thật sự có thể giúp rất nhiều sao?"
 
Cơ Tắc dẫn nàng trở lại: "Đương nhiên là được."
 
Hắn sẽ giữ những thứ đó cho nàng trước, hắn sẽ cho nàng nhiều bảo vật càng nhiều càng tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai người nằm lại trên giường, Triệu Chi Chi không còn gì phải lo lắng nữa, nàng theo thói quen tiến đến ôm Cơ Tắc.
 
Cơ Tắc đắp chăn bông đàng hoàng, ôm lấy nàng, cúi đầu hôn: "Ngủ đi."
 
Triệu Chi Chi hài lòng nhắm mắt lại: "Ừm, ngủ."
 
Trên đại lộ Quảng Dương của Đế Đài, kiếm khách cầm kiếm bước đi, lần này người bên cạnh gã là người thuê gã. Người thuê ra tay hào phóng, đưa số tiền lớn để đi nhờ gã. Từ nước Triệu đến Đế Đài, có thể đi thẳng, nhưng gã lại chọn đi đường khác, dọc đường đi qua nước Ngụy và nước Sở, quanh co lòng vòng, cũng không biết đang làm trò trống gì.
 
Vốn dĩ y nói muốn đến nước Lỗ một vòng, nhưng khi gã nói tăng tiền, người này cũng không nhắc tới việc đi nước Lỗ nữa.
 
Người này rất nghèo, không rộng rãi như gã nghĩ, sở dĩ y được nhiều tiền là vì y đã lấy hết số tiền được Triệu Thái hậu ban thưởng.
 
Gã lấy tiền, chẳng những muốn đi cùng y, mà còn bao ăn ở cho y, bởi vì trên người của tên này không có một đồng nào. Lúc đầu gã không tin, nhưng sau nửa đêm lục soát cơ thể người này, lật tới lật lui cũng không tìm thấy một đồng xu nào cả.
 
Sợ người này sẽ chết đói, như vậy sẽ làm tổn hại đến danh tiếng Nã Khanh của gã, gã không thể không bỏ tiền thù lao của mình ra, cho người này ăn ngon uống tốt.
 
Nã Khanh rầu rĩ không vui, mệt muốn chết!
 
“Đừng nhìn, đồ của Đế Đài rất đắt, ta sẽ không mua cho ngươi ăn đâu.” Nã Khanh thấy người này lại nhìn xung quanh, lập tức cảnh cáo, “Đêm nay không thể ngủ khách điếm tiếp, không có tiền."
 
Nã Khanh tự nhận là người lạnh lùng ít nói, nhưng gã không ngờ khi mới gặp người này còn có thể giả vờ lạnh lùng hơn gã. Ngoại trừ nói một vài câu muốn ăn muốn uống, thời gian còn lại, thậm chí không đánh cả cái rắm. Ví dụ như hiện tại, khi gã nói xong, ngay cả ánh mắt người này còn không đáp lại gã, thu hồi ánh mắt nhìn xung quanh, đi thẳng về phía trước, như thể nghe được gã nói.
 
Nã Khanh tức giận muốn chết, gã đường đường là kiếm khách đệ nhất thiên hạ, vậy mà bị người khác làm lơ nhiều lần như vậy.
 
Nếu không phải vì đã lấy tiền làm việc, dựa vào đạo nghĩa giang hồ, gã nhất định sẽ đánh người này quỳ xuống kêu gã là phụ thân.
 
Nã Khanh im lặng đi theo, ngây ra nhìn theo bóng lưng cao lớn của nam nhân. Nam nhân này không vạm vỡ hơn gã, chỉ là cao hơn gã một chút. Về thân hình, gã mạnh mẽ hơn, người này gầy hơn. Vốn là tư thế văn sĩ yếu đuối, vậy mà đi cùng đệ nhất kiếm khách hành tẩu thiên hạ như gã cùng không bị yếu thế. Ngược lại, khi gã sóng vai đi cùng người này, mọi người sẽ vì kiếm mà sợ, trong lòng ngực người này không có kiếm nhưng vẫn làm người khác sợ hãi. 
 
Thỉnh thoảng trên đường có tầm mắt nữ nhân nhìn tới, Nã Khanh tập mãi thành quen, đứng lại sau ba bước.
 
Đi cùng nhiều ngày như vậy, gã đã sớm tỉnh táo rồi, người mà nữ tử muốn lao vào trong ngực không phải là gã, là vì người này.
 
Nã Khanh sờ sờ cằm, tuy rằng nam nhân này trời sinh tuấn tú, cũng gã cũng không kém người này này. Nếu gã trẻ hơn mười tuổi, những nữ nhân này sẽ không nhìn người này, mà là nhìn gã.
 
“Ra Đế Đài rồi, ngươi muốn đi đâu vậy?” Nã Khanh nhắc nhở, “Nếu đi nơi khác, cho dù về lại nước Triệu, trước tiên cũng phải thêm tiền.”
 
“Không cần đi nơi khác.” Nam nhân quay đầu đáp lại, “Sau này ta sẽ ở lại đây.”
 
Nã Khanh kinh ngạc: "Ngươi muốn ở lại Đế Đài? Đế Đài không phải là nơi thâm sơn cùng cốc, không thể tùy tiện ở. Ngươi có tiền nuôi chính mình?"
 
Nam nhân gật đầu cười cười, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, ánh mắt quét qua, như có thể nhìn thấu lòng người. Nã Khanh giữ chặt kiếm, dời mắt đi, bĩu môi lẩm bẩm: "Ta không quan tâm đến ngươi. Ta sợ ngươi chết đói trong Đế Đài thôi, truyền ra ngoài sẽ bị người khác cho rằng là do ta hộ tống kém mới để cho ngươi chết đói."
 
“Nã huynh không cần lo lắng, huynh đã làm hoàn thành xong việc, muốn làm gì thì làm. Từ giờ phút này, sinh tử của ta không liên quan gì đến huynh. Huynh muốn đi đâu thì có thể đi."
 
Nã Khanh sửng sốt: "Ngươi không cần ta hộ tống nữa?"
 
Nam nhân lắc đầu.
 
Nã Khanh: "Nếu có người đuổi tới Đế Đài muốn giết ngươi thì sao?"
 
Nam nhân mỉm cười, nói: "Sẽ không."
 
“Sao ngươi biết sẽ không?"
 
"Bởi vì Đế Đài là quê hương của ta, nhà của ta ở đây. Nếu có ai muốn giết ta, ta sẽ để bọn họ có đi mà không trở về."
 
Nã Khanh hình như mới nghe được chuyện gì mới mẻ: "Ngươi là người Đế Đài? Ta làm sao nhớ ngươi hình như là người nước Ngụy? Không phải, là người nước Tề? Này, rốt cuộc ngươi là người nước nào?"
 
Nã Khanh lúc này mới nhớ ra tên của nam nhân đó, gã hô lên: "Hạ Sóc, ngươi thực sự là người Đế Đài sao?"
 
Nam nhân: "Phải, ta thật sự là người ở Đế Đài."
 
Nã Khanh ghen tị, người Đế Đài! Có thể ở kinh đô của Hoàng Đế, khí phách cỡ nào đây. Tuy Hoàng Đế đã không có uy quyền từ lâu nhưng dù sao cũng là chính thống, nghe nói mấy năm gần đây Hoàng Đế đã thay đổi, không biết Hoàng Đế thế nào, có giống với Hoàng Đế lúc trước không, không màng về chuyện thiên hạ?
 
Nã Khanh đi trên phố, khu chợ sôi động khiến gã thở dài cảm thán, bên ngoài thì Triệu Tề chiến tranh, Đế Đài vẫn yên lành như cũ, quả nhiên sống ở kinh đô của Hoàng Đế sẽ sống an ổn hơn. Nã Khanh dự định sau này sẽ tiết kiệm tiền để mua một nhà nhỏ ở Đế Đài, chờ đến khi gã quá già không thể di chuyển, không thể trở thành đệ nhất kiếm khách trên thiên hạ, gã sẽ đến Đế Đài để sống một cuộc sống nhàn nhã.
 
Nam nhân đưa mắt nhìn, như thể tự hỏi tại sao gã vẫn đi theo y.
 
Nã Khanh: "Đưa Phật đến Tây, Nã Khanh ta làm việc cũng không bao giờ qua loa. Đợi đưa ngươi về nhà rồi, ta sẽ đi." Nghĩ đến điều gì đó, gã hỏi: "Ngươi đến từ Đế Đài, hẳn là có nhà ở Đế Đài hả? "
 
“Có.” Nam nhân đáp.
 
Nã Khanh: "Vậy thì tốt rồi, chúng ta đi nhanh thôi."
 
Hai người tiếp tục tiến về phía trước, càng đi càng ít người. Đến nơi sinh sống của các quý tộc.
 
Nã Khanh dừng bước chân, lại nhìn nam nhân: "Ngươi là quý tộc?"
 
“Đúng vậy.” Nam nhân tích chữ như vàng.
 
Đi xa hơn nữa, Nã Khanh nhìn thấy chữ khắc trên đại phủ trước mặt, nhưng gã không biết chữ Nhã, cho nên dù có nhìn thấy cũng không biết đó là phủ của ai.
 
Nam nhân tri kỷ nói với gã: "Đó là chữ Triệu."
 
Nã Khanh gật đầu: "Thì ra là chữ Triệu." Gã đưa mắt nhìn về phía nam nhân, "Ngươi họ Triệu?"
 
Nam nhân hành lễ với gã: "Tại hạ là Triệu Sóc."
hắn 
Nã Khanh đáp lễ lại: "Triệu Sóc, được, ta sẽ nhớ rõ cái tên này."
 
Triệu Sóc: "Na huynh, nếu sau này huynh đến Đế Đài, anh ấy có thể tìm tôi ở Triệu phủ. Nếu có chuyện gì tôi có thể giúp, anh Na có thể lên tiếng."
 
Nã Khanh nhìn nam nhân nội liễu trầm trầm trước mặt, rồi lại nhìn Triệu phủ phía sau nam nhân, cuối cùng cũng có câu trả lời cho những nghi hoặc của mình đối với nam nhân trên đường đi.
 
Hóa ra là họ Triệu Đế Đài.
 
Ngay cả gã, một người không có nơi ở cố định, cũng biết Hoàng Đế có một thừa tướng, họ của gã là Triệu. Tuy nhiên, sở dĩ gã biết về vị thừa tiếng họ Triệu này hoàn toàn là bởi vì Triệu thừa tướng này năm xưa đã làm một chuyện trọng đại, một chuyện trọng đại liên quan mật thiết đến gã - Triệu thừa tướng chiêu mộ kiếm khách khắp nơi, nói gia nhập sẽ thưởng năm trăm đao tệ. Kết quả là vừa vào cửa, năm trăm đao tệ đã biến thành một trăm đao tệ, những người này tức giận đến mức trèo tường suốt đêm chạy trốn.
 
Năm đó gã cũng muốn đến Triệu gia để thử vận ​​may, nhưng may mà gã không đến.
 
Nã Khanh nói đùa với Triệu Sóc: "Nếu không phải vì năm đó trời xui đất khiến, ta bị vướng việc nhỏ thì có lẽ hiện tại ta sẽ phải gọi ngươi một tiếng tiểu công tử rồi đó."
 
Triệu Sóc cau mày: "Nhã huynh có ý gì?"
 
Nã Khanh xua xua tay: "Không có gì, chỉ là nhớ lại chuyện cũ thôi."
 
Triệu Sóc: "Vậy xin cáo biệt, Nhã huynh đi thong thả."
 
Nã Khanh: "Đã đến cửa nhà rồi, ngươi không mời ta vào ngồi à?"
 
Triệu Sóc chau mày, "Lần sau."
 
Nã Khanh thầm mắng Triệu Sóc tàn nhẫn, nói: "Ngươi mời ta, ta cũng không đi, ta còn phải đi gặp đồ đệ của ta, đồ đệ của ta gọi là tiểu cẩu, hắn cũng ở Đế Đài."
 
Triệu Sóc: "Được."
 
Nói xong y bước về phía trước.
 
Nã Khanh đi theo: "Không tìm được đồ đệ, ta lại tới tìm ngươi, ngươi cho ta ở lại một buổi tối nhé?"
 
Triệu Sóc lạnh lùng phun ra hai chữ: "Không được."
 
Nã Khanh hừ một tiếng, tức giận chạy đi.
 
Triệu Sóc không quay đầu nhìn lại gã, bước đi vững vàng tiếp tục đi về phía trước.
 
Khi bước tới cổng phủ, y ngửa đầu nhìn lên, thấy chữ "Triệu" trên đỉnh đầu còn nổi bật hơn so với lúc y rời đi ba năm trước, phụ thân y hẳn là đi tìm người khắc lại lần nữa.
 
Ánh mắt sâu như giếng cổ Triệu Sóc đột nhiên có chút căng thẳng, đã lâu rồi y không thấy lo lắng như vậy.
 
Trong ba năm du ngoạn nước ngoài, chuyện gì y cũng thấy, chuyện gì cũng trải qua, ngay cả khi hoàng tộc Triệu vương đối xử với y, y cũng không lo lắng như hôm nay.
 
Nhớ nhà lại càng thêm rụt rè, từ khi bước chân vào Đế Đài, tim y đã bắt đầu run lên.
 
Đế Đài đã sớm không còn là Đế Đài năm nào, Đế Đài đã bị người Ân thay thế, Ân vương thất không phải Hạ vương thất trước đây, khả năng của Ân vương thất có thể khôi phục uy danh của thiên tử nhiều năm trước.
 
Triệu Sóc nguyện ý trung thành với Hoàng Đế hơn là trung thành với hoàng tộc Triệu vương. Để thử suy nghĩ trong đầu và kiểm tra xem Ân vương thất có xứng đáng với lòng trung thành của mình hay không, y đã tìm mọi cách để khiến nước Triệu dâng cuốn tấu thư lên Đế Đài. Nếu như Ân vương thất có thể nhìn thấu cơ hội lớn ẩn chứa trong cuốn tấu thư thì chứng tỏ Ân vương thất có tài trị vì thiên hạ, nếu không y chỉ có thể tiếc nuối.
 
Cho dù một vị vua ngu ngốc cũng dễ điều khiển, nhưng chỉ một vị vua thông minh mới có thể hoàn thành những việc lớn lao.
 
Hoàng tộc Ân đã không làm y thất vọng, bọn họ có dã tâm, cũng có một đầu óc sáng suốt. Có lẽ không cần y làm gì thêm, bọn họ cũng sẽ tìm cơ hội khơi mào cuộc chiến giữa Triệu và Tề.
 
Triệu Sóc đứng trước cổng phủ một lúc lâu, chuyện của Ân vương thất rút khỏi đầu, không còn nghĩ đến tiền đồ của mình, lúc này còn có thứ đáng để y quan tâm hơn là tiền đồ của y.
 
Hôm trước Triệu Sóc cố tình cạo râu, mặc quần áo năm đó khi y rời nhà, trong tay áo có nhiều hoa khô. Những bông hoa khô này là món quà y đặc biệt lấy tặng người. Trong ba năm qua, y đi khắp nơi trên thế gian, đi đến đâu y đều hái hoa ở đó về làm hoa khô.
 
Tất cả nữ tử đều yêu hoa, muội muội của y cũng yêu hoa. Y có nhiều muội muội, nhưng y chỉ thích một trong số họ.
 
Nàng xinh đẹp lại nhút nhát, nàng là muội muội yêu thích của y. Y hy vọng nàng sẽ thích những bông hoa của y, có thể nàng sẽ mỉm cười với y.
 
Triệu Sóc hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa.
 
Người phía sau cửa đang buồn ngủ liền bừng tỉnh, nhìn về phía trước, trợn to hai mắt: "Tiểu công tử?"
 
Triệu Sóc: "Mau thông báo cho phụ thân biết ta đã trở lại."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui