Khi Triệu Trùy nghe tin Triệu Sóc về nhà, mừng đến mức bất chấp không nhai xương cá trong miệng mà nuốt hẳn xuống, suýt nữa đã thăng thiên.
Triệu Trùy đổ nửa chai dấm vào miệng, cuối cùng cũng nuốt được xương cá, vội vàng đi đến đại sảnh gặp Triệu Sóc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con à! Con à!” Triệu Trùy bật khóc, một nửa là nước mắt vì bị đau khi ăn xương cá, nửa còn lại là nước mắt vui mừng.
Con gã đã về nhà, chuyện tốt duy nhất với Triệu gia trong năm nay chính là điều này.
Đứa con ngoan của gã còn trẻ lại tài năng, ba năm du ngoạn bên ngoài, nhất định đã tích lũy được rất nhiều kiến thức. Có đứa con ngoan của gã ở đây lại có hy vọng cho Triệu gia.
Tâm trạng của Triệu Trùy lúc này không còn có thể dùng từ kích động để diễn tả, gã nóng lòng hận không thể mọc cánh bay đến bên cạnh Triệu Sóc, quan sát y từ trong ra ngoài.
“Con ngoan của ta, là ngươi sao? Là Sóc nhi của ta?" Cách một khoảng rất xa, Triệu Trùy ngửa cổ hét lên.
Triệu Sóc nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại, gã nhớ phụ thân mình là người luôn luôn vênh váo tự phụ, lúc này lại như chó con chạy về phía sau lưng mình. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, y gần như không nhận ra đây là phụ thân của mình. Tóc bạc quá nhiều, khí thế quá thấp, ngay cả giọng nói vang dội trước đây cũng trở nên hữu khí vô lực (*).
(*) Có sức nhưng không có uy.
Mãi đến khi Triệu Trùy bước đến trước mặt y, Triệu Sóc mới dám khẳng định người này đúng là phụ thân của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện gì đã xảy ra vậy, tại sao phụ thân của y lại trở nên như thế này?
Cả người như bị ai đó hút mất tinh thần, còn tệ hơn cả nông dân tá điền. Đã quá già rồi.
Đã ba năm không gặp, lần đầu tiên gặp mặt lẽ ra phải xa lạ một chút, Triệu Trùy vì tiếng khóc của Triệu Trùy mà phải bước tới cầu cứu: "Phụ thân, con đã trở lại."
Triệu Trùy lấy áo Triệu Sóc lau nước mắt, ôm lấy y khóc ròng: "Sóc nhi, Sóc nhi, ngươi ở ngoài chịu khổ rồi.."
Triệu Trùy cau mày nhìn nước mắt nước mũi trên quần áo, mím môi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ kéo Triệu Trùy ra rồi hỏi: "Mọi chuyện ở nhà tốt hết chứ?"
Triệu Trùy muốn nói là không tốt. Nghiệt nữ mà gã nuôi nấng đã khiến gã tức giận đến mức chết sớm hơn mười năm. Vì vậy, sau này gã sẽ không bao giờ sinh nữ nhi nữa, sinh nam nhi vẫn tốt hơn, sau này gã sẽ chỉ nuôi nam nhi. Nếu sinh nữ nhi cũng không cần làm nửa nô nữa, trực tiếp nhấn chết là được.
Triệu Trùy muốn nói cho Triệu Sóc biết tất cả những chuyện bất bình mà Triệu gia phải gánh chịu trong năm nay, hai cha con sẽ bàn bạc sau này nên đi con đường nào, nhưng khi thấy giữa mày Triệu Sóc hiện lên vẻ mệt mỏi, gã đành phải nhịn lại trước, đau lòng nói: "Mọi chuyện ở nhà đều ổn, Sóc nhi không cần lo lắng."
Trên đường đi đến đây, Triệu Trùy đã nghĩ cách đối phó với sự nghi ngờ của Triệu Sóc về hai mẹ con Triệu Xu, Sóc nhi trở về, nhất định sẽ đến gặp mẫu thân và muội muội. Triệu phu nhân không chịu về phủ, Triệu Xu không chịu nói Triệu phu nhân đang ở đâu, việc cấp bách là phải trấn an Sóc nhi thật tốt.
Triệu Trùy chuẩn bị nói dối: "Mẫu thân ngươi..."
Lời còn chưa nói đã nghe Triệu Sóc hỏi: "Chi Chi đâu?"
Triệu Trùy nhất thời không phản ứng kịp: "Ai?"
“Chi Chi.” Triệu Sóc không thích người khác gọi nàng là chuột nhỏ, bởi vì cái tên Chi Chi này là y đặt cho nàng, y không thích người khác đặt cho nàng một cái tên khác: “Nói Chi Chi lại đây, con muốn gặp muội ấy.”
Triệu Trùy sửng sốt.
Gã chợt nhớ đến lời mà Triệu Sóc đã nói gã hứa trước khi y ra ngoài, lời hứa này đã bị gã vứt ra sau đầu ngay sau khi Triệu Sóc đi ra ngoài.
“Nàng… Nàng..." Triệu Trùy có chút bối rối, không ngờ khi Triệu Sóc trở về, đầu tiên không phải hỏi về Triệu phu nhân và Triệu Xu, mà là nghiệt nữ phản nghịch bất hiếu.
Triệu Trùy: "Ngươi gặp nàng làm gì? Đi thôi, trước tiên cùng phụ thân đi ăn cơm trưa."
Triệu Sóc không nghĩ nhiều, y đồng ý, "Được, con ăn cơm trưa trước."
Lúc ăn cơm, Triệu Trùy hết lần này tới lần khác nhìn về phía Triệu Sóc đối diện bàn dài, càng nhìn càng cảm thấy nhẹ nhõm.
Đã ba năm trôi qua, đứa con ngoan thân yêu của gã đã vững vàng, càng khôi ngô hơn trước, ngồi ở chỗ kia, bình tĩnh thoải mái, toàn thân tràn đầy khí lực, không còn yếu ớt nhu nhược như trước.
Triệu Sóc bị Triệu Trùy nhìn chằm chằm, ánh mắt có chút không vừa lòng, cho dù đây là phụ thân của y. Mặt y không biểu tình, động tác dùng đồ ăn càng nhanh hơn, thản nhiên hỏi: "Trong phủ có vẻ lạnh hơn rất nhiều, phụ thân không còn kết bạn, tiếp khách sao?"
Triệu Trùy chỉ than thở: "Không phải là phụ thân không muốn, là..."
Triệu Sóc: "Trong phủ ít khách hơn cũng tốt, người có chút lộn xộn đón tiếp cũng vô dụng. Trước đây con dựa vào phụ thân, dựa vào gia thế của Triệu gia, cho dù trong lòng có dị nghị cũng không thể ngăn trở phụ thân. Hiện giờ con từ ngoài trở về, mấy năm nay con tích lũy kiến thức, kết giao cũng đủ bằng hữu, đủ cho chúng ta tự phép dừng chân tại Đế Đài. Phụ thân chớ trách con nói khó nghe, tiệc ca múa trong phủ nên dừng lại rồi.”
Triệu Trùy không biết nên nói cái gì, nhưng Sóc nhi có ý gì đó, ám chỉ việc gã đã làm nghiệt nữ kia đãi khách.
Sóc nhi cũng đã từng náo loạn, nói không thể để nghiệt nữ kia ra sảnh trước để tiếp đãi khách, vì vậy gã rất đau đầu, đành phải giảm bớt tiệc trong nhà.
Triệu Trùy: "Được, đều tùy ngươi."
Triệu Sóc ngạc nhiên, nghĩ Triệu Trùy đang háo hức và đau lòng vì y vừa trở về sau một chuyến đi dài, cho nên mới ngay lập tức đồng ý. Y ăn cơm càng nhanh hơn.
Triệu Trùy hỏi về chuyến du ngoạn, Triệu Sóc không giấu giếm, trừ chuyện Triệu vương thất, Triệu Trùy hỏi cái gì, y sẽ đáp cái đó.
Trong lòng Triệu Trùy vui mừng khôn xiết, cảm thấy Triệu Trùy càng ngày càng có thể dựng dậy Triệu gia, liền sai người làm thêm cho Triệu Sóc vài món.
Triệu Sóc để đũa xuống: "Đa tạ phụ thân, nhưng nhi tử đã ăn no rồi, không cần thêm đồ ăn nữa."
Triệu Sóc: "Được, được, được, vậy thì đừng lấy thêm."
Triệu Sóc ngồi ngay ngắn vào bàn, lòng càng trở nên nôn nóng. Y nhịn không được nhìn ra ngoài, hy vọng có thể nhìn thấy người ở bên hành lang. Y không thể chờ được, gọi người tới: "Mau đi nói với Xu nhi ta đã trở lại, nói muội ấy đưa Chi Chi đến gặp ta."
Cũng may vừa rồi y không nhất quyết đòi phụ thân phái người đi gọi Chi Chi, suýt chút nữa đã quên mất Chi Chi nhát gan, nếu một mình đến gặp ca ca này, chắc nàng sợ lắm.
Y đã ba năm không trở lại, y đã xem như là một nửa người xa lạ.
Người được Triệu Trùy ra lệnh gọi Triệu Xu tới, nhân cơ hội nói: “Xu nhi đã gả đi rồi.”
Triệu Sóc kinh ngạc: "Chuyện xảy ra khi nào?"
Triệu Sóc: "Chuyện xảy ra ba tháng trước."
“Gả cho ai?"
"Gả cho một quý tộc nước Ân, một gia đình họ Tôn."
Sau một thoáng ngạc nhiên, Triệu Sóc nhanh chóng bình tĩnh lại: "Xu nhi đã ở nhà lâu như vậy, đã đến lúc phải gả đi rồi. Người Ân vào Đế Đài, quý tộc Ân là xu thế tất yếu, có thể gả cho quý tộc Ân, Xu nhi cũng không bị coi là gả không xứng. Hôn sự này cũng tốt.”
Triệu Trùy thầm thở dài, kinh nghiệm của Sóc nhi sau khi trải qua khác hẳn, không khí bình tĩnh, hoàn toàn giống như khi gã quan sát sóng gió của Đế Đài năm đó.
Sau đó Triệu Sóc hỏi: "Thế còn Chi Chi, phụ thân không tìm một mối hôn sự cho Chi Chi đi, phải không?"
Triệu Trùy tức thì cảm thấy sống lưng ớn lạnh, ánh mắt Triệu Sóc liếc sang, giọng điệu cất lên đầy khí lạnh, nói là hỏi chuyện cũng không bằng nói là cảnh cáo.
Lúc này lại xuất hiện những chuyện mà tâm trí Triệu Trùy chưa từng để ý, gã không thể tin được, nhìn theo tầm mắt của Triệu Sóc: "Sóc nhi?"
Ánh mắt Triệu Sóc bình tĩnh, để cho gã tùy ý thăm dò, rồi nói tiếp: "Lời hứa của quân tử, giá trị thiên kim. Phụ thân đã đồng ý với con, trước khi con trở về sẽ không đưa Chi Chi đi."
Triệu Trùy không tìm được manh mối, bởi vì Triệu Sóc không có biểu hiện gì trên mặt, nhìn chằm chằm một hồi, gã thở phào nhẹ nhõm, quay mặt đi cười: "Đúng là phụ thân đã hứa với ngươi, việc nhỏ như vậy, tại sao lại phải nhắc lại. Ngươi xem, ngươi là đích trưởng của Triệu gia, quan tâm chuyện hậu trạch làm gì? Ngươi đã trở về thì nên tập trung vào tiền đồ của mình. Sóc nhi, phụ thân hỏi ngươi, ngươi đã bao giờ nghĩ đến làm thế nào để dựng nên tiền đồ tốt đẹp cho chính mình chưa?"
Triệu Sóc: "Đương nhiên là con nghĩ tới rồi. Bây giờ cũng không thể giải thích rõ ràng trong chốc lát, hôm khác con sẽ cùng phụ thân thảo luận chi tiết."
Y lại hỏi: "Chi Chi đâu?"
Triệu Trùy không đáp.
Triệu Sóc nhíu mày, cho dù y trì độn đến mức nào, y cũng có thể hiểu được sự im lặng của Triệu Sóc lúc này là có ý gì.
Y ngừng thắc mắc, vội vàng đứng dậy, sải bước ra hậu viện, vừa đi được chút đã cất bước chạy.
Triệu Trùy không coi trọng, gã ngồi xuống chờ Triệu Sóc trở lại.
Chỉ là một nghiệt nữ mà thôi.
Đưa thì đưa đi, có chuyện gì đâu chứ. Gã thất hứa thì đương nhiên sẽ hổ thẹn, nhưng Sóc nhi là con ruột của gã, hai cha con không có mối thù truyền kiếp. Nhiều nhất chỉ là náo loạn một vài ngày, qua mấy ngày sẽ tốt ngay thôi.
Một lúc sau.
Người đi theo Triệu Sóc đến hậu viện vừa rồi vội vàng chạy trở về, "Gia chủ, tiểu công tử nổi trận lôi đình, ngài mau tránh đi."
Triệu Trùy không hề tránh đi: “Không phải là hắn chưa từng mất bình tĩnh."
Người hầu: "Lần này khác, thật sự khác nhau. Gia chủ, cầu xin ngài, ngài mau trốn đi."
Triệu Trùy tức giận vỗ bàn: "Làm gì có chuyện lão tử trốn con trai! Cút ngay!"
Người hầu run rẩy tránh đi, ngực hắn đã bị Triệu Sóc đá một cái, hắn không muốn bị đá lần thứ hai, kéo những người khác trốn sau góc tường.
Triệu Trùy bình tĩnh chờ đợi trả lời chất vấn của Triệu Sóc, gã đã chuẩn bị sẵn sàng để sử dụng phụ thân quyền uy để gây áp lực với Triệu Sóc, hỏi y tại sao mấy năm nay chỉ viết thư cho Triệu Xu, không có thư cho phụ thân mình. Khi được hỏi như vậy, đương nhiên Sóc nhi sẽ cảm thấy tội lỗi, có lẽ rất xấu hổ khi nói về lời hứa mà mình đã quên thực hiện.