Kiều yếp

Triệu Trùy đã sắp xếp những gì gã muốn hỏi và giọng điệu gã sẽ nói trong đầu. Khi Triệu Sóc lại xuất hiện trong tầm nhìn của gã, cái giá của phụ thân vẫn chưa treo lên, gã đã nhìn thấy sự thù địch đầy mắt của Triệu Sóc, như một con thú điên cuồng mất kiểm soát từng bước tiến về phía gã.
 
Triệu Trùy sững sờ tại chỗ: "Sóc... Sóc nhi..."
 
Ngay khi giọng nói vừa dứt, cổ đã bị bóp chặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tròng mắt Triệu Trùy sắp rơi xuống, lại bị y bóp chặt cổ họng, gần như không thể nói.
 
Sóc nhi đang làm gì vậy? Gã là phụ thân của y!
 
"Ngươi..." Triệu Trùy khó khăn thốt ra một chữ, sức lực của Triệu Sóc quá lớn, gã không thể cầm cái chén trong tay ném qua.
 
Triệu Sóc bị một phát vào đầu, mặt không chút thay đổi, mắt không chớp.
 
Triệu Trùy đành phải không ngừng vùng vẫy, đập mạnh vào cổ tay Triệu Sóc, cố gắng thoát khỏi cùm xiềng của Triệu Sóc.
 
“Ngươi đã hứa với ta.” Giọng điệu của Triệu Sóc hung ác, giọng nói run run, dường như cố nhẫn nhịn hết sức: “Ngươi rõ ràng đã hứa với ta, sẽ không đưa nàng đi.”
 
Triệu Trùy chỉ vào cổ họng của mình, mặt đỏ bừng, khàn giọng nói: "Sóc nhi… Ngươi nghe… Nghe phụ thân giải thích..."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Triệu Xu lạnh lùng, bất động thanh sắc: "Ngươi đưa nàng đi đâu?"
 
Triệu Trùy cảm thấy mình sắp bị bóp chết, chưa bao giờ biết Sóc nhi lại ra tay mạnh như vậy. Sóc nhi trong quá khứ, một người thậm chí sẽ không giết một con gà. Nhưng gã không ngờ vậy mà Sóc nhi sẽ nổi trận lôi đình về chuyện gã đã vi phạm lời hứa hẹn.
 
Ngu ngốc, thật sự là ngu ngốc!
 
Triệu Trùy không thể giãy giụa, cũng không thể dùng ánh mắt thuyết phục được Triệu Sóc buông gã ra, đành phải cầu cứu người hầu bên cạnh.
 
Người hầu còn bối rối hơn, nơm nớp lo sợ tiến lên. Vừa nhìn sườn mặt Triệu Sóc một cái, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua, không còn người nào dám tiến lên.
 
Trong tay áo tiểu công tử giấu một con dao găm, bọn họ thấy tay kia của y đang cầm con dao đó.
 
Đột nhiên có người hét lên ở sau: "Sóc nhi! Các bá phụ đến gặp ngươi!"
 
Một đám đông hùng hồn chạy tới bên này.
 
Là Triệu Phong và những người còn lại của Triệu gia.
 
Ánh mắt Triệu Sóc thay đổi, tay bóp chặt Triệu Trùy nhanh chóng buông ra rồi lướt xuống, bóp chặt cổ tay Triệu Trùy: "Phụ thân, ngài chỉ có một nhi tử là con, nên nói gì, nên làm gì, ngài sẽ biết chứ?” 
 
Sóng gió trong lòng Triệu Trùy còn chưa nguôi ngoai, nghe được lời của Triệu Sóc lại càng thêm ngũ vị tạp trần.
 
Triệu Sóc: "Chuyện vừa rồi là do nhi tử nhất thời xúc động, nhi tử có tội, xin phụ thân hãy trách phạt."
 
Triệu Phong vừa tới liền đúng lúc nghe thấy câu này, gã tò mò hỏi: "Phạt? Đang êm đẹp mà, sao lại phải phạt? Không phải Sóc nhi vừa mới trở về sao, có chuyện gì à?"
 
Triệu Xuyên: "Lục thúc, sao thúc lại thở dốc vậy? Có phải có chỗ nào khó chịu không? Ai da, sao cổ thúc lại đỏ vậy?"
 
Triệu Trùy thở hổn hển, ánh mắt quét qua trên mặt Triệu Sóc.
 
Vẻ mặt Triệu Sóc thờ ơ, y cung kính đứng ở bên cạnh gã, như thể vừa rồi người nổi trận lôi đình bóp cổ phụ thân chính mình không phải y mà là người khác vậy.
 
Triệu Trùy sững sờ một hồi, nặn ra một nụ cười, sờ sờ cổ, giả bộ lau mồ hôi: "Thời tiết nóng, nóng đến mức mặt ta đỏ bừng. Mùa hè nóng bức như vậy, ai mà chịu nổi!" Gã vỗ vỗ vai Triệu Sóc, nói với mọi người: "Vừa rồi Sóc nhi thỉnh tội ta vì chuyện rời nhà đi. Hắn nói ba năm nay hắn không thể hiếu thuận ở bên cạnh ta, vì vậy xin ta phạt hắn."
 
Triệu Phong bước tới ước lượng chiều cao của Triệu Sóc: "Ba năm không gặp, Sóc nhi cao hơn rất nhiều."
 
Triệu Xuyên nghiêng người tới gần, dính ở bên cạnh Triệu Sóc so sánh dáng người với y: "Phụ thân nói bậy, Đường ca không phải tiểu hài tử, làm sao lúc nào cũng cao lên được? Rõ ràng Đường ca cao giống ba năm trước."
 
Triệu Phong tát nhẹ Triệu Xuyên một cái: "Nhãi ranh này."
 
Mọi người cười vang.
 
Triệu Sóc cũng bật cười.
 
Triệu Trùy nhìn Triệu Sóc cười, trong lòng gã tê dại, không biết là như thế nào, vừa ngạc nhiên, vừa khó chịu, vừa tức giận lại có chút tự hào kỳ lạ.
 
So với việc nuôi một con chó lương thiện thì đương nhiên việc nuôi một con chó sói hung dữ để bảo vệ gia đình vẫn tốt hơn.
 
Chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, không cần phải tranh đấu.
 
Triệu gia không thể chịu được đại biến nữa.
 
Đôi tay run rẩy trong áo của Triệu Trùy từ từ bình tĩnh trở lại, nụ cười cứng ngắc trên mặt cũng trở nên tự nhiên hơn, nói: "Nếu mọi người đều ở đây rồi, chúng ta hãy đón gió tẩy trần cho Sóc nhi."
 
Một ngày sau, bên ngoài Vân Đài các.
 
Giữa đám đông đang quỳ, có thêm một bóng người.
 
Tất cả mọi người đều không có hứng thú với người mới đến, bởi vì mỗi ngày sẽ có rất nhiều gương mặt mới, có những gương mặt mới xuất hiện hai ba ngày, có người xuất hiện nửa tháng, có người không trụ được nửa ngày cũng rời đi.
 
Bởi vì người tới hôm nay quá ưu nhã, giơ tay nhấc chân đều ôn tồn lễ độ nên mọi người mới để ý tới y. Mặc dù người này trông khá lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng khi hỏi nhiều, y cũng lại có vẻ thân thiện hơn nhiều.
 
Chỉ là những gì y hỏi rất kỳ quái, luôn luôn hỏi về cơ thiếp ở trong Vân Đài các.
 
Làm sao họ biết được Triệu cơ của Thái tử có ra khỏi cổng hay không, khi nào, làm sao mới khiến nàng đi ra?
 
Đến Vân Đài các không phải để gặp Thái tử, mà lại quan tâm đến chuyện cơ thiếp, thật sự kỳ lạ.
 
Có người bị hỏi quá nhiều nên không muốn nói nữa, nói gì cũng không được, nhưng cũng có người sẵn sàng nói, chỉ cần đưa tiền là họ sẵn sàng nói tất cả.
 
“Nếu các hạ không phiền, chúng ta hãy nói chuyện ở chỗ khác đi?” Một hàn sĩ ốm ốm, đầu nhọn gầy như gỗ cười nói, “Ta đã ở đây quỳ được một năm rồi, ngươi muốn biết cái gì, chỉ cần hỏi ta."
 
Triệu Sóc: "Được."
 
Hai người rời khỏi cổng Vân Đài các, đến một con hẻm hẻo lánh, hàn sĩ đưa tay ra hiệu cho Triệu Sóc đưa tiền.
 
Triệu Sóc lấy túi tiền ra, đổ hết đồng dao trong túi vào tay hàn sĩ: "Đủ chưa?"
 
Ánh mắt hàn sĩ đăm đăm: "Đủ rồi, đủ rồi!"
 
“Nói đi, kể cho ta tất cả mọi chuyện về Triệu cơ."
 
Thật ra hàn sĩ cũng không biết nhiều lắm, nói đi nói lại cũng chỉ có hai ba chuyện, đều là chuyện mọi người biết đến. Nhưng gã đã lấy tiền thì phải nói thêm. Nếu không thể nói thì sao? Chỉ cần nói bừa là được.
 
Hàn sĩ vừa nói bừa vừa nhìn sắc mặt của người đối diện, nam nhân dường như không nhìn thấu lời nói dối của gã, sắc mặt như nước, tĩnh lặng như mặt hồ.
 
Vì vậy, hàn sĩ trở nên lớn gan hơn, gã bắt đầu sáng tác khởi hương diễm sự (*), sau khi sáng tác xong, gã cảm khái một câu: "Dung mạo Triệu cơ kia như thiên tiên, phong tư yểu điệu, nếu có thể âu yếm được giai nhân này âu yếm, chết cũng đáng."
 
(*) Câu chuyện ngọt ngào, đẹp đẽ.
 
“Nói xong chưa?"
 
“Ngươi còn muốn nghe không? Ta có thể tiếp tục nói."
 
"Không cần."
 
Hàn sĩ cười ha ha: "Vậy ta đi trước đây."
 
Vừa mới bước một bước, cổ gã đã cảm thấy lạnh lẽo, lưỡi dao lạnh lẽo áp vào da thịt. Ánh mắt gã sửng sốt, chưa kịp cầu xin tha thứ thì nam nhân phía sau đã rạch họng gã rồi.
 
Triệu Sóc cầm con dao găm dính máu kề vào tai hàn sĩ, mặt vô cảm, trầm giọng nói: "Muội muội ta không bao giờ câu dẫn nam nhân, ngươi không nên sắp đặt nói dối về muội ấy như vậy."
 
Máu của nam nhân phun như suối, ngã xuống đất bỏ mạng. 
 
Triệu Sóc thu lại con dao găm, quay người rời đi.
 
Vừa mới qua buổi trưa, trong phòng ở hậu trạch Tôn phủ, hai nô tỳ liên tục quạt chiếc quạt lớn, nhưng Triệu Xu vẫn còn nóng. Nàng nhặt những chiếc thẻ tre lên rồi lại đặt chúng xuống, mặt trên khắc chữ, một chữ nàng cũng không xem nổi. Trời nóng quá, nàng không thể bình tĩnh mà đọc được.
 
Triệu Xu đã làm lễ cáo miếu, chính thức trở thành con dâu của Tôn gia, lấy lòng phu quân là một trong những việc nàng nên làm.
 
Những tấm thẻ tre này đều là văn của Tôn Quán.
 
Tối hôm qua nàng chọc y tức, mặc dù không biết mình làm y bực mình như thế nào, chỉ là nàng nói về chuyện y đang làm, y liền không vui vẻ.
 
Triệu Xu cảm thấy mình nói không sai, nhưng mà nàng nói thật cũng không khó nghe, chỉ là Tôn Quán yêu cầu nàng ăn ngay nói thật.
 
Nàng cho rằng văn chương của y cũng giống như người của y, ngắn gọn súc tích, điều này cũng sai sao?
 
Triệu Xu lấy lại những chiếc thẻ tre một lần nữa. Thực ra, nàng không muốn đọc văn chương của y, nhàm chán, không hợp khẩu vị.
 
Nhưng không có cách nào, vừa mới thành hôn, mỗi đêm đều phải đối mặt với Tôn Quán, không thể mặt hai người đờ đẫn được. Nàng đọc tác phẩm mới của y, ban đêm mới có chuyện để nói.
 
Triệu xu lần thứ một trăm linh một tự nhủ: Đọc sách, tiếp tục đọc, đây là bài văn hay nhất trên đời, nhất định phải đọc xong.
 
Nô tỳ lúc này bước vào phòng: "Phu quân, có người muốn gặp ngài."
 
Đây là lần đầu tiên Triệu Xu tiếp khách kể từ khi tự gả vào Tôn gia.
 
Những người nàng đã kết bạn khi ở Triệu gia trước đây, tất cả đều không lui tới với nàng nữa.
 
Triệu Xu lập tức ném thẻ tre đi, vui vẻ hỏi: "Là ai?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui