Nữ tỳ trả lời: "Là một người họ Triệu."
Triệu Xu nghe thấy là người gọi họ Triệu, nàng lập tức mất hứng, uể oải ngồi lại: "Không gặp, cứ nói ta vẫn đang nghỉ trưa, đuổi người đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nữ tỷ: "Nhưng công tử đã gặp rồi, nói phu nhân cũng nên đi gặp."
Triệu Xu buồn bực: "Không phải phu quân ra ngoài rồi à?"
“Lúc công tử ra ngoài tình cờ gặp khách đến chơi nhà, hàn huyên vài câu, sau đó không ra ngoài nữa. Bây giờ đang trò chuyện vui vẻ với khách."
Triệu Xu nghi hoặc, Tôn Quán và người Triệu gia có thể trò chuyện rất vui vẻ sao?
Nàng nhớ khi đón dâu, những nam nhân Triệu gia kia đến trước mặt y, nhưng y không để ý một chút nào.
Tôn gia dường như không nhìn trúng người Triệu gia, sau khi làm lễ cáo miếu xong, Tôn Quán nói với nàng Tôn gia sẽ không cố ý lui tới với Triệu gia, hơn nữa Tôn gia sẽ không quan tâm chuyện nhà của Triệu gia. Nàng rất hài lòng với điều này, nàng nhìn Tôn Quán còn cảm thấy tuấn tú hơn trước ba phần.
Sau lời của Tôn Quán, trong lòng nàng cười nở hoa, nhưng Tôn Quán không biết trong lòng nàng vui mừng. Vì đền bù phần khuyết điểm nàng không thể lui tới với nhà mẹ đẻ, y cố ý làm cho nàng mấy bài văn, còn đem đao tệ tiết kiệm đưa cho nàng.
Tạm thời không đề cập tới những bài văn đó, nàng không thích văn chương của y. Ngay cả khi những bài văn đó khen nàng lên trời, nàng cũng chỉ mỉm cười giả tạo. Đao tệ mới là đánh trúng chỗ tốt. Tiếc là không có nhiều đao tệ lắm, chỉ có một vạn mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiền của Tôn gia đều nằm trong tay Tôn Đỉnh. Tôn Quán nói sau này có chỗ muốn tiêu nhiều tiền, nói với y một tiếng, y sẽ xin tiền gia gia, xin tiền cho nàng là được. Nàng không nói lời nào, bởi vì nàng biết nếu nàng mở miệng, nhất định ngày nào y cũng đi đòi tiền.
Nô tỳ lại hỏi: "Phu nhân, phu nhân có đi gặp không?"
Triệu Xu không đáp lại ngay, chán nản nhặt cuộn thẻ tre bị vứt đi, vừa đọc được một dòng, lòng càng thêm cáu kỉnh.
Một lúc lâu sau, nàng bất đắc dĩ đứng dậy: "Đi thôi."
Triệu Xu không có định trực tiếp gặp khách, nàng định trốn trong bóng tối nhìn xem hôm nay người họ Triệu nào đến. Nếu là Triệu Trùy hoặc Triệu Phong, hoặc là Triệu Xuyên, nàng sẽ lặng lẽ tránh đi.
Cho dù Tôn Quán kêu nàng đến gặp, nàng cũng không cần phải ra mặt, dù sao nàng cũng đã chọc tức y một lần rồi, lần thứ hai cũng không sao, ban đêm lấy lòng y là được rồi.
Triệu Xu lẻn vào bức tường cỏ cạnh đại sảnh như một tên trộm, không có mang theo nô tỳ, nàng tự dựa vào bức tường cỏ cao đến nửa người, ló đầu, ngửa cổ nhìn vào, cố gắng nhìn rõ người họ Triệu lúc này đang nói chuyện với Tôn Quán là ai.
Không xem không biết, vừa xem đã bị sốc.
Người ngồi trong đại sảnh không phải ai khác mà chính là đại ca Triệu Sóc của nàng.
Chỉ thấy y ngồi ngay ngắn trên ghế đệm, quần áo dài màu trăng, tay áo rộng, thắt thắt lưng ngọc, cài tóc bằng gỗ, dáng vẻ gầy gò xem ra không khác gì lúc trước, nhưng thoạt nhìn cảm thấy y khác trước rất nhiều. khí chất của y đã thay đổi, trở nên nội liễm thâm trầm hơn. Sau ba năm rèn luyện, đại ca như một nhân vật lớn vậy.
Trong lòng Triệu Xu vui mừng khôn xiết, vừa muốn xông ra đón Triệu Sóc, vừa mới cất bước, chợt nghĩ đến Triệu Chi Chi, đột nhiên rụt người lại.
Những bức thư mà đại ca viết cho nàng sáu tháng một lần, y đều hỏi nàng về tình hình hiện tại của chuột nhỏ. Trong thư trả lời đại ca, nàng không dám nhắc đến việc phụ thân đã đưa chuột nhỏ đi. Mỗi lần nàng viết thư hồi âm, nàng nói chuột nhỏ ở nhà rất mạnh khỏe.
Bây giờ đại ca đã trở lại, nhất định đã biết nàng nói dối y, y sẽ tức giận chứ?
Lần này y đến để hỏi tội nàng sao?
Triệu Xu càng nghĩ đến đây càng hoảng sợ, không dám ra ngoài gặp Triệu Sóc, trong lòng xấu hổ, muốn chạy về phòng ngay lập tức, giả vờ như chưa từng nghe nói đến chuyến thăm của Triệu Sóc hôm nay.
Ngay khi nàng định trốn đi, Tôn Quán nhìn thấy bóng dáng đang lay động trên bức tường cỏ, y gọi nàng lại: "Phu nhân, là nàng sao? Trốn ở đó làm gì, ca ca của nàng đợi nàng lâu lắm rồi, nàng mau đến đây đi."
Bóng lưng Triệu Xu cứng đờ.
Một lúc sau.
Triệu Xu ngồi ngay ngắn trên ghế đệm, nàng và Tôn Quán ngồi cùng một bên, Triệu Sóc ngồi đối diện. Nàng cúi đầu, không dám đối diện tầm mắt của Triệu Sóc.
Tôn Quán và Triệu Sóc nói chuyện vô cùng hứng thú, hoàn toàn không để ý đến động tĩnh của người bên cạnh. Y nhìn Triệu Sóc, trong lòng liên tục cảm khái, Triệu gia có nhân vật như vậy, luận tướng mạo hay tài năng đều là thượng phẩm. Không giống như người Triệu gia mà y từng thấy, người này không hề có chút bốc đồng, hơn nữa người này đã du ngoạn bên ngoài ba năm, những gì nhìn thấy sao có thể so sánh với những con em quý tộc chơi bời lêu lổng được chứ.
Tôn Quán rất thích thú với những câu chuyện kỳ lạ về thành trì mà Triệu Sóc kể, để làm được một bài văn hay thì cần phải có kiến thức rộng, y cũng muốn đi du ngoạn, nhưng y không chịu được khổ nên chỉ nghe là được.
Tôn Quán càng nói chuyện, y càng cảm thấy hứng thú, thậm chí y còn muốn mang một rổ bài văn đã làm qua cho Triệu Sóc đánh giá.
Triệu Sóc kịp thời từ chối.
Tôn Quán rất tiếc nuối, không khỏi nói: "Vậy thì lần sau đi."
Triệu Sóc chuyển lời tới Triệu Xu: "Xu nhi, muội đang ở nhà chồng, mọi chuyện thế nào?"
Triệu đột nhiên Xu bị y gọi tên, nàng lo lắng nói: "Rất tốt, cảm tạ đại ca đã quan tâm."
Triệu Sóc không nói chuyện nữa, nhìn Tôn Quán cười cười, Tôn Quán lập tức hiểu ra, y còn chưa đã thèm, đứng lên nói lời từ biệt: "Ta còn có chuyện phải làm, không nên quấy rầy hai huynh muội các ngươi ôn chuyện."
Triệu Sóc đứng dậy tiễn đi.
Sau khi Tôn Quán rời đi, còn Triệu Xu và Triệu Sóc trong sảnh.
Lúc này Triệu Xu rất hối hận, tại sao không mang theo một ít nô tỳ đi, bây giờ thì hay rồi, để nàng một mình đối mặt với đại ca, nàng vừa áy náy vừa sợ hão, trái tim sắp nhảy ra ngoài rồi.
“Là phụ thân bắt muội làm như vậy sao?” Triệu Sóc trầm giọng nói: “Là bởi vì phụ thân mà nói dối trong thư sao?
Triệu Xu ngẩn ra, nàng nghe được sự bất đắc dĩ trong giọng điệu của Triệu Sóc, tuy lời nói của y lạnh lùng nhưng cũng không có ý trách cứ nàng.
Triệu Xu chua xót nhận lấy ý tốt này: "Đúng vậy."
Nàng vẫn không dám nhìn Triệu Sóc, rũ mắt xuống nói: "Đại ca, thực xin lỗi, muội không nên nói dối ca, là muội không tốt..."
Còn chưa nói xong, Triệu Sóc đã nói, "Nói cho ta tất cả những gì muội biết."
Triệu Xu: "Đại ca muốn biết cái gì?"
“Chuyện của nàng trong ba năm qua."
Triệu Xu khó xử: "Đại ca đang nói về chuyện của chuột nhỏ sao? Sau khi chuột nhỏ được đưa đến Vân Đài các, muội biết rất ít chuyện về nàng, năm ngoái mới gặp vài lần, cũng chỉ có chuyện một năm thôi, huynh có muốn nghe không?”
“Muốn."
Triệu Xu có chỗ dụng võ, nàng nóng lòng muốn bù lại lời nói dối sai lầm của mình, nói cho Triệu Sóc mọi chuyện nàng có thể nhớ ra. Nửa canh giờ sau, miệng lưỡi nàng đã khô khan.
Triệu Sóc mím chặt khóe môi, không nói gì.
Triệu Xu nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Đại ca có muốn đọc chữ do Chuột Nhỏ viết không? Nàng có thể đọc được chữ Nhã."
Không đợi Triệu Sóc phản ứng, nàng cao giọng ra lệnh cho nô tỳ vào nhà lấy lá thư bằng thẻ tre của Triệu Chi Chi.
Khi nhận được thư, Triệu Xu đưa cho Triệu Sóc, Triệu Sóc trải ra xem kỹ. Ánh mắt dừng trên những chữ Nhã nguệch ngoạc đó, ngón tay vuốt ve.
Triệu Xu đã sớm muốn chia sẻ niềm vui này với những người khác: “Đại ca, xem này, chữ của Chuột Nhỏ đang tốt lên từng ngày. Đây là thư mà tháng trước nàng đã viết. So với chữ của tháng trước, có phải tiến bộ rõ ràng hay không?"
Triệu Sóc vẫn vuốt ve thẻ tre: "Đúng vậy."
Triệu Xu cười nói: "Chuột nhỏ còn có thể tự mình đọc sách, nàng thích những truyện cổ xưa kỳ quái."
Triệu Sóc không đáp lại.
Triệu Xu nhìn sang, Triệu Sóc đang chăm chú nhìn, cầm thẻ tre trong tay, nhìn đi nhìn lại.
Triệu Xu cảm thấy kỳ lạ, nhưng không thể nói được, nàng hỏi: "Lần này đại ca trở về còn đi nữa không?"
“Không đi nữa.” Triệu Sóc nhìn chằm chằm vào chữ Nhã được thiếu khắc trên nan tre, thất thần nói, “Ba năm trước ta rời nhà là vì sau này ta không cần rời đi nữa."
Triệu Xu nghe vậy mơ màng, nàng nhẹ nhàng nói: "Đại ca vốn không cần rời nhà, huynh là đích trưởng, khác với nữ nhi chúng muội."
Triệu Sóc: "Đích trưởng bị người khác quản chế, không khác gì."
Cái này thì Triệu Xu hiểu, sự ghen tị trước đây của nàng đối với Triệu Sóc vì y là nam nhân bỗng trở nên nực cười.
Hóa ra đại ca cũng vậy. Nàng thế này, chuột nhỏ cũng như vậy, mang họ Triệu, dù là nam hay nữ đều là con rối của gia tộc. Nếu không muốn trở thành một con rối, phải đoạn tuyệt đường lui và có quyết tâm xông ra.
Năm đó, đại ca nhất quyết rời nhà đi du ngoạn, bỏ lại địa vị quý tộc cao sang, vinh hoa phú quý, nhiều người trong Triệu gia cười nhạo, chê cười y có phú quý không hưởng, lại muốn ra ngoài chịu khổ. Lúc đó nàng cũng khó hiểu, chạy tới hỏi nương, nương cũng không nói gì, chỉ là sai người nhốt đại ca lại. Nhốt nửa tháng, đại ca vẫn muốn rời nhà.
Triệu Xu rút khỏi hồi ức xa xăm, ánh mắt chạm vào thẻ tre Triệu Sóc đang cầm trên tay, hỏi: "Đại ca sau này ở lại Đế Đài, có tính toán gì không?"
Triệu Sóc không trả lời, y cuộn những chiếc thẻ tre lại, cuộn lên cao, ôm trong ngực: "Những cái này có thể cho ta được không?"
Triệu Xu tò mò, đại ca muốn thư chuột nhỏ viết cho nàng làm gì?
Nàng gật đầu: "Được."
Triệu Sóc: "Nếu nàng ấy gọi muội gặp mặt, muội nói với nàng một tiếng, nói ta đã trở lại."
Triệu Xu không muốn làm y thất vọng, nàng nhắc nhở: "Vân Đài các hiếm khi gọi người ngoài. Bây giờ chiến sự đã bắt đầu, việc ra vào Vân Đài các càng khó hơn. Gần đây chỉ có cận thần của Thái tử Điện hạ mới có thể được triệu kiến."
Nàng suy nghĩ một hồi, nói: "Lần sau chuột nhỏ nhờ người gửi thư tới, muội có thể nói lại trong thư cho nàng, nói đại ca đã về."
Triệu Sóc nhíu mày, thật lâu sau mới mở miệng: "Quên đi, không cần muội nói cho nàng ấy."
Triệu Xu: "Thật sự không cần sao?"
Triệu Sóc: "Không cần."
Triệu Xu không nài nỉ nữa. Một cuộn thẻ tre chỉ có thể khắc rất ít, mỗi khi nàng viết thư trả lời cho chuột nhỏ, nàng nghĩ một cuộn thẻ tre không khắc đủ. Nàng không thể tùy tiện viết thư cho chuột nhỏ, bởi vì bức thư không thể được chuyển vào. Vân Đài các được bảo vệ nghiêm ngặt, chỉ khi chuột nhỏ cử người đến lấy thư, thì thư của nàng mới được gửi đến Chuột Nhỏ.
Nàng thực sự muốn một hơi khắc mười cuộn thẻ tre cho chuột nhỏ.
Nếu người tới lấy thư là người kia thì tốt rồi, chắc chắn y sẽ không ngại nàng trả lời quá nhiều thẻ tre quá nặng.
Nghĩ đến Chiêu Minh, Triệu Xu vô thức sờ lên mặt ngọc bội bên hông. Sờ mấy cái, nàng sửng sốt, nhanh chóng thu tay lại giấu dưới ống tay áo.
Triệu Sóc ở lại không bao lâu, khi y rời đi, Triệu Xu đã đích thân tiễn y. Tới cổng, nàng không khỏi tiến lên vài bước.
Mấy ngày nay Triệu Xu ở trong nhà đọc văn đều cảm thấy nhàm chán, chỉ muốn đi dạo bên ngoài, cho dù là đi dạo phố vài bước cũng được.
Ở nhà Ân quý tộc không có quá nhiều quy củ như vậy, nàng ở Tôn gia hạnh phúc hơn nhiều so với Triệu gia.
Hôm nay Triệu Sóc đi bộ đến, không có đi xe đưa đón, nhìn thấy nàng đi theo, phía sau không có nô tỳ đi cùng, không khỏi hỏi: "Lát nữa ai đưa muội trở về?"
Triệu Xu: "Đại ca đưa muội trở về là được."
“Vậy quên đi."
Triệu Xu nắm chặt tay áo của y không buông, "Đi một đoạn ngắn thôi, không đi xa, muội đi dạo phố nhìn một chút, nhìn một chút là được."
Triệu Sóc ôm thẻ tre trong ngực, ánh mắt ra hiệu: "Đi bộ từ đây đến chỗ bán bánh, sau đó ta sẽ đưa muội trở lại."
Triệu Xu cò kè mặc cả: "Xa hơn một chút nữa đi, phía trước có một cửa hàng bán vải, đi bộ tới đó rồi quay đầu lại."
Triệu Sóc đồng ý: "Được."
Ở trên một cái cây lớn trước cổng Tôn gia, Chiêu Minh đẩy lá ra, cau chặt mày, ủ rũ không vui nhìn hai người đi qua dưới gốc cây.
Ánh mắt y rơi vào bàn tay Triệu Xu đang kéo ống tay áo Triệu Sóc.
Người này là ai?
Không phải nàng nói sẽ không tìm tình lang sao?