Kiều yếp

Để khuyến khích Triệu cơ của hắn tiếp tục học bơi, hắn quyết tâm bắt bướm đưa nó cho Triệu cơ. Khi hắn còn nhỏ thường nhìn các tỷ tỷ của mình bắt bướm, hắn bắt chước bắt bướm theo. Chộp một cái, không chộp được, lại chộp một cái, vẫn không bắt được.
 
Cơ Tắc có chút tức giận, trong tiềm thức muốn gọi Chiêu Minh, bởi vì Chiêu Minh giỏi bắt bướm, khi còn bé đã bắt được một lọ bướm cho hắn.
 
Nhưng bây giờ hắn không thể gọi cho Chiêu Minh, bởi vì Triệu cơ của hắn chỉ có hắn mới được lấy lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi Cơ Tắc nghe thấy Triệu Chi Chi lén cười, quay đầu lại nói: "Cười cái gì?"
 
Triệu cơ che miệng, nói: “Không cười, không cười.” Đôi mắt nàng vẫn mang theo ý cười.
 
Cơ Tắc mệt mỏi, đầu đổ đầy mồ hôi hột, cuối cùng cũng bắt được con bướm vàng nhỏ kia. Hắn chắp tay lại rất cẩn thận, vì sợ con bướm bay khỏi tay hắn, bay đến trước mặt Triệu cơ. Đôi mắt của Triệu cơ sáng lên, dường như nàng không quan tâm đến chuyện hắn bắt bướm, ánh mắt của nàng dán chặt vào hắn.
 
Cơ Tắc đỏ bừng mặt, làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của Triệu Chi Chi, "Bướm cho nàng."
 
Triệu Chi Chi nói thầm: "Thì ra là lúc lắc như thế này."
 
Cơ Tắc ngồi xuống, giấu đi không cho nàng xem, "Không phải là chưa từng nhìn thấy bao giờ."
 
Triệu Chi Chi làm ra vẻ nghiêm túc khoa tay múa chân: "Như đuôi chó vẫy vẫy."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ Tắc cứng người.
 
Hắn nhịn không được sửa lại cho nàng: "Làm sao có thể là đuôi chó được? Cho dù so sánh thì cũng phải là đuôi sói."
 
Triệu cơ cười với hắn: "Nhớ rồi, là đuôi sói. Điện hạ có đuôi, nhưng Triệu cơ không có đuôi, thật tiếc là Triệu cơ không thể lúc lắc với Điện hạ."
 
Cơ Tắc nhào đến, con bướm mà hắn vất vả bắt được cuối cùng không cần: "Chỉ cần cái đuôi của cô lắc lư với Triệu cơ là được."
 
“Sói lớn hoang dã đã cắn người.” Triệu cơ trẻ con chỉ vào hắn.
 
Cơ Tắc nằm xuống cào nàng, hôn nàng: "Đúng vậy, con sói hoang to lớn sắp cắn người, có sợ không? Cô sẽ nuốt nàng vào miệng trong một lần một."
 
Triệu Chi Chi cười, quay lưng bò về phía trước: "Cứu mạng."
 
Cơ Tắc kéo nàng lại, áp sát vào: "Không ai cứu được nàng đâu, hiện tại cô sẽ ăn luôn nàng cho đỡ đói.”
 
Đến khi kết thúc, Triệu Chi Chi vẫn chưa bơi được.
 
Nàng có thể chăm chỉ khắc khổ học chữ Nhã, nhưng nàng không thể chịu đựng nỗi đau bị sặc nước vì học bơi.
 
Nàng đã quyết định không học bơi nữa, sau này cũng sẽ không học nữa. Nếu sau này Đế Đài có lũ lụt, vậy thì cứ để nàng chết đuối đi.
 
Vì không học bơi, nàng đã dứt khoát hy sinh sắc tướng. Kỳ thực cũng không đến nỗi hy sinh, dù sao nàng đã lâu rồi không có làm cái kia với Điện hạ.
  
Đêm hè mê ly, tiếng ve trăng sáng.
 
Trong bóng tối, một dãy đèn dầu được thắp sáng bên cạnh hồ Vĩnh Nhạc, hai bóng người trong hồ được ánh đèn dầu chiếu sáng.
 
Triệu Chi Chi đắc ý nằm trên lưng Cơ Tắc, vòng tay qua cổ hắn: "Điện hạ, bơi nhanh lên, nhanh lên."
 
Mặc dù nàng không học được cách bơi, nhưng nàng đã học cách chơi trong nước - Điện hạ cõng nàng bơi, không phải là sẽ có thể tự do đi lại trong nước sao?
 
Cơ Tắc lại bị muỗi đốt mấy cái, nhưng hắn không thể bắt được, bởi vì hắn phải nâng cho Triệu cơ bơi.
 
Hắn đành phải nhờ Triệu Chi Chi gãi cho hắn: "Gãi đúng chỗ, ngứa."
 
Triệu Chi Chi: "Nếu gãi đúng chỗ, da sẽ bị trầy."
 
“Trầy thì trầy.” Cơ Tắc buồn bực: “Sao con muỗi không đốt nàng? Cô đã bị cắn mấy nốt rồi.”
 
Triệu Chi Chi học tiếng muỗi vo ve bên tai hắn, nói nhỏ: "Có thể là do máu của Điện hạ thơm hơn, sau khi muỗi uống máu của Điện hạ, chúng nó không muốn lấy máu của Triệu cơ nữa."
 
Cơ Tắc nghĩ cũng thấy đúng, tay chân đập mạnh hơn: "Bơi một vòng nữa rồi trở về đi ngủ."
 
“Được.” Tối nay Triệu Chi Chi chơi đủ rồi, nàng bắt đầu lên kế hoạch cho ngày mai: “Ngày mai Triệu cơ muốn đi tắm hồ, Điện hạ có thể cùng Triệu cơ bơi không?”
 
Cơ Tắc: "Tiếp tục dạy Triệu cơ bơi? Triệu cơ có muốn tiếp tục bị cô ném xuống nước không?"
 
Triệu Chi Chi ôm hắn, thấp giọng thành thật nói: "Không… Không muốn."
 
Cơ Tắc hừ vài tiếng: "Làm sao mà bỏ học giữa chừng được."
 
Triệu Chi Chi im lặng, tai giả vờ điếc.
 
Cơ Tắc nói thêm một câu: "Vậy thì sau này học."
 
Bây giờ Triệu Chi Chi không còn giả điếc nữa: "Sau này, sau này bao lâu nữa? Không thể không học sao?"
 
Cơ Tắc không bắt nàng phải học. Nếu sau này Đế Đài xảy ra lũ lụt, cùng lắm thì hắn bơi kéo theo Triệu Chi Chi ra ngoài.
 
Nghĩ đến đây, Cơ Tắc mạnh mẽ tiến lên trước trong nước: "Chuyện sau này, sau này lại nói."
 
Thừa thắng xông lên, không khí trên triều đình thay đổi hoàn toàn, ít xảy ra cãi vã hơn.
 
Sự hòa thuận và thoải mái hiếm có này không kéo dài được bao lâu, khi nước Tề rút lui, Triệu vương trong tối ngoài sáng thúc giục quân Ân rút lui, mọi người liền thảo luận sôi nổi về việc "có nên rút quân ngay lập tức hay không".
 
Những người phản đối việc xuất quân lần trước lại có những ý kiến ​​hoàn toàn khác, mọi người dường như đã quên mất lý do tại sao ngay từ đầu họ đã phản đối việc xuất quân. Bọn họ kiên định cho rằng quân Ân không nên rút quân, nước Triệu mở rộng cửa đón quân Ân vào, là nước Triệu tìm đến trước, nay thắng trận rồi, sinh khí của nước Tề bị thương rất nhiều, nước Triệu thì cũng bị đánh bại. Quân Ân hẳn là nên xốc lại tinh thần, chăm chỉ để chiếm nước Triệu.
 
Sự cám dỗ này quá lớn khiến cả Quý Hành và Cơ Trọng Kha đều dao động.
 
Một cục mỡ lớn đang ở trước mặt, ăn hay không ăn?
 
Nếu ăn, đó chính là bọn họ thất tín bội nghĩa.
 
Nếu không ăn thì tiếc lắm.
 
Nếu đổi lại là trước kia, Ân vương thất đối mặt với một cục mỡ lớn như vậy, đúng với nguyên tắc chỉ cần có thể nuốt xuống thì không bao giờ để lọt, bọn họ nhất định sẽ không chút do dự nuốt xuống.
 
Nhưng bây giờ không được, Hoàng Đế dẫn dắt Ân vương thất đối mặt với toàn bộ thiên hạ, mà không phải là một hoặc hai nước chư hầu riêng lẻ. Bọn họ cần thận trọng suy nghĩ về việc phát động toàn bộ.
 
Lần này xuất binh đến giúp nước Triệu, Cơ A Hoàng là người xung phong. Cơ A Hoàng đánh giặc vẫn như cũ, sau khi đánh nhau, đối mặt với miếng mỡ béo nước Triệu này, tim gã ngứa ngáy, thật sự không muốn cứ rút quân như thế này.
 
Cơ A Hoàng muốn ăn thịt, nhưng không dám hành động hấp tấp, vì vậy gã đã chuẩn bị hai lá thư, một cho Cơ Tắc, một cho Cơ Trọng Kha.
 
Bức thư gửi cho Cơ Tắc khác với bức thư gửi cho Cơ Trọng Kha.
 
Bức thư được đưa cho Cơ Tắc kia là muốn Cơ Tắc tìm cách thuyết phục Cơ Trọng Kha bắt lấy nước Triệu.
 
Bức thư được đưa cho Cơ Trọng Kha thể hiện đã làm hết sức mình, cho thấy tình trạng hiện tại của nước Triệu không hề có sức mạnh để chống lại quân Ân.
 
Mặc dù hai thư có một số điểm khác, nhưng ý nghĩa chung là giống nhau: Mau đến ăn thịt, miếng thịt này thực sự béo và ngon!
 
Cơ Tắc đã nghĩ đến việc có nên rút quân hay không. Hắn đã suy nghĩ từ lúc xuất binh, nhưng hắn không thể đưa ra kết quả.
 
Không ai có thể giữ được sự bình tĩnh trước sự cám dỗ như vậy.
 
Giống như Cơ A Hoàng, tâm hắn cũng động.
 
Tâm động của hắn khiến hắn lo lắng một thời gian trước khi xuất binh từ Đế Đài. Hắn sợ nước Triệu nhìn thấy sự nguy hại của quân Ân sau khi tiến vào biên giới nước Triệu, thà bị nước Tề đánh đập cho tơi bời còn hơn nhận lời cầu cứu của Ân vương thất.
 
May mắn thay, Triệu vương ngu ngốc hơn hắn tưởng. Triệu vương không nhìn ra, vui vẻ đón quân Ân vào.
 
Có muốn ăn nước Triệu không? Về vấn đề này, Cơ Tắc đã nghĩ từ trước khi xuất binh đến sau khi xuất binh, đánh thắng xong, nhưng hắn vẫn không thể đưa ra quyết định.
 
Sau cuộc họp triều đình, Cơ Trọng Kha giữ Cơ Tắc lại, không có người ngoài, hai cha con bàn bạc việc rút quân, thoải mái hơn rất nhiều.
 
Cơ Trọng Kha thay đổi vẻ mặt bình tĩnh trước mặt đại thần, không ngừng vỗ vai Cơ Tắc, vẻ mặt sốt ruột: "Chíp Chíp, trẫm thật sự muốn tiêu diệt nước Triệu, ngươi có muốn không?"
 
Tất nhiên Cơ Tắc muốn.
 
Hắn không chỉ muốn tiêu diệt nước Triệu mà còn muốn tiêu diệt cả năm nước còn lại.
 
Cơ Tắc bị Cơ Trọng Kha vỗ đến nỗi đau vai, hắn bình tĩnh lùi lại, thoát ra khỏi bàn tay sắt của Cơ Trọng Kha, trên mặt không chút biểu cảm: "Muốn, nhưng bây giờ không thể hành động thiếu suy nghĩ."
 
Cơ Trọng Kha xoay quanh: "Đương nhiên trẫm biết biết hiện tại không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng nếu buông tha cho nước Triệu, trẫm không cam lòng."
 
Ngài thở dài: "Ngươi nói, nếu như chúng ta nhân cơ hội nuốt chửng nước Triệu, sau này có ai tin tưởng Ân vương thất không?"
 
Cơ Tắc: "Sẽ không."
 
Cơ Trọng Kha càng buồn hơn: "Đúng thật sẽ không."
 
Hai cha con nói đi nói lại, nhưng cuối cùng vẫn không có kết luận gì. Bọn họ bây giờ giống như một con sói nhìn thấy miếng thịt, muốn một mình nuốt lấy miếng thịt này, lại sợ những con sói khác chê cười, cười nhạo cũng là chuyện nhỏ, nhưng nếu những con sói khác trông gà hóa cuốc cùng hợp lực đối phó với họ, như vậy sẽ mất nhiều hơn được.
 
Lúc Cơ Tắc bước ra khỏi vương cung, mặt mày cau có.
 
Nếu lúc này tìm được người biết rõ nội tình nước Triệu như lòng bàn tay thì tốt biết mấy.
 
Những người được phái đến nước Triệu đã bị triệu hồi, để tránh đầu sóng ngọn gió, bọn họ không được phép quay lại. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người trà trộn cần ở lại một nơi không ai biết trong một năm trước khi xuất hiện trở lại. Chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo rằng người trà trộn đó và chủ nhân đằng sau sẽ không bị tra đến.
 
Cơ Tắc nghĩ về chuyện của nước Triệu, đánh xe ngựa ra ngoài thành.
 
Mặc dù chuyện của nước Triệu là quan trọng, nhưng chuyện của An Thành cũng không thể quên được.
 
An Thành của hắn đang hưng thịnh và phát đạt. Trận chiến giữa Triệu và nước Tề, được hưởng lợi nhiều nhất là ​​An Thành.
 
Cơ Tắc muốn nói chuyện với Quý Ngọc, hỏi về tình hình hiện tại của An Thành, nhân tiện nói về chuyện của nước Triệu. Hắn không định đợi Quý Ngọc trở về thành, hắn sẽ tự đi tìm gã.
 
Trước khi rời thành, Cơ Tắc không quên cử người trở lại Vân Đài các để nói với Triệu Chi Chi về chuyện hắn sẽ rời thành vài ngày.
 
Nếu hai ba ngày nữa không về được, dặn dò nàng phải ăn ngủ đúng giờ, không được chơi ở hồ khi chưa được phép. Chờ khi hắn trở lại, hắn sẽ dẫn nàng đi vọc nước.
 
Thái tử rời khỏi thành trì ẩn trong đám đông, tất cả những người đi theo đều mặc trang phục bình thường.
 
Ở cổng thành, sau khi đội ngũ của Thái tử đi qua, một người ăn mày đứng dậy từ góc tường, y đi đến chỗ tối, thả một con chim bồ câu giấu trong lồng gỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui