Khóe mắt Cơ Tắc giật giật, không đáp lại.
Nam nhân nằm trên mặt đất, thư sinh yếu ớt, trông rất cung kính hèn mọn. Nhưng đây chỉ là vẻ ngoài mà thôi, một người thành thạo vương tộc của Triệu vương, có thể dựa vào trực giác bày kế sách dâng tấu thư, đoán được suy nghĩ của Ân vương thất không phải là một người đơn giản.
Nếu hắn không cần y thì nên giết y. Nhưng y lại là ca ca của Triệu cơ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu cơ ngây thơ hồn nhiên của hắn dường như cũng không ghét vị ca ca này của nàng. Hắn từng nghe nàng nhắc đến ca ca của mình.
Cơ Tắc không muốn Triệu cơ của mình lại mắc bẫy của Triệu gia, hắn trầm giọng nhắc nhở: "Nàng ấy đã không còn là người nhà họ Triệu của ngươi nữa, nàng là Triệu cơ của cô."
Trái tim Triệu Sóc đột nhiên bị bóp chặt, y thở gấp xong, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh và tự nhiên: "Là tiểu nhân vô lễ, tiểu nhân sẽ nhớ kỹ, nàng đã là Triệu cơ của Điện hạ rồi. Tiểu nhân muốn cầu kiến Triệu cơ của Điện hạ, hy vọng Điện hạ sẽ ân chuẩn."
Trán của Triệu Sóc thấp xuống đất đến mức không thể thấp nữa, đại thất phủ kín chiếu, chiếc chiếu lạnh lẽo trơn nhẵn cọ cọ mồ hôi trên chóp mũi của y, nghe thấy tiếng bước chân của Đế Thái tử đi xuống, rất nhẹ, rất chậm, đột nhiên y trở nên sợ hãi.
Nỗi sợ hãi này không phải vì sự sống hay cái chết của y, mà là vì y không thể gặp lại nàng. Y sợ Đế Thái tử sẽ cự tuyệt thỉnh cầu của y.
Đôi vớ trắng của Đế Thái tử lọt vào tầm mắt, Triệu Sóc không chút do dự, ôm lấy chân hắn, dáng vẻ nô tỳ thỉnh cầu hắn: "Xin Điện hạ ân chuẩn."
Lần này, hắn đã nhìn thấy rõ ràng dung mạo của vị Đế Thái tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là mọt thiếu niên tuấn mỹ. Hắn có lông mày đậm, đôi mắt đen, sống mũi cao, đôi môi mỏng, thần thái thanh cao, ánh mắt lãnh đạm vô song, đôi mắt tàn nhẫn và bề ngoài trẻ tuổi kia không tương xứng với dáng vẻ quen nhìn thế sự, thật thong dong bình tĩnh.
Triệu Sóc không thu hồi ánh mắt của mình, ánh mắt ở thấp nhìn về phía Thái Tử, cũng không có né tránh.
Đế Thái tử hỏi: "Ngươi là cầu kiến vì chính mình, hay là cho nhà họ Triệu?"
Triệu Sóc đáp lại: "Vì tình huynh muội."
“Không thấy không được?"
“Không thấy không được."
“Một ngàn ngân lượng đổi một lần gặp mặt, ngươi bỏ được?"
“Bỏ được.”
Cơ Tắc không hỏi thêm.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc giam cầm Triệu cơ không cho nàng gặp người ngoài, tình hình hiện tại rất căng thẳng. Để làm hắn khỏi lo lắng, Triệu cơ đã không hề triệu cả người làm trò, cả ngày ở trong cung Kiến Chương, không bước một bước ra khỏi cung Kiến Chương. Mỗi ngày chỉ luyện chữ đọc sách, rất ngoan ngoãn.
Hắn bận hai tháng, Triệu cơ cũng buồn hai tháng. Nàng sắp chán muốn chết rồi đi?
Nhìn Triệu Sóc, Cơ Tắc đột nhiên nghĩ ra cách để giải khuây cho Triệu cơ: "Triệu cơ thích nghe kể truyện cổ. Vào ngày mười lăm tháng này, cổng Vân Đài các sẽ mở vì Triệu cơ. Nếu câu chuyện của ngươi có thể làm hài lòng nàng ấy, đương nhiên nàng sẽ gặp ngươi. "
Triệu Sóc sửng sốt, sau đó cảm tạ nói: "Đa tạ Điện hạ."
Cơ Tắc nhấc chân rời khỏi bên cạnh Triệu Sóc, đi tới cửa, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ném tiếp một câu: "Chuyện nhà họ Triệu của ngươi đừng làm phiền nàng.”
“Vâng."
Dù Cơ Tắc đã có kết luận cuối cùng về chuyện nước Triệu nhưng hắn vẫn hỏi ý kiến của Quý Ngọc. Hắn không nói về sách lược của Triệu Sóc mà nói với Quý Ngọc về những chuyện của Triệu vương thất mà hắn biết được từ Triệu Sóc, hỏi gã có suy nghĩ gì.
Quý Ngọc cũng đưa ra kết luận tương tự như Triệu Sóc, gã cũng cho rằng nên ủng hộ Triệu Thái tử lên vương vị.
"Cho dù Triệu Thái tử không hận Triệu vương, giúp hắn lên nắm quyền thì vẫn tốt hơn là để Triệu vương hiện tại càng mạnh tiếp tục làm vua. nước Triệu phần lớn nằm trong tay các quý tộc, tân quốc vương nhu nhược, nếu muốn đăng cơ đương nhiên không địch lại quý tộc, đến lúc đó trong nước nội loạn, nếu tân quân muốn bảo đảm ngai vàng, chỉ có thể tiếp tục dựa vào Ân vương thất ngay từ đầu đã ủng hộ hắn."
Suy nghĩ của Cơ Tắc trùng với suy nghĩ của Quý Ngọc, trên mặt không lộ ra suy nghĩ, bình tĩnh hỏi: "Suy nghĩ của Quý quân là coi Thái tử như một người bình thường yêu thích quyền lực. Nếu hắn là kẻ điên thì sao?"
“Là kẻ điên vậy thì càng tốt.” Quý Ngọc phấn khích xoa tay, “Đến lúc đó không cần chúng ta quạt gió thêm củi, hắn đã có thể làm đảo lộn nước Triệu. Thần sinh thời, chưa gặp qua kẻ điên tự xin mất nước, không lâu về sau có thể gặp may mắn."
Cơ Tắc rất hài lòng, vỗ vai Quý Ngọc: "Quý quân và cô, không mưu mà hợp."
Quý Ngọc rất vui khi được khẳng định, gã cảm thấy mình giờ có thể là người đầu tiên trước mặt Thái tử. Ngay khi gã đang tự mãn, Thái tử nói với gã chiến lược giúp Triệu Thái tử lên nắm quyền đã có người đề xuất từ lâu, ngay cả tin tình báo của Triệu vương thất cũng được người đó đưa ra. Không chỉ vậy, chuyện tấu thư còn do người đó còn làm ra.
Điều chết người nhất là nam nhân nọ không chỉ có tài nhìn xa trông rộng mà còn có họ Triệu, là ca ca của Triệu cơ.
Quý Ngọc như có sấm sét bên tai, hai mắt trở nên đen sẫm, tâm trạng bỗng nhiên rơi xuống đáy vực.
Nếu gã không làm việc chăm chỉ, gã sẽ không bằng người khác.
Cảm giác thành tựu phiêu trên bầu trời của Quý Ngọc những ngày này đã biến mất, cảm giác bị đe dọa do Triệu Sóc mang lại khiến gã không yên lòng, trên thiên hạ thậm chí còn có mưu sĩ thông minh hơn cả gã.
Quý Ngọc cũng không thổi da trâu, cũng chẳng vỗ mông ngựa nữa, trong miệng cũng không dám có lời đẹp đẽ gì, cúi đầu trước Cơ Tắc: "Chậm nhất là mùa xuân năm sau, thần nhất định sẽ cho làm cho đất ở An Thành trồng được lương thực."
Cơ Tắc nhướng mắt cười, nâng Quý Ngọc dậy: "Vậy thì toàn thác cho Quý quân."
Cơ Tắc ở lại An Thành một ngày, hôm sau lên đường trở về Đế Đài.
Quay trở lại Đế Đài, đi thẳng đến vương cung, sốt sắng triệu tập các quan đại thần, thượng nghị trong ba ngày, cuối cùng đã giải quyết xong chuyện của nước Triệu.
Đổi vua trước rồi mới rút quân. Trước khi rút quân, để ổn định Triệu vương, bọn họ sẽ trả lại Triệu vương tất cả thành của nước Triệu mà quân Ân đã chiếm được từ nước Tề.
Sau khi Cơ A Hoàng nhận được thư, gã tức giận đến mức nhảy dựng lên, sau khi ăn một lúc hai cái đầu cá heo pháo mới bình tĩnh trở lại.
"Cơ hội tốt như vậy mà còn không có trực tiếp bắt lấy Hàm Đan. Chíp Chíp trở nên ngu ngốc, phụ vương cũng trở nên ngu ngốc." Cơ A Hoàng vừa ôm Mông Duệ vừa khóc lóc kể lể.
Mông Duệ coi như không nghe thấy gì, hắn vô cảm ném Cơ A Hoàng ra, đi tới phía xa ngồi.
Cơ A Hoàng oán giận thì oán giận, nhưng việc nên làm thì vẫn phải làm, mặc dù trả lại thành trì làm trái tim quặn thắt, nhưng trừ việc đau lòng thì không có chỗ nào khó chịu nữa. Nhưng đổi vua thì khác.
Cơ A Hoàng nghĩ đến Triệu Thái tử âm trầm kia, chỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy kinh hãi.
Gã không muốn lui tới với người này. Gã đã gặp người này vài lần, mỗi lần gặp, gã đều bị dọa đến mức nhảy dựng. Người này không giống người sống, mà giống người chết hơn, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt sâu, rõ ràng là một thiếu niên mới hơn mười lăm tuổi, nhưng trên người lại không có chút sinh khí nào.
Cơ A Hoàng biết mình không có khả năng đối phó với quý tộc của nước Triệu, không dám chậm trễ mọi việc, sau khi nhận được thư thì trả lời thư ngay trong ngày. Chuyện đổi vua ai làm cũng được, dù sao thì gã không thể làm được. Trong thư Cơ A Hoàng thúc giục nhanh chóng gửi một vũ nữ tay áo dài tới.
Vốn Cơ Tắc không trông cậy Cơ A Hoàng có thể làm được việc này, lý do tại sao hắn lại thông báo trước cho gã biết là vì giải thích tại sao phải trả lại thành trì và tại sao gã phải rút quân. Cơ A Hoàng tuy nóng nảy, nhưng gã không phải là người vô lý, Sau khi giải thích cặn kẽ, đương nhiên sẽ hiểu được khổ tâm trong đó.
Lá thư hồi âm này chính là minh chứng tốt nhất. Cơ Tắc ném cuộn da dê sang một bên, ngước mắt lên tìm Triệu cơ của hắn.
Triệu cơ, người vừa nãy vẫn đang lăn lộn trong phòng ôm cây trúc, nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Hôm nay hắn về sớm, trước khi bầu trời hoàng hôn lan tràn, hắn đã trở lại Vân Đài các rồi. Mùa hè ngày dài, khi gần đến giờ Dậu, mặt trời vẫn chói lọi chiếu trên mặt đất.
Cơ Tắc bước ra khỏi cửa, không hỏi tiểu đồng, tự mình tìm người. Tìm một hồi lâu, hắn tìm thấy Triệu cơ của mình ở vòm tự đổ nước mới xây phía sau sân.
Triệu Chi Chi đang đứng dưới nắng, trong tay cầm nước đá mật ong gừng còn chưa uống hết, trong phòng nàng đã khoác chiếc áo khoác trơn vải sa mỏng bên ngoài, tóc búi cao, khuôn mặt đầy tò mò nhìn đống đồ mới sửa trước mắt.
Nàng nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài. Những ngày gần đây, mọi người trong cung Kiến Chương đều bận rộn với cái vòm tự đổ nướcnày, nàng cũng bị nó thu hút. Hôm nay tiếng đập xây lớn hơn bình thường khiến nàng không thể không bỏ Thái tử Điện hạ chạy ra ngoài.
Triệu Chi Chi đứng bên ngoài chồi, hỏi gia lệnh đang giám sát công việc trên nóc nhà: "Gia lệnh đại nhân, đó là cái gì?"
Nàng chỉ vào bánh xe lớn bằng gỗ phía trước.
Gia lệnh nghe không rõ: "Người nói cái gì?"
Triệu Chi Chi đang muốn hỏi lại, Cơ Tắc đã bước tới, giải đáp câu hỏi của nàng: "Cái đó gọi là guồng nước (*)."
Triệu Chi Chi quay đầu lại, nhìn thấy là Thái tử, liền đưa cho hắn ngụm nước đá mật gừng duy nhất còn sót lại: "Điện hạ, cái bánh xe đó lớn hơn gian vòm (*), gian vòm có thể chứa được không?"
Cơ Tắc uống nước đá gừng mật ong trong chén gỗ thấy rất ngon, kêu tiểu đồng đi lấy thêm hai chén nữa, Triệu Chi Chi kiễng chân lên dùng tay áo lau tung tung vết mật ong trên miệng hắn.
Cơ Tắc dẫn nàng đến gần, chỉ vào gian vòm, nói, "Gian vòm không chứa bánh xe nước. Gian vòm được dùng để che cho Triệu cơ."
(*) Bản vẽ của guồng nước.
Triệu Chi Chi khoa tay múa chân: "Gian hàng lớn như vậy có thể chứa một trăm Triệu cơ và một trăm Điện hạ. Điện hạ xây vòm lớn như vậy làm gì?”
Cơ Tắc ngoáy mũi: "Không phải nàng luôn kêu nóng sao, sau khi sửa sang lại mái vòm, ngày nào nàng cũng có thể đến đây ngủ, ngắm hoa cỏ, ăn đá đọc sách, không cần cực khổ chờ mong cô quay lại dẫn nàng đi bơi để giải cơn nóng đâu.”
Triệu Chi Chi tham lam ôm hắn: "Triệu cơ muốn đi tắm hồ, cũng muốn đến gian vòm hóng mát."
Cơ Tắc nâng nàng lên ôm lấy hắn, Triệu Chi Chi không thể không kẹp hắn lại, hai tay ôm cổ hắn không cho mình ngã xuống.
Cơ Tắc sửa lại áo khoác thùng thình của nàng, bởi vì tư thế ôm không được tao nhã cho lắm, Triệu cơ dính vào hắn như bạch tuộc, hai chân lộ ra từ dưới lớp quần, làn da mềm mại trắng nõn lóa mắt dưới ánh mặt trời.
Cơ Tắc: "Tất cả nhắm mắt lại."
Mọi người đồng thời cúi đầu, nhắm mắt lại. Gia lệnh đáng thương đứng trên mái nhà, cho dù cúi đầu nhắm mắt lại cũng bị nghi ngờ là nhìn trộm. Y đành phải nằm sấp xuống.
Cơ Tắc ôm Triệu Chi Chi xung quanh gian hàng, giải thích cho nàng về cấu trúc của mái vòm tự đổ nước, cách hoạt động và cách làm mát người khỏi cái nóng.
Triệu Chi Chi thích nghe Thái tử nói này đó, mỗi khi Thái tử nói về những điều mới mẻ, nàng cảm thấy mình có tầm nhìn xa rộng hơn. Càng biết nhiều chữ Hán, nàng càng đọc hiểu nhiều sách, nàng càng cảm thấy mình nông cạn, thiếu hiểu biết. Hóa ra trên đời có biết bao nhiêu điều nàng không biết, Thái tử Điện hạ luôn nói biển học là vô tận, nghĩa là học như biển, vô tận không có điểm dừng. Đương nhiên, nàng chưa nhìn thấy biển, cũng không biết có phải thật sự nhìn thoáng qua cũng không thể nhìn thấy điểm dừng hay không.
Nàng mong một ngày có thể tận mắt nhìn thấy biển. Chờ khi nhìn thấy biển, nàng hy vọng mình sẽ không còn là một Triệu cơ nông cạn và thiếu hiểu biết nữa.
"Bánh xe nước sẽ đưa nước trong kênh vào không khí tạo mưa xung quanh gian vòm? Nếu guồng nước tiếp tục quay, trời sẽ tiếp tục mưa xung quanh gian vòm? Khi gian vòm mưa, người nằm trong đó có thể nhìn thấy thác nước giống như một màn mưa. Màn mưa sẽ lấy đi cái nóng mùa hè, đương nhiên sẽ không còn nóng nữa.” Triệu Chi Chi kinh ngạc phát ra tiếng cảm thán, “Thật là lợi hại, người nghĩ ra nó thật là lợi hại!”
Nàng nóng lòng hỏi: "Là ai đã nghĩ ra?"
Cơ Tắc vuốt ve khuôn mặt của nàng, không nói ngay với nàng rằng ý tưởng vòm mưa là của Triệu Sóc.