Kiều yếp

Cách thật gần, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ gần trong tầm tay, y gần như có thể thấy làn da vô cùng mịn màng, trơn bóng không tì vết của nàng, ngay cả lông tơ mịn nhỏ cũng không có. Nàng nói chuyện với y, hàng mi dài đen nhánh chậm rãi nhấp nháy, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
 
Không phải y không nghĩ tới nàng sẽ đáp lại như vậy, chỉ là y không cam lòng, lại hỏi: "Muội không muốn rời đi sao?"
 
Triệu Chi Chi: "Không muốn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc này, nàng đã nhớ lại và hiểu tại sao y phải hỏi câu này.
 
Đại ca sợ nàng sẽ bị uất ức ở Vân Đài các. Dù sao thì thân phận của nàng cũng hèn mọn như vậy, ngay từ đầu nàng đã bị đưa vào như một món lễ vật.
 
Trong lòng nàng cảm kích, nói nhỏ: "Đại ca không cần lo lắng cho muội. Thái tử Điện hạ đối xử với muội rất tốt, muội nguyện ý làm Triệu cơ của hắn."
 
Tim Triệu Sóc siết thật chặt, rất lâu không lên tiếng.
 
Triệu Chi Chi giật giật ống tay áo của y.
 
Triệu Sóc mím chặt môi, đột nhiên y đứng dậy, đi vòng ra sau nàng, rồi lại quỳ xuống.
 
Triệu Chi Chi không rõ nguyên do: "Đại ca?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tất bị lỏng.” Y chỉ vào một đôi tất trắng lộ ra dưới váy của y.
 
Triệu Chi Chi liền gọi tiểu đồng vào nhà buộc tất cho nàng, Triệu Sóc đã cuối xuống, nhẹ nhàng buộc chặt dải ruy băng trên tất.
 
Triệu Chi Chi thụ sủng nhượng kinh: "Đại ca sao có thể làm chuyện mất mặt như vậy."
 
Việc thắt nút tất nên do tiểu đồng hoặc nô lệ làm. Thắt nút tất cho những người trong cùng một gia đình sẽ là một điều mất mặt đối với các quý tộc. Nếu có ai cố tình làm bẽ mặt người khác, có thể chỉ cần duỗi chân ra và ra lệnh cho người đó buộc tất cho mình là được.
 
Hành động của Triệu Sóc rất nghiêm túc và cẩn thận: "Muội là muội muội của ta, ta thắt nút tất cho muội cũng không mất mặt."
 
Triệu Chi Chi ngây ra, không biết nên nói cái gì, ngượng ngùng cười cười: "Cảm tạ đại ca."
 
Căn phòng lại yên lặng, Triệu Sóc không nói thêm tiếng nào, Triệu Chi Chi đành phải tự mình tìm cái gì đó để nói.
 
Nàng vươn lòng bàn tay ra hiệu: “Đại ca, muội đổi tên rồi. Muội đổi thành cái tên này."

 
Nàng đã viết hai chữ Chi Chi cho y xem.
 
Vẻ mặt của Triệu Sóc vẫn không thay đổi: "Phụ thân đổi tên cho muội sao?"
 
Triệu Chi Chi: "À, ông ta nói muốn vào Vân Đài các thì muội phải đổi tên."
 
Triệu Sóc: "Vậy muội có thích tên mới của mình không?"
 
Triệu Chi Chi: “Thích.” Nghĩ đến gì đó, nàng nói thêm: “Muội cũng thích cái tên cũ.”
 
Triệu Sóc mở tay ra, "Tên mới viết thế nào, muội viết một lần đi."
 
Triệu Chi Chi lại viết tên mình vào lòng bàn tay y.
 
Triệu Sóc cẩn thận nhìn chằm chằm vào nàng, những đầu ngón tay mềm mại của thiếu nữ viết vội cái tên mới trên lòng bàn tay y, nàng vừa viết vừa cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết sạch sẽ sáng ngời.
 
Y cuộn tròn lòng bàn tay lại, nắm cái tên nàng đã viết trong lòng bàn tay, "Nhớ rồi, bây giờ tên của muội là Chi Chi, không phải Chi Chi."
 
Triệu Sóc cũng không ở một mình với Triệu Chi Chi quá lâu, bởi vì Lan nhi đã thúc giục bên ngoài, Triệu Chi Chi muốn nói hôm nay đừng để người khác kể truyện, hãy để Triệu Sóc kể truyện cho nàng. Nàng rất thích truyện mà Triệu Sóc kể.
 
Lần đầu nàng biết y cũng sẽ kể truyện cổ.
 
Sau khi biết thân phận của Triệu Sóc, Lan nhi không hối thúc nữa, giọng điệu của y trở nên lịch sự, giống như những tiểu đồng khác, sau khi được sự cho phép của Triệu Chi Chi liền liên tục bước vào nhà vây xem Triệu Sóc.
 
"Là ca ca của Triệu cơ!"
 
"Hóa ra là ca ca của Triệu cơ."
 
Một tiểu đồng hỏi: "Thảo nào ngươi lại kể truyện giỏi như vậy, trước đây thường kể truyện cho Triệu cơ nghe sao?"
 
Triệu Sóc trả lời thành thật: "Trước kia ta không kể truyện."
 
Triệu Chi Chi nói thêm: "Trước kia đại ca rất ít nói."
 
Nàng nghĩ đến chuyện quan trọng, vẫy tay với Lan nhi: "Nếu đã kể truyện rồi, ngày mai có thể tiếp tục đến không?"

 
Lan nhi: "Chắc là không thể. Triệu cơ muốn đại ca của mình tiếp tục kể truyện hai ngày tới sao?"
 
Triệu Chi Chi nhìn Triệu Sóc đối diện, xấu hổ lên tiếng.
 
Nếu đại ca có việc khác phải làm, bị nàng làm chậm trễ thì phải làm thế nào đây?
 
Lan nhi: "Nếu công tử là người có chức vị chính thức thì tốt rồi. Nếu như vậy, Triệu cơ có thể triệu hắn đến Vân Đài các bất cứ lúc nào."
 
Triệu Chi Chi rất hối hận, quay đầu nói nhỏ với Triệu Sóc: "Tuy rằng hai ngày nữa không còn nghe được đại ca kể truyện, nhưng hôm nay đại ca kể truyện rất êm tai. Cho dù đại ca không phải là đại ca, muội cũng sẽ chọn đại ca là người chiến thắng.”
 
Triệu Sóc không quan tâm đến những thứ này: "Ừ."
 
Khi Triệu Sóc rời đi, ys nhìn lại và phát hiện ra Triệu Chi Chi đã ngồi lại phía sau bình phong, nơi y ngồi lúc nãy, một người khác cũng đang ngồi trên đó.
 
Triệu Sóc suy nghĩ ngẩn người, cầm lấy túi thơm vẫn chưa đưa, xoay người rời đi.
 
Đêm tối nặng trĩu.
 
Triệu Trùy ở trong nhà đợi đã lâu, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, lập tức hỏi: "Sóc nhi, là ngươi sao? Ngươi đã trở lại?"
 
Giọng Triệu Sóc vang lên: "Là ta, ta đã trở lại."
 
Triệu Trùy ngủ một giấc dậy, đầu óc mê man, buồn ngủ ngáp một cái, từ trên giường đứng lên: "Sao giờ mới trở về?"
 
"Uống chút rượu với người ta nên về muộn."
 
Trong phòng không có đèn, Triệu Trùy híp mắt nhìn, rốt cục cũng nhìn rõ bóng dáng của Triệu Sóc, y đã đi tới bên giường của gã.
 
Triệu Trùy giật mình: "Như ma vậy, đi lại cũng không có tiếng động, đi có tiếng động chút, đừng có dọa cha ngươi."
 
Triệu Sóc mỉm cười ngồi xuống bên giường: "Cha cho người đợi ta, để ta về tới tìm ngươi ngay khi trở về, có gì quan trọng?"
 
Triệu Trùy vội vàng hỏi: "Hôm nay ngươi vào Vân Đài các sao?”

 
“Vào rồi."
 
“Gặp nàng?"
 
“Đã gặp."
 
“Nàng đối xử với ngươi thế nào? Có nói phải vì tiền đồ của ngươi không?”
 
Triệu Sóc: "Hóa ra phụ thân gọi ta tới là để nói về chuyện này. Chuyện xảy ra như vậy, vừa lúc ta cũng muốn tìm phụ thân nói một câu về chuyện tiền đồ sau này của ta."
 
Triệu Trùy nghe giọng nói của y lạnh lùng, giống như một bóng ma, từ trong bóng đêm im lặng rơi xuống, không hiểu sao lại làm y kinh hãi.
 
Đã vài ngày kể từ lần trước Triệu Sóc mất kiểm soát.
 
Trong khoảng thời gian này, gã đã cẩn thận quan sát, thấy Sóc nhi mọi thứ đều bình thường, không còn tức giận vi chuyện của nghiệt nữ kia nữa. Sóc nhi thậm chí còn chủ động dẫn Triệu gia tái khởi Đông Sơn. Hôm nay Sóc nhi đến Vân Đài các cũng là tự mình nói ra.
 
Triệu Trùy rất vui mừng, gã cảm thấy đứa con trai này không uổng công nuôi dạy, mặc dù chuyện xảy ra ngày hôm đó để lại cho gã nỗi sợ hãi khôn nguôi, nhưng gã có thể làm gì chứ, gã chỉ có một đứa con trai, những đứa nửa nô kia đã sớm bị gã đuổi ra khỏi phủ, sống hay chết cũng không biết, dù chỉ một ít sống sót gã cũng sẽ không nhận ra.
 
Không ai lại nhận một người nửa nô làm gia chủ. Vị trí gia chủ của gã không thể rơi vào tay người khác, mà chỉ có thể truyền cho Sóc nhi.
 
Triệu Trùy luôn biết Triệu Phong muốn làm gia chủ đã nhiều năm, Triệu Xuyên, con trai của Triệu Phong cũng muốn làm gia chủ. Mà Triệu gia có được ngày hôm nay là hoàn toàn vì Triệu Trùy gã, cho dù hiện tại Triệu gia có suy tàn, nhưng vinh quang Triệu gia năm xưa chính là do gã mang lại, đỉnh cao do chính mình tạo dựng đương nhiên phải do con cháu sau này của gã tiếp tục nâng lên rồi.
 
Triệu Trùy: "Nàng không nhận chúng ta, nhưng ngươi thì khác. Ngươi luôn che chở nàng, nàng nên nhận ngươi."
 
Triệu Sóc: "Ta không nói nàng không nhận ta. Hôm nay nàng vừa nhìn thấy ta đã gọi đại ca."
 
Triệu Trùy thở phào nhẹ nhõm: "Nàng chịu nhận ngươi là tốt rồi, chỉ cần nàng chịu nhận ngươi là ngươi có thể sử dụng được."
 
Triệu Sóc cười lạnh thành tiếng.
 
Nghe thấy tiếng cười của y, Triệu Trùy cau mày hỏi: "Sao, cha nói sai cái gì à?"
 
Triệu Sóc: "Cha cho rằng, tiền đồ của ta là bị ai trì hoãn?"
 
Triệu Trùy: "Bị ai?"
 
“Bị ngươi, bị Triệu gia."
 
Triệu Trùy đỏ mặt: "Nói hươu nói vượn!"
 
Triệu Sóc cười cười: "Không sao cả, dù sao thì tiền đồ của ta cũng là của chính ta. Quá khứ đã tránh vì chính mình, nguyện trung thành với ai cũng được. Bây giờ thì khác, bây giờ ta chỉ có thể tìm tiền đồ của mình ở Ân vương thất."

 
Triệu Trùy bối rối: "Vốn nên như thế."
 
Triệu Sóc không hề nghĩ tới sẽ giải thích với gã, chậm rãi nói: "Chưa kịp nói cho phụ thân biết, ta đã gặp Thái tử rồi."
 
Triệu Trùy sửng sốt: "Chuyện khi nào?"
 
Triệu Sóc không có trả lời, y nói tiếp: "Khi nào thì không quan trọng, quan trọng là nếu ta muốn tiến vào Vân Đài các và được Thái tử trọng dụng, Triệu gia không thể là Triệu gia hiện tại, Triệu gia cần phải được thay đổi."
 
Triệu Trùy làm bộ như không hiểu: "Sóc nhi, đừng ngớ ngẩn, có Triệu gia mới có ngươi."
 
"Đúng vậy, có Triệu gia mới có ta. Ta là đích trưởng của Triệu gia. Cuộc đời của ta đã định sẵn với Triệu gia. Ta không thể trốn tránh. Không thể trốn, ta cần phải gánh lấy tất cả những gì Triệu gia đã mang đến cho ta, chỉ vì ta là đích trưởng của Triệu gia." Triệu Sóc lạnh lùng nói, "Nhưng ngươi có biết tại sao lúc trước ta lại rời Đế Đài, một mình đi du lịch không?"
 
"Tại sao?"
 
"Bởi vì ta biết nếu ta trốn dưới sự che chở của Triệu gia, ta sẽ vĩnh viễn phải phục tùng Triệu gia. Ta không thể có được tất cả những thứ mình muốn, người mình muốn. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chịu khổ, ta không thể làm được gì cả."
 
Triệu Trùy lo lắng lùi lại, gã biết Triệu Sóc muốn làm gì, chăn bông của gã đã bị vén lên, đôi tay kia đang khẽ xoa cổ gã.
 
Triệu Trùy khiếp sợ nhìn Triệu Sóc, cố gắng nhìn thấy biểu cảm lúc này trong một chiếc bóng đen: "Sóc nhi, bình tĩnh đi, có phải hôm nay nghiệt nữ kia đã nói gì với ngươi không? Ngươi đừng tin nàng, ngươi phải tin cha, cha mới là người nghĩ cho con."
 
Triệu Sóc cười, thu tay về: "Phụ thân, đừng sợ, ta sẽ không lại làm chuyện như vậy lần thứ hai."
 
Triệu Trùy cười khổ, lúc này gã cũng không dám thả lỏng cảnh giác nữa, lặng lẽ sờ dao găm dưới gối.
 
Triệu Sóc lấy một con dao găm từ trong tay áo, vỗ vỗ mặt Triệu Trùy: "Phụ thân, ngươi tìm cái này sao?"
 
Triệu Trùy cứng đờ.
 
Triệu Sóc lẩm bẩm: "Phụ thân, ngươi không nên đưa nàng đi. Bây giờ thì tốt rồi, nàng đã trở thành Triệu cơ của Thái tử. Sinh tử của nàng vĩnh viễn nằm trong tay người khác. Ta không thể mang nàng đi, nàng cũng không muốn đi theo ta."
 
Y đưa tay còn lại ra, bàn tay hôm nay đã được thiếu nữ viết tên lên: "Nhưng dù vậy, nàng vẫn là Chi Chi của ta."
 
Triệu Trùy kinh hãi: "Ngươi điên rồi, ngươi thật sự điên rồi."
 
Triệu Sóc rút dao găm ra, thở dài nói: "Ta đã sớm điên rồi. Uổng công ngươi là phụ thân của ta, hiện tại mới biết ta điên rồi."
 
Triệu Trùy muốn hét lên, nhưng đã quá muộn, Triệu Sóc đã dùng tay kia che kín miệng và mũi của gã.
s
Dao găm sắc bén đâm vào da thịt, đau đớn từ ngực tản ra, Triệu Trùy trợn to hai mắt: "Nghiệp... Nghiệp chướng..."
 
Triệu Sóc xoay xoay cán dao, mặt lộ ra vẻ thờ ơ: “Phụ thân đừng lo lắng, sắp tới sẽ có người xuống cùng với ngươi. Chỉ khi các ngươi chết, Triệu gia mới có thể phát triển, Thái tử mới có thể yên tâm trọng dùng ta."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận