Kiều yếp

 
Mấy ngày sau, tin tức về cái chết đột ngột vì bị bệnh nặng của gia chủ Triệu gia truyền ra. Chuyện này chưa hết, chuyện khác lại tới, Triệu gia còn chưa hết tang, con cháu Triệu gia đến thăm nghĩa trang gia tộc ở ngoại thành để tỏ lòng thành kính với tổ tiên. không may gặp phải một tảng đá rơi từ núi xuống. Khi đi ba mươi bảy người, không còn ai sống sót.
 
Nguyên khí của Triệu gia bị tổn thương rất lớn, tiểu công tử Triệu gia nhận nhiệm vụ lúc gặp nguy hiểm, trở thành tân gia chủ của Triệu gia. Ngay ngày đầu tiên làm gia chủ, y đã quyết định tổ chức tang lễ cho cho phụ thân, thúc thúc, bá bá và biểu đệ của mình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi nghe tin dữ của Triệu gia, mọi người trong Đế Đài đều cảm thán Triệu gia mệnh đồ nhiều chông gai, người từng có giao tình với Triệu gia đều đến nhà để tang, người có quan hệ không tốt với Triệu gia năm xưa lại giao cho người của mình đưa tiền tang lễ, không cần quan tâm gì.
 
Một gia tộc có nhân tài thì con cháu đã chết hơn phân nửa, lại còn là những nhân vật có tiếng tăm trong dòng họ, dù chuyện như vậy xảy ra trong nhà ai cũng sẽ là một bi kịch không thể nguôi ngoai. Triệu gia vốn là mặt trời lặn Tây Sơn, sau khi trải qua tai bay vạ gió này, nếu muốn trở về địa vị cao ở Đế Đài phải mất khá nhiều năm.
 
Mọi người đều thương tiếc cho tân chủ nhân của Triệu gia, người khác đều được gia tộc tổ chức lễ mừng gia chủ, tiểu công tử Triệu gia làm gia chủ nhưng lại mặc áo tang, cưỡi ngựa trắng.
 
Là một trong những thông gia của Triệu gia, Tôn gia sáng sớm đã nhận được tin tang lễ của Triệu gia.
 
Tôn Đỉnh nhận được giấy báo tang từ Triệu gia, sai người đi tìm Tôn Quán.
 
Tôn Quán hôm nay không đi đâu cả, chỉ ở trong phòng nói chuyện với Triệu Xu: "Nếu nàng buồn thì khóc đi, đừng làm mình khó chịu."
 
Hôm nay Triệu Xu đã nghe mấy chục lần những lời này, đầu đã lớn ra. Nàng muốn kêu Tôn Quán đừng nói nữa, bởi vì nàng thực sự không khóc được, nàng không làm bản thân khó chịu.
 
Triệu Xu vô cùng hối hận, ngày hôm qua nàng không nên rơi nước mắt trước mặt Tôn Quán. Nàng đột nhiên nghe được tin dữ, mới nghe xong cũng không cảm thấy gì, nhưng sau khi hoàn hồn, nước mắt nàng không tự chủ được chảy ra. Mặc dù nàng có thể nhìn thấu sự máu lạnh của phụ thân mình và sự vô sỉ của những người còn lại trong Triệu gia, khi nghe tin họ đã chết, nàng vẫn không thể kìm được nước mắt. Nhưng đó chỉ là cảm giác khó chịu nhất thời, ngoại trừ một vài giọt nước mắt thì không còn gì khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Có lẽ bọn họ chết cũng là chuyện tốt. Sau khi Triệu Xu khóc xong, trong lòng thầm nghĩ. Trong lòng nàng đang nghĩ một chuyện, nhưng nước mắt trên mặt nàng rơi xuống trong mắt Tôn Quán lại trở thành một chuyện khác.
 
Tôn Quán đã quen nhìn thấy nữ tử rơi lệ, nữ nhân đáng thương nhất khi hoa lê dính hạt mưa (*), Triệu Xu lần đầu tiên khóc trước mặt y. Y bỗng nhiên thấy kinh vi thiên nhân (*). Màn đêm buông xuống, câu từ như suối phun, một hơi làm liền mười bài văn.
 
(*) Kinh ngạc, không nghĩ người đó có thể làm được như vậy.
 

(*) Rơi nước mắt.
 
Sau khi Tôn Quán lần nữa an ủi Triệu Xu khóc thành tiếng, Triệu Xu không nhịn được nói: "Chàng là phu quân của ta, tại sao chàng không khóc với ta?"
 
Tôn Quán á khẩu không trả lời được.
 
Một lúc sau, y nặn ra một câu nghiêm túc: "Ân nam nhi đổ máu, đổ mồ hôi nhưng không đổ lệ."
 
Triệu Xu nhỏ giọng: "Ta cũng không thấy chàng chảy máu hay mồ hôi."
 
Tôn Quán nghẹn họng, y cau mày trừng mắt nhìn Triệu Xu, Triệu Xu biết mình nói chuyện không đúng nên quay lưng lại không nhìn y. Hai người yên lặng ngồi một hồi, Tôn Quán đứng dậy, Triệu Xu nghe thấy tiếng bước chân, tưởng y rốt cục cũng rời đi, thở phào nhẹ nhõm một cái thật sâu.
 
Không phải nàng không thích ở riêng với Tôn Quán, y là phu quân của nàng, y săn sóc nàng vốn nên coi là điều tốt, trong lòng nàng cảm kích y, nhưng nếu để nàng cả ngày đối mặt với Tôn Quán, nàng sẽ không vui vẻ như vậy. Tôn Quán có quá nhiều điều kiêng kỵ, nàng chỉ cần nói vài câu là có thể giẫm lên bàn chân đau của y. Có đôi khi nàng còn nghi ngờ y là kiếp sau của bạch tuộc, khắp người đều có chân, chỉ cần giẫm lên là có thể bị thương.
 
Trước đây Triệu Xu lo lắng vì tật xấu nói chuyện của mình không thôi mà không thể nói ra, nhưng bây giờ còn tệ hơn, để không đắc tội với Tôn Quán, nàng đã câm hết mức có thể. Hôm nay thực sự khó chịu nên mới chủ động nói vài câu, không mở miệng thì không sao, vừa mở miệng Tôn Quán đã khó chịu.
 
Triệu Xu thở dài, quên đi, sau này tiếp tục làm người câm đi.
 
Triệu Xu nghĩ đến tang lễ của Triệu gia, không để ý đến người phía sau đã quay lại, Tôn Quán vỗ vai nàng, đưa bài văn viết tối hôm qua cho nàng: “Mặc dù không thể đổ máu, mồ hôi và nước mắt cho nàng, nhưng ta có thể làm văn vì nàng."
 
Triệu Xu cầm lấy ống tre, hai má ửng đỏ, lắp bắp nói: "Đa... Đa tạ."
 
Tôn Quán rầu rĩ nhìn nàng vài lần, sau đó đi ra ngoài không nói tiếng nào.
 
Tôn Đỉnh đợi hồi lâu, nhìn thấy Tôn Quán mặt đen đi tới, lập tức hỏi: "Sao thế, lại cãi nhau với Triệu thị?"
 
Tôn Quán ngồi xuống uống một hớp nước, uống xong mới hít một hơi nói: "Không cãi."
 
Tôn Đỉnh dùng nạng gỗ chọc vào chân y: "Vậy thì làm gì mà mặt mày đờ đẫn, trưng sắc mặt này cho gia gia nhìn?"

 
Tôn Đỉnh bị chọc đau, nhíu mày chặt hơn, xoa xoa chân, đổi sang tư thế ngồi thẳng lưng, thấy vẻ mặt Tôn Đỉnh nghiền ngẫm nhìn mình, lúc này mới nói câu oán hận trong lòng ra: "Triệu thị cái gì cũng tốt, chỉ là cái miệng đó thật là làm người ta tức giận."
 
Tôn Đỉnh nói: "Ta thấy nàng trầm mặc ít nói, tuân theo quy tắc, không giống loại người sẽ nói lời cay nghiệt."
 
Tôn Quán: "Đó là bởi vì nàng biết mình làm người khác giận cho nên mới không dễ dàng mở miệng trước mặt người khác."
 
Tôn Đỉnh nảy ra một sáng kiến: "Nếu ngươi ngại bị nàng chọc giận, dọn ra ngoài ở không phải là được rồi sao?"
 
Tôn Quán bĩu môi: "Quên đi, nàng không cố ý."
 
Tôn Đỉnh cười hỏi: "Có muốn nạp thêm mấy thê thiếp mới không?"
 
Tôn Quán ngẩn người hỏi: "Triệu thị nhắc tới?"
 
“Sao nàng lại nhắc cái này?" Tôn Đỉnh tò mò, "Nàng đề nghị trước mặt ngươi?"
 
Tôn Quán uể oải nói: "Có đề nghị."
 
“Vậy không tốt sao? Triệu thị hiền lương thục đức, tuy rằng lúc đầu ngươi miễn cưỡng, nhưng hiện tại nghĩ tới, cuộc hôn nhân này cũng không khiến ngươi uất ức, chỉ cần nàng hướng về ngươi, mọi chuyện đều tốt đẹp." Tôn Đỉnh lại nói: "Như vậy cũng được, gia gia cho ngươi một vạn đồng dao, ngươi cầm tiền đi mua mấy thê thiếp xinh đẹp ngươi thích."
 
Để an ủi đứa cháu ngoan của mình, Tôn Đỉnh liền ra lệnh cho người đi lấy tiền. Có tiền rồi, Tôn Quán kêu người chuyển về phòng, nói nhỏ: "Đưa cho phu nhân, để nàng cất.”
 
Tôn Đỉnh ở sau hỏi: "Bây giờ ngươi có vui vẻ không? Một vạn đồng dao đủ cho phu quân nạp mười mỹ thiếp."
 
Tôn Quán: "Chuyện nạp thiếp nói sau đi."
 
Tôn Đỉnh suy nghĩ một chút: "Cũng đúng, hiện tại Triệu gia làm tang lễ, nạp thiếp lúc này thật sự là không thích hợp. Dù sao cũng giao tiền cho ngươi rồi, ngươi muốn nạp khi nào thì nạp."

 
Tôn Quán không trả lời, ngược lại nói về Triệu gia: "Triệu gia xảy ra bi kịch, có nên giúp đỡ không?"
 
Tôn Đỉnh mỉm cười, nạng gỗ chọc mạnh vào người Tôn Quán: "Thằng nhóc ngốc, không nhân cơ hội nuốt chửng gia nghiệp nhà họ chứ giúp đỡ gì chứ? Hơn nữa, Triệu gia hiện tại không nhất thiết phải cần người khác giúp đỡ, ngươi cho rằng bi kịch lần này là ngoài ý muốn sao?”
 
Tôn Quán nghe xong bối rối: "Không phải là ngoài ý muốn sao?"
 
Tôn Đỉnh nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Đầu tiên là gia chủ chết, sau đó là một đám người chết, trên đời thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao? Chết đột ngột vì bệnh và đá rơi xuống núi đều tụ lại với nhau? Triệu gia của hắn ta làm việc xấu tám kiếp, cho nên mới gặp phải những thứ này?"
 
Tôn Quán: "Thật sự rất xui xẻo."
 
Tôn Đỉnh: "Đó là tai họa từ trời cao hay tai họa do con người tạo ra? Bây giờ kết luận thì vẫn còn quá sớm. Gia gia ngươi sống lâu như vậy. Lúc còn trẻ thì tranh với người gia đình, lúc về già còn vì người trong nhà tranh với người khác. Chuyện bẩn thỉu gì ta chưa từng thấy chứ. Theo ta thấy, Triệu gia lần này có thể sẽ đoạn tuyệt đường lui rồi xông ra.”
 
Tôn Quán: "Gia gia coi trọng Triệu Sóc à?"
 
Tôn Đỉnh: "Ta không nghĩ nhiều về hắn. Việc Triệu gia không liên quan gì đến chúng ta. Nhà người ta như vậy, ngày trước chúng ta không thể dính líu tới, hiện tại càng không thể dính. Mặc dù gia gia kêu ngươi cưới Triệu Xu, để lấy lòng Thái tử Điện hạ, để Thái tử Điện hạ thấy ý tốt của Tôn gia. Thứ Tôn gia muốn là một cơ hội để trung thành với Ân vương thất. Đáng tiếc, vẫn luôn không có cơ hội để xuất hiện."
 
Tôn Quán nghĩ tới điều gì, nói: "Nghe nói bệ hạ cố ý phái sứ thần sang nước Triệu."
 
Ánh mắt Tôn Đỉnh lướt qua Tôn Quán: "Ngươi muốn đi? Ngươi có tự tin đối phó với quý tộc nước Triệu sao?"
 
Tôn Quán nghiến răng: "Tôn nhi muốn thử xem."
 
Tôn Đỉnh mỉm cười hài lòng: “Cưới vợ lập gia đình rồi không giống nhau, tham vọng hơn trước rất nhiều.” Ông nói với Tôn Quán về kế hoạch của mình: “Gia gia cũng đang có ý định này, gia gi sẽ cố gắng hết sức để tạo điều kiện cho ngươi. Nếu Tôn gia chúng ta có thể làm được việc này, sẽ là lập công lớn, một bước nhảy vọt sắp tới rồi."
 
Tôn Quán dường như đã từng nhìn thấy bức tranh mình mặc áo tay dài múa ở nước Triệu, nước Triệu đề cao chữ nghĩa, nhiều học giả Nho học. Những người giỏi văn như y có thể được quý tộc ưu ái. Đến đó làm việc cũng dễ hơn người khác ba phần.
 
Tôn Quán tự tin vào tài năng văn chương của mình, sau khi nghĩ đến nước Triệu thì bắt đầu nghĩ đến Triệu gia, bèn chủ động đề xuất với Tôn Đỉnh là muốn viết văn tang lễ cho Triệu gia.
 
Tôn Đỉnh: "Tùy ngươi."
 
Tôn Quán lại hỏi: "Triệu gia đang tổ chức tang lễ, chúng ta đi chứ?"
 

Tôn Đinh không muốn đi: "Đưa tiền tang lễ là được."
 
Tôn Quán cầm giấy tang lễ do Triệu Sóc đưa tới, nghĩ đến Triệu Xu, không nỡ phụ họa chỉ cần đưa tiền đi, liền thay đổi lời nói: "Ta đưa Triệu thị trở về xem một chút."
 
Tôn Đỉnh vẫn nói: "Tùy ngươi."
 
Khi Triệu Xu nghe tin Tôn Quán chuẩn bị đưa nàng về Triệu gia thì trong lòng mừng rỡ, nàng nhịn cả đêm không nói chuyện vì sợ nói sai nên chỉ gật đầu. Tôn Quán nói gì, nàng cũng chỉ gật đầu.
 
Ăn xong cơm tối, Tôn Quán chán nản bỏ đi, đến khuya mới về.
 
Triệu Xu ngửi được mùi hương trên người y, không nói lời nào, giả bộ như đang ngủ, sau khi trở về nhà vẫn còn đang suy nghĩ nhiều chuyện.
 
Đại ca đã viết thư cho nàng, nói y đã đưa mẫu thân về Triệu gia, nàng quay lại Triệu gia chủ yếu là vì muốn gặp mẫu thân một lần. Tang lễ Triệu gia có đi hay không cũng không quan trọng, dù sao nàng cũng không thể đỡ linh dâng hương.
 
Triệu Xu đang miên man suy nghĩ, sau lưng có người ôm lấy nàng, Tôn Quán hỏi: "Nàng ngủ chưa?"
 
Y lớn tiếng như vậy, cho dù nàng ngủ rồi cũng bị y đánh thức.Triệu Xu giả bộ ngủ không ngon, đành phải đáp: "Vừa mới tỉnh, phu quân có chuyện gì sao?"
 
Giọng của Tôn Quán như ngột ngạt từ lồng ngực: "Lúc trước Vân Đài các chọn rể, tại sao nàng lại chọn ta?"
 
Triệu Xu thình lình bị hỏi như vậy, nàng sững sờ, thật lâu mới hoàn hồn, phun ra một câu: "Bởi vì trong số những người đó, chàng tuấn tú nhất."
 
Giọng Tôn Quán càng thêm nặng nề: "Chẳng qua là bởi vì vẻ bề ngoài của ta sao? Trước đây nàng chưa từng nghe nói qua tài năng của ta sao?"
 
Triệu Xu biết mình nên nói dối, nhưng nàng vẫn nói sự thật: "... Không có."
 
Tôn Quán ngồi dậy, Triệu Xu nghe thấy tiếng y xuống giường, nhưng y không đi ra ngoài mà vẫn ở trong phòng. Nàng quay lại nhìn, Tôn Quán đang đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt buồn bực.
 
Triệu Xu không dám nói gì, nói thêm càng sai, nàng yên lặng nhìn Tôn Quán xoay một vòng quanh.
 
Tôn Quán lườm nàng một cái, Triệu Xu đã quen bị y lườm, nàng đón ánh mắt của y một hồi, xoay người nằm xuống tiếp tục ngủ.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận