Triệu Chi Chi nghe hắn nói không phải, lập tức thở ra một hơi, cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều, cũng có chút tiếc nuối, nói đùa: "Triệu cơ suýt chút nữa cho rằng mình có thể làm yêu cơ họa quốc rồi."
Cơ Tắc nhịn cười, xoa má nàng, nói: "Cho dù là vì nàng, cũng chỉ dùng hai người mà thôi, yêu cơ họa quốc cái gì chứ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hiện tại chỉ dùng hai người, sau này sẽ là toàn bộ thân nhân, bằng hữu của Triệu cơ. Tích tiểu thành đại, cướp đoạt quyền chức của đất nước bắt đầu từ việc đánh cắp trái tim, sách viết như vậy đó." Triệu Chi Chi bài bản nói là trong sách ghi lại, phần lớn đều là chuyện nữ tử họa quốc linh tinh gì đó.
Thật ra nàng không thích những ghi chép đó, nhưng lúc này hợp với tình hình như vậy, nàng không thể không nói ra, vừa nói vừa nhìn lén biểu hiện của Thái tử để xem phản ứng của hắn như thế nào.
Cơ Tắc trầm tư: "Triệu cơ nói rất có lý."
Một tia thất vọng dâng lên trong mắt Triệu Chi Chi: "Rất có lý sao?"
Cơ Tắc: "Đoạt quyền chức của đất nước thật sự bắt đầu từ việc đánh cắp trái tim, nhưng nếu tấm lòng của quốc vương quang vĩ chính đại (*) thì dù có bị trộm đi, dù có được trái tim của người có tấm lòng quang vĩ chính đại này thì cũng sẽ không lật đổ được đất nước của quốc vương. Nếu quốc vương là người ngu ngốc vô dụng, cho dù không có người trộm đi thì chính hắn cũng sẽ tự mình diệt nước. Phía sau mỗi yêu cơ là một vị quân vương ngu ngốc và vô dụng. Nếu quân vương tài đức sáng suốt thì yêu cơ không phải là yêu cơ, mà là...“
(*) Trong sáng và ngay thẳng.
Triệu Chi Chi vui vẻ trở lại: "Mà là cái gì?"
Cơ Tắc bế nàng lên cao từ phía sau: "Mà là Triệu cơ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chi Chi cười, bị hắn ôm từ phía sau tiến về trước, chân nàng đặt lên mu bàn chân của hắn, hai bóng dáng giống như hai con rối chồng lên nhau, động tác vụng về bước về phía trước.
“Vì sao yêu cơ ngược lại là Triệu cơ?” Triệu Chi Chi tò mò hỏi.
Cơ Tắc: "Yêu cơ am hiểu mê hoặc tâm trí người khác, giỏi lừa người, còn Triệu cơ à ——" Hắn cố ý kéo âm cuối, ôm nàng lắc lắc: "Giỏi bị lừa."
Triệu Chi Chi không phục, thầm hừ hừ, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Không nhất định là vậy."
Cơ Tắc: "Vậy thì nàng thử lừa cô xem, xem cô có bị lừa không."
Triệu Chi Chi ấp ủ một hồi, nhảy khỏi mu bàn chân hắn, đi tới đi lui trên đất mà không mang tất, Cơ Tắc cau mày: "Tất ở đâu? Nàng cởi ra khi nào? Bị cảm lạnh thì cô sẽ không dỗ nàng uống thuốc đâu."
Hắn vừa nói chuyện vừa tìm tất cả mọi nơi, hắn tìm thấy một chiếc tất trên bàn ăn, một chiếc khác dưới tấm bình phong cạnh thau tắm. Đã đủ một đôi tất, vỗ nhẹ cho bụi bay đi, rồi quay lại muốn mang tất cho nàng. Vừa quay đầu lại, người đã biến mất.
“Triệu cơ?” Cơ Tắc nhẹ gọi.
Trong phòng không ai trả lời.
Tai hắn giật giật, tập trung lắng nghe tiếng thở còn lại trong phòng.
Vẫn còn ở trong phòng, không chạy ra ngoài.
Hắn nghĩ đến những gì mình vừa nói, kêu nàng lừa hắn, trong lòng hiểu rõ là chuyện gì. Hắn không gọi nàng nữa, nhét tất vào giữa thắt lưng, nhìn thấy mưa liền thong thả đóng cửa sổ lại. Đóng cửa sổ xong thì thoải mái nằm trở lại bên giường lớn, hai tay gối đầu, dán mắt vào chiếc rương gỗ lớn ở đối diện giường.
Triệu cơ trốn ở đó. Hiện tại nàng đang tích cóp tiền và đồ, không hề trốn hắn, quang minh chính đại tích cóp dưới mí mắt hắn, chiếc rương gỗ lớn kia chính là căn cứ đại bản doanh hiện tại nàng đang dùng để cất giữ bảo vật và tiền bạc. Trong rương gỗ không có nhiều thứ lắm, lần trước nàng đưa cho hắn toàn bộ thứ tiết kiệm được, góp làm quân lương, sau này khi dành dụm lại cũng chỉ còn một chút đồ ít đến đáng thương. Hắn dự định đợi cuối năm sẽ lấy danh nghĩa ăn Tết để chất đầy bảo vật vào rương gỗ lớn của Triệu cơ lần nữa.
Triệu cơ thích để dành đồ, trừ đồ ăn không cho vào rương gỗ, nàng để tất cả những thứ mình thích vào rương gỗ, bây giờ nàng cũng tự bỏ mình vào đó rồi.
Hắn cũng muốn được nàng bỏ vào. Nếu Triệu cơ muốn, thỉnh thoảng hắn cũng sẵn lòng được nàng giấu vào.
Triệu Chi Chi trốn trong rương gỗ lớn, trong lòng vô cùng lo lắng, tại sao Điện hạ không mở miệng gọi người tới tìm nàng? Nàng biến mất không thấy đâu, chẳng lẽ hắn không nóng vội sao?
Triệu Chi Chi chờ đợi mãi không được, nàng lặng lẽ tự mình mở rương gỗ, chuẩn bị nhìn ra bên ngoài. Rương gỗ mới mở ra một cái khe, một đôi mắt sâu thẳm như hồ phóng đến.
Triệu Chi Chi giật mình, vội vàng đóng rương gỗ lại.
Đã quá muộn, tiếng gõ ngón tay vang lên từ nắp gỗ trên đỉnh, giọng Thái tử lười biếng: "Thật không ngờ, ở Bính điện lại có một con chuột, cô phải gọi mèo của gia lệnh đến bắt chuột mới được."
Thấy mình giấu mình thất bại, Triệu Chi Chi phải từ bỏ ý định trốn, cố gắng dùng đầu đập vỡ hộp gỗ từ bên trong để thoát ra. Đầu chạm vào, không mở được, dùng tay đẩy, vẫn đẩy không ra.
Triệu Chi Chi lo lắng: "Điện hạ, Điện hạ, thiếp không ra ngoài được."
Thái tử nghiêng người lại gần nói: "Ai đang nói chuyện trong rương gỗ đấy?"
"Là thiếp, là Triệu cơ."
Cơ Tắc đè lên rương gỗ: "Hóa ra không phải chuột, là Triệu cơ. Tại sao Triệu cơ lại trốn trong rương gỗ? Mất công cô đi tìm một lúc."
Triệu Chi Chi dùng sức đẩy ra ngoài: "Điện hạ bảo Triệu cơ lừa Điện hạ, cho nên Triệu cơ mới trốn đi."
Cơ Tắc không trêu nàng nữa, mở rương gỗ ra rồi ôm Triệu Chi Chi ra ngoài: "Cô đã nói rồi, nàng không thể lừa cô, cũng không chịu tin. Nếu cô không để ý tới nàng, có phải nàng định trốn trong rương gỗ cả đêm hay không?"
Triệu Chi Chi trề môi, treo trên người hắn, hai tay yếu ớt ôm lấy cổ của hắn, đôi mắt tròn đen láy chuyển động, trong lòng có một ý nghĩ, đầu dụi trên vai hắn, bắt đầu nhỏ giọng khụt khịt.
Cơ Tắc đang đi về phía giường thì nghe thấy tiếng thiêu nữ thút thít như một con thú nhỏ, hắn dừng lại, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải vừa rồi trốn trong rương gỗ bị cà vào chỗ nào không?"
Thiếu nữ không trả lời, chỉ dựa vào vai hắn thút thít: "Đau, Triệu cơ đau."
Cơ Tắc đẩy nhanh bước chân. Vừa đến mép giường, hắn mới đặt nàng xuống, thiếu nữ ngã xuống vùi đầu vào gối, hai chân khuỵu xuống bên mép giường, tiếng kêu đau đớn càng lớn hơn.
Cơ Tắc đẩy đẩy nàng: "Đau ở đâu? Cô xem cho nàng."
Thiếu nữ nói chuyện mơ hồ: "Chỗ này đau, đau lắm.”
Phản ứng đầu tiên của Cơ Tắc là đưa tay sờ đầu nàng, vừa lo lắng vừa tức giận: "Vừa rồi có phải nàng dùng đầu đập vào rương gỗ không?"
"Phải...”
"Ai bảo nàng lấy đầu đập? Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng lấy đầu đập vào đồ vật, không chịu nghe gì cả.”
"Không đau. Đầu không đau."
“Đầu không đau, chỗ nào đau?"
“Trên người đau."
Tay chân Cơ Tắc luống cuống, xoay người vén váy và tay áo nàng lên, nhìn khắp nơi: "Đừng nhúc nhích, cô nhìn xem, đau kinh khủng như vậy, có lẽ là chảy máu rồi."
Trời tối không nhìn rõ, hắn cầm đèn dầu, còn chưa kịp nhìn, thiếu nữ quay người lại, tươi cười đắc ý: "Không lừa được Điện hạ cho nên tim rất đau. Bây giờ lừa được Điện hạ rồi, tim không còn đau nữa."
Vẻ mặt lo lắng của Cơ Tắc lập tức khôi phục bình tĩnh, đứng ở bên giường nheo mắt nhìn nàng, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Triệu Chi Chi không phá nữa, xốc chăn bông lên: "Điện hạ, đi ngủ đi."
Cơ Tắc đặt đèn dầu xuống, lấy tất quấn bên hông, ôm lấy đôi chân nàng rồi giữ lại không cho động đậy, mang tất vào cho nàng rồi mới buông ra. Triệu Chi Chi co chân lại, đưa mắt nhìn về đôi tất trên chân Cơ Tắc, đã lấm tấm những vết đen bẩn thỉu.
Nàng lấy một đôi tất sạch chất đống dưới chân giường, cởi tất cũ cho hắn rồi đi tất mới vào.
Cả hai đều đã mang tất xong, nằm xuống dưới chăn bông.
Triệu Chi Chi nhắm mắt chờ Cơ Tắc áp qua, nàng đã cởi áo lót. Đợi một lúc, người bên cạnh không hề có động tĩnh. Mắt nhìn sang, hắn cau mày, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Triệu Chi Chi kinh hãi: "Điện hạ, chàng bị làm sao vậy?"
Cơ Tắc đặt tay lên lưng nàngL "... Cô... Hình như cô..."
Triệu Chi Chi nghe không rõ: "Hình như cái gì?"
Cơ Tắc: "Hình như bị trúng độc."
Triệu Chi Chi sợ tới mức không nói được gì, định trèo xuống đi gọi người, vừa đến mép giường liền bị người ở sau kéo lại, Thái tử nói: "Không kịp gọi ngự y rồi, chỉ có Triệu cơ mới cứu được cô.”
Sắc mặt Triệu Chi Chi tái nhợt, lắp bắp nói: "Làm sao... Làm sao mới cứu được?"
Cơ Tắc bóp miệng nàng, mở miệng hôn nàng: "Cứu như thế này."
Sau một nụ hôn sâu lâm li triền miên, Triệu Chi Chi bị hôn đến mức hai mắt trở nên vô hồn, vẫn không quên hỏi Cơ Tắc: "Điện hạ có thật sự trúng độc không?"
Cơ Tắc khoan thai ôm nàng vào chăn, đầu hắn phủ chăn bông nằm trên người nàng, hai tay chống hai bên người nàng, cười như một nhóc con nghịch ngợm: "Triệu cơ thấy sao?"
Triệu Chi Chi cẩn thận nhìn chằm chằm hắn, tuy rằng màn đêm mờ mịt không rõ, nhưng nàng có thể biết được lúc này hắn đang tươi cười: "Điện hạ gạt thiếp, rõ ràng Điện hạ không trúng độc."
Cơ Tắc hôn mạnh một cái trên trán nàng, cười càng vui vẻ hơn: "Lễ thượng vãng lai (*)."
(*) Lễ coi trọng có qua có lại.
Triệu Chi Chi cả kinh: "Đại lừa đảo."
Cơ Tắc khịt mũi: "Tiểu lừa đảo."
Triệu Chi Chi không thể tức giận hơn nữa: "Điện hạ sao có thể lừa Triệu cơ, nếu như sau này thật sự trúng độc, Triệu cơ không tin Điện hạ, không kịp kêu cứu Điện hạ thì làm sao bây giờ."
Thấy nàng thật sự tức giận, Cơ Tắc lập tức ngừng cười, nói nhỏ: "Triệu cơ?"
Giấu mình trong chăn bông không nhìn thấy gì cả, Triệu Chi Chi trợn tròn mắt không kiêng nể ai. Nàng tức giận vì mình bị lừa, Thái tử còn diễn tốt hơn nàng, vừa rồi nàng còn thật sự cho rằng hắn bị trúng độc.
Cơ Tắc thở dài: "Có phải nàng vừa mới trợn mắt với cô không?"
Triệu Chi Chi không dám trợn mắt nữa, nhắm chặt hai mắt: "Không có."
Cơ Tắc sờ sờ mí mắt nàng: "Vậy nàng nhắm mắt làm gì?"
Triệu Chi Chi lầm bầm: "Ngủ."
Cơ Tắc thở dài, lật xuống khỏi người nàng, trong chăn thở không ra hơi, chân hắn đạp đap chăn xuống cuối giường, đầu hai người đều lộ ra, có thể thoải mái thở dốc.
Triệu Chi Chi lặng lẽ một mắt nhắm, một mắt mở lén nhìn Cơ Tắc. Hắn thẫn thờ, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Triệu Chi Chi bình tĩnh móc ngón út của hắn, vừa mới chạm vào hắn, Cơ Tắc đã nắm lấy tay nàng, siết chặt mười ngón tay của nàng: "Cô nghĩ rồi, vừa nãy nàng nói đúng, trò đùa của cô thật sự quá đáng. Hay là như vậy đi, nếu sau này cô thật sự bị trúng độc, cô sẽ trợn tròn mắt với nàng. Nàng nhìn thấy cô trợn mắt thì tìm người tới cứu cô.”
Triệu Chi Chi buồn bực: "Sao lại dùng trợn mắt làm tín hiệu? Không thể đổi sang cách khác sao?"
Cơ Tắc đặt tay nàng lên ngực: "Đồ ngốc, cái này đơn giản còn dễ nhớ, sẽ không bị nhầm lẫn. Nàng thấy bình thường cô tức giận, cô có trợn mắt với nàng không?"
Triệu Chi Chi cẩn thận nhớ lại: "Hình như không có."
Cơ Tắc vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng: "Quyết định vậy đi. Cô gặp nguy hiểm thì sẽ trợn mắt với nàng." Dứt lời, hắn lại xoay qua đè lên người nàng: "Nào, nàng tập quen trước đi. "
Đôi mắt to của Thái tử lọt vào tầm mắt, Triệu Chi Chi cảm thấy có gì đó không đúng. Một lúc sau, nàng cũng trợn mắt nhìn hắn: "Điện hạ cũng tập quen đi, sau này Triệu cơ gặp nguy hiểm cũng cũng trợn mắt nhìn Điện hạ.”
Hai người trợn mắt nhìn nhau, rồi theo cơn mây mưa qua đi cũng không quên ném cho nhau một cái trợn mắt. Cơ Tắc là người đầu tiên đầu hàng: "Được rồi, đừng trợn mắt nữa."
Mồ hôi của Triệu Chi Chi nhễ nhại: "Không có... không có trợn mắt."
Cơ Tắc lập tức hiểu ra chuyện gì, trong lòng vui vẻ, khí phách cao ngạo hỏi: "Còn muốn nữa không?"
Triệu Chi Chi ngửa cổ, nức nở một tiếng: "Ừm —"
Cơ Tắc thỏa mãn thở dài, gục đầu xuống: "Đúng là yêu tinh."