Nhóm tiểu đồng của cung Kiến Chương đang ríu rít tụ lại ở bậc thang, bọn họ đều mặc y phục và đội mũ mới, phấn khích nhìn chằm chằm về hướng nam của cung Kiến Chương.
Nơi đó có Nam Đằng Lâu, Triệu cơ sẽ từ bên kia tới.
Hôm nay là ngày lành của Điện hạ, Điện hạ muốn làm việc đôn luân (*), phải có nữ nhân đầu tiên rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*) Nghi thức của các cặp đôi mới cưới.
Người đầu tiên luôn đặc biệt, sau này Điện hạ sẽ có thêm nữ nhân, khắp cung Kiến Chương sẽ không còn kích động như vậy nữa.
Tiểu đồng đang vui mừng hớn hở, bỗng có người chỉ tay vào phía nam: “Tới rồi! Triệu cơ tới rồi!”
Nhóm tiểu đồng lập tức bưng lẵng hoa lên, mỗi người đứng tại chỗ trên bậc thềm, xếp hàng từ trên xuống dưới, trở lại thành một hàng ngũ ngay ngắn trật tự.
Triệu Chi Chi đang ngồi trong chiếc kiệu lớn bằng đồng có lọng che, trước lọng không có người điều khiển, mà là hai mươi hòa thượng đang kéo kiệu với dây thừng trên lưng, mấy trăm nô đi phía sau xe.
Đoàn người uy thế cường đại, đi qua nơi nào thì nơi nấy cũng không có một tiếng động, tất cả mọi người đều quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu nhìn người trong lọng. Bởi vì đây là kiệu của Thái tử.
Lan nhi đứng ở bậc thang thứ nhất, y lớn gan vươn cổ liếc nhìn Triệu cơ trong kiệu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ thấy Triệu cơ mặc một chiếc váy mười hai màu tối lộng lẫy, quỳ xuống chiếc đệm êm ái trong lọng, lưng thẳng, ống tay áo lộ ra đôi bàn tay trắng nõn. Đôi tay này, một tay cầm quạt, tay kia cầm ngọc bích.
Triệu cơ quấn một búi tóc nặng trên đầu, búi tóc áp xuống chiếc cổ trắng nõn, khiến thoạt nhìn nàng trông lớn hơn một hai tuổi. Búi tóc nặng nề không đẹp đẽ gì, chẳng qua là bởi vì Triệu cơ trời sinh khuôn mặt trắng như tuyết, lại có một đôi mắt sáng ngời rực rỡ mới khiến cho búi tóc này khiến nàng thêm chút ngây ngô và quyến rũ.
Giờ phút này, Lan nhi chỉ nghĩ rằng Triệu cơ là nữ nhân xinh đẹp và cao quý nhất trên đời, một nữ tử như vậy thật xứng đôi với Điện hạ của bọn họ.
Không ai thích hợp làm người bên gối Điện hạ hơn Triệu cơ. Lan nhi nghĩ thầm, nếu như sau này rảnh rỗi không có gì để làm, Điện hạ và Triệu cơ có thể khen ngợi khuôn mặt xinh đẹp và khí chất tao nhã của đối phương trên giường.
Kiệu dừng trước cung Kiến Chương, Triệu Chi Chi được dìu xuống kiệu, lần đầu tiên nàng dẫm lên lưng nô, cố gắng nhẹ nhàng đặt chân xuống đất càng nhanh càng tốt, nàng muốn quay lại nói tiếng cảm tạ, những người đó hoảng sợ quỳ xuống.
Không ai dám nhận lời cảm tạ của nàng vào lúc này.
Triệu Chi Chi hiểu vì sao họ sợ, nàng cũng sẽ sợ.
Nàng ăn mặc như công chúa, ngồi trong kiệu mà chỉ có người của thiên tử mới được ngồi, trịnh trọng trang nghiêm như vậy, tựa như nàng không phải là tiểu thiếp được sủng ái, mà chính là là công chúa của thiên đình.
May mắn, nàng hiểu bản thân, sẽ không thực sự coi mình là một công chúa.
Triệu Chi Chi bước lên bậc thềm, trong không trung đột nhiên có những cánh hoa rơi xuống.
Thì ra những tiểu đồng đang đứng trên bậc thềm đang trải những cánh hoa xuống, chúng cất tiếng gọi mềm mại: "Cung nghênh Triệu cơ."
Triệu Chi Chi bước trên con đường đầy cánh hoa, tóc tai đều là cánh hoa. Sau khi bọn trẻ trải cánh hoa, chúng tập tụ lại và ôm lấy Triệu Chí Chi.
“Triệu cơ, Triệu cơ.” Mỗi người bọn họ đều ngẩng mặt lên.
Triệu Chi Chi thấy bọn họ có vẻ hỏi nàng muốn gì, nhưng trên người nàng không có gì cả, vì vậy nàng đành phải chạm vào mặt họ, hy vọng có thể an ủi chúng.
Nhưng đám tiểu đồng vẫn ngẩng mặt lên gọi nàng: "Triệu cơ, Triệu cơ."
Lúc này, Triệu Chi Chi cuối cùng cũng nhìn thấy có bánh kẹo trong cái vạc lớn.
Hóa ra là muốn ăn kẹo.
Nàng lấy kẹo phát cho bọn tiểu đồng, bọn tiểu đồng không vì vậy mà ngừng gọi nàng.
Chúng hoạt bát nhảy loạn ôm chầm lấy nàng tiếp tục bước đi.
“Đến rồi, ở đây!” Đám tiểu đồng chỉ vào Bính điện mới trang hoàng, “Triệu cơ sẽ hầu hạ Điện hạ ở đây.”
Các nô tiến lên và tiếp nhận Triệu Chi Chi từ đám tiểu đồng.
Các nàng muốn kiểm tra lại xem có đồ vật nguy hiểm nào cất giấu trong người của Triệu Chi Chi hay không.
Triệu Chi Chi đã tháo hết những chiếc trâm trên búi tóc của nàng, nàng rất muốn họ cũng cởi bỏ cả búi tóc giả đi, nó khiến cổ nàng bị đau, nàng không thích đeo cái này. Nhưng nàng không dám nói.
Lần thị tẩm lần này khác với những gì nàng tưởng tượng, quá trang trọng. Từ lúc trong cung nhân tới đón nàng, mọi thứ đều trang nghiêm, mà người kém trang trọng nhất chính là nàng.
Nàng, nàng thật sự chỉ muốn bò lên giường mà thôi, nàng chưa từng nghĩ tới việc đi xe ngựa của hoàng cung, cũng chưa từng nghĩ tới việc trở thành người gì đó của Thái tử.
Nàng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình, để Thái tử nhận lấy ý tốt của Triệu gia, sau đó nàng và Triệu gia, không ai nợ ai nữa.
Triệu Chi Chi nghe nô tì nói: "Vào lúc chạng vạng, Điện hạ sẽ sủng hạnh Triệu cơ."
Ba ngày ba đêm, tính từ chạng vạng hôm nay.
Trong đại Khải Minh đường, cứ theo lẽ thường, một đám sĩ phu tranh cãi cả buổi chiều đã khô miệng, từng người một nằm liệt trên bàn thở hổn hển, uống nước và ăn hoa quả, không ai nể mặt ai.
Tiểu đồng trông chừng chạy vào truyền tin: “Điện hạ đã tới cổng lớn."
Nghe vậy, nhóm sĩ phu liền giấu thức ăn vào sau án thư, sửa sang lại y phục, mũ nón rồi trở về tư thế quỳ.
Cãi nhau không thành vấn đề, mà việc Điện hạ tuần tra mới là chuyện chính.
Họ phải ra bộ dáng tôn trọng và lịch sự với nhau, để Điện hạ, người đến thị sát hàng ngày, có thể yên tâm giao những vụ việc quan trọng cho họ.
Quý gia xử lý chuyện tư nhân buôn bán muối. Không thể để Quý gia tiếp quản những việc khác nữa, những người Quý gia đó, làm sao có thể để họ độc chiếm xử lý chuyện của Đế Đài. Họ cũng là trụ cột của nước nhà, chỉ là họ thiếu cơ hội để thể hiện mà thôi.
Đế Đài có một cục diện rối rắm, rất nhiều thứ lộn xộn, có thể sẽ có một hai việc đàng hoàng cho bọn họ.
Nhóm sĩ phu người Ân chiếm một nửa trong Khải Minh đường, đều theo từ nước Ân đến Đế Đài, trước kia bị Quý Hành ở nước Ân trấn áp, nhưng bây giờ đến Đế Đài, bọn họ vẫn bị trấn áp, họ có phần không phục.
Chuyện bọn họ đang làm bây giờ là kiểm kê dân số của Đế Đài và các thành trì xung quanh, ghi lại tỷ lệ đất màu mỡ và đất sỏi, còn có xây dựng một thành trì mới ở ngoài Đế Đài.
Thái tử Điện hạ nói, về sau hắn muốn cho người Ân đều ở đó.
Những việc này không phải không quan trọng, nhưng cũng không bằng việc trong tay Quý gia. Bọn không khỏi có chút uể oải.
May mắn thay, Thái tử Điện hạ không quên họ, mỗi ngày đều Khải Minh đường thị sát vài lần.
“Điện hạ.” Nhóm sĩ phu đoan chính đứng thẳng người, đồng thời cúi đầu xuống.
Điện hạ từ trước đến nay vẫn luôn chậm rãi bước đi, bỗng nhiên hôm nay lướt qua như gió, "Chư quân mạnh khỏe."
Cơ Tắc ngồi xuống, một ngụm nước cũng chưa uống, mở miệng liền hỏi: "Hôm nay có sự tình nào cần báo không?"
Vừa vào cửa liền hỏi chuyện chính sự, nhóm sĩ phu có chút không quen.
Thường thì Điện hạ luôn chào hỏi họ vài câu, sau khi ban rượu và đồ ăn, tĩnh tọa một lúc, rồi hỏi họ có điều gì cần báo cáo không.
Mỗi khi họ uống rượu và ăn đồ ăn từ Thái tử Điện hạ, cho dù họ làm việc vất vả và mệt mỏi thế nào, họ cũng không cảm thấy bị ủy khuất nữa. Cho dù không được như Quý Hành, ít nhất họ cũng có được sự an ủi của Thái tử Điện hạ. Trong tương lai, không chừng sẽ có ai trong số họ sẽ có thể làm bạn bên người với Thái tử, làm trọng thần của hắn, vì hắn bày mưu tính kế.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên Điện hạ phá lệ, gấp không chờ nổi muốn rời khỏi Khải Minh đường.
Bọn họ làm Điện hạ phiền chán sao?
Nghe nói Quý Hành đã tặng cháu trai cho Điện hạ, tên là Quý Ngọc, lừa gạt cầm vô số đồng dao của người dân, mượn hoa hiến Phật để lấy lòng Điện hạ.
Nhất định là tên Quý Ngọc này, cướp đi sự chú ý của Thái tử Điện hạ, Thái tử Điện hạ ngay cả một câu cũng không muốn hỏi bọn họ.
Trong đại sảnh có người che mặt thở dài buồn bã, Cơ Tắc nâng mày, cuối cùng phất tay để gọi người mang rượu và đồ ăn nhẹ lên.
Hắn đã xin phụ vương nghỉ ngơi từ trước, cũng đã phân phó cho bên Quý Hành. Chỉ còn chuyện cuối cùng là đại Khải Minh đường này thôi.
Khi hoàng hôn dần buông xuống, hắn muốn quay lại ôm Triệu cơ vào lòng, trong lòng không tránh khỏi có chút nôn nóng.
“Trong ba ngày này, cô có việc quan trọng. Ba ngày sau, cô sẽ đến Khải Minh đường cùng bàn bạc chuyện dân sinh với chư quân.” Cơ Tắc bỏ lại câu nói này, chuẩn bị rời đi.
Một vị sĩ phu cao hứng hỏi: "Điện hạ có chuyện quan trọng gì vậy? Có chuyện gì vi thần có thể làm vì Điện hạ chứ ạ?"
Những người khác vội nói: "Thần sẵn sàng chia sẻ lo lắng với Điện hạ."
Cơ Tắc kiên nhẫn nói: "Đa tạ ý tốt của chư quân, chuyện này chỉ có cô mới giải quyết được, sẽ không để chư quân lo lắng."
Một số người còn muốn hỏi lại, khi nhìn lên thì Thái tử đã rời đi.
"Chuyện gì quan trọng như vậy, ba ngày không tới đến Khải Minh đường sao?"
“Có phải là kẻ lừa gạt Quý Hành kia không?"
"Không phải hắn thì chính là cháu trai của hắn, Quý gia đầy người có ý nghĩ xấu."
"Ba ngày sau Điện hạ còn trở lại gặp chúng ta không?"
"Ta không biết, cứ chờ xem."
Cơ Tắc đi ra khỏi hành lang, bước ra khỏi cổng lớn của Khải Minh, nhìn lên trời, chân trời mơ hồ đã điểm vài rặng mây đỏ.
Mây đỏ hồng giống như đôi má ửng đỏ của Triệu cơ khi nàng ngại ngùng.
Cơ Tắc vội vàng lên xe ngựa, dặn Chiêu Minh: "Thúc roi ngựa nhanh lên."
Một đường nóng lòng về nhà, lần đầu Cơ Tắc mong được trở lại cung Kiến Chương của hắn trong Vân Đài các như vậy.
Nơi đó có Triệu cơ. Triệu cơ đang đợi hắn.
Trong ba ngày tiếp theo, hắn chỉ làm một chuyện. Hắn muốn hôn thật mạnh lên má và đôi môi của Triệu cơ, ở trên người nàng làm những chuyện mà hắn chưa từng làm trước đây.
Hắn tràn đầy sức sống, tất cả đều dành cho nàng.
Chỉ cần Triệu cơ không sợ hắn.
Chung quy, Cơ Tắc vẫn vướng mắc một chuyện.
Lần đầu tiên trong đời, sự mềm mại của hắn được trao cho nữ tử nhát như chuột này. Từ lần đầu tiên gặp mặt đến giờ, hắn đã vô tình buông lỏng cảnh giác với nàng, vô tình chủ động đến bên người nàng, về sau còn vô tình nảy sinh tình cảm với nàng, đặt nàng dưới mí mắt để dõi theo và che chở nàng.
Hắn không muốn nuôi nàng như người bệnh, hắn hy vọng sẽ làm như đã hứa với nàng, làm nàng sống cả đời vô ưu, sống lâu trăm tuổi.
Đây là báo đáp sự nhiệt tình của nàng hay còn là vì điều gì khác, Cơ Tắc không nghĩ tới, hắn không cần phân biệt lý do mình làm như vậy, hắn muốn làm thì làm.
Xe ngựa phi nước đại, vừa đến cổng Vân Đài các, Cơ Tắc còn chưa xuống đất, hắn đã nghe thấy động tĩnh của ngựa ở phía sau.
"Điện hạ, Bệ hạ bị ám sát."
Bính điện cung Kiến Chương.
Triệu Chi Chi ngồi ngay ngắn trên giường, hai chân tê dại, bên ngoài cửa sổ hé mở, rặng mây đỏ đã dần dần bị nhuộm thành màu đen tím.
Trời sắp tối rồi.
Điện hạ vẫn chưa trở lại.
Không phải nói, lúc chạng vạng sẽ lâm hạnh nàng sao...
Tiểu đồng bước vào, cầm đèn thắp sáng những chiếc đèn lồng.Đó không phải là mỡ, mà là nến đỏ.
Nến thật xa hoa, Triệu Chi Chi lần đầu tiên nhìn thấy cả căn phòng đều được thắp sáng bởi nến như vậy, hơn nữa còn là nến đỏ.
Thấy nàng tò mò, tiểu đồng tinh ý giải thích: "Thứ này thường ngày không dùng. Hôm nay Điện hạ đặc biệt dặn dò dùng."
Tiểu đồng thần bí kề sát nàng: “Ba ngày liên tiếp, đều sẽ châm nến đỏ nha.”
Triệu Chi Chi mờ mịt gật đầu.
“Ngự y cũng đã sẵn sàng.” Tiểu đồng che miệng cười.
Triệu Chi Chi nghe tới ngự y cũng có mặt, người liền co người lại.
Lan nhi xuất hiện, kéo tiểu đồng đang nói chuyện đi ra ngoài, quay người nói với Triệu Chi Chi: "Triệu cơ đừng nóng lòng, Điện hạ sẽ sớm trở về!"
Nói xong, y đóng sập cửa lại.
Triệu Chi Chi nghe thấy tiếng khóa cửa.
Tim nàng nhấc lên, bọn họ khóa cửa làm gì?
Có gì sai lầm sao? Nàng.... Nàng đã phạm vào sai lầm gì sao?
Tại sao lại muốn nhốt nàng lại?
Ngoài cửa, Lan nhi lệnh cho tất cả tiểu đồng đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ của cung Kiến Chương. Mọi cửa ra vào và cửa sổ đều có binh lính canh gác cẩn mật.
Tiểu đồng tụ bên ngoài phòng ngủ Bính điện, Lan nhi nói: "Điện hạ bảo chúng ta không được đi đâu, chỉ ở ngoài canh giữ Triệu cơ.”
Có tiểu đồng lo lắng: "Tại sao Điện hạ đột nhiên gọi nhiều binh lính đến cung Kiến Chương như vậy? Ta rất sợ hãi."
“Điện hạ điều binh tới là để bảo vệ chúng ta! Có gì phải sợ!" Lan nhi nói, "Chúng ta chỉ cần bảo vệ Triệu cơ thật tốt là được, không cần lo lắng những chuyện khác."