Kiều yếp

Sáng hôm sau, Cơ Tắc vẫn dậy muộn. Nhưng hắn lại cố tình dậy muộn, hắn muốn đưa Triệu cơ trở về.
 
Đêm qua, Triệu cơ rất ngoan ngoãn. Nàng vốn ngoan ngoãn dễ bảo, bỗng nhiên lại làm một chuyện rất lớn mật, một việc táo bạo hơn chính là cắn vào vai hắn.
 
Lần đầu tiên hắn biết, thì ra Triệu cơ còn có một mặt to gan như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nàng lớn mật như thế xong lại ngoan ngoãn để hắn khi dễ, trái tim hắn liền tan chảy.
 
Vì vậy hôm nay đích thân hắn sẽ đưa Triệu cơ trở lại Nam Đằng Lâu. Hắn không thể để nàng lẻ loi quay lại một mình. Hẳn là nàng rất không muốn tha cho hắn nên mới làm một việc lớn mật như vậy với hắn.
 
Sau khi Cơ Tắc mặc quần áo chỉnh tề, hắn đợi bên giường, cố gắng để cho Triệu cơ ngủ thêm một chút.
 
Khi gà gáy một lần nữa, Cơ Tắc không thể không đánh thức Triệu cơ.
 
Nếu nàng lại ngủ tiếp, hắn sẽ đến triều muộn mất.
 
“Dậy, mau dậy đi.”
 
Triệu Chi Chi mở mắt ra, nhìn thấy Cơ Tắc ở trước mặt, tưởng còn đang nằm mơ, liền bĩu môi lẩm bẩm nói: "Điện hạ, đủ rồi, đã đủ rồi..."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ Tắc bế nàng đặt cạnh cửa sổ để hóng gió.
 
Làn gió mùa thu vào buổi sáng đặc biệt sảng khoái và lành lạnh.
 
Triệu Chi Chi bị gió thổi qua, lập tức tỉnh táo lại.
 
“Điện hạ?” Hiện tại không phải hắn nên rời đi sao?
 
“Mau thay quần áo.”
 
Triệu Chi Chi mờ mịt không biết gì đã bị đẩy đi thay quần áo, rửa mặt bằng nước ấm, súc miệng bằng nước muối, đầu tóc chưa chải, Cơ Tắc đã bọc nàng trong áo choàng hắn.
 
Cơ Tắc dẫn nàng đi, bên ngoài trời tờ mờ sáng, vừa chuyển sang màu trắng.
 
“Nàng muốn ngồi xe ngựa hay kiệu?” Cơ Tắc hỏi.
 
Triệu Chi Chi vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc trống rỗng: “Cái gì cũng được.”
 
Cơ Tắc tính toán thời gian, hẳn là còn kịp.
 
Hắn hứng thú ngẩng đầu, dắt nàng về phía trước: “Vậy cùng cô đi bộ trở về đi.”

 
Tia nắng ban mai và màn đêm còn đọng lại đan xen trong sương mù mông lung ở Vân Đài các. Trên đường từ cung Kiến Chương đến Nam Đằng Lâu, Thái tử ôm Triệu cơ của hắn, phía sau là vô số hòa thượng và nô tỳ.
 
Hòa thượng không dám tiến về gần phía trước, cách một khoảng xa.
 
Để Triệu cơ theo kịp, Cơ Tắc cố ý đi chậm lại, hai người bước đi không vội vã, không nói chuyện, chỉ đi bộ. 
 
Khi Triệu Chi Chi đi được nửa đường, nàng mới nhận ra cái gọi là "đi bộ trở về" của Thái tử chính là đi bộ trở lại Nam Đằng Lâu.
 
Hắn muốn cùng nàng trở về.
 
Thực sự hơi kỳ lạ khi sử dụng từ trở về. Bởi vì nàng cảm thấy rằng chỉ có cung Kiến Chương mới là nơi mà Thái tử nên quay về.
 
Nhưng hắn nói, cùng nhau quay trở lại. Hắn đã dùng từ cùng nhau.
 
Triệu Chi Chi yên lặng nhìn Cơ Tắc, hắn đang nhìn bầu trời, từ khóe mắt chú ý đến ánh mắt của nàng, chỉ về phía chân trời: "Nhìn đi, mặt trời sắp ló dạng rồi, còn có những vì sao nữa."
 
Triệu Chi Chi ngẩng đầu lên tìm: "Nơi nào có sao?"
 
Cơ Tắc đưa tay lên mí mắt nàng: "Ngôi sao ở..."
 
Triệu Chi Chi cũng muốn xem sao: "Điện hạ chắn mất rồi, Triệu cơ không nhìn thấy sao."
 
Cơ Tắc dời tay đi, nói nhỏ: "Một ngôi sao bị cô ném vào trong mắt Triệu cơ. Khi Khi Triệu cơ soi gương là có thể thấy được."
 
Triệu Chi Chi sửng sốt trong chốc lát, mặt đỏ bừng, lỗ tai nóng rực, hai mắt không ngừng chớp tới chớp lui.
 
“Chớp mắt ra rất nhiều ngôi sao, khiến cô thật là kinh ngạc.” Cơ Tắc cười, gãi cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo của nàng, áo choàng ôm càng chặt hơn, hỏi: “Có lạnh không?”
 
Triệu Chi Chi chạm vào vai hắn, "Không lạnh."
 
"Vậy chúng ta đi nhanh hơn?"
 
"Triệu cơ nghe Điện hạ."
 
Nửa đoạn đường sau, bởi vì Triệu Chi Chi bị lăn lộn nhiều ngày, thân hình nhỏ bé không chịu nổi, cho nên vẫn phải lên xe.
 
Khi xe dừng ở Nam Đằng Lâu, Triệu Chi Chi tưởng đã đến nơi, định nói lời từ biệt, kết quả Thái tử lại không rời đi, hắn tiễn nàng vào, uy nghiêm quét mắt qua mọi người trong tháp Nam Đằng Lâu: "Còn không mau đến đây hầu hạ Triệu cơ?"
 
Thái tử cùng nàng ăn sáng rồi mới rời đi.
 
Khi rời đi, hắn siết chặt bàn tay nàng, nói: "Đừng quá nhớ cô, hôm nay nàng có thể kiếm việc gì đó để làm."
 

Triệu Chí Dĩnh không biết Thái tử muốn nàng tìm gì, nàng cảm thấy trong mai sau này có lẽ Thái tử sẽ không tìm nàng nữa, nên nàng hiểu ý của câu này là: Đừng đến làm phiền cô nữa, ở lại bên kia cho mát mẻ đi.
 
Nàng đứng bên hành lang tầng cao nhìn Thái tử rời đi, lúc sắp không thấy Thái tử nữa, Thái tử đột nhiên quay đầu lại, vẫy tay với nàng rồi biến mất trong xe ngựa.
 
Triệu Chi Chi ưu thương một hồi, liền chạy về phòng tiếp tục ngủ.
 
Cơ Tắc đứng thẳng người dưới tấm lọng che bằng đồng, hỏi: "Triệu cơ vẫn đang nhìn sao?"
 
Chiêu Minh trả lời: "Không có, trở về phòng rồi."
 
Cơ Tắc bất đắc dĩ cảm khái: "Trước giờ Triệu cơ vẫn như vậy, luyến tiếc cô rời đi, mỗi lần cô tới gặp nàng, lúc tới nàng đều phải nhìn thân hình cô. Hiện giờ biết cô chính là Chíp Chíp, lại ở cùng cô nhiều ngày như vậy, đột nhiên không thấy được cô, nhất định nàng sẽ rất buồn bã.”
 
Chiêu Minh: "Hiện tại Điện hạ muốn trở về với Triệu cơ sao?"
 
Cơ Tắc: "Như vậy sẽ không được, cô đã nghỉ mười ngày rồi. Làm sao có thể xin nghỉ tiếp được? Phụ vương sẽ khiển trách cô."
 
Không khí của buổi triều hôm nay rất hài hòa.
 
Cuốn sách triệu tẩm đã sớm được dâng lên, mà ban đầu chỉ có người của vương tộc Ân mới biết, sau đó Cơ Trọng Kha nói cho Quý Hành, sau đó Quý Hành nói cho Quý Ngọc, và rồi toàn bộ Đế Đài đều biết. 
 
Hóa ra Thái tử đột nhiên xin nghỉ, là vì...
 
Mười ngày đó.
 
Người trẻ tuổi, đúng là không bình thường.
 
Quý Hành đã từng bày tỏ mối lo lắng của mình với Cơ Trọng Kha: "Thần có nên khuyên Điện hạ bảo trọng thân thể..."
 
Cơ Trọng Kha không thích nghe những lời này, lập tức chỉ vào mũi Quý Hành: “Ngươi cho nhi tử ngươi uống thuốc bổ trong nửa tháng, tiết chết đấy sao? Chính ngươi một đêm triệu bảy nữ nhân vào, đó là kiềm chế sao? Lần đầu Chíp Chíp nếm thức ăn tươi, mười ngày thì sao hả!"
 
Quý Hành đã quen với việc bị vua dỗi, vị quân vương nào chẳng dỗi người? Gia phả Quý gia mấy hệ rồi, thành tựu càng xuất sắc, càng nhẫn nại tốt.
 
So với các vị vua trước đây của vương tộc Ân, vị vua này đã được coi là nhã nhặn và dễ chịu nhất rồi. Huống chi, ngài ấy còn là Đế thiên đế.
 
Thời điểm này, Cơ Trọng Kha chỉ muốn các vì sao và mặt trăng trên trời, Quý Hành cũng sẽ hái cho ngài.
 
Quý Hành thành thạo cúi đầu nhận lỗi: "Là thần nói sai."
 
Cơ Trọng Kha đã thành thục tha thứ trọng thần của ngài: "Trẫm cũng sốt ruột vì nhi tử của mình, giọng điệu hơi nặng, ái khanh thông cảm."
 
Quý Hành kết thúc một cách khéo léo: "Bệ hạ nhân từ, hào kiệt, thần có thể phò tá Bệ hạ là phúc khí ngàn năm tu luyện của thần."

 
Có cuộc trò chuyện này, khi Quý Hành nhìn thấy Thái tử trong triều, y đã biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
 
Y không phải nhàn rỗi không có gì làm, cho nên mới tìm Cơ Trọng Kha ăn mắng.
 
Y muốn thử thái độ của Cơ Trọng Kha đối với hậu trạch (*) Thái tử, vì vậy y cố ý góp lời đó.
 
(*) Vị trí ngồi của Thái tử trong triều.
 
Nếu thái độ của Cơ Trọng Kha đối với Thái tử khác với thái độ với hai nhi tử kia, y liền có việc phải làm. Dù sao cũng chính là Thái tử, không phải vương tử nào khác. Trong tương lai Thái tử sẽ kế thừa vị trí thống trị người khác.
 
Nhưng sau khi nghe câu trả lời của Cơ Trọng Kha ngày hôm đó, Quý Hành tạm thời ngừng suy nghĩ.
 
Dường như Bệ hạ không muốn Thái tử bị bó buộc trong chuyện nam nữ, hoàn toàn không có ý định can thiệp. Mọi thứ tùy vào Thái tử thích. Sau khi Quý Hành đưa ra kết luận, hắn dời mắt khỏi hậu trạch của Thái tử.
 
Triều hội, Quý Hành còn tình người, thay mặt Cơ Trọng Kha hỏi Thái tử: "Nghe nói Điện hạ bị ốm, sức khỏe của ngài đã khá hơn chưa? Có lẽ nên nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa?"
 
Đương nhiên bệnh tật là một cái cớ, và đó là một cách gọi khác của chuyện phòng the. Cơ Tắc không hề khó chịu khi bị hỏi về những vấn đề riêng tư ở trước mặt thiên hạ, đây chính là Quý đại nhân thay phụ vương hỏi, hắn hiểu rõ.
 
“Không cần, cô đã khỏe rồi, đa tạ Quý đại nhân đã quan tâm.” Cơ Tắc dừng lại, nhìn Cơ Trọng Kha ở ghế trên, rất mất tự nhiên nói: “Nhưng từ giờ mỗi tháng sẽ nghỉ một lần, phải thật sự phải nghỉ ngơi thật tốt."
 
Cơ Tắc không bao giờ nghỉ vào những ngày được nghỉ. Các quan viên đang đi nghỉ nhưng hắn thì không, hắn muốn cùng phụ vương của mình dùng sa bàn để bài binh bố trí, bàn kế hoạch chinh phục quốc vương chư hầu.
 
Từ năm bảy tuổi hắn đã là Thái tử, vẫn luôn như vậy, không bao giờ thay đổi.
 
Cơ Trọng Kha vừa hài lòng vừa thương cảm, liền đáp lại: "Mọi thứ tùy vào Thái tử."
 
Cơ Tắc cũng đã cân nhắc trong vài ngày trước khi quyết định sau này mỗi tháng đều sẽ nghỉ ngơi một lần.
 
Quốc gia đại sự, gia sự cũng quan trọng.
 
Triệu cơ còn nhỏ, rất ỷ lại hắn, hắn và nàng vừa trải qua chuyện đôn luân (*), là đúng thời điểm nàng mờ mịt hoảng loạn, mỗi tháng hắn phải dành vài ngày để ở cùng nàng.
 
(*) Chuyện chăn gối, bước ngoặt của mối quan hệ nam nữ.
 
Khi Triệu cơ trưởng thành, tính tình trầm ổn hơn, hắn sẽ không cần phải lo lắng như thế này.
 
Bãi triều, Cơ Tắc đi ra khỏi đại sảnh, nhìn thấy cặp song sinh đang lao tới từ xa.
 
Các quan viên hai bên đường tự tản ra, như nhìn thấy ác quỷ, nháo nhào chạy tán loạn.
 
Cơ Tắc quát lớn: "Cơ Tùng Tùng! Cơ Thái Sơn! Dừng lại!"
 
Cặp song sinh ngay lập tức khôi phục bước đi trầm ổn của mình, tiến đến tứ ca của bọn hắn: "Điện hạ."
 
Cơ Tắc cau mày: "Lại đây quậy phá hả? Muốn nhảy cóc nữa sao?"
 
Cơ Tùng Tùng giải thích: "Chúng đệ đến đây không phải để làm loạn, chúng đệ ở đây để chờ Điện hạ!"
 
Cơ Tắc: "Chờ cô làm gì?"

 
Cơ Tùng Tùng và Cơ Thái Sơn nhìn nhau, hai người đồng thanh: "Điện hạ, Triệu Chi Chi là ai vậy?"
 
Cơ Tắc nhướng mày: "Ai nói với các ngươi cái tên này?"
 
Cơ Tùng Tùng cười toe toét: "Mọi người đã xem mọi thứ được viết trong quyển sách kia rồi!"
 
Khuôn mặt tuấn tú của Cơ Tắc ửng đỏ.
 
Lúc trước hắn triệu tẩm, không nghĩ tới quyển sách nhỏ sẽ bị mọi người nhìn thấy.
 
“Ai cho các ngươi xem?” Cơ Tắc hơi khó chịu.
 
Cơ Thái Sơn: "Phụ vương! Chính phụ vương đã cho chúng đệ nhìn! Phụ vương còn nói, nữ tử này thật ghê gớm, được Điện hạ chúng ta…" Câu tiếp theo đã bị Cơ Tùng Tùng chặn lại.
 
Cơ Tùng Tùng đá đá Cơ Thái Sơn: "Lời ô uế của phụ thân, chúng ta nghe một chút còn chưa tính, làm sao có thể học cho Điện hạ nghe."
 
Cơn giận của Cơ Tắc ngay lập tức… bị dập tắt.
 
Nếu là phụ vương, vậy không có biện pháp.
 
Hắn không thể nổi giận với phụ vương.
 
Cơ Tắc tiếp tục đi về phía trước.
 
Cơ Tùng Tùng và Cơ Thái Sơn đi vòng quanh hắn, rất cao hứng, nhảy một vòng: "Điện hạ, nữ tử đó trông như thế nào, có đẹp không?"
 
Cơ Tắc không trả lời.
 
Cơ Tùng Tùng kéo Cơ Thái Sơn tránh ra, "Đừng hỏi, nữ tử đó hẳn là một yêu quái xấu xí, cho nên Điện hạ không muốn chúng ta hỏi."
 
Cơ Tắc cảm thấy hai đệ đệ của mình thật sự càng ngày càng cứng đầu, bọn họ dám dùng phép khích tướng vụng về như vậy trước mặt hắn.
 
Hắn không muốn nói chuyện với họ, nhưng hắn không thể không nói, "Ai nói nàng xấu?"
 
Cơ Tùng Tùng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không ngờ có ngày Điện hạ sẽ bị mắc lừa bằng phép khích tướng của mình! Ngày thường cũng chỉ dám lừa Cơ A Hoàng ngu ngốc to con kia.
 
Hôm nay thực sự là một ngày lành.
 
"Nàng không xấu xí, vậy thì là cái gì?"
 
Cơ Tắc bóp chặt khuôn mặt bầu bĩnh của Cơ Tùng Tùng: "Sau này gặp nàng, các ngươi sẽ biết."
 
Cơ Tùng Tùng leo lên cột: "Điện hạ mời chúng đệ đến Vân Đài các làm khách sao? Được rồi, được rồi, chúng đệ lập tức thu thập, bây giờ cùng Điện hạ ra cung."
 
“Hiện tại không được.” Cơ Tắc gọi một số cung nhân đến, lạnh lùng chỉ tay về phía cặp song sinh: “Mang hai vị tiểu vương tử vào, đợi cô ra khỏi cung thì thả bọn họ ra.” 

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận