Thái tử bên ngoài đang vất vả vì quốc gia đại sự, Triệu Chi Chi vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ thứ hai.
Ngủ đủ rồi, nàng rất thỏa mãn.
Nàng đã không được ngủ yên trong nhiều ngày, Thái tử luôn bổ nhào vào người nàng...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chi Chi sờ sờ phía sau, nhưng không có chạm vào cái gì cả. Sau đó chợt nhận ra rằng đây là Nam Đằng Lâu, không phải cung Kiến Chương.
Triệu Chi Chi phải mất nửa khắc mới từ trên giường chậm rãi đứng dậy, trong lòng trống rỗng.
Về sau nên làm gì mới được đây?
Đại kế lớn nhất đời nàng đã hoàn thành, cũng không có gì yêu cầu nàng phải làm cả.
Nếu không có việc gì làm thì nên ăn cơm trước đã.
Để có thể ăn những gì nàng muốn, Triệu Chi Chi đã đặc biệt gọi đầu bếp đến và hỏi hôm nay đã chuẩn bị những nguyên liệu nấu ăn gì.
Người đầu bếp chưa kịp trả lời thì A Nguyên bên cạnh đã đáp: "Có chân giò, gà mỡ, cá diếc, rau xanh, đậu bắp, rau cần, vì lúc trước không biết khi tiểu thư về nên đã làm khô năm cân thịt bò, còn mứt đào, mứt mơ, bánh gạo mật ong và những vại rượu quế thơm ngọt."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chi Chi sẽ tổ chức một bữa ăn thịnh soạn để chúc mừng đại sự của nàng đã được hoàn thành, nàng nói A Nguyên trình lên hết các món này,
Giải thích: "Chân giò làm chân giò nướng, thịt gà mỡ một nửa luộc lấy nước dùng, một bên hầm gà, cá diếc chiên lâu hơn, giòn là ngon nhất, rau, đậu bắp. được luộc chín và chấm với nước sốt mận, còn thịt bò trực tiếp mang lên ăn là được, mứt và bánh gạo cũng bưng lên."
Nhưng nàng không muốn uống rượu quế kia.
Nàng hỏi: "Còn rượu nào nữa không?"
A Nguyên: "Có, không biết tiểu thư có dám uống không?"
Triệu Chi Chi: "Rượu gì?"
A Nguyên: "Rượu cửu."
Triệu Chi Chi thật sự không dám uống rượu này: "Việt nữ đưa tới?"
"Là nàng ấy. Lúc tiểu thư đang ngủ, Việt nữ đích thân đưa đến đây. Ngoài một vò rượu, nàng ta còn tặng một chiếc lược bằng ngọc."
A Nguyên lấy chiếc lược ngọc đưa cho Triệu Chi Chi, nhưng không cho nàng chạm vào, "Cẩn thận một chút, nếu có độc thì sao?"
Triệu Chi Chi lo lắng trong rượu có độc, nhưng với chiếc lược cũng không cần lo lắng.
Nàng cầm lấy lược đem dưới ánh mặt trời xem xét, ngọc bội trắng nõn tinh khiết không chút tỳ vết, màu sắc ấm áp sáng trong, chạm vào liền thấy lạnh lẽo.
Đây là ngọc tốt, được khắc một bông hoa sen đang nở rộ rất tỉ mỉ.
Giống hệt như đóa hoa trên trán của Việt nữ.
Tại sao nàng ta lại cho nàng cái này?
Triệu Chi Chi bỏ qua chiếc lược ấy, cuối cùng quyết định cất vào chiếc hộp nhỏ của mình.
Sau đó nàng hỏi A Nguyên: "Rượu ở đâu?"
A Nguyên: "Muốn uống sao?"
Triệu Chi Chi thèm, "Ta chỉ muốn ngửi thôi."
A Nguyên thở dài, "Ta biết tiểu thư không chịu nổi cám dỗ."
Y rót đầy một ly rượu, tự mình uống cạn trước, "Chờ xem, nếu như nửa canh giờ không có chuyện gì xảy ra, tiểu thư lại uống."
Kim Tử ở ngoài phòng kêu lên: "Đừng tin hắn, Việt nữ mang rượu tới đây, hắn đã trộm uống rồi! Đã gần hai canh giờ, ngươi không khỏe như vậy, tiểu thư yên tâm uống đi! Nếu Việt nữ muốn hạ độc, chắc chắn đó là loại độc sẽ chết ngay lập tức. A Nguyên chưa chết chứng tỏ trong rượu không có độc."
A Nguyên: "Ngươi!"
Lưu cung nữ lúc này mới vào nhà, cầm lấy rượu, trước tiên ngửi thử, sau đó dùng kim bạc thử, đưa cho Triệu Chi Chi: "Rượu quả nhiên không có độc."
Triệu Chi Chi híp mắt uống cạn một ly.
Dư vị vô tận.
Sau đó, nàng uống thêm một ly nữa.
Rượu do Việt nữ ủ thực sự rất ngon!
Chỉ sau hai ly rượu, hai má Triệu Chi Chi ửng hồng, hơi say. Lưu cung nữ cất rượu không cho nàng uống nữa.
"Chờ lần sau uống rượu với Điện hạ."
Triệu Chi Chi nhìn Lưu cung nữ ôm rượu đi, thầm nghĩ: Không biết lần sau còn bao lâu.
Kim Tử vào phòng, ngồi cùng A Nguyên trước mặt Triệu Chi Chi, những người khác đều tránh đi, là bị Lưu cung nữ gọi đi.
“Nói chuyện với tiểu thư đi.” Lưu cung nữ phân phó trước khi rời đi.
A Nguyên rất cảm kích sự chu đáo của Lưu cung nữ. Trong mười ngày qua, cả y và Kim Tử đều phát điên rồi. Nhiều lần y muốn đến cung Kiến Chương, nhưng y không dám đi vào. Y phải cùng Kim Tử ngồi ở cổng Nam Đằng Lâu, đợi từ tối đến rạng sáng, cuối cùng chờ đến hôm nay, nàng đã trở lại.
Triệu cơ được Thái tử đưa về.
Thái tử còn cùng Triệu cơ ăn sáng.
A Nguyên yên lặng nhìn Triệu Chi Chi, dung mạo Triệu Chi Chi không có gì thay đổi, ngược lại còn mỹ lệ hơn trước kia.
Kim Tử vỗ vỗ lưng A Nguyên, A Nguyên đột nhiên hoàn hồn, rất nhanh cúi đầu xuống.
Triệu Chi Chi nắm lấy một nắm mứt quả khô nhét vào tay hai người: "Mười ngày nay ta đều không sao, không chịu đói cũng không chịu lạnh, huống chi là bị thương. Mỗi ngày ta đều rất vui vẻ."
A Nguyên thở phào nhẹ nhõm: "Tốt rồi."
Kim Tử kéo A Nguyên đi: "Đã nói tiểu thư sẽ không sao đâu, ngươi cứ lo mãi, mau đi dọn đồ ăn với ta."
A Nguyên không phục: "Ngươi không phải là cả ngày đều nói về thần sao? Còn nói muốn thỉnh đại vu bói toán..."
Những lời sau đó chưa hết, Triệu Chi Chi liền nghe thấy tiếng A Nguyên bị Kim Tử kéo đi trên mặt đất.
Nàng nghe thấy tiếng cãi nhau của hai người họ ở bên ngoài, trong lòng trống rỗng bỗng chốc được lấp đầy.
Không phải là nàng không có gì để làm.
Nàng vẫn còn một chuyện quan trọng — sống thật tốt.
Sau khi Triệu Chi Chi ăn bữa cơm trưa thịnh soạn, khắc đầy hai cuộn giấy có nét chữ xấu xí, nàng ngồi xổm bên bồn tắm cho hai con cá chép ăn. Nàng và nhóm tiểu đồng còn thi đấu dùng ná bắn lá cây. Bất giác, trời đã tối.
Có thể chuẩn bị bữa tối rồi.
Triệu Chi Chi bắt đầu suy nghĩ buổi tối nên ăn gì. Có lẽ lo lắng lớn nhất của nàng mỗi ngày trong mai sau là cân nhắc xem sẽ ăn gì.
Nghĩ đến điều rắc rối này một chút, khiến cho người ta cảm thật thấy hạnh phúc.
Vào lúc này, xe ngựa từ cung Kiến Chương chạy đến.
Lan nhi đứng trên xe, hét vào tòa nhà bằng gỗ: "Triệu cơ, Triệu cơ, là Lan nhi đây! Lan nhi đến rồi!"
Triệu Chi Chi từ trên lầu thò đầu ra ngoài, khó hiểu hỏi: "Lan nhi, ngươi tới đây làm gì?"
Lan nhi hét lớn một tiếng: "Lan nhi tới đây để đón Triệu cơ về cung Kiến Chương dùng cơm tối theo lệnh của Điện hạ! Thị tẩm nữa!"
Nhóm tiểu đồng ló đầu ra khỏi nhà.
Triệu Chi Chi ngẩn người, xấu hổ.
Còn tưởng rằng Thái tử Điện hạ sẽ không bao giờ tìm nàng nữa.
Là nàng nghĩ sai rồi sao? Hắn không có ý định vứt bỏ nàng.
Sau một lúc ngây người, Triệu Chi Chi kéo váy chạy xuống lầu.
Mặc kệ Thái tử Điện hạ muốn khi nào bỏ nàng thì ít nhất hiện tại nàng vẫn chưa bị vứt bỏ.
Đó là Thái tử Điện hạ, cũng là Chíp Chíp mà thỉnh thoảng nàng có thể nhớ tới.
Chỉ cần hắn đến đón nàng, nàng sẽ đến bên hắn.
cung Kiến Chương đang hỗn loạn. Điện hạ hôm nay về sớm, trở về ngay khi trời vừa tối, cũng không có tận khuya mới về như trước. Đây đáng lẽ là một điều tốt, nhưng Điện hạ lại mang về hai đại ma vương!
Cơ Tắc bực bội: "Ai cho phép các ngươi ra khỏi cung? Giả thành nữ đồng (*) còn nói muốn bán mình cho Vân Đài các, không sợ bị bắt đem bán làm nô sao!"
(*) Tiểu đồng là nữ.
Cơ Tùng Tùng và Cơ Thái Sơn chỉ vào nhau: "Đó là chủ ý của Cơ Tùng Tùng / Cơ Thái Sơn!"
"Nếu không phải hôm nay cô về sớm, các ngươi còn định đợi ở cổng lớn Vân Đài các một đêm sao?"
Cơ Tùng Tùng kéo tay áo Cơ Tắc, rơm rớm nước mắt: "Điện hạ, trong cung đã lâu không có gì mới, rốt cuộc ở đây cũng có cái gì mới, Điện hạ cho chúng đệ đi xem một chút, A Quang cầu xin Điện hạ!"
Trong nháy mắt Cơ Tắc đã phản bác lại: "Ngươi không phải A Quang, ngươi là Nhất Nhất, là Cơ Tùng Tùng."
Cơ Thái Sơn hả hê cười khi thấy người gặp họa: "Cho ngươi giả làm ta! Trước cung dám giở trò thần bí, chịu hết đi!"
Nhìn hai đệ đệ dám ăn gan hùm mật gấu như vậy, lần đầu tiên Cơ Tắc cảm thấy phương pháp nuôi dạy con của Lỗ Hoàng hậu có lẽ không phù hợp với Ân vương thất hiện tại.
Hôm nào phải thương lượng với phụ vương mới được.
Không thể tiếp tục như thế này được.
Hôm nay không có chuyện gì xảy ra đã may mắn lắm rồi. Còn lần sau thì sao?
Cơ Tùng Tùng và Cơ Thái Sơn nhìn xung quanh, miệng lẩm bẩm: "Người đâu, người ở đâu?"
Cơ Tắc túm cổ áo cặp song sinh: "Đừng tìm, người ta không có ở đây."
Hắn phải đuổi hai tai họa này ra ngoài trước khi Triệu cơ đến.
“Chiêu Minh.” Cơ Tắc lên tiếng.
Cơ Tùng Tùng và Cơ Thái Sơn lập tức ôm lấy đùi Cơ Tắc, Cơ Tùng Tùng: "Điện hạ, chúng đệ không làm phiền nữa. Để chúng đệ dùng một bát canh mì. Chờ Điện hạ một ngày cũng sắp chết đói rồi."
Cơ Thái Sơn không biết phải nói gì, đành phải phụ trách việc khóc: "Chết đói, chết đói."
Cơ Tắc rũ mắt lạnh lùng nhìn hai đệ đệ: "Ăn bát canh mì xong hồi cung sao?"
Đôi song sinh gật đầu như gà con mổ thóc: "Ăn xong chúng đệ liền trở về."
Cặp song sinh có chủ ý rất khá, bọn chúng ăn khá chậm, nếu ăn như vậy thì chúng có thể ăn cả đêm.
Từ lâu bọn họ đã muốn ở lại Vân Đài các một đêm.
Sống ở hoàng cung mới được gần hai năm đã chán sống, chỗ ở của Cơ A Hoàng bọn họ cũng đến thăm, một chút cũng không có khí phách, khí phách của tứ ca vẫn là nhất.
Hôm nay bọn họ ra khỏi cung nhưng liều mạng lớn, không ở lại qua đêm lại chơi cả một ngày, sau khi về cung làm sao xứng với đòn roi mà bọn họ phải chịu chứ?
“Điện hạ vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ.” Cơ Tùng Tùng thì thào nói nhỏ: “Hẳn là đang chờ Triệu Chi Chi đó, ngươi nói xem, trước mặt một nữ nhân, Điện hạ sẽ như thế nào?”
Cơ Thái Sơn gào lên: "Giống như chúng ta trước mặt các cung nữ, ta luôn muốn bọn họ chơi với ta."
"Đánh rắm, Điện hạ không phải tiểu hài tử, ngươi cho rằng Điện hạ giống chúng ta sao?"
“Vậy ngươi hỏi ta đang làm gì, ngươi có thể trực tiếp hỏi Điện hạ được mà?"
"Hừ."
"Hừ hừ."
Cơ Tắc xoay người: "Ăn xong chưa?"
Cặp song sinh vùi mặt vào bát: "Không, không có, đệ còn chưa ăn xong."
Cách đó không xa, người đánh xe ngựa chậm rãi đi tới.
Triệu cơ tới.
Cơ Tắc buột miệng: "Chiêu Minh, mau đưa họ đi."
Chiêu Minh bế cặp song sinh đang gào khóc lên, cặp song sinh ủy khuất nhìn Cơ Tắc.
Tứ ca thực sự tàn nhẫn đuổi họ đi.
"Không đi, chúng đệ sẽ không đi!"
"Điện hạ, cho chúng đệ ở lại! Chúng đệ sẽ rất ngoan!"
Không phải Cơ Tắc không muốn cho bọn họ ở lạn, nếu là mười ngày trước, bọn họ ở lại qua đêm cũng không thành vấn đề.
Hiện tại không được.
Hắn trở về sớm hơn không phải vì tình huynh đệ với mấy đệ đệ của mình, hắn quay lại để ôm Triệu cơ ăn ngủ.
Có cặp song sinh ở dầy, Triệu cơ sẽ bị dọa sợ mất.
“Chờ lúc khác đi.” Cơ Tắc sờ sờ đầu cặp song sinh, giọng nói trầm thấp cố ý mị hoặc: “A Quang và Nhất Nhất ngoan nhất, là đệ đệ mà cô thích nhất, sẽ không làm cô khó xử, đúng không?”
Cặp song sinh ngừng ồn ào, hai khuôn mặt non nớt nhìn Cơ Tắc.
Tứ ca nói bọn họ là đệ đệ mà hắn thích nhất.
Thích nhất!
Vậy… vậy bọn họ sẽ quay về ngay.
Cặp song sinh nắm tay nhau, không cần người đuổi, bọn họ tự mình bước ra ngoài, đi tới cửa liền thấy dưới bậc thềm có một chiếc xe ngựa, bên trong dường như có một nữ tử.
Cặp song sinh lập tức lấy lại tinh thần: "Triệu Chi Chi! Có phải Triệu Chi Chi bên trong xe không!"
Chiêu Minh lập tức che miệng bọn họ, ôm người rời đi.
Triệu Chi Chi sững sờ, hỏi Lan nhi bên cạnh: "Vừa rồi có người gọi tên ta?"
Lan nhi: "Triệu cơ không cần để ý."
Triệu Chi Chi chuẩn bị xuống xe, chưa kịp giẫm lên lưng nô tỳ đã có người nâng nàng lên không trung, đặt nàng xuống đất.
Là Thái tử Điện hạ.
Trong bóng đêm, khuôn mặt Điện hạ trắng nõn hoàn mỹ dưới ánh trăng, hắn đứng trước mặt nàng, đôi mắt thâm thúy nhìn nàng sâu thật sâu, hắn đưa tay vén mái tóc rối trên trán nàng: "Nàng ăn chưa?"
Trong lòng Triệu Chi Chi co lại.
Thái tử Điện hạ, đang dùng những lời chào đón mà nàng cho là quan trọng để hỏi thăm nàng. Hắn nhớ những gì nàng nói trước đây sao?
"Không có." Triệu Chi Chi ngẩng đầu hỏi: "Điện hạ ăn chưa?"
“Chưa, chờ nàng cùng ăn.” Cơ Tắc đỡ Triệu Chi Chi đi lên bậc thang: “Triệu Chi Chi muốn ăn gì?”.
"Triệu cơ không kén ăn. Điện hạ ăn gì thì Triệu cơ ăn đó."
"Vậy chúng ta ăn thịt cừu vàng và đậu phụ mềm đi, thêm một bát canh thịt và cơm kiều mạch nữa."
Lúc chuẩn bị đi vào cung Kiến Chương, Cơ Tắc đột nhiên dừng lại, xoa xoa vai Triệu Chi Chi, kề sát vào hỏi: "Hôm nay cô hắt xì mấy lần, không biết Triệu cơ có phải đang nhớ đến cô hay không?"
Triệu Chi Chi vốn chỉ nghĩ đến hắn có một lần, cũng không biết nên trả lời như thế nào, đành phải mím môi, cụp mắt xuống.
Cơ Tắc ngầm hiểu.
Triệu cơ thẹn thùng.
Nhớ hắn cũng không dám thừa nhận.
Hắn cười nhẹ, dẫn nàng vào trong cung Kiến Chương dưới ánh trăng mông lung: "Cô cũng nhớ Triệu cơ. Trên đường trở về, cô vẫn luôn nhớ."
"Vậy nên Triệu cơ đừng sợ, Triệu cơ cũng có thể nhớ đến cô, cho dù cô có hắt xì cả một ngày, cô cũng sẽ không tức giận."