Khi Triệu Chi Chi rời giường vào buổi sáng, vô thức nhìn hướng bên gối.
Cũng giống như mấy ngày trước Thái tử rời Vân Đài các. Nàng vẫn không tìm được cái gì, trên giường cũng chỉ một mình nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi ngày Triệu Chi Chi sẽ nhớ Thái tử hai lần. Một lần là vào buổi sáng khi mở mắt ra, một lần là trước khi đi ngủ vào buổi tối.
Thời gian còn lại đều là nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nàng trò chuyện cùng nô tỳ, trò chuyện cùng tiểu đồng, sẽ chơi xích đu, khắc một chữ Nhã, phiền não bữa sau nên ăn gì, một ngày liền trôi qua.
Từ lúc thức dậy đến lúc ăn sáng, đầu nàng đều rỗng tuếch, dùng để nhớ Thái tử là tốt nhất. Ngay khi vừa bắt đầu ăn sáng, Triệu Chi Chi đã ngừng nghĩ về thái tử.
Hắn sẽ từ từ biến mất khỏi tâm trí của nàng, mãi đến khi đi ngủ vào ban đêm, bên cạnh nàng trống rỗng, không có cái ôm chặt ấm áp nóng bỏng, nàng mới nghĩ đến Thái tử.
Hôm nay thì khác, sau khi Triệu Chi Chi ăn cơm sáng xong, trong đầu vẫn còn nghĩ về Thái tử.
Bởi vì sau khi hoan ái với nàng xong hắn liền rời khỏi, nàng không quá quen.
Ngoại trừ lần nàng đến kỳ, nàng khóc lóc cầu xin muốn một mình trở về Nam Đằng Lâu, Thái tử Điện hạ chưa từng giống hôm qua, nằm trên giường nàng rồi nửa đêm lại rời đi.
Tối hôm qua, trước khi ngủ, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ ôm nàng ngủ như bình thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kết quả lại không có, hắn đã đi rồi. Buổi sáng dậy, vẫn là một mình nàng.
Mày đẹp Triệu Chi Chi nhíu chặt, sau khi nghĩ xong mới thật cẩn thận hỏi Lưu cung nữ: “Vân Đài các có người mới đến sao?”
Lưu cung nữ: “Hẳn là không có, không nghe nói qua.”
Triệu Chi Chi lo lắng nhéo nhéo ngón tay.
Vậy vì sao Thái tử Điện hạ lại không ôm nàng ngủ?
Tối hôm qua nàng không tắm sạch sẽ sao, hay là trên người nàng có mùi mồ hôi?
Triệu Chi Chi ngửi ngửi chính mình, rõ ràng là rất thơm mà.
Ngoài sân, A Nguyên và Kim Tử đang cho cá chép ăn, hai người ồn ào nhốn nháo. Triệu Chi Chi thăm dò từ trên lan can: “Các ngươi đừng cho ăn, để ta tự mình cho.”
Nàng chạy bịch bịch xuống lầu, chạy đến sân thở phì phò, ổn định xong, cúi người xuống xem cá chép trong lu lớn.
“Đại béo, tiểu béo.” Đây là tên nàng đặt cho cá chép.
Ban đầu hai con cá vốn có thể tự do ngao du trong chậu gỗ, hiện giờ đã lớn và mập hơn, phải có một chiếc lu lớn mới đủ cho chúng nó duỗi đuôi ra.
Triệu Chi Chi hốt một nửa rải cho cá ăn: “Ăn đi, đến ăn đi.”
A Nguyên và Kim Tử liếc nhau, hai người trốn sang bên cạnh nói nhỏ.
A Nguyên: “Hình như lần này không nhìn ra?”
Kim Tử: “Không biết là được, chúng ta lại có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”
Lòng A Nguyên còn sợ hãi: “Tối hôm qua Điện hạ còn hỏi chuyện cá, làm ta sợ muốn chết, còn may Điện hạ không có truy cứu, chỉ nói chúng ta đi đổi cá…”
Kim Tử nhớ tới cũng cảm thấy sợ hãi: “Ta còn bị dọa đổ mồ hôi.”
A Nguyên thở dài: "Không biết lần này hai con cá có thể sống được bao lâu? Ta hi vọng chúng có thể sống lâu hơn chút."
Kim Tử: "Hai con cá chết hôm qua không được lắm, mới mua mười ngày đã chết. Lần sau ngươi nên đổi chỗ mua đi, hai con kia lần trước rất tốt, sống được khoảng một tháng."
A Nguyên: "Hiểu rồi."
Triệu Chi Chi tò mò nhìn A Nguyên và Kim Tử đang ngồi xổm trên mặt đất, "Các người đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
Hai người đồng thời cười thành thật, đồng thanh nói: "Nói về bàn đu."
Triệu Chi Chi nhìn bàn đu trong sân: "Có lẽ hôm nay chúng ta không thể chơi đánh đu rồi."
Xem tình hình ngày hôm qua, có lẽ Thái tử không thích nàng chơi đánh đu lắm.
Triệu Chi Chi ngồi vào bàn đu lần nữa, lưu luyến nắm lấy dây thừng bàn đu.
Đu thêm một chút, cũng chỉ một chút thôi.
Triệu Chi Chi không gọi người đẩy, hai chân chống đá về phía trước, vừa định đẩy lên, bỗng nhiên nghe tiếng các nô tỳ kêu ngoài cửa: “Điện hạ.”
Triệu Chi Chi đột nhiên đứng lên, Thái tử đã đi về phía nàng.
Vậy mà hôm nay Thái tử lại không ra ngoài.
Là bởi vì mấy ngày nay sắp ăn Tết nên nghỉ tắm gội trước sao?
“Thấy cô rất kinh ngạc sao?” Thái tử nắm tay nàng, “Tay lạnh như vậy rồi, lại chơi bàn đu?”
Triệu Chi Chi rất tự tin: “Còn chưa có đẩy.” Không có thời gian để đẩy.
“Ăn chưa?” Thái tử hỏi.
“Mới ăn xong, Điện hạ thì sao?”
“Cô còn chưa ăn, tới chỗ nàng tùy tiện ăn một chút.”
Đầu bếp nhanh chóng bày đồ ăn sáng ra, Triệu Chi Chi ngồi bên cạnh xem Cơ Tắc ăn cơm.
Trước mắt Điện hạ có hai quầng xanh đen, đêm qua không ngủ ngon sao?
Chẳng lẽ hắn rời Nam Đằng Lâu xong lại đi tìm người khác sao?
Triệu Chi Chi ngẩn người, Cơ Tắc cho rằng nàng nhìn chằm chằm bánh chưng trong tay hắn là vì thèm, hắn đưa bánh chưng mình mới vừa cắn tới bên môi nàng: “Cho nàng.”
Hai dấu răng trên bánh là dấu răng của Thái tử.
Lần nào cũng là Thái tử ăn đồ thừa của nàng, hình như nàng còn chưa ăn đồ thừa của Thái tử.
Triệu Chi Chi há miệng cắn một miếng.
Thái tử cười, phủi những mảnh vụn bên môi nàng: “Ngoan nào, đừng vội, cho nàng hết.”
Triệu Chi Chi cắn ba miếng rồi không thể ăn nữa, nàng lặng lẽ đặt bánh chưng chưa ăn xong xuống bàn ăn bên cạnh.
Thái tử đang vùi đầu ăn cơm, hắn nhìn thấy động tác của nàng, tiện thể lấy bánh chưng nàng vừa đặt lên, hai ba miếng liền ăn hết bánh chưng còn lại.
“Mấy ngày trước cô đều ở ngoài ăn cơm, trong miệng luôn không có mùi vị gì.” Thái tử uống miếng nước, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nàng, cười như không cười: “Nhưng tối hôm qua trở lại bên cạnh Triệu cơ, ăn cái gì cũng ngon.”
Khuôn mặt Triệu cơ hơi xấu hổ, trong lòng lại ngọt ngào, nhưng không dám làm mình quá say mê.
Nàng rũ mắt, đột nhiên hỏi: “Triệu cơ có thơm không?”
Cơ Tắc bối rối, vì sao nàng lại hỏi cái này?
Triệu Chi Chi dịch gần người hắn, lại hỏi: “Triệu cơ có thơm không?”
Cơ Tắc ngửi mạnh một hơi: “Thơm.”
Triệu Chi Chi thở phào nhẹ nhõm.
Điện hạ nói thơm, vậy thì trước mắt hắn vẫn thích hương vị trên người nàng.
“Ngoan, sao lại ngây ra rồi?”
“Nghĩ tới Điện hạ.”
Khóe môi Cơ Tắc cong lên, ôm nàng: “Cô ở trước mặt nàng đây.”
Triệu Chi Chi chua xót, nhưng tối qua không có.
Sau khi ăn sáng xong sẽ nghỉ ngơi, Cơ Tắc dẫn Triệu Chi Chi đến sân tản bộ. Lúc đi ngang qua lu nuôi cá, hắn cố ý lén nhìn Triệu Chi Chi một cái.
Thần sắc Triệu cơ nhìn như bình thường, không có buồn đau hay uể oải gì cả, chỉ là có chút hoang mang, tuy không biết vì sao hoang mang, nhưng hẳn là nàng không phát hiện chuyện con cá.
Hắn thức suốt đêm qua để làm xích đu, đã đến lúc cho nàng xem.
Nàng thích chơi xích đu, sau này không cần trở lại Nam Đằng Lâu nữa, ở cung Kiến Chương cũng chơi được.
Cơ Tắc sai người mang áo lông cừu tới, hai người đều mặc áo lông cừu thật dày, hắn dẫn nàng ra Nam Đằng Lâu: “Trở về cung Kiến Chương với cô.”
Lúc trở về cung Kiến Chương, không có xe, Cơ Tắc muốn cho Triệu Chi Chi đi bộ nhiều chút cho cơ thể khỏe mạnh hơn, sau này cũng ít ốm đau hơn.
Nửa đoạn đường đầu, Triệu Chi vẫn đi. Nửa đoạn đường sau là Cơ Tắc bế đi.
Triệu Chi Chi muốn bản thân mình tốt hơn một chút, nàng cảm thấy mình có thể đi hết cả đoạn đường. Điện hạ muốn cho nàng rèn luyện, hẳn là nghĩ sức nàng trên giường yếu, không đủ để hắn lăn lộn.
“Điện hạ, để thiếp xuống tự đi đi.” Triệu Chi Chi lắc lắc hai cái chân nhức mỏi giữa không trung.
Thái tử nói: “Hôm nay Triệu cơ đã làm rất tốt rồi, không cần ép buộc chính mình nữa đâu.”
Hắn nâng tay, ném nàng lên.
Tuy Thái tử gầy, nhưng sức rất lớn.
Hắn ném nàng lên dễ như trở bàn tay, rồi sau đó lại dễ dàng ôm vững được nàng.
Qua mấy cái xóc nảy, Triệu Chi Chi không dám nói muốn xuống đất tiếp tục đi nữa, nàng ôm chặt cổ Thái tử, sợ hắn lại ném nàng lên nữa.
Thái tử cười lớn: “Chơi vui không?”
Triệu Chi Chi lắc đầu, thành thật đáp: “Không vui.”
Ý cười Thái tử càng đậm: “Ăn nhiều một chút, mập lên rồi cô sẽ không ném được nữa.”
Triệu Chi Chi nghĩ thầm, mỗi ngày nàng đều ăn ăn ăn không ngừng, ăn rất nhiều loại đồ ăn.
Tuy… mỗi lần chỉ ăn một phần nhỏ. Nhưng nàng không phải cố ý không ăn, nàng ăn như vậy đã no rồi, ăn không được nữa.
Thái tử Điện hạ cũng gầy, nhưng lần nào hắn cũng ăn rất nhiều. Nàng cũng gầy, nhưng sao nàng không ăn nổi như hắn?
Triệu Chi Chi tò mò đưa ra vấn đề về đồ ăn của mình, Thái tử đáp: “Bởi vì ngày nào cô cũng phải làm rất nhiều việc nên rất dễ đói.”
Triệu Chi Chi: “Ngày nào Triệu cơ cũng có rất nhiều việc để làm.”
Thái tử hỏi: “Mỗi ngày Triệu cơ làm cái gì?”
Triệu Chi Chi liệt kê những chuyện mỗi ngày mình làm.
Thái tử: “Thì ra mỗi ngày Triệu cơ đều phải làm nhiều chuyện như vậy, Triệu cơ vất vả rồi.”
Triệu Chi Chi cảm thấy Thái tử đang cười nàng, bởi vì nàng thấy hắn đang nhịn cười.
Hắn hỏi: “Trong số nhiều chuyện như vậy, Triệu cơ cảm thấy chuyện nào vất vả nhất?”
Triệu Chi Chi cúi đầu xuống, dựa vào bên bả vai hắn, nghiêng đầu nhìn sườn mặt anh tuấn của hắn.
Nhiều chuyện như vậy, nghĩ đến hắn là vất vả nhất.
Cho nên mỗi ngày chỉ có thể nghĩ tới hai lần.
“Điện hạ.” Triệu Chi Chi cảm thấy lá gan mình thật lớn, nàng nghe được giọng nói rụt rè như khói bay từ môi ra: “Điện hạ, sao hôm qua chàng lại rời đi?”
Cơ Tắc nhìn xuống, khuôn mặt thiếu nữ uể oải, lộ ra vẻ chua xót mà trước đây hắn chưa bao giờ thấy.
Không đợi hắn nhìn kỹ, nàng đã thay đổi biểu cảm, tay càng dùng sức ôm cổ hắn: “Đêm nay Điện hạ còn sẽ rời khỏi Triệu cơ sao?”
Cơ Tắc chợt bừng tỉnh.
Khó trách buổi sáng nàng vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Thì ra là buồn vì tối hôm qua hắn rời đi.
Hắn chỉ lo quay về cung Kiến Chương làm bàn đu cho nàng, không nghĩ tới nàng sẽ buồn rầu vì việc hắn rời đi nửa đêm.
“Đồ ngốc.” Trong lòng Cơ Tắc cảm thấy vui mừng vì được ỷ lại, Triệu cơ dính hắn, nhưng hắn cũng không cảm thấy nàng là gánh nặng.
Hắn cúi đầu cọ cọ chóp mũi nàng, “Đừng có nghĩ nhiều, tối hôm qua cô rời đi là có chuyện quan trọng. Mấy tối này cô sẽ không đi nữa, cũng chỉ ôm Triệu cơ ngủ thôi.”
Triệu Chi Chi hơi buông lỏng tay ôm cổ hắn.
Nàng không hỏi chuyện quan trọng của hắn là gì, nàng xấu hổ bật cười, hôn lên sườn mặt hắn: “Vâng, Triệu cơ đã biết.”
Cơ Tắc ôm Triệu Chi Chi, tay có chút đau.
Tối hôm qua hắn đã hao phí hơn nửa sức lực trên người nàng, lúc sau nửa đêm còn làm bàn đu, rồi ôm nàng đi lâu như vậy, vừa rồi ném nàng còn dùng quá sức, hiện tại hắn đi đường có chút gian nan.
Cơ Tắc rất muốn để Triệu Chi Chi xuống dưới để nghỉ một lát, hắn lắc lắc tay xong sẽ tiếp tục ôm nàng đi.
Nhưng lời nói vừa nhả ra, hắn không thể mất mặt trước mặt Triệu cơ.
Cũng may phía trước là cung Kiến Chương, chiến thắng đang ở trong tầm mắt.
Một tiếng trống làm tinh thần Cơ Tắc hăng hái thêm, huyện thái dương thắt lại, lao nhanh về phía trước.
Xông lên bậc thang, thành công đặt nữ nhân quyến rũ trong lòng xuống.
Cơ Tắc quay người, hơi thở dốc, quyết tâm ngày mai sẽ tập một trăm lần bài đu thanh xà và chạy nhanh để rèn luyện tay chân.
Các tiểu đồng chạy ra nghênh đón: “Điện hạ đã trở lại, Triệu cơ cũng đã trở lại.”
Mấy ngày rồi Triệu Chi Chi không gặp họ nên rất nhớ, xoa xoa cái mặt này, sờ sờ cái đầu kia. Các tiểu đồng vây trái vây phải nàng, Lan nhi dắt nàng đi phía trước: “Triệu cơ, mau đến xem, có ----”
Cơ Tắc kịp thời che miệng Lan nhi lại: “Hả?”
Hắn dành bất ngờ cho Triệu cơ, làm sao Triệu cơ có thể nghe từ miệng người khác chứ?
Lan nhi che miệng mình lại, các tiểu đồng thấy y che miệng cũng lập tức che miệng lại.
Triệu Chi Chi buồn bực: Đây là làm sao vậy?
Cơ Tắc che mắt Triệu Chi Chi lại, mang nàng vào sân lớn trước Bính điện.
“Triệu cơ muốn biết chuyện quan trọng mà cô làm tối qua là gì không?” Hắn mở tay che mắt nàng ra, chỉ vào mùa bội thu lớn của hắn: “Đây là chuyện quan trọng của cô.”
Ngũ quan anh tuấn của hắn ngẩng lên, ra vẻ thờ ơ: “Triệu cơ thích không?”
Tim Triệu Chi Chi đập nhanh hơn, nhìn bàn đu xong lại nhìn Cơ Tắc, đôi mắt không chịu nổi, mũi nàng chua xót, gật đầu như gà mổ thóc.
“Thích, cực kỳ thích.”
Cơ Tắc đắc ý nói: “Cô tự mình xỏ dây vào đấy.”
Hắn hỏi nàng: “Muốn ngồi lên không?”
Triệu Chi Chi phấn khích ngồi trên bàn đu. Chiếc bàn đu rất lớn, lớn hơn chiếc bàn đu trong Nam Đằng Lâu của nàng, nhiều người có thể ngồi cùng một lúc.
Triệu Chi Chi: “Điện hạ, chàng có muốn cùng Triệu cơ chơi đánh đu không?”
Cơ Tắc liên tục xua tay: “Cô không phải tiểu hài tử, chơi cái này làm gì.”
Triệu Chi Chi mong đợi nhìn hắn: “Điện hạ?”
Một lát sau.
Đám tiểu đồng thò đầu từ sau đám cỏ nhìn chiếc bàn đu trên cao mà ngứa tim.
Ngồi trên bàn đu là Thái tử Điện hạ và Triệu cơ, Chiêu Minh công tử đang đẩy bàn đu cho hai người bọn họ.
Tiếng cười Triệu Chi Chi như chuông, Thái tử Điện hạ cũng đang cười.
Tiếng cười của Thái tử Điện hạ còn vang dội hơn cả Triệu cơ.
“Cao nữa, cao nữa đi.” Thái tử Điện hạ ra lệnh cho Chiêu Minh công tử.