Yến tiệc mừng năm mới trong cung năm nay do chính Lỗ Hoàng hậu tổ chức, Mạc phu nhân ở bên cạnh giúp đỡ.
Trừ Ân vương thất, các quý tộc của nước Ân cũng sẽ vào yến tiệc, chỗ ngồi tiệc, chỗ nghỉ qua đêm trong cung đều phải được sắp xếp cẩn thận.
Tết Nguyên Đán năm ngoái, bởi vì vừa mới diệt trừ quyền lực cũ của Đế Đài, để thể hiện quyền uy của Ân vương thất nên yến tiệc năm trước quan trọng hơn mọi năm, vì vậy Thái tử mới phải kiểm soát chặt chẽ. Năm nay không có việc gì quan trọng, Thái tử đã chuyển đến Vân Đài các nên việc tổ chức yến tiệc hằng năm trở về tay Lỗ Hoàng hậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lỗ Hoàng hậu rất quan tâm đến yến tiệc tất niên năm nay, đây là việc lớn đầu tiên nàng làm kể từ khi trở thành Hoàng hậu.
Trở thành Hoàng hậu không giống như trở thành Vương hậu, người trước là mẫu nghi của một nước, người sau là mẫu nghi thiên hạ.
Năm đầu tiên bọn họ mới đến, mọi việc đều thất kinh, yến tiệc thường niên không tổ chức được. Năm thứ hai dương mi thổ khí (*) tổ chức yến tiệc tất niên, thế nhưng yến tiệc là Thái tử làm, cũng không có chuyện gì để nàng làm. Rốt cục đợi đến yến tiệc tất niên năm thứ ba, nàng nhất định không được để mọi người chế giễu.
(*) Lấy lại khí thế.
Mạc phu nhân cẩn thận nhắc nhở: "Đối với yến tiệc thường niên này, bên phía Thái tử Điện hạ đừng an bài cung nhân hầu hạ trước."
Bản thân Lỗ Hoàng hậu cũng hiểu, nàng thử hai lần cũng chưa thể thành công, lần thứ ba cũng chưa chắc làm được. Nàng cũng không phải ăn no không có việc gì làm, cả ngày chỉ muốn nhìn chằm chằm vào hậu viện của Thái tử. So với yến tiệc năm vừa rồi thừa dịp đưa người hầu hạ Thái tử, yến tiệc của bản thân nàng năm nay càng quan trọng.
Lỗ Hoàng hậu nhìn danh sách yến tiệc, lông mày nhíu lại: "Tam vương tử muốn sáu cái ghế?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạc phu nhân giải thích: “Năm nay Như Như mới có một nam một nữ, ngoài Vương phi và hai phu nhân ra, hắn muốn đưa hai thê thiếp mới sinh năm nay đi xem việc đời.”
Lỗ Hoàng hậu không nói gì nữa. Trừ Cơ A Hoàng muốn sáu cái ghế, nàng còn thêm vào hai cái ghế nữa: “Năm rồi Như Như có hai đứa nhỏ, năm nay lại có thêm hai đứa nữa, là chuyện vui trời ban cho, đã là ăn tết thì làm hắn vui vẻ càng thêm vui vẻ, thêm hai cái ghế nữa đi, cho hắn chọn thêm hai thê thiếp yêu thích làm bạn trong tiệc năm nay."
Mạc phu nhân rất cảm kích: "Thần thiếp thay Như Như cảm tạ Hoàng hậu."
Lỗ Hoàng hậu thở dài một hơi: "Nghe nói Như Như cũng nhận hài tử do nhạc nô sinh?”
Mạc phu nhân gật đầu: "Đúng vậy, Như Như nói, chỉ cần là hắn gieo giống, bất luận mẫu thân đắt rẻ cao hèn thì đều là con của hắn."
Lỗ Hoàng hậu xúc động: "Mặc dù hài tử không thể mang họ Cơ, nhưng có một phụ thân sẵn sàng nhận mình thật là một chuyện cực kỳ may mắn làm sao. Như Như có thể không sợ ánh mắt người đời, thật khiến bổn cung lau mắt mà nhìn.”
Lỗ Hoàng hậu sai người lấy ba cái khóa trường mệnh (*), nhưng chỉ công khai ban thưởng hai cái, còn lại một cái, lặng lẽ đưa cho Mạc phu nhân: "Cho hài tử của nhạc nô kia một cái."
(*) Khóa trường mệnh: Phong tục nuôi dạy trẻ ở Trung Quốc. Người ta cho rằng buộc dây này sẽ phòng trừ được tai họa, bệnh tật cho trẻ nhỏ.
Mạc phu nhận cầm khóa trường mệnh, trong mắt vui mừng, càng cảm thấy tấm lòng Lỗ Hoàng hậu thật đáng quý: "Đa tạ Hoàng hậu."
Lỗ Hoàng hậu nhìn lại danh sách, "Ấy, Thái tử muốn hai cái ghế, hắn sẽ mang ai theo đây?"
Mạc phu nhân cũng tò mò: "Thái tử mọi năm đều ngồi một mình, năm nay muốn đưa người đi yến tiệc, thật là chuyện lạ.”
Mỗi lần như vậy, Lỗ hoàng hậu đều thở dài không thôi. Trước đây khi Thái tử sống trong hoàng cung, nơi ở của hắn rất nghiêm ngặt, trong ngoài như thùng sắt, một chút tiếng gió thổi cũng không nghe thấy. Bây giờ hắn đã chuyển đến Vân Đài các, trừ khi Thái tử tự mình nói ra, ,ọi người đều không thể dò ra bất kỳ việc nào của Vân Đài các.
Cho đến nay, nàng chỉ biết hai việc của Vân Đài các.
Một là, Thái tử giáng chức hầu hết các nữ quý tộc ở Vân Đài các đến làm cung nhân.
Còn chuyện kia là việc triệu tẩm của Thái tử. triệu nữ nhi của Triệu gia, sách triệu tẩm viết, nữ nhân này gọi là Triệu Chi Chi.
Sau khi được Thái tử triệu tẩm, nàng đã từng hỏi thăm qua, Triệu Chi Chi này là mỹ nhân nổi danh trước giờ ở Đế Đài. Người trong thành đều nhắc tới Triệu gia, ngoại trừ việc gia chủ Triệu gia tiện nghi nhặt được vị trí tướng quốc ba năm thì chính là vị Triệu cơ này.
Nghe nói Triệu cơ này thân phận hèn mọn, tuy diện mạo xinh đẹp nhưng nhát gan nhất. Là mũ nhân thực sự nhút nhát.
"Người mà Thái tử muốn mang theo là Triệu cơ kia sao?"
"Thái tử không giống người sẽ đem nữ nhân tới yến tiệc, có thể là người khách ngoài cửa."
Lỗ Hoàng hậu vô thức hạ thấp giọng nói, nói với Mạc phu nhân giọng chỉ hai người có thể nghe được: "Nói đến Triệu cơ kia, dựa vào tính tình của Thái tử, bổn cung thật sự không thể tưởng được hắn sẽ có kiên nhẫn này, để lại một nữ nhân yếu ớt nhút nhát bên cạnh."
Mạc phu nhân thì thào: “Có lẽ do nữ nhân đó lớn lên quá đẹp?”
Lỗ Hoàng hậu không cho là đúng: "Nhìn chằm chằm mỗi ngày, dù người đẹp đến đâu cũng trở thành vật hai mắt một mũi một miệng bình thường. Đổi lại người khác, uy lực của sắc đẹp này có thể khác, nhưng đây chính là Thái tử, một người từ năm bảy tuổi đã nghiêm khắc kìm chế bản thân, có thể nói là bị sắc đẹp mê hoặc sao?"
Mạc phu nhân ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy đúng, “Nếu như yêu cái đẹp từ cái nhìn đầu tiên, chỉ sợ nàng ấy đã sớm mất mạng.”
Lỗ Hoàng hậu: "Đó không phải là nguyên nhân sao? Nếu Triệu cơ này thật sự nhút nhát và yếu ớt như lời đồn thì đã sớm chết nhiều lần rồi. Thái tử Điện hạ chúng ta là người ghét phiền toái nhất, cũng có thể là vì bản năng nam nhân triệu tẩm mỹ nhân, nhưng muốn hắn phải đối mặt với nữ tử trừ xinh đẹp thì khóc mỗi ngày, không cần người khác động thủ, hắn đã bóp chết người đó."
Mạc phu nhân cười ra tiếng: "Hoàng hậu nói đúng, thần thiếp cũng cho rằng Thái tử sẽ không để bụng loại nữ nhân này. Để lại bên cạnh có lẽ là có công dụng khác."
Lỗ Hoàng hậu nghĩ tới điều gì đó liền hỏi: "Người này thật sự vẫn còn ở Vân Đài các sao? Nàng không có ở đó, chúng ta cũng không biết được."
“Chắc chắn là vậy, trước đó vài ngày thiếp còn nghe nói vị Triệu cơ này đã gây ra một việc ở Vân Đài các.” Mạc phu nhân nói với Lỗ Hoàng hậu chuyện Triệu Trùy tìm gặp nữ nhi xong đã bị từ chối bên ngoài Vân Đài các.
Lỗ Hoàng hậu nghe xong, rất kinh ngạc: "Không có phụ thân, chỉ có chủ nhân? Nàng thật sự nói như vậy?"
"Thật sự, nhiều người đã nghe thấy. Ngay khi vừa nói ra, tuy có phản nghịch bất hiếu, nhưng không hiểu vì sao, rất nhiều hàn sĩ trong thành khen nàng là trung thành với Hoàng đế, là một nữ tử hiếm thấy trên thế gian."
“Có thể quyết tâm nói ra lời này đúng là hiếm thấy.” Lỗ Hoàng hậu chợt nhận ra, “Có lẽ đây là nguyên nhân khiến Thái tử giữ nàng ở bên. Nàng trung thành, lại xinh đẹp, dùng làm người trung gian không thể tốt hơn. Đợi thời cơ chín muồi, Thái tử có lẽ sẽ tiễn nàng đi, nữ nhân đáng thương này, không biết sẽ bị phái đi nơi nào làm người trung gian?"
Mạc phu nhân cũng cảm thấy thế: "Thái tử gọi tên nàng triệu tẩm, chỉ vì phần vinh ân này, sau này dù có đi đâu, nàng cũng sẽ nhớ tới lòng tốt của Thái tử."
Cả hai cùng thổn thức không thôi.
Tác phong hành sự của Thái tử luôn làm người khác nhìn thôi đã sợ.
Lỗ Hoàng hậu đột nhiên hỏi: "Không biết sau này có ai có thể thật sự chiếm được trái tim của Thái tử không?"
Mạc phu nhân cảm thấy khó: "Lòng thành nhất thời cũng là thật lòng, có thể che mưa dãi nắng như Bệ hạ đã là rất tốt."
Lỗ Hoàng hậu lại hỏi: "Ngươi nói xem, nếu không phải vì phát tiết, Thái tử sẽ thích loại nữ nhân nào?"
Mạc phu nhân: "Trước đó Như Như cũng đã hỏi qua, lúc đó Thái tử vẫn đang tính chuyện cưới cho Đế công chúa, nếu có thể lựa chọn khác ngoài công chúa, hắn nói hắn sẽ cưới khi mọi chuyện bình ổn, có thể quản lý mọi việc ổn thỏa, bền vững thì sẽ chọn tới nữ tử của Ân vương thất.”
Lỗ Hoàng hậu che miệng cười: "Câu trả lời này quả thực giống như những gì Thái tử sẽ nói."
Mạc phu nhân thấy nàng cười thì cũng cười theo: "Được như Lỗ công chúa thì tốt rồi, nếu là Lỗ công chúa thì chắc chắn sẽ giành được sự sủng ái của Thái tử."
“Ngươi chưa gặp các muội muội của ta, làm sao biết các nàng có tốt hay không?"
"Tuy rằng thần thiếp chưa từng thấy qua các muội muội của Hoàng hậu, nhưng trước mặt thần thiếp đã có một vị Lỗ công chúa, vị Lỗ công chúa này tài đức vẹn toàn, có thể thấy những công chúa khác cũng là người trang nhã."
Lỗ Hoàng hậu cười, nằm trên người Mạc phu nhân: "Ngươi đúng là người khéo miệng, thật làm cho người ta thích."
Mạc phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng: "Thần thiếp được lòng Hoàng hậu là phúc khí của thiếp."
Lỗ Hoàng hậu cười một tiếng, sau khi sắp xếp chỗ ngồi của mọi người, nàng chọn ra một chỗ ngồi vừa ý.
Mạc phu nhân chỉ nhìn thoáng qua đã biết chỗ ngồi này là của ai: "Đã là năm thứ ba."
“Nàng có đến hay không là chuyện của nàng. Nói tóm lại, Ân vương thất không thể coi nhẹ nàng. Phụ vương của nàng đã nhường ngôi vị hoàng đế rồi, cho dù bây giờ Hoàng Đế trở thành người Ân, nàng vẫn là Đế công chúa tôn quỷ của Đại Hạ. Bệ hạ cũng có ý này, ngài còn đặc biệt nói với bổn cung, yến tiệc hàng năm không thể bỏ quên nàng.”
“Chắc chắn năm nay cũng sẽ không đến. Nàng vẫn đang ở bên ngoài, không biết khi nào định trở về Đế Đài."
Lỗ Hoàng hậu khép danh sách thẻ tre lại: "Khi nào nàng muốn gả đi, có lẽ sẽ trở về."
Tiệc tất niên khai tiệc vào tối 30 đêm giao thừa. Yến tiệc năm nay diễn ra long trọng náo nhiệt, tuy Lỗ Hoàng hậu bận đến mấy cũng rất thỏa mãn.
Đại điện có thể chứa năm trăm người, người người ngồi đầy nhộn nhịp rộn ràng.
Mọi người hàn huyên với nhau, khách khí lại chu đáo.
Lỗ Hoàng hậu ngồi ở hàng đầu, ngẩng cao đầu, lưng thẳng, dáng ngồi nghiêm trang.
Trong yến tiệc tất niên này, nàng không hề bất mãn cái gì, khắp nơi làm việc đều dựa theo ý của mình. Tiếc nuối duy nhát chính là không thể nhìn thấy người mà Thái tử muốn mang theo tới yến tiệc.
Thái tử rõ ràng yêu cầu hai chỗ ngồi, nhưng bàn hắn chỉ ngồi một mình.
Không phải Thái tử sẽ tới cùng khách ngoài cửa sao, còn người khách kia đâu?
Cơ Tắc ngồi ngay ngắn trong tiệc, tư thế tao nhã, trên mặt không có chút biểu cảm gì.
Sau khi nhận lời chúc lễ của mọi người, hắn dẫn mọi người đến chúc lễ Cơ Trọng Kha.
Chúc lễ xong, Cơ Tắc trở lại ngồi, nâng chén uống rượu, rượu chạm vào cánh môi, trong đầu hiện lên tư thế quyến rũ hơi say của Triệu cơ cùng hắn uống rượu trưa nay.
Vốn dĩ hắn muốn đưa Triệu cơ đi dự tiệc.
Khi Hoàng hậu phái người đến hỏi hắn muốn để bao nhiêu ghế, hắn không nghĩ quá nhiều mà yêu cầu một cái ghế cho Triệu cơ.
Yến tiệc không phải là một việc lớn, hắn chỉ muốn Triệu cơ đến xem náo nhiệt, nhân tiện nếm thử tài nghệ của đầu bếp vương cung.
Ba ngày trước, hắn đã nói với Triệu cơ về chuyện này, kết quả Triệu cơ đã ngủ không ngon ba ngày nay.
Giữa trưa hôm nay, nàng cùng hắn uống rượu, uống đến đỏ mặt, lo lắng hỏi hắn: "Điện hạ, nếu Triệu cơ làm chuyện gì thất lễ, Điện hạ có thể tha thứ cho Triệu cơ được không?"
Hắn cho rằng xảy ra chuyện gì, hỏi nàng: "Nàng làm gì thất lễ sao? Nói cô nghe trước đã."
Triệu cơ nói: "Còn chưa có. Triệu cơ sợ mình sẽ làm, Triệu cơ chưa từng đến yến tiệc, sợ mình sẽ phạm sai lầm."
Sau đó hắn mới biết tại sao ba ngày nay nàng ngủ không ngon.
Hóa ra là vì dự yến tiệc.
Hắn cố gắng an ủi Triệu cơ để nàng không cần sợ hãi, nhưng Triệu cơ vẫn không thể thoải mái.
Hắn càng nói, nàng càng lo lắng bất an.
Nàng không hít thở nổi, hành lễ trước mặt hắn hết lần này đến lần khác, yêu cầu hắn sửa lại: "Điện hạ, Triệu cơ có phải nằm như thế này không? Đầu có nên cúi thấp hơn không?"
Hắn đưa nàng đi đánh đu một lúc, nàng mới bình tĩnh lại một chút.
Hắn hỏi nàng: "Có phải nàng không muốn đi không?"
Triệu cơ thật cẩn thận nhìn hắn: "Có thể không đi sao?"
Hắn trả lời: "Đương nhiên có thể."
Triệu cơ thở ra một hơi thật dài.
Hắn không ngờ rằng hứng thú bất chợt của mình lại khiến Triệu cơ thật bối rối như vậy.
Hắn chưa từng đưa ai đi yến tiệc, đây là lần đầu tiên. Nếu đổi thành một nữ tử khác, có thể sẽ rất vui vẻ khi được dự yến tiệc với hắn.
Nhưng Triệu cơ của hắn, so với việc nổi bật trước người khác, nàng càng nguyện ý ở lại Vân Đài các không đi đâu cả, yên lặng chờ hắn trở về.
Trong lòng hắn rất vui, nhưng lại phiền muộn vì Triệu cơ của hắn.
Triệu cơ sợ những nơi xa lạ có nhiều người, lại càng sợ cái gọi là tụ hội lớn.
Có lẽ sang năm sẽ khá lên.