Kiều yếp

Cơ Tắc ăn xong lại uống rượu, thấy hoa quả tươi trên bàn đồ ăn đều là được trồng ở Thái Quan Viên, chuyên về rau quả không thể ăn được vào mùa đông. Phải tốn rất nhiều tiền mới miễn cưỡng đủ số lượng cần thiết dâng lên trong yến tiệc tất niên. Những loại quả này ngày thường không được ăn nên chỉ bày ra mâm cỗ cúng giao thừa và lễ tế mùng một Tết.
 
Cơ Tắc sai người để trái cây vào trong hộp thức ăn của hắn, nói nhỏ dặn Chiêu Minh: "Đưa mấy cái này cho Triệu cơ đi, đây là những loại trái cây chỉ trồng được vào mùa hè, cho nàng nếm thử món mới một chút.”
 
Mọi người nhìn thấy Cơ Tắc đột nhiên cất trái cây đi, nghĩ rằng có chuyện gì đó rồi cũng lần lượt cất trái cây trên bàn ăn lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mặc dù không biết tại sao Thái tử lại làm vậy, nhưng bọn họ làm theo chắc chắn sẽ không sai.
 
Có lẽ Thái tử nghĩ đem những trái cây trồng được trong khí hậu nóng bức quá mức xa hoa, phô trương lãng phí nên đã sai người cất lại.
 
Lỗ Hoàng hậu vốn đang vui vẻ uống rượu ăn uống, thấy người bên dưới đột nhiên cất trái cây trên bàn lại, nàng trở nên lo lắng 
    
Trái cây này có gì không ổn sao?
 
Lỗ Hoàng hậu lo lắng, muốn tìm Mạc phu nhân hỏi han một phen, nhưng Mạc phu nhân ngồi quá xa, nàng không thể với tới được nên phải lùi lại và cầu cứu Cơ Trọng Kha bên cạnh, người đang ăn một miếng thịt lớn và cười ha ha khi xem những gã hề. 
 
Lỗ Hoàng hậu kéo kéo Cơ Trọng Kha, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ, hoa quả mà thần thiếp sai người dâng lên có ngon không?"
 
Đôi mắt Cơ Trọng Kha vẫn nhìn chằm chằm vào phía trước, chuyên tâm xem màn biểu diễn: "Ăn ngon."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lỗ Hoàng hậu: "Vậy thì tại sao mọi người lại cất chúng đi?"
 
Cơ Trọng Kha: "Chíp Chíp cất trước, nàng hỏi Chíp Chíp đi.”
 
Lỗ Hoàng hậu liếc nhìn về phía trước, biểu cảm Thái tử bình tĩnh, mắt mày đen như mực, ít khi nói cười.
 
Lỗ Hoàng hậu thu hồi ánh mắt, làm sao nàng dám hỏi thẳng?
 
Trái lo phải nghĩ, Lỗ Hoàng hậu quyết định thử một lần.
 
Yến tiệc tất niên năm nay, nàng tuyệt đối không cho phép có bất kỳ sai sót nào cả.
 
Lỗ Hoàng hậu sai người lấy phần trái cây còn lại, ban đầu phần trái cây đó dự định cho cặp song sinh ăn vào ngày mai. Ngày mai sau khi tế lễ xong sẽ dùng hoa quả dư để khao hai nhi tử.
 
Lỗ Hoàng hậu ra lệnh cho người đem một phần trái cây khác lên bàn ăn của Thái tử.
 
Khi trái cây được dâng lên, Cơ Tắc buồn bực, làm sao lại còn có nữa? Không phải nói mỗi người chỉ được một phần sao?
 
Ánh mắt của Hoàng hậu vươn tới rất gấp gáp, Cơ Tắc nhíu mày. 
 
Cơ A Hoàng vươn tay xin hoa quả trên bàn thức ăn của Cơ Tắc: "Điện hạ, tại sao bàn đệ lại có thêm một phần nữa vậy? Ta thèm ăn, đệ có thể thưởng cho ta một cái không?"
 
Cơ Tắc thỏa mãn gã: "Cho huynh đấy."
 
Cơ A Hoàng: "Điện hạ không ăn sao?"
 
Cơ Tắc do dự một lúc, cầm một quả lên cắn một miếng.
 
Hòn đá trong lòng Lỗ Hoàng hậu rơi xuống đất, thở phào nhẹ nhõm thật mạnh.
 
Thái tử đồng ý ăn trái cây cho thấy trái cây không có gì không ổn cả.
 
Trong bữa tiệc, mọi người cũng lấy trái cây vừa cất vào ra ăn ăn.
 
Lỗ Hoàng bắt đầu uống rượu lại, Cơ Trọng Kha quay đầu nhìn nàng: "Vừa rồi còn cau chặt mày, nhưng bây giờ lại vui vẻ rồi?"
 
Lỗ Hoàng hậu nhấp một ngụm rượu, đưa rượu còn dư lại lên môi Cơ Trọng Kha: "Bệ hạ, nếm một ngụm?"

Cơ Trọng Kha vừa cười vừa uống: "Lần sau đừng phiền não một mình nữa, có gì khó hiểu cứ hỏi trực tiếp hỏi Chíp Chíp là được. Tuy nàng chỉ hơn Chíp Chíp mấy tuổi, nhưng Chíp Chíp đối đãi với nàng là thật sự tôn kính, nàng hà tất phải sợ tay sợ chân như vậy."
 
Lỗ Hoàng hậu híp mắt: "Thần thiếp biết rồi."
 
Cơ Trọng Kha không nhìn nàng nữa, quay lại để tiếp tục xem biểu diễn.
 
Lỗ Hoàng hậu liếc nhìn bàn đồ ăn của Thái tử phía trước, sau đó lại nhìn bàn đồ ăn của những người khác, mọi người đều mở miệng ăn uống, trong lòng nàng đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
 
Sau ba tuần rượu, trong điện ca hát, nhảy múa, mọi người cười nói rôm rả.
 
Một vũ cơ tư thế uyển chuyển đã nhảy được ba khúc, nhưng vẫn có người chưa đã thèm, yêu cầu nàng múa vài khúc nữa.
 
Vũ cơ lớn gan nhiệt tình, nhảy một vòng trước mặt mọi người, cuối cùng dừng lại trước bàn của Thái tử.
 
Sau một lát, Thái tử không hề phản ứng.
 
Mọi người vừa nhìn thấy, vậy mà Thái tử Điện hạ ngủ mất rồi.
 
Vũ cơ tự giác thấy xấu hổ, nhanh chóng rời đi.
 
Cơ A Hoàng cười đến gần chết, đánh thức Cơ Tắc: "Điện hạ?"
 
Mí mắt Cơ Tắc khép hờ, mơ màng càng muốn ngủ: "Có chuyện gì?"
 
Cơ A Hoàng: "Điệu múa vừa rồi rất động lòng người, Điện hạ không có hứng thú sao?"
 
“Múa cái gì?"
 
"Nữ tử áo đỏ nhảy nửa canh giờ, ta không tin là Điện hạ chưa nhìn thấy."
 
Cơ Tắc nhớ ra: "Ồ, là nàng ta, có chuyện gì sao?"
 
"Điệu múa mỹ lệ như vậy, Điện hạ không có hứng thú sao? Các giai nhân đều đã bị Điện hạ làm xấu hổ rời đi rồi." Cơ A Hoàng cười hỏi: "Chẳng lẽ Điện hạ đã nhìn thấy người múa động lòng người hơn sao?"
 
Cơ Tắc nhàn nhạt nói: "Quả thực đã nhìn thấy."
 
Cơ A Hoàng tỏ ra thích thú: "Ở đâu? Hôm nào ta cũng đi xem một cái."
 
Cơ Tắc không nói.
 
Cơ A Hoàng truy hỏi: "Điện hạ, đêm ba mươi giao thừa là một ngày vui, đừng có trêu chọc bữa ăn người khác."
 
Cơ Tắc liếc hắn một cái, "Nếu huynh đã xem qua “Làn áo xanh", huynh sẽ không bị rung động bởi những thứ thô tục khác."
 
Cơ A Hoàng lắc đầu: "Làn áo xanh?"
 
Cơ Tắc: "Điệu múa đẹp nhất trên thế gian." Hắn nghĩ đến Triệu cơ, ý thức lơ mơ của hắn lại tỉnh táo một chút, "Người đẹp nhất trên đời múa điệu múa đẹp nhất trần đời. Huynh xem qua sẽ không bao giờ quên được cảnh đó."
 
Lòng Cơ A Hoàng ngứa không chịu được: "Điện hạ, đưa ta đi xem đi, ngày mốt được không, ngày mai tế lễ, ngày mốt cũng không có chuyện gì, vậy thì ngày mốt đi."
 
"Không được."
 
"Tại sao không được?"
 
Mặt mày Cơ Tắc cười nhạt: "Bởi vì người này chỉ có thể múa trong Vân Đài các của cô, điệu múa đó chỉ có cô được xem."
 
Cơ A Hoàng bừng tỉnh, không còn ép buộc hắn nữa, quay lưng lại bĩu môi lải nhải một câu: "Keo kiệt."
 
Lỗ tai Cơ Tắc giật giật, nghe được câu này, vẻ mặt vẫn không thay đổi, cũng lười để ý tới.
 
Thời gian trôi nhanh, yến tiệc tất niên sắp kết thúc.
 
Còn một canh giờ nữa sẽ qua năm mới.
 
Những người uống quá chén trong tiệc dần rời khỏi yến tiệc, ra ngoài hít thở không khí hoặc trở về cung thất nghỉ tạm do Hoàng hậu sắp xếp.
 
Sáng mai sẽ diễn ra lễ tế thần, hầu hết những người đang ngồi ở đây đều phải tham dự.
 
Lỗ Hoàng hậu đâu vào đấy mà an bài cung nhân dẫn đường cho người đi nghỉ tạm, vừa mới bận rộn xong, bỗng nhiên thấy Thái tử đi về phía nàng.
 
Lỗ Hoàng hậu lập tức nâng hơi thở lên.
 
Thái tử cúi đầu hành lễ Hoàng Đế, sau đó hành lễ với nàng, nói với Hoàng Đế: "Phụ vương, nhi thần mệt mỏi, đêm nay sẽ không bồi ngài nữa."
 
Cơ Trọng Kha: "Hãy nghỉ ngơi thật tốt."
 
Lỗ Hoàng hậu vội vàng gọi người: "Còn không màu hầu hạ Điện hạ trở về chỗ ở?"
 
Thái tử: "Không, hôm nay cô sẽ không nghỉ ngơi trong cung, cô sẽ trở về Vân Đài các."
 
Lỗ Hoàng hậu sửng sốt: "Đã muộn như vậy còn trở về? Ở trong cung nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải tế lễ sớm."
 
"Đa tạ Hoàng hậu quan tâm, ngày mai cô sẽ dậy sớm chút là được."
 
Lỗ Hoàng hậu không hiểu tại sao phải quay lại. Mặc dù Vân Đài các ở gần cung, nhưng vẫn phải mất thời gian để trở về. Nếu trở về, Thái tử nhiều nhất ngủ hai canh giờ lại dậy, cả ngày mai làm lễ tế thần, nghỉ tạm trong cung không phải là tốt hơn sao?
 
Lời này Lỗ Hoàng hậu không nói ra, việc Thái tử kiên trì nàng không thể khuyên, chỉ có thể nhìn Thái tử bước ra khỏi đại sảnh.
 
Lỗ Hoàng hậu lẩm bẩm: "Ta an bài chỗ nào không tốt sao?"
 
Cơ Trọng Kha cười, nhéo nhẹ mặt nàng: "Nàng đó, không hiểu lòng nam nhân, Chíp Chíp này nóng lòng muốn quay lại ôm nữ nhân, ngươi khuyên hắn làm gì."
 
Lỗ Hoàng hậu kinh hãi: "Không có khả năng đi..."
 
Nhận ra mình thất thố, lập tức tỉnh táo hỏi: "Làm sao Bệ hạ biết?"
 
Cơ Trọng Kha: "Trẫm cũng từng trải qua tuổi trẻ."
 
Lỗ Hoàng hậu vẫn chưa hoàn hồn khỏi những suy nghĩ bàng hoàng đó, dựa vào lòng ngực Cơ Trọng Kha cho có lệ: "Bệ hạ bây giờ cũng còn rất trẻ."
 
Cơ Trọng Kha cười cười không nói gì.
 
cung Kiến Chương.
 
Đêm nay Triệu Chi Chi ngủ không sớm cũng không muộn. Sau khi ăn cơm tối xong, nàng đã khắc nhã tự mấy chục lần, đi tắm và gội đầu, sau khi tóc được hong khô, nàng đã lăn ra ngủ.
 
Tối nay trong cung sẽ có yến tiệc, nàng cũng mở tiệc ở đây.
 
Người ở Nam Đằng Lâu và cung Kiến Chương đều tới dự tiệc.
 
Các nô tỳ, hòa thượng và tiểu đồng không thể dùng bàn ăn, nàng đặt hết đồ ăn trên mặt đất, mọi người tự cầm lên ăn.
 
Dù không thể cùng họ ăn nhưng nàng ngồi bên cạnh ăn cũng rất vui vẻ.
 
Đêm nay, nàng tự trách mình không thể vào cung cùng Thái tử.
 
Nhưng so với tự trách, nàng càng thoải mái hơn. 
 
Triệu Chi Chi nằm trên giường, kiểm điểm một hồi, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
 
Trong giấc mộng, nàng đang đung đưa trên bàn đu với Thái tử, đu đến thật cao, khi kích động sắp kêu ra tiếng thì bỗng nhiên một cơn gió lạnh từ sau thổi tới.
 
Triệu Chi Chi giật mình, mơ màng từ trong mộng tỉnh lại, liền phát hiện có người chui vào trong ổ chăn.
 
Nàng ngủ say sưa, đôi mắt buồn ngủ đến nỗi chỉ còn một đường chỉ, cả người mềm nhũn.
 
Dù vậy, nàng vẫn lên tiếng gọi: "Điện hạ?"
 
Thái tử ôm nàng từ phía sau: "Ngủ tiếp đi."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui