Kiều yếp

Trước đây, hắn sẽ cảm thấy yên tâm khi bận rộn như vậy, dù bận rộn cho những thứ vô bổ như tế lễ, cho dù không thích, hắn vẫn có thể đạt được sự thỏa mãn bận rộn của nó.
 
Hiện tại hắn vẫn như vậy, nhưng yên tâm của hắn đã trải đi nhiều nơi.
 
Hắn cũng sẽ thấy an tâm khi ôm Triệu cơ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cơ Tắc đói bụng cả một ngày dùng cơm tối bằng một bàn đồ ăn lớn. Bữa tối phong phú đã chuẩn bị từ lâu, chỉ đợi được bày lên.
 
Triệu Chi Chi cũng chưa ăn, hai người ngồi ở hai bên bàn.
 
Cơ Tắc vùi đầu ăn cơm, Triệu Chi Chi cũng vùi đầu ăn cơm.
 
Một hơi càn quét xong bàn đồ ăn, Cơ Tắc cơm no rượu đủ, lau miệng rồi súc miệng xong, ôm Triệu Chi Chi ngồi trên đùi, hôn hôn nàng, lúc này mới cảm giác mình được sống lại.
 
Hai người hôn nhau rồi ngã xuống chiếc ghế đệm bên cạnh bàn đồ ăn.
 
Hôm nay Cơ Tắc quá mệt mỏi, cũng không làm lâu lắm, đầu óc Triệu Chi Chi cũng choáng váng, ánh mắt long lanh hơi nước.
 
Bây giờ nàng đã không cần kẹo nữa, nàng đã tìm ra được một cách giải quyết mới - lớn tiếng kêu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ Tắc sảng khoái, tinh thần phấn chấn.
 
Hắn nhìn Triệu cơ còn chưa hoàn hồn trong lòng ngực, duỗi tay quơ quơ trước mặt nàng.
 
Triệu Chi Chi ngơ ngác nhìn qua.
 
Cơ Tắc bóp miệng nàng: “Cũng không sợ hét tới khản giọng sao.”
 
Triệu Chi Chi nhìn hắn chằm chằm, bĩu môi cọ cọ ngón tay hắn, giống như con vịt con nỗ lực muốn mổ người.
 
Cơ Tắc cười ha ha, đổi một tay khác bóp miệng nàng.
 
Miệng Triệu Chi Chi gian nan nói ra tiếng: “Điện… Điện hạ… Buông ra… Buông ra.”
 
Hai tay Cơ Tắc cùng bóp lại, miệng ghé sát đối miệng hung hăng hôn, lúc này mới buông ra.
 
Hai người nằm trong chăn rất sớm, Cơ Tắc kể chuyện thú vị trong buổi tế lễ hôm nay cho Triệu Chi Chi nghe.
 
Năm nay tế hai thần cùng lúc, nhiều người không quen lắm, lúc quỳ lạy đã làm ra rất nhiều trò buồn cười.
 
 Ngoài những chuyện thú vị, còn có những câu phàn nàn.
 
Cơ Tắc oán giận: “Tượng Bàn Cổ và cái bệ kia vận chuyển từ nước Ân tới đã bị nứt một khe, không thể dùng để tế bái nữa. Bức tượng Bàn Cổ mới lại không tinh xảo lắm, may mà cách xa nên không thấy rõ lắm.”
 
Triệu Chi Chi nhẹ nhàng xoa ngực hắn: “Năm nay Điện hạ nhất định sẽ có một người thợ tay nghề giỏi, sửa lại bức tượng cho Điện hạ vừa lòng.”
 
Cơ Tắc được nàng xoa xoa, trong lòng ấm áp, nói xong giọng còn khàn chưa thể nói tiếp, lại ôm chặt nàng một chút: “Ngủ đi.”
 
Ngay khi Cơ Tắc chuẩn bị nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, bên tai truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ rụt rè của Triệu Chi Chi: "Điện hạ, Triệu cơ có thể xin một việc không?"
 
Cơ Tắc: “Được, chuyện gì?”
 
“Điện hạ có thể tìm một nam nhân vô cùng cường tráng, mạnh mẽ cho Triệu cơ được không?”
 
Cơ Tắc đột nhiên mở mắt ra.
 
Trong lòng Triệu Chi Chi loạn lên, còn chưa kịp nói câu thứ hai đã bị Cơ Tắc kéo ngồi dậy.
 
Hai người khoác chăn bông, nhìn nhau trong chốc lát, Cơ Tắc buông lỏng nắm tay, trầm giọng hỏi: "Triệu cơ muốn có một hộ vệ?"
 
Triệu Chi Chi: "Không phải hộ vệ, là..."
 
“Là gì?"
 
Triệu Chi Chi ngượng ngùng nói: "Loại nam nhân mà đồng ý yêu một nô tỳ."
 
Cơ Tắc lập tức hiểu ngay, dở khóc dở cười: "Nô tỳ nào nhờ nàng xin vậy?"
 
Khóe miệng Triệu Chi Chi nóng rực: "Là Triệu cơ tự mình xin giúp Kim Tử, nàng vừa bị mất một nam nhân, Triệu cơ muốn an ủi nàng."
 
Cơ Tắc lại ôm nàng vào trong chăn bông: "Là nô tỳ mập mạp kia à?"
 
“Chính là nàng.” Triệu Chi Chi nghĩ mà đột nhiên có chút sợ hãi, nàng cảm thấy Thái tử sẽ không tức giận loại chuyện này. Nhưng không có sự tuyệt đối, dù Thái tử dịu dàng nhưng hắn cũng là Đế Thái tử cao cao tại thượng, nàng bị hắn ôm vào trong ngực, hưởng thụ hết sự săn ssoc của hắn, nhưng nàng vẫn không dám xem Thái tử là nam nhân của mình.
 
Đế Thái tử là chủ nhân của mọi người ở Vân Đài các, hắn đồng ý đối xử với ai tốt không phải vì người đó có bao nhiêu đặc biệt, mà là bởi vì hắn có hứng thú, mà người kia cũng vừa vặn đủ may mắn.
 
Bây giờ nàng chính là cái người may mắn kia.
 
Đây là thời điểm hạnh phúc nhất đời này của nàng, có lẽ chính là hiện tại.
 
Sau này có thể sẽ không bao giờ xuất hiện cơ hội hạnh phúc như vậy nữa.
 
Triệu Chi Chi bò đến, cả người bò đến trên người Cơ Tắc, đầu dụi dụi vào chỗ ngực hắn.
 
Cơ Tắc cười nói: “Được được được, đồng ý với nàng. Ngày mai cô sẽ nói Chiêu Minh đi làm việc này, để nô tỳ kia tự tuyển người.”
 
Triệu Chi Chi cong mắt cười ngọt ngào: “Cảm tạ Điện hạ.”
 
Cơ Tắc ôm Triệu Chi Chi, tất cả khí giận vừa rồi biến mất hầu như không còn nữa.
    
Chuyện tình giữa nam nữ là chuyện thường, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ muốn sủng hạnh nô tỳ ở Vân Đài các, nếu nô tỳ này đó muốn tìm người yêu đương thì tùy các nàng. Chỉ cần không làm ra chuyện sai lầm, không đem hài tử sinh ra về đây là được.
 
Triệu Chi Chi hỏi: “Nếu Triệu cơ muốn gả Kim Tử ra ngoài…”
 
Cơ Tắc lập tức từ chối: “Chuyện này không được.”
 
Nô tỳ làm sao có thể gả đi được?
 
Triệu Chi Chi không xin nữa, nàng im lặng nằm trên người hắn, không nói một lời nào.
 
Cơ Tắc thấy nàng buồn rầu, hắn ôm nàng xuống, cúi đầu, môi hai người kề nhau, hắn chậm rãi nói: “Nàng đối xử với nàng ta tốt, là chuyện tốt, nhưng có một số việc chỉ có thể nói nhưng không thể thay đổi. Nàng gọi là Kim Tử, cô thay nàng thưởng chút vàng cho nàng ta, được không?”
 
Triệu Chi Chi cũng biết mình đúng thật là làm khó người khác, nàng gật đầu, “Được.”
 
Cơ Tắc cười, mổ mổ nàng: “Còn muốn xin việc gì nữa không?”
 
Triệu Chi Chi vội vàng nói ra chuyện của A Nguyên.
 
Cơ Tắc chưa nói được, cũng chưa nói đồng ý, hắn hỏi: “Hòa thượng kia bao nhiêu tuổi rồi?”
 
“Hơn mười một, sắp mười hai tuổi rồi.”
 
“Tuổi hơi lớn.” Cơ Tắc suy nghĩ một chút, “Hắn có thể tiếp tục ở lại Nam Đằng Lâu hầu hạ, cũng có thể tới cung Kiến Chương hầu hạ, nhưng không thể tới gần phòng ngủ, cũng không thể hầu hạ bên cạnh nàng.”
 
Triệu Chi Chi không phản đối gì nữa: “Nghe theo Điện hạ.”
 
Sự buồn bực của nàng tới nhanh mà đi cũng nhanh.
 
Bí kíp của hạnh phúc là chỗ mau quên.
 
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Triệu Chi Chi đã quên sạch tấm lòng trách trời thương dân tối hôm qua.
 
Kim Tử và A Nguyên đến để tạ ơn nàng.
 
Là Thái tử yêu cầu bọn họ đến.
 
Kim Tử kích động nói: “Chiêu Minh công tử nói, buổi chiều hắn sẽ mang nô ra bên ngoài, đã chuẩn bị xong một căn nhà ấm áp rồi.”
 
Kim Tư mở tay đếm: “Nói là chọn năm nam nhân tuổi trẻ cường tráng, tất cả là nông dân, nô sẽ chọn một người. Tiểu thư có thể thay nô hỏi Chiêu Minh công tử một chút, lần này nô chọn một người, lần sau có thể chọn những người khác được không?”
 
A Nguyên che miệng nàng ta lại: “Không có liêm sỉ!”
 
Kim Tử cười cắn tay y.
 
A Nguyên a a thét chói tai.
 
Ba người đang nói chuyện, dư quang Triệu Chi Chi nhìn thoáng qua một thân ảnh ngoài cửa, nàng lập tức suỵt một tiếng ----- “Điện hạ tới.”
 
Cơ Tắc vào phòng, quét mắt qua A Nguyên và Kim Tử nằm trên mặt đất, không nói gì cả, dẫn Triệu Chi Chi ra bên ngoài.
 
“Điện hạ, chúng ta đi đâu?”
 
“Đưa nàng đi xem múa mặt nạ.”
 
Năm nào múa mặt nạ cũng rất sôi động, đội múa xuất phát từ vương cung, đi hết một vòng quanh thành mới kết thúc.
 
Hôm qua Cơ Tắc tế lễ xong liền ra lệnh để đội múa sẽ hơi dừng trước Vân Đài các.
 
Lúc sáng Triệu cơ được hai người hầu tạ ơn xong, hắn mới biết được tâm nguyện của Triệu cơ từ gia lệnh vào lễ tế nổ hôm qua.    
 
Trong lòng hắn vừa ấm áp vừa đau lòng.
 
Ấm áp là vì Triệu cơ nhớ tới hắn.
 
Đau lòng là vì Triệu cơ thực sự coi việc trở thành người bên gối hắn là một tâm nguyện.
 
Dù là năm nay hay năm sau, nàng đều sẽ là người bên gối hắn. Nàng hèn mọn cầu nguyện thần linh loại chuyện này, hắn có thể không đau lòng sao?
 
Bây giờ hắn muốn nói với nàng, sau này nàng không cần ước nguyện như vậy nữa, nàng có thể yên tâm làm người bên hắn.
 
Lúc xem múa mặt nạ, Triệu Chi Chi phát hiện Thái tử thỉnh thoảng nhìn nàng vài lần, giống như có chuyện muốn nói.
 
Nàng và hắn nhìn nhau chằm chằm, hắn nhìn nàng, mắt lóe sáng lại không nói.
 
Cơ Tắc do dự, nếu nàng biết hắn nghe lén tâm nguyện của nàng, sang năm liệu sẽ yên tâm cầu nguyện thần linh ở lễ tế nổ sao?cô sẽ không bao giờ phải thực hiện ước muốn đó nữa và rằng cô có thể tự tin trở thành người chăn gối của anh.
 
Nếu nàng không cầu nguyện, hắn cũng sẽ không thể biết được tâm nguyện của nàng, cũng không thể thực hiện tâm nguyện của nàng được.
 
Nếu cả đời này Triệu cơ không được ước thì tội lỗi của hắn là lớn nhất.
 
Trái lo phải nghĩ, Cơ Tắc quyết định, trước tiên vẫn nên giữ bí mật đi.
 
Đội múa mặt nạ đã đến Vân Đài các, những người còn lại ở Vân Đài các nghe tin chạy đến.
 
Các tiểu thư trong Đệ Nhất Khuyết xa xa nhìn múa mặt nạ phía trước, tuy mọi người nhìn múa mặt nạ nhưng tâm tư lại xoay chung quanh người Triệu cơ và Thái tử.
 
Triệu cơ mềm mại tựa vào bên người Thái tử, Thái tử nắm chặt tay nàng, còn thường nghịch nghịch áo lông cừu của nàng.
 
Khi người múa mang mặt nạ quỷ nhảy đến trước mặt Triệu cơ, Triệu cơ bị dọa nhảy dựng, Thái tử mỉm cười ôm nàng vào trong ngực, vừa vỗ lưng nàng vừa nói gì đó.
 
Thái tử đang nói, bỗng nhiên cúi đầu hôn trán Triệu cơ.
 
Nụ hôn này, dịu dàng như thế, dịu dàng đến mức làm người ta chỉ nhìn mà đã khiến trái tim rung động không thôi.
 
Mọi người vừa kinh ngạc lại buồn bã.
 
Các nàng chưa bao giờ nhìn thấy Thái tử như vậy, gương mặt anh tuấn lạnh nhạt kia, thì ra cũng sẽ xuất hiện biểu cảm nhẹ nhàng nhu tình như vậy.
 
Bọn họ muốn thấy mặt Thái tử đều rất gian nan, mà Triệu cơ thậm chí chẳng những có thể làm bạn cùng Thái tử, lại còn có thể được hắn đối xử dịu dàng.
  
Khi nào thì bọn họ mới giống Triệu cơ, được Thái tử Điện hạ ưu ái như vậy?
 
Cho dù không có nụ hôn dịu dàng như vậy, chỉ cần một ánh mắt, một ánh mắt không lạnh băng như vậy là được.
 
Phỉ cơ bị Tôn thị nữ nắm tay, Tôn thị nữ ngơ ngác nhìn thân ảnh Thái tử và Triệu cơ phía trước: “Nói không chừng có một ngày muội có thể giống Triệu cơ, đứng bên cạnh Thái tử, được hắn ôm vào lòng.”
 
Phỉ cơ không nhìn Thái tử và Triệu cơ, nàng nhìn Tôn thị nữ: “Muội không làm được, muội không được.”
 
Tôn thị nữ nắm chặt tay nàng: “Không, muội được. Ta nhất định sẽ tìm được một cơ hội cho muội, nhất định.”
 
Trong mắt Phỉ cơ lại có nước mắt, nhưng nàng lại không khóc ra, nàng ép nước mắt trở về, trừ một gương mặt tươi cười phụ họa theo Tôn thị nữ: “Được, tỷ nói muội có thể, muội nhất định có thể.”
 
Bàng Đào ghét bỏ tránh khỏi Phỉ cơ và Tôn thị nữ, nàng đi vào phía cuối đám đông, nơi đó có Việt nữ.
 
Thân thể thấp bé của Việt nữ đạp lên lưng nô tỳ, nàng kêu nô tỳ nhấc nàng cao lên chút: “Đồ vô dụng, ta không cho ngươi ăn no sao?”
 
Nô tỳ cắn răng nâng lên, cuối cùng Việt nữ cũng được như ý, cao cao áp đảo đám người ở trước.
 
Bàng Đào ngửa đầu nhìn Việt nữ: “Công chúa làm gì vậy?”
 
Việt nữ không nhìn nàng: “Xem múa mặt nạ.”
 
Bàng Đào: “Xem múa mặt nạ sao lại phải đứng cao như vậy?”
 
Việt nữ không để ý tới nàng.
 
Bàng Đào: “Hình như Tôn thị nữ có chút điên điên khùng khùng, công chúa muốn đuổi nàng ra khỏi Đệ Nhất Khuyết không? Nàng đã là cung nhân, vốn không nên ở lại Đệ Nhất Khuyết, Phỉ cơ còn một hai che chở nàng ta.”  
 
Việt nữ đảo mắt qua đôi tay nắm chặt của Phỉ cơ và Tôn thị nữ, trầm mặc hồi lâu, phun ra một câu: “Tùy các nàng đi.”
 
Bàng Đào nghĩ trăm lần cũng không ra: “Từ trước giờ không phải công chúa ghét Tôn thị nữ sao?”
 
Việt nữ hừ một tiếng: “Bây giờ các nàng đã không xứng để ta chán ghét.”
 
Bàng Đào còn muốn nói nữa, bỗng nhiên Việt nữ cáu lên: "Câm miệng, đừng quấy rầy ta."
 
Triệu Chi Chi xem múa mặt nạ, bỗng nhiên dư quang bên phải nhìn thấy một thân ảnh đang đứng trơ ra trong đám đông, một người nhỏ bé giữa không trung, hạc trong bầy gà (*).
 
(*) Nổi bật giữa đám đông.
 
Triệu Chi Chi tò mò liếc nhìn, Việt nữ đang cưỡi trên cổ một người, tóc đen áo tím, ánh mắt sáng ngời đang nhìn nàng chằm chằm. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui