Kiều yếp

 
Ánh mắt của Việt nữ giống như chim đại bàng, thấy nàng nhìn qua thì cười rộ lên như đại bàng mới được ăn no vậy, Triệu Chi Chi lại lao vào trong lòng Cơ Tắc.
 
Nàng đột nhiên cúi thấp đầu, Cơ Tắc sờ sờ đầu nàng: “Sao vậy, lại bị dọa à?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chi Chi chui đầu vào giữa áo choàng của hắn, hai tay ôm eo hắn, nhỏ giọng nói: “Lần đầu Triệu cơ nhìn thấy múa mặt nạ gần như vậy, không nhịn được căng thẳng.”
 
Hai tay Cơ Tắc ôm chặt nàng vào lòng: “Múa mặt nạ đúng là có hơi đáng sợ, nếu không thích thì chúng ta sẽ không xem nữa.”
 
Triệu Chi Chi nhỏ giọng: “Triệu cơ còn muốn xem.”
 
Cơ Tắc mỉm cười: “Vậy tiếp tục xem đi, sợ thì trốn trong lòng cô, lúc không sợ thì mở mắt xem mấy cái.”
 
Triệu Chi Chi gật đầu: “Vâng.”
 
Cơ Tắc vuốt vuốt mái tóc đen của Triệu Chi Chi, trong lòng thở dài, lá gan Triệu cơ của hắn vẫn nhỏ như vậy, ngay cả mặt nạ dữ tợn lúc múa mặt nạ cũng có thể làm nàng sợ hãi.
 
Không có hắn che chở thì nàng sao có thể sống yên ổn được đây.
 
Cơ Tắc nghĩ nghĩ, cầm lòng không được giữ lấy ót Triệu Chi Chi, để nàng có thể dựa sát vào lòng hắn hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn dịu dàng dỗ: “Tiểu tâm can, đừng sợ, những chiếc mặt nạ đó đều là giả, không phải ma quỷ đâu, cho dù có là quỷ thì cô cũng sẽ đuổi hết chúng nó đi.”
 
Giọng nói Thái tử còn chưa hoàn toàn khôi phục, khàn khàn, lúc nói chuyện, âm thanh đè thấp như có sỏi ma sát qua lỗ tai. Triệu Chi Chi ngứa tai, lười biếng dựa vào người Thái tử.
 
Nàng không sợ ma quỷ.
 
Con người còn đáng sợ hơn quỷ.
 
Triệu Chi Chi lặng lẽ nhìn qua cánh tay của Thái tử, Việt nữ vẫn còn đang nhìn nàng.
 
Nàng ta chẳng những nhìn nàng mà còn trợn mắt lè lưỡi với nàng.
 
Triệu Chi Chi lập tức che mặt đi.
 
Che xong rồi lại ngại mình không có tiền đồ.
 
Triệu Chi Chi ôm chặt Thái tử, nằm trong lòng hắn, chậm rãi nghiêng đầu qua hướng Việt nữ.
 
Hít một hơi.
 
Triệu Chi Chi cũng trợn mắt lè lưỡi với Việt nữ.
 
Việt nữ đang cưỡi trên cổ nô tỳ, cả người khựng lại, sau đó cười to.
 
Bàng Đào vội vàng nói nô tỳ để Việt nữ xuống: “Công chúa, công chúa, chớ có cười, sẽ bị Thái tử Điện hạ nghe được mất.”
 
Việt nữ vẫn còn cười: “Nghe được thì nghe đi.”
 
Bàng Đào: “Công chúa đi đâu vậy, không xem múa mặt nạ nữa sao?”
 
Bước chân Việt nữ nhẹ nhàng, cũng không quay đầu lại: “Không xem.”
 
Buổi sáng Triệu Chi Chi xem múa mặt nạ, buổi tối ngủ liền gặp ác mộng. Nàng mơ thấy những khuôn mặt ẩn giấu đằng sau lớp mặt nạ quỷ đó, tất cả đều là mặt Việt nữ.
 
Nàng thét chói tai rồi tỉnh mộng, vì thế Thái tử liền triệu ngự y tới.
 
Mới tháng giêng mà đã gặp ngự y thật không may mắn, Triệu Chi Chi không muốn vì vậy mà để Thái tử tìm xui xẻo, nàng xin hắn cho ngự y quay trở về. Để chứng minh mình không có bị gì, nàng ngồi dậy múa “Làn áo xanh” cho hắn xem.
 
Lần múa cuối cùng đã là một năm trước, cũng là nhảy cho Thái tử xem. Tuy động tác có chút thô, nhưng nàng đã căng da đầu múa xong rồi.
 
Thái tử ngẩn người, nàng múa xong cũng chết lặng.
 
Tại sao lại múa vào giữa đêm?
 
Nàng múa thế này cho Thái tử xem, nàng không biết xấu hổ sao?
 
Trong đầu nàng đang nghĩ gì vậy?
 
Triệu Chi Chi chán nản nghĩ ngợi, nàng ở bên cạnh Thái tử càng lâu, nàng càng trở nên lười biếng.
 
Không sớm thì muộn, sẽ có một ngày nàng sẽ trở thành một người vô dụng ham ăn biếng làm, cũng chẳng đủ tư cách để làm một thứ đồ chơi.
 
Chân tay Triệu Chi Chi luống cuống, nàng rất muốn để Thái tử quên điệu múa vừa rồi. Từ ngày mai nàng sẽ cần luyện tập thường xuyên hơn, cho dù lấn qua thời gian luyện chữ của mình, nàng cũng sẽ chú trọng tập lại điệu múa trước đó. Những chuyện dùng để lấy lòng nam nhân, nàng cũng không còn chán ghét nữa.
 
Con người phải tự ý thức được, càng không thể quên thân phận của mình.
   
Triệu Chi Chi leo lên giường, Thái tử khoác chăn trên giường, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xem múa vừa rồi.
 
Triệu Chi Chi không dám nhìn sắc mặt của hắn, giọng sắp nhẹ bẫng như không khí rồi: “Không phải Triệu cơ cố ý múa có lệ cho Điện hạ xem, lần sau sẽ múa tốt hơn…”
 
Thái tử nắm chặt tay nàng.
 
Hắn quay mặt qua, nàng thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn.
 
Mặt Thái tử đỏ hồng, hô hấp dồn dập: “Rất đẹp.”
 
Mặt Triệu Chi Chi cũng hồng lên: “Điện hạ thấy đẹp sao?”
 
“Đẹp.” Cổ họng Thái tử phát ra vài tiếng hô hấp thô trầm, đôi mắt đen nhánh sáng ngời dán chặt trên mặt nàng: “Còn đẹp hơn năm trước nữa.”
 
Hắn ghé sát vào người nàng: “Triệu cơ làm sao cũng đẹp hết.”
 
Lông mày Triệu Chi Chi hạ xuống.
 
Nàng nhảy không tốt như vậy, Thái tử lại sẵn sàng dỗ nàng, nói là nàng múa đẹp, tim nàng đập rất nhanh, còn đập nhanh hơn lúc cùng hắn hoan ái nữa.
 
Tim nàng luôn đập nhanh vào những thời điểm kì lạ.
 
Thái tử rót hạnh phúc cho nàng, cả ngọt ngào, ấm áp, đủ để làm người ta phải nhảy múa.
 
Chỉ có hoan ái với hắn mới có thể bình tĩnh lại.
 
Triệu Chi Chi nghĩ sao liền làm vậy. Dù sao, mỗi lần nàng làm vậy, Thái tử cũng rất thích.
 
Lúc Thái tử thỏa mãn, nàng cũng thỏa mãn.
 
Chân trời đã trở nên trắng xóa.
 
Nhìn các nô tỳ đang thu dọn dấu vết trên chăn nệm, Triệu Chi Chi tự phỉ nhổ chính mình, thật là một nữ nhân dâm đãng!
 
Nàng phỉ nhổ lại phỉ nhổ, quay đầu lại nằm trong lòng Thái tử, nằm trên cánh tay hắn, nhìn hắn không chớp mắt.
 
Thái tử vẫn còn chưa bình tĩnh, khuôn mặt hắn ửng đỏ, vẻ mặt mê mang, con ngươi đen nhẫn ngẩn ngơ trống rỗng, lại có một vẻ đẹp mong manh yếu ớt. Chỉ vào giờ phút này, nàng mới có thể quên hắn là Chíp Chíp, và nhớ lại hắn là Chíp Chíp của nàng.
 
Triệu Chi Chi luyến tiếc khoảng thời gian khó có được này, cho dù bây giờ nàng rất muốn hôn hắn, nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
 
Nàng thầm đếm số trong lòng, đếm tới số một trăm, Thái tử tỉnh táo lại: “Sao lại cười ngây ngốc như vậy?”
 
Triệu Chi Chi: “Sau này, mỗi ngày Triệu cơ đều múa cho Điện hạ xem, được không?”
 
Thái tử nhéo nhéo khuôn mặt nàng: “Nếu mỗi ngày đều múa, Triệu cơ sẽ mệt chết. Nếu Triệu cơ có hứng thì múa, không cần ép buộc chính mình.”
 
Triệu Chi Chi: “Lúc Triệu cơ còn ở nhà, mỗi ngày đều sẽ múa, không cảm thấy mệt mỏi.”
 
Thái tử hỏi: “Lúc Triệu cơ múa có vui không?”
 
Triệu Chi Chi sửng sốt, lắc đầu: “Không vui.”
 
Thái tử bế nàng lên, đi xem hạt hoa bên cửa sổ, cây đã dài hơn hôm qua một chút, hắn nói: “Triệu cơ vui là quan trọng nhất, cô để Triệu cơ ở bên cạnh không phải là để xem Triệu cơ múa.”
 
Triệu Chi Chi hít hít mũi, nàng muốn hỏi là vì sao.
 
Nhưng nàng không dám hỏi.
 
Thái tử nói: “Triệu cơ múa, cô xem qua một lần đã nhớ kỹ, khắc sâu vào tâm trí cô, lúc nào cũng có thể hiện ra xem.”
 
Hắn nhướng mày cười với nàng: “Triệu cơ nhìn cô như vậy là muốn hôn trộm cô sao?”
 
Triệu Chi Chi nhướng lên hôn hắn.
 
Một đêm không ngủ, đến rạng sáng mới đi ngủ, ngủ đến chiều mới tỉnh. Eo Triệu Chi Chi đau nhức không dậy nổi, tinh thần Thái tử sáng láng, hắn cũng không ngồi dậy.
 
Hai người nằm trên giường, tay nắm tay, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khoảng không.
 
Tiểu đồng bên ngoài vui cười kêu to: “Tuyết rơi! Tuyết rơi!”
 
Triệu Chi Chi ‘í’ một tiếng, muốn lật người xem nhưng không có sức. Thái tử hỏi: “Cô bế nàng lên?”
 
Triệu Chi Chi nằm hồi lâu cũng không muốn động đậy nữa: “Bên ngoài lạnh lắm, Triệu cơ cứ nằm đã.”
 
Nằm xuống, bụng Triệu Chi Chi bắt đầu kêu lên. Nàng nhìn Thái tử bên cạnh, Thái tử cũng đang nhìn nàng.
 
Thái tử: “Hình như cô nghe thấy bụng ai đang thì thầm thì phải.”
 
Triệu Chi Chi che mặt: “Không phải bụng Triệu cơ.”
 
Thái tử à một tiếng: “Một con sâu thật là lớn!”
 
Triệu Chi Chi đột nhiên ngồi dậy: “Đâu, sâu ở đâu?”
 
Thái tử cười ha ha, hai tay vòng qua dưới nàng nàng rồi nâng người nàng lên: “Vậy tiểu tử lười biếng ở trong lòng cô đi, đi, đi ăn cơm thôi.”
 
Tháng giêng đều ăn thịt cá, Triệu Chi Chi muốn ăn cá lát, đầu bếp làm cá lát vược, nàng ăn một miếng lại không muốn ăn nữa, nàng càng thích món cá diếc chiên và thịt dê sốt mận hơn.
 
Thái tử ăn nửa miếng cá lát mà nàng chưa ăn hết, cũng không chạm vào miếng cá lát trong chén nữa.
 
Hai người nhìn nhau, nhất trí cho rằng cá lát hôm nay không ngon. Dao pháp không tốt, vết cắt quá dày.
  
“Cô nhớ nàng có một đầu bếp giỏi làm cá lát.” Thái tử gắp miếng thịt dê vào chén nàng.
 
Triệu Chi Chi: “Không phải đầu bếp, là hòa thượng, gọi là A Nguyên.”
 
“Cô nhớ hắn rồi, là một hòa thượng sắp mười hai tuổi.”
 
“Bây giờ A Nguyên đang đợi ở cổng lớn cung Kiến Chương, có cần gọi hắn tới làm cá lát không?”
 
Thái tử suy nghĩ: “Vậy chúng ta từ từ ăn, chờ hắn làm cá lát?”
 
Triệu Chi Chi lập tức sai người đi gọi A Nguyên, A Nguyên có thể làm Thái tử thưởng thức, nàng sẽ rất vui vẻ.
 
A Nguyên vẫn luôn muốn nổi bật, so với việc đi theo nàng làm hòa thượng, không bằng đi theo Thái tử làm hòa thượng.
 
Tuy A Nguyên chưa bao giờ đề cập qua, nhưng nàng biết, A Nguyên là một người có chí hướng rất lớn.
 
Lúc trước nàng còn ở trong phòng nhỏ, ban đêm ngủ luôn bị A Nguyên đánh thức. A Nguyên nằm mơ khóc thút thít, khóc đến đau lòng, lúc nói mớ cũng run rẩy không thôi, hắn nằm mơ nghiến răng nghiến lợi kêu: “Ta nhất định sẽ báo thù cho mọi người, ta nhất định sẽ khôi phục Nguyên gia!”
 
A Nguyên nói mớ hơn nửa năm, nàng từ những câu nói mớ của y mới biết, gia tộc A Nguyên bị Hạ vương thất sát hại, người đã chết hết, chỉ còn lại một mình A Nguyên.
 
A Nguyên rất mau đã mang thịt cá lên, mùa đông rét lạnh, nhưng tay nghề của A Nguyên vẫn tinh vi như cũ, hắn càng dùng thịt cá để xếp thành một nhã tự.
 
Một chữ “trung”.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui