Việt nữ uống nước xong, cơ thể phập phồng vì thở hổn hển đã hơi bình tĩnh trở lại. Triệu Chi Chi lấy một quả y mai trong túi da trâu hay mang theo bên người ra.
Việt nữ lột lá quất bọc quả y mai ra: “Cái này là cái gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chi Chi: “Là thuốc độc.”
Việt nữ bật cười, cầm y mai bỏ vào miệng.
Một quả y mai cuối cùng đã đưa cho Việt nữ, Triệu Chi Chi không có gì để ăn. Nàng rầu rĩ ngồi trước giường, tầm mắt mơ hồ kỳ lạ, ngọn đèn dầu trước mặt nàng liên tục lượn lờ bên cạnh Việt nữ.
Việt nữ ho xong, khuôn mặt lộ ra màu hồng mất tự nhiên, vẻ mặt trắng bệch khi ốm yếu của nàng thật làm người khác cảm thấy kinh ngạc. Hai hàng lông mày luôn bị cao đi giờ đã được vẽ rậm lên, hai cánh môi tinh tế được tô đỏ. Cực kỳ đỏ, trắng gầy, đen đặc, xếp chồng thành một Việt nữ mị hoặc.
Triệu Chi Chi cảm thấy mình cũng duyên dáng, nhưng nàng không có ý chí mê người như Việt nữ kia. Tuy diện mạo Việt nữ không tinh xảo nhưng phong thái lại phong tình lắc lư. So với phong tình của Việt nữ, nàng bỗng trở thành một tiểu hài tử. Những kỹ năng quyến rũ mà nàng học ở Triệu gia đều đã trở thành trò rìu qua mắt thợ trước mặt Việt nữ.
Việt nữ phong tình có thể khiến người ta bỏ qua cơ thể thấp bé và hình xăm quái dị trên mặt nàng, giống như trời sinh nàng đã có bản lĩnh này, dù chỉ nhấc tay lên cũng đã quyến rũ động lòng người.
Triệu Chi Chi sờ khuôn mặt mình, cũng may nàng có khuôn mặt đủ xinh đẹp có thể giả thành dáng vẻ lừa gạt người, ít nhất sẽ không để người khác nhìn thấu được sự ngụy trang vụng về của nàng ngay cái nhìn đầu tiên.
Nghĩ như vậy, Triệu Chi Chi cảm thấy đúng là ông trời đối xử với nàng rất ưu ái. Nếu nàng không có gương mặt này, lại không có phong tình của Việt nữ, không dùng nàng được thì nàng có thể sống trong cái thế giới đầy lễ nghi và nhạc điệu này được bao lâu?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ sẽ không sống qua được năm tuổi.
Căn phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh Việt nữ ăn y mai, Việt nữ cố ý phát ra tiếng động cực lớn, Triệu Chi Chi cúi đầu lộn túi da trâu ra, muốn lấy ra một viên y mai để đỡ thèm, lộn cái túi hướng lên trên, trừ một chút đường và mật ong dính tay thì không còn gì nữa.
Chờ tối nay khi Thái tử Điện hạ trở về, nàng sẽ xin Điện hạ nói hắn sai người làm thật nhiều, thật nhiều y mai cho nàng ăn.
“Cho ngươi.” Việt nữ bỗng nhiên lên tiếng.
Trong tay Triệu Chi Chi có thêm một vại rượu.
Nàng có được rượu như mong muốn, đứng lên muốn đi. Vừa mới đứng dậy đã nhìn thoáng qua đôi mắt cô đơn của Việt nữ đang ngẩn ra nhìn nàng.
Ánh mắt khát vọng, giống như một kẻ ăn mày đang xin ăn người khác.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Việt nữ dùng loại ánh mắt này nhìn người khác. Trước kia Việt nữ khó nắm bắt, kiêu ngạo không ai bì nổi, vậy mà cũng có ngày phải cầu xin người khác. Tuy Việt nữ không mở miệng, nhưng nàng biết, hiện tại Việt nữ đang cầu xin người khác.
Triệu Chi Chi lại ngồi xuống, hỏi: “Bàng cơ đâu?”
Việt nữ: “Nàng ta đang đợi trong phòng mình.”
“Nàng không tới bồi ngươi sao?” Triệu Chi Chi nhìn sang, “Ngươi lại tức giận đuổi người đi rồi sao?”
Việt nữ không trả lời.
Tuy Triệu Chi Chi không thích Bàng Đào, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cho nàng nói câu công đạo vì Bàng Đào: “Trừ Bàng cơ, ai sẽ chịu nổi tính xấu của ngươi chứ, ngươi đuổi nàng đi, cẩn thận sau này không có ai bầu bạn bên cạnh ngươi nữa.”
Việt nữ nói: “Vật nhỏ, không phải có ngươi tới đây sao?”
Triệu Chi Chi lắc lắc bình rượu trong tay: “Ta không tới bồi ngươi, ta tới lấy rượu.”
“Cũng như nhau.” Việt nữ duỗi tay ra, không kéo tay nàng, cũng không nắm, ngón tay chạm vào đầu ngón tay nàng, nói: “Vật nhỏ, ngươi thay đổi rồi, ngay cả cách nói chuyện cũng khác trước, là Đế Thái tử làm cho ngươi trở thành dáng vẻ này sao?”
“Dáng vẻ gì?”
“Càng mềm mại, càng nhẹ nhàng, cũng lại càng ngây thơ hơn trước kia.”
Triệu Chi Chi không nghe ra Việt nữ đang khen nàng hay là chế giễu nàng, tạm thời coi như là khen nàng đi.
Triệu Chi Chi: “Ta không thay đổi, ta vẫn luôn như vậy.”
Việt nữ lắc đầu: “Nhưng ngươi trước mặt ta không phải như thế này.”
Triệu Chi Chi nhíu mày, nàng cảm thấy thật sự không thể hiểu được Việt nữ, nàng ở trước mặt Việt nữ sao có thể giống khi nàng ở trước mặt Thái tử Điện hạ.
Việt nữ luôn muốn làm nàng khóc, nàng là con mồi khiến nàng ta vui vẻ, là một vật nhỏ thú vị lại mới mẻ. Trước đây nàng không có ai để dựa vào, trước mặt Việt nữ, trừ tỏ vẻ trầm mặc phản kháng, nàng cũng chẳng làm được cái gì.
Nhưng hiện tại thì không như vậy, nàng có Thái tử Điện hạ, Thái tử Điện hạ luôn dịu dàng ôm nàng vào lòng, hắn sẽ đút đồ ngon cho nàng, sẽ kể chuyện cổ dễ nghe cho nàng, hắn còn sẽ tự mình làm bàn đu cho nàng. Tuy nàng vẫn kính sợ hắn như cũ, nhưng phần kính sợ này là thật lòng, nàng vui mừng vì mình có thể được hầu hạ hắn.
Cho nên dù Thái tử Điện hạ thường xuyên làm nàng khóc trên giường, nàng cũng không thèm để ý. Huống chi, Thái tử Điện hạ làm nàng khóc xong sẽ luôn nói xin lỗi bên tai mình, thậm chí còn sẽ đưa tay ra để nàng đấm cho hả giận. Nàng chưa bao giờ đánh hắn cả, nàng chỉ nhẹ nhàng cắn tai hắn coi như huề nhau.
“Ngươi cười cái gì, ngươi đang nghĩ đến ai vậy?” Việt nữ hỏi.
Triệu Chi Chi nhìn Việt nữ rồi nghĩ về Thái tử, cái nhà mà nàng đã từng bị nhốt lại này, không bao giờ có thể làm nàng sợ hãi nữa. Nàng nâng tầm mắt đã rũ xuống, thoải mái đón nhận ánh mắt của Việt nữ: “Ta đang nghĩ về Thái tử Điện hạ.”
Việt nữ chế nhạo: “Thì ra là mối tình đầu.”
Triệu Chi Chi đỏ mặt, mối tình đầu?
Việt nữ: “Ngươi yêu hắn à?”
Triệu Chi Chi sửng sốt.
Yêu Thái tử Điện hạ?
Việt nữ tinh mắt nhìn qua khuôn mặt ngẩn ra của Triệu Chi Chi, bỗng nhiên cười ra tiếng: “Thì ra không phải là yêu, mà là quyến luyến chủ nhân.”
Mặt Triệu Chi Chi càng đỏ hơn, phản bác: “Ngươi…”
Việt nữ đột nhiên ghé sát lại: "Tốt nhất ngươi đừng yêu hắn. Nếu như yêu hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày, nơi này cũng sẽ tan vỡ."
Việt nữ chỉ chỉ chỗ ngực của Triệu Chi Chi.
Triệu Chi Chi trốn về sau.
Việt nữ hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cảm thấy hắn đối xử rất tốt với ngươi sao?”
Triệu Chi Chi tức giận: “Thái tử Điện hạ đối xử với ta tốt nhất.”
Việt nữ bất động thanh sắc vuốt ống tay áo của Triệu Chi Chi: “Đó là bởi vì hiện tại hắn yêu thích ngươi, cho nên mới đối xử với ngươi tốt, nhưng yêu thích của hắn có thể kéo dài được bao lâu? Đợi hắn không còn thích ngươi nữa, ngươi nên làm cái gì bây giờ?”
Hồi lâu Triệu Chi Chi mới nghẹn ra một câu: “Không cần ngươi lo.”
“Ta chỉ không muốn ngươi đau lòng mà thôi.” Việt nữ kéo kéo tay áo Triệu Chi Chi, nhìn nàng như một đứa trẻ đáng thương: “Ta thích nhìn ngươi khóc, nhưng ta không thích nhìn ngươi khóc vì người khác.”
Âm thanh Việt nữ mê người: “Kỳ thật ta nói những lời này, ngươi đã sớm nghĩ tới rồi đúng không?”
Triệu Chi Chi không trả lời.
Việt nữ: “Xem ra ta đã làm điều thừa. Vật nhỏ, ngươi cũng không ngu ngốc như ta nghĩ, có thể tự mình hiểu lấy là chuyện tốt, ngươi không cần lo lắng vì tương lai. Dù sao, mọi người cũng giống nhau, đều là mệnh đồ chơi, trăm sông đổ về một bể.”
Triệu Chi Chi mím môi: “Ngươi là công chúa.”
“Công chúa thì sao, đồ chơi dù có cao quý cũng chỉ là đồ chơi.” Việt nữ nhẹ giọng, “Vật nhỏ, ngươi có muốn biết ta từng có cuộc sống như thế nào không?”
Triệu Chi Chi gật lại lắc đầu, khẩu thị tâm phi (*): “Không… không muốn biết.”
(*) Nghĩ thế này mà nói thế khác.
Việt nữ nhoẻn miệng cười: “Vậy ta sẽ không nói cho ngươi biết.”
Triệu Chi Chi có chút thất vọng, nếu Việt nữ đồng ý nói, nàng sẽ nghiêm túc lắng nghe.
Việt nữ là công chúa mất nước, khẳng định đã trải qua rất nhiều chuyện. Những chuyện này đều không thể nghe được ở bất kỳ nơi nào, chỉ có Việt nữ biết. Cũng giống như rượu của Việt nữ, là loại duy nhất trên thế gian này.
Triệu Chi Chi bị lòng hiếu kỳ của mình làm cho tò mò, hàng mi dài chớp chớp, nhỏ giọng nói: “Ngươi thật sự không nói sao? Ta… ta không vội trở về.”
Việt nữ: “Vậy ngươi ngồi gần chút.”
Triệu Chi Chi dịch qua, nghiêng người về phía trước, Việt nữ nằm xuống, đầu gối trên đùi nàng.
Triệu Chi Chi bị dọa sợ, toàn thân cứng đờ, vẫn không nhúc nhích.
Việt nữ: “Vật nhỏ, người ngươi thơm quá.”
Triệu Chi Chi: “Là Thái tử Điện hạ sai người chế nước hoa, ngài ấy và ta có mùi giống nhau.”
Việt nữ nhắm mắt lại, mãnh liệt ngửi một hơi: “Trước kia cũng có người điều chế nước hoa vì ta, hắn cũng sủng ái ta, ai cũng hâm mộ.”
Lần đầu tiên Triệu Chi Chi nghe thấy chuyện như vậy, không khỏi nóng lòng muốn nghe thêm: “Vậy vì sao ngươi lại đến Đế Đài?”
“Bởi vì hắn đưa ta cho Sở vương, Sở vương lại đưa ta cho Đế Thái tử.” Việt nữ cười nói, “Vật nhỏ, sự sủng ái của ngươi bây giờ, kém xa ta vào lúc đó.”
Triệu Chi Chi mặc kệ.
Nàng sẽ không so sánh loại chuyện này.
Việt nữ: “Đế Thái tử sẽ hứa sửa lại tượng ngọc mà ngươi cung phụng rồi sao? Hắn hứa sẽ vì ngươi mà giết sạch nữ nhân trong cung sao? Hắn sẽ không quan tâm đến an nguy của cả nước này chỉ để muốn đổi lấy một nụ cười của ngươi sao?”
Mặt Triệu Chi Chi đỏ bừng.
Thái tử Điện hạ không làm những chuyện này cho nàng.
Triệu Chi Chi đột nhiên hoàn hồn, không đúng, nàng không nên bị Việt nữ kéo vào. Nàng cơ bản không cần Thái tử Điện hạ làm những việc này.
Những việc này, tuy làm người khác kinh ngạc cảm thán, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận lại, một nam nhân cuồng nhiệt đến như vậy chẳng lẽ không đáng sợ sao? Những chuyện kinh tâm động phách tuy sẽ làm lòng người khác chấn động, nhưng cuộc sống tế thủy trường lưu (*), bình an vui vẻ mới là quan trọng nhất, cả ngày ầm ĩ ngươi chết ta sống, đó gọi là cuộc sống sao?
Càng điên cuồng thì càng ngắn ngủi. Một nam nhân suốt ngày mất lý trí vì nữ nhân, ở bên cạnh nàng, nàng chỉ biết sợ hãi.
Nàng không có bản lĩnh làm yêu phi họa quốc, nàng chỉ muốn mình được sống lâu hơn, được vui vẻ hơn một chút. Những gì Việt nữ nói không thể làm nàng vui vẻ, cùng Thái tử nhấm nháp những mỹ vị trong ngày mới là chuyện làm nàng vui vẻ.
Triệu Chi Chi: “Thái tử không cần đánh đổi nụ cười của ta, mỗi ngày ta đều sẽ cười cho hắn xem.”
Việt nữ thở dài, mở mắt ra, “Mặt trắng này.”
Triệu Chi Chi: “Đẹp là được.”
“Ngươi đúng thật là rất xinh đẹp.” Việt nữ duỗi tay gãi cằm Triệu Chi Chi, Triệu Chi Chi né ra, không cho nàng chạm vào.
Việt nữ uể oải thu tay lại: “Bây giờ ngươi đã thấy đủ mãn nguyện rồi, đợi sau này bị đưa đi, xem ngươi khóc lóc thế nào.”
Triệu Chi Chi đẩy nàng ra: “Ta phải về.”
Việt nữ: “Nói đến chỗ đau của ngươi?”
Triệu Chi Chi tức giận, thật không nghĩ ra được lời gì để biểu đạt tâm tình của mình, cuối cùng làm mặt quỷ tựa như lúc xem múa mặt nạ khi ấy, trợn mắt lè lưỡi.
Việt nữ đấm giường, cười: “Vật nhỏ, nếu có một ngày Thái tử ghét ngươi, hắn muốn đưa ngươi đi, ta cùng ngươi đi, chúng ta làm bạn, được không?”
Triệu Chi Chi đi về phía trước, đi được vài bước, quay đầu lại hỏi: “Nam nhân tiễn ngươi đi đâu? Hắn có hối hận không?”
“Không biết.” Việt nữ chống cằm, lười biếng cười nói: “Hắn chết rồi.”
Triệu Chi Chi chạy ra ngoài.
Lúc hoàng hôn, Cơ Tắc trở về, vừa rảo bước vào phòng liền phát hiện có chỗ nào không đúng.
Quá yên tĩnh.