Triệu cơ của hắn không khắc chữ, cũng không ầm ĩ với đám tiểu đồng, nàng ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, cửa sổ mở ra một khe hở, vừa đủ có thể thấy tuyết trắng xóa bên ngoài.
Gió thổi qua, không khí lạnh lẽo xuyên vào.
Hắn cũng không vì thế mà lo lắng. Triệu cơ của hắn đã quấn mình trong chăn bông, dưới chân dẫm một lồng hun khói ấm áp, ngay cả khi đang ngắm tuyết cũng không quên võ trang toàn bộ người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ Tắc thả nhẹ bước chân, chuẩn bị dọa nàng giật mình.
Đi đến trước mặt, trong lòng nàng còn ôm một chén thủy tinh. Trong chén thủy tinh là hoa thủy tiên nàng dốc lòng chăm chút.
Lập tức Cơ Tắc bỏ ý định trêu chọc nàng, nếu nàng không cẩn thận làm rơi chén hoa, chắc chắn sẽ rất buồn bã.
Hai tay Cơ Tắc nhẹ nhàng che mắt Triệu Chi Chi: “Đoán xem ai đã trở lại?”
Triệu cơ: “Là Điện hạ.”
Cơ Tắc cúi người, đầu nhẹ tựa vào chăn bông trên vai nàng: “Tuyết đẹp sao? Nhìn chằm chằm mãi.”
Triệu Chi Chi nghiêng mặt qua: “Không đẹp như Điện hạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ Tắc cười, tìm môi nàng: “Miệng ngọt như vậy, mau để cô nếm thử, có phải đã được bôi mật rồi không?”
Triệu Chi Chi chu môi để hắn hôn.
Hôn triền miên xong, Cơ Tắc lấy chén hoa trong lòng nàng ra, kéo nàng ra khỏi chăn bông. Không đợi hắn bế nàng lên, nàng chủ động dang hai tay, đôi mắt trong veo ngấn nước: “Điện hạ, ôm Triệu cơ một cái.”
Cơ Tắc nhấc bổng nàng lên không trung, cổ bị nàng vòng qua, eo bị nàn kẹp lại, tư thế không đứng đắn nhưng lại thêm thân mật.
Triệu cơ dính trên người hắn như bạch tuộc, tay ôm chặt hắn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay không ngừng dụi dụi vào cổ hắn, giống như một đứa trẻ chưa cai sữa đang cố gắng tìm chút gì đó trên người hắn.
Triệu cơ nhiệt tình khiến hắn rất vui vẻ. Cơ Tắc đỏ mặt, mắt cũng hồng lên, tim đập thình thịch rung động. Hắn vừa đến cạnh nàng, những canh giờ vừa rồi dường như chỉ là ảo giác, người hắn gặp, rượu hắn uống, toàn bộ đều không tồn tại.
Hắn cảm thấy mình chưa từng rời khỏi Triệu cơ bao giờ, không phải ra ngoài mấy canh giờ, mà là ngủ một giấc dậy, mở mắt ra vừa lúc thấy Triệu cơ của hắn.
Cơ Tắc nuốt nước bọt: “Có đói không?”
Triệu Chi Chi đáp: “Thiếp không đói.”
Triệu Chi Chi đi đến bên giường: “Cô đói, cho cô ăn trước đã.”
Nửa canh giờ sau.
Cơ Tắc gọi nô tỳ chuẩn bị nước ấm, Triệu Chi Chi từ trong chăn vươn đầu ra: “Không tắm, lau là được rồi.”
Các nô tỳ đang quỳ cách mép giường không xa, Cơ Tắc vẫy tay, bọn họ lập tức đưa khăn mềm lên.
Cơ Tắc lau cho Triệu Chi Chi xong rồi bế nàng lên, các nô tỳ nhanh chóng đổi đệm khác, hai người lại nằm xuống lần nữa.
“Không tắm thật sao?” Cơ Tắc nghịch ngợm, vân vê sợi tóc dài quanh ngón tay mình.
Triệu Chi Chi ngửi ngửi mình, lại ngửi ngửi Cơ Tắc: “Vẫn còn thơm, không cần tắm, bây giờ tắm sạch rồi cũng phải tắm lại thôi.”
Cơ Tắc biết rõ còn cố ý hỏi, hắn thích nhìn Triệu cơ đỏ bừng mặt, xấu hổ nói về chuyện đó với hắn: “Sao bây giờ tắm sạch rồi cũng phải tắm lại?”
Lần này Triệu cơ lại không thẹn thùng, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rõ ràng từng chữ một: “Bởi vì tối nay Triệu cơ muốn cộng tẩm với Điện hạ.”
Trong lòng Cơ Tắc ngọt ngào: “Tối nay không học chữ sao?”
Triệu cơ ôm cổ hắn, đôi mắt như nai con nhìn chằm chằm hắn: “Tối nay không học, tối nay Triệu cơ chỉ làm hai việc.”
“Hai việc gì?”
“Ăn cơm, hoan ái.”
Trái tim Cơ Tắc rung động, đầu ngón chân đều co lại, ôm Triệu Chi Chi, nói: “Ngoan.”
Triệu Chi Chi trải qua một trận hoan ái, lại được Cơ Tắc ôm vào lòng gọi “Ngoan”, “Tiểu tâm can” rất nhiều lần, tâm trí cứng đờ của nàng từ chỗ Việt nữ trở về rốt cuộc cũng được thoải mái. Nàng nghĩ đến những lời Việt nữ đã nói, không tự chủ được nắm tay Cơ Tắc.
Đôi tay hắn quá lớn, nàng không thể nắm hết cũng không thể ôm cả hai lại, nàng có chút nóng nảy, càng không thể ôm được lại càng muốn ôm, lúc nàng dùng mọi cách nắm lấy, Thái tử trở tay nắm chặt bàn tay không an phận của nàng.
Thái tử hôn mu bàn tay nàng: “Hôm nay có chuyện gì sao?"
Triệu Chi Chi cũng cúi đầu hôn mu bàn tay Thái tử: “Điện hạ, hôm nay Triệu cơ đã làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Hôm nay Triệu cơ đến Đệ Nhất Khuyết, Việt nữ ở Đệ Nhất Khuyết bị trúng gió lạnh, Triệu cơ đã tự làm chủ thay nàng tìm ngự y.” Triệu Chi Chi dùng sức cưỡng chế những suy nghĩ lung tung trong đầu đi, tiếp tục nói: “Tháng giêng không nên triệu ngự y, Triệu cơ lại phạm vào điều kiêng kỵ rồi, Triệu cơ tạ tội với Điện hạ.”
Thái tử hôn lên đỉnh đầu của nàng: “Triệu cơ của cô thật lương thiện.”
Triệu Chi Chi cũng không tiếp tục tạ tội nữa, nàng biết Thái tử sẽ không trách nàng.
Quả thật là Việt nữ bị bệnh, nàng ho khan như vậy, nếu mặc kệ, có lẽ Việt nữ sẽ chết. Cho dù trước đó Việt nữ làm nàng sợ hãi, hôm nay lại nói chuyện làm nàng phiền lòng, nhưng nàng cũng không hy vọng nàng ta sẽ chết.
Sinh mạng của mỗi người đều rất quý giá, cho dù là nô lệ hay là công chúa, không ai đáng phải chết cả.
Nàng hy vọng trong tương lai, khi nàng bị bệnh, cũng có người sẽ mặc kệ kiêng kỵ mà thỉnh ngự y cho nàng.
Thái tử đột nhiên thở dài: “Việt nữ, hình như cô đã gặp nàng ta.”
Hô hấp Triệu Chi Chi gấp gáp, giọng có lúng túng đến mức chính mình cũng không nhận ra: “Điện hạ gặp Việt nữ rồi? Là triệu kiến ở Vân Đài các sao?”
“Không phải ở Vân Đài các, là ở chỗ khác.” Cơ Tắc vắt óc suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng nhớ ra: “Gặp ở nước Tề một lần.”
Triệu Chi Chi kinh ngạc: “Gặp ở nước Tề? Điện hạ qua nước Tề rồi sao?”
Cơ Tắc: “Trừ nước Lỗ ra thì cô đều đã qua các nước khác, đại đa số thời điểm là cải trang ra ngoài.”
Triệu Chi Chi nhẹ giọng: “Thì ra là Việt nữ đã sớm gặp mặt Điện hạ.”
Cơ Tắc xoa xoa vai nàng: “Chỉ là gặp mặt một lần thôi, cô đã gặp qua nàng ta nhưng lại không nhớ rõ mặt, chỉ là khi Triệu cơ nhắc đến, cô mới nhớ tới.”
Triệu Chi Chi ngửa đầu: “Triệu cơ không có nhỏ nhen.”
Cơ Tắc cười, nói: “Phải, phải, phải, Triệu tốt nhất.” Hắn ghé sát tai nàng, “Nếu cô nói, cô còn nhớ rõ tên nàng ta thì sao?”
Mắt Triệu Chi Chi trừng lớn.
Thậm chí nàng cũng không biết rõ tên của Việt nữ, vậy mà Thái tử Điện hạ lại biết.
Không chỉ biết, hắn còn nhớ rõ!
Hô hấp Triệu Chi Chi cứng đờ một lúc lâu, sau đó cúi đầu ũ rũ thở ra một hơi: “Việt nữ tên là gì?”
“Việt Tú.” Cơ Tắc kéo Triệu Chi Chi từ trong chăn bông ra, “Cô không cố ý nhớ tên nàng ta, thật là tên nàng ta quá khó quên nên mới nhớ rõ.”
Cơ Tắc: “Nàng có biết vì sao cô nhớ rõ tên nàng ta không?”
Triệu Chi Chi vẫn không ngẩng đầu lên: “Vì sao?”
Cơ Tắc: “Bởi vì tên nàng ta được khắc cạnh tượng thần Cộng Công, Tề Thái tử đã vì nàng mà mở một ngôi miếu cung phụng tượng nàng, cung phụng như người sống. Chuyện như vậy, ở khắp nước chư hầu cũng không có cái thứ hai, cô có thể không nhớ rõ sao?”
Triệu Chi Chi nghe Cơ Tắc nói về Tề Thái tử, nghĩ đến Việt nữ hôm nay nói về người kia.
Thì ra, thì ra là Tề Thái tử.
Triệu Chi Chi: “Có phải Tề Thái tử đã chết rồi không?”
Cơ Tắc: “Người tu sửa bức tượng ngọc trước kia đã chết, nhưng người bây giờ vẫn chưa chết.”
Lòng tò mò của Triệu Chi Chi lập tức bị khơi dậy, nàng hứng thú lên, đôi mắt tỏa sáng: “Tề Thái tử chết như thế nào?”
Cơ Tắc: “Không rõ lắm, dù sao cũng đã chết rồi. Tề vương thất vẫn chưa công bố nguyên nhân chết của Thái tử ra bên ngoài.”
Triệu Chi Chi không cam lòng: “Điện hạ không điều tra qua sao?”
Cơ Tắc: “Cô điều tra cái này làm gì? Có rất nhiều việc kỳ quái trong các chư hầu vương thất, chỉ một Thái tử chết đi mà thôi, cũng không lạ gì.”
Triệu Chi Chi mất mát bò vào lòng Cơ Tắc, nhớ mãi không quên với nguyên nhân cái chết của Tề Thái tử: “Thật muốn biết hắn đã chết thế nào.”
Cơ Tắc cười hỏi: “Nàng muốn biết? Vậy cô phái người đi điều tra.”
Triệu Chi Chi kinh hỉ: “Thật sao?”
Cơ Tắc gõ trán nàng: “Giả. Nhớ thương người đã chết làm gì, chết thì cũng đã chết rồi.”
Triệu Chi Chi ghé trên người Cơ Tắc, tim ngứa không chịu được, bên trái thì nằm, bên phải dụi dụi, tâm trí chỉ toàn là vì sao Tề Thái tử lại chết.
Tề Thái tử chết, có liên quan tới Việt nữ không?
Cơ Tắc vỗ vỗ nàng: “Được rồi, đừng nghĩ tới loại chuyện này nữa, cô kể truyện cổ cho nàng nghe đi.”
Triệu Chi Chi: “Chuyện gì?”
Cơ Tắc kể truyện cổ về việc mua gùi được trả ngọc, lại kể về chuyện cổ cho hài tử ở Hàm Đan, cuối cùng cũng thành công dời lực chú ý của Triệu Chi Chi ra khỏi nguyên nhân cái chết của Tề Thái tử.
Triệu Chi Chi nghe xong hai câu chuyện cổ, tất cả sự tò mò của nàng về Tề Thái tử đã tan thành mây khói.
Cơ Tắc cực kỳ đắc ý, hắn kể chuyện cổ lẽ nào không xuất sắc hơn chuyện về Tề vương thất sao?
Những câu chuyện mờ mịt chướng khí ở Tề vương thất, nói ra chỉ làm ô uế tai Triệu cơ mà thôi.
Hắn không muốn Triệu cơ của hắn nghe những chuyện dơ bẩn đó.
Cơ Tắc hôn lên tai Triệu Chi Chi: “Bụng ai lại thì thầm kêu thế này?”
Triệu Chi Chi bò dậy: “Bụng Triệu cơ thì thầm kêu, Triệu cơ đói bụng, muốn ăn tối.”
Cơ Tắc nhanh xuống giường đuổi theo nàng: “Cô cũng đói bụng, mau để cô nếm thử Triệu cơ một chút.”
Triệu Chi Chi cười chạy đi.
Một đêm này, Triệu Chi Chi ăn no nê, bụng no say, chìm vào giấc ngủ với vòng tay ấm ấp ngọt ngào.
Ban đêm nằm mơ, lại mơ thấy Việt nữ lần nữa.
Việt nữ có tên, trong mộng, nàng gọi nàng ta là “Việt Tú”, bên cạnh Việt nữ có một nam tử không thấy rõ khuôn mặt, nhưng nàng biết đó là Tề Thái tử.
Việt nữ và Tề Thái tử nắm tay nhau, bỗng nhiên mặt Tề Thái tử biến thành mặt Thái tử Điện hạ, mặt Việt nữ biến thành mặt nàng.
Thái tử Điện hạ buông bàn tay nắm chặt nàng ra, lạnh nhạt đẩy nàng vào lòng người khác.
Hắn nói: “Cô không cần ngươi nữa.”
Triệu Chi Chi khóc lóc tỉnh dậy, tỉnh xong lại phát hiện trên mặt mình không có nước mắt, chỉ là rơi nước mắt trong mộng mà thôi, tiếng khóc của nàng cũng chỉ ngừng lại trong mộng thôi.
Thái tử bên cạnh nàng đang ngủ say, khuôn mặt anh tuấn của hắn đang nhíu mày, không biết gặp giấc mộng gì, hình như tay đang muốn nắm lấy thứ gì đó.
Triệu Chi Chi dựa lại gần, hôn giữa hai mày đang nhăn lại của Thái tử, lại đặt tay mình vào tay Thái tử.
Hắn nắm lấy tay nàng, lại được nàng hôn lên giữa mày, cảnh tượng kích động trong mơ dường như cũng dịu lại, lại lần nữa tiếp tục giấc mơ ngọt ngào.
Nàng nghe thấy một tiếng gọi tràn ra từ môi hắn, rất nhẹ nhàng, như thể phát ra từ đáy lòng vậy.
“Triệu cơ.”
Thái tử đang gọi nàng.
Triệu Chi Chi mãn nguyện đáp lại: “Vâng, Triệu cơ ở đây.”
Tuyết lại rơi ngoài cửa sổ, tuyết trắng xóa soi sáng tia nắng bình minh.
Triệu Chi Chi nằm lại bên cạnh Thái tử, nghĩ thầm, tuyết rơi rất dày, đợi Thái tử tỉnh dậy, nàng muốn cùng hắn đắp một đôi người tuyết.