Kiều yếp

 
Vào một ngày quang đãng, Quý Ngọc lại một lần nữa bước qua cánh cổng của Vân Đài các.
 
Tháng giêng đã qua, tuyết đọng cũng đã rã, tuyết trên đường đã sớm bị quét đi, chỉ còn lại một chút tuyết trắng trên mái ngói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bước lên bậc thang của cung Kiến Chương, đột nhiên nhìn thấy hai cục tuyết xếp chồng ở góc tường, không ai thu dọn cả. Ánh sáng của nắng đầu xuân trải dài khắp Vân Đài các, chỉ còn hai cục tuyết này là còn đọng lại trong mùa đông.
 
“Đây là người tuyết Triệu cơ.” Tiểu đồng thấy gã tò mò, cười cười giải thích nghi hoặc: “Người tuyết bên cạnh chính là Thái tử Điện hạ.”
 
Quý Ngọc kinh ngạc, Thái tử Điện hạ ít khi nói cười vậy mà cũng sẽ làm loại chuyện ngây thơ như vậy?
 
Tiểu đồng: “Là Triệu cơ cùng Điện hạ đắp người tuyết cho nhau.”
 
Quý Ngọc không khỏi tưởng tượng được dáng vẻ Thái tử khi đắp người tuyết, nghĩ thế nào cũng không ra, chỉ có thể nghĩ đến dáng vẻ nghịch ngợm của Yêu Yêu khi đắp đôi người tuyết, hình ảnh trong tâm trí liền biến thành hai Yêu Yêu đang đắp người tuyết đôi.
 
Quý Ngọc nghĩ tới liền bật cười, tiểu đồng lộ ra ánh mắt kỳ quái: “Tiên sinh?”
 
Quý Ngọc vội dừng lại, hỏi: “Ngô nên vào trong chờ, hay là ra ngoài chờ?”
 
Tiểu đồng dẫn gã vào: “Đương nhiên là vào trong chờ, bên ngoài gió lớn, nếu tiên sinh bị lạnh thì Thái tử Điện hạ hẳn sẽ đau lòng đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Ngọc cảm thấy rất hạnh phúc, lời của tiểu đồng đương nhiên là lời khách khí, gã cũng không cảm thấy Thái tử sẽ thật sự đau lòng.
 
Cho dù bây giờ không đau lòng, sau này, một ngày nào đó cũng sẽ đau lòng. Hiền sĩ hiếm có, Thái tử Điện hạ phát hiện gã tốt rồi sao có thể sẽ để cho gã cảm lạnh được chứ.
 
Quý Ngọc vào Giáp Quán, tiểu đồng gọi một người: “A Nguyên, khách của Thái tử Điện hạ tới.”
 
Quý Ngọc nhìn sang, thấy một cái đầu vươn ra sau kệ sách cao nửa tường, y mặc áo choàng trắng của hòa thượng, khuôn mặt thanh tú, tuổi còn nhỏ, đầu hơi cao. Người này thấy gã tới, gật đầu kính chào, cầm những chiếc thẻ tre đi tới.
 
“Tiên sinh muốn đọc sách gì?” A Nguyên hỏi.
 
Cách một khoảng thời gian nữa mới đến lúc Thái tử Điện hạ triệu kiến, Quý Ngọc muốn giết thời gian cũng chỉ có thể đọc sách. So với lần trước chờ ở chỗ gia lệnh, lần này có thể trực tiếp chờ ở Giáp Quán, đãi ngộ tốt hơn trước một bậc. Quý Ngọc thầm vui mừng, mặt không biểu hiện ra ngoài, giả vờ thờ ơ, túy ý nói tên vài cuốn sách.
 
Nói xong, Quý Ngọc ngồi trên ghế đệm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Sách ở Giáp Quán rất nhiều, thoạt nhìn một cái đã làm người khác kinh ngạc cảm thán. Còn tưởng phải chờ lâu thì tên hòa thượng nhân tài tên A Nguyên kia mới có thể đem sách tới, kết quả vừa mới ngồi xuống, y đã mang sách tới.
 
Quý Ngọc kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
 
A Nguyên: “Đã để tiên sinh đợi lâu rồi.”
 
Quý Ngọc lật thẻ tre chất đống trước mặt gã, hòa thượng chẳng những đem sách gã muốn xem lên mà còn đem cả những cuốn có cùng tựa đề tới.
 
Quý Ngọc nhịn không được tán chuyện: “Ngươi ở Giáp Quán bao lâu rồi?”
 
A Nguyên: “Chưa đến một tháng.”
 
Quý Ngọc khiếp sợ: “Chưa đến một tháng mà ngươi đã có thể thuộc lòng Giáp Quán như lòng bàn tay?”
 
A Nguyên cười cười, sờ cái đầu trụi lủi: “Nghĩa bộc sắp xếp sách lại giúp Điện hạ, không dám sơ suất, nếu mỗi quyển sách đặt ở đâu cũng không biết thì sao sắp xếp được. Hơn nữa, những cuốn sách tiên sinh muốn xem đều là cuốn sách phổ biến, cũng không khó tìm lắm.”
 
Quý Ngọc: “Chẳng lẽ ngươi đã đọc hết sách ở nơi này rồi sao?”
 
A Nguyên: “Sao có thể đọc hết được chứ? Chỉ là nhớ kỹ toàn bộ tên sách mà thôi.”
 
Trong lòng Quý Ngọc chấn động, một tiểu hòa thượng mà lại có bản lĩnh như vậy!
 
Sách trong Giáp Quán, ít nhất cũng mấy vạn cuốn, đừng nói nhớ hết tên sách và chỗ để sách, mà để gã nhớ một trăm cuốn cũng không nhớ nổi!
 
Quý Ngọc còn muốn trò chuyện với A Nguyên thêm vài câu nữa, nhưng A Nguyên đã vội bước đi: “Tiên sinh còn muốn đọc sách nào nữa không?”
 
Quý Ngọc nghĩ rằng do ánh mắt mình quá nhiệt tình nên dọa tới vị tiểu hòa thượng này, vội vàng giải thích: “Ngô đây ngưỡng mộ trí nhớ tốt của ngươi, không có ý gì khác.”
 
A Nguyên rũ mắt: “Tiên sinh tha lỗi, nghĩa bộc phải làm cá lát cho Triệu cơ cho nên có chút nóng vội.”
 
Quý Ngọc kinh ngạc, làm cá lát cho Triệu cơ?
 
A Nguyên cúi đầu tạm biệt: “Nghĩa bộc xin cáo lui trước, tiên sinh tự nhiên.”
 
Nói xong y liền đứng dậy đi ra ngoài.
 
Quý Ngọc sững sờ, kêu: “Ngô có thể tự mình tìm sách được không?”
 
“Không thể. Trừ những hòa thượng tìm sách như nô, chỉ có Thái tử Điện hạ mới có thể đi quanh đây. Tiên sinh xem sách xong thì có lẽ nô cũng đã trở về rồi. Nếu lúc đó tiên sinh còn ở đây, nô sẽ tìm sách cho tiên sinh.”
 
Quý Ngọc đành phải ngồi trở lại, thành thật ngồi ngay ngắn đọc sách ở bàn dài.
 
Nhìn sách, trong đầu đều là chuyện về Triệu gia.
 
Chuyện năm trước Thái tử Điện hạ dặn dò, gã đã làm ổn thỏa cả rồi. Để tránh rút dây động rừng, gã lại dùng thủ đoạn cũ của mình ----- lừa người.
 
Ý của Thái tử Điện hạ, lần này gả nữ nhi Triệu gia không cần đề cao gia đình, mà chỉ cần gả cho người nào đó mà thôi. Gả nữ nhi Triệu gia đi cũng không được lợi ích gì, cứ như vậy, chuyện tìm tế (*) cũng trở nên khó khăn.
 
(*) Rể. 
 
Không được lợi ích gì, sao Triệu gia lại gả nữ nhi đi? Nếu Triệu gia nghe được tin tức, chắc chắn sẽ đưa toàn bộ người đi, còn có thể đổi được chút chỗ tốt.
 
Thế gian này, nữ nhi được dùng để trao đổi mọi thứ, gia đình quý tộc cũng được, gia đình dân thường cũng tốt, đại đa số cha mẹ đều như thế, nuôi một nữ nhi, đổi nàng lấy lương thực, tiền bạc, địa vị. Có thể lấy nữ nhi đổi đồ vật mới được coi là một nữ nhi tốt.
 
Yêu Yêu là do gã dùng một túi gạo đổi về. Nếu gã không mua nàng, nàng sẽ bị cha mẹ ruột của mình đánh tới chết.
 
Cha mẹ Yêu Yêu vừa mới sinh hai tiểu hài tử, là hai nam nhi.Yêu Yêu tuổi còn nhỏ, nếu bán không được cũng chỉ có thể chết.
 
Quý Ngọc nhớ tới những nữ hài tử trong Quý gia, trong lòng thở dài, tuy thúc thúc gian trá lạnh lùng, đối phó với người khác không nương tay bao giờ, nhưng với nữ hài tử của gia đình mình lại rất quan tâm. Cho dù là hài tử xuất thân nửa nô ở Quý gia cũng có thể được học chữ Nhã. Lớn lên rồi cũng tự tìm phu quân mà gả, Dù muốn tặng nữ nhân thì vẫn ra bên ngoài mua người về dạy dỗ.
 
Thúc thúc không tặng nữ nhi được, ngay cả bên cạnh Thái tử, cũng không nghĩ đưa nữ nhi tới, mà là đưa gã tới.
 
Quý Ngọc nghĩ vậy, biểu cảm uể oải, rất thương tâm.
 
Đến nay thúc thúc vẫn không chịu để ý tới gã, không cho gã tiền ăn Tết.
 
Nếu không phải do được Thái tử Điện hạ ban thưởng năm nghìn tệ dùng cho việc gả nữ nhi Triệu gia, gã với Yêu Yêu đã sớm chết đói ở nhà tranh rồi.
 
Quý Ngọc thở dài buồn bã một hồi, cũng không xem sách được, ngẩn người ngây ngốc. Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng cười của nữ tử vang lên.
 
“Điện hạ, Điện hạ, Triệu cơ sai rồi, để Triệu cơ xuống dưới đi.”
 
Quý Ngọc lớn gan chạy tới xem, thấy Thái tử Điện hạ đang ngoài hành lang đi về hướng Giáp Quán, một đám tiểu đồng vây quanh ở phía sau.
 
Trong lòng Thái tử Điện hạ ôm một nữ tử, đúng là Triệu cơ gã đã gặp qua.
 
Đế Thái tử lúc trước uy nghiêm lạnh nhạt, trước mặt Triệu cơ lại cười giống một thiếu niên của mối tình đầu: “Cô vẽ nàng đẹp như vậy, nàng lại vẻ cô như con quỷ.”
 
Triệu cơ uất ức phân bua: “Triệu cơ đâu muốn vẽ Điện hạ như vậy, lúc Triệu cơ vẽ tranh, trong đầu rõ ràng là khuôn mặt anh tuấn của Điện hạ, nào ngờ vẽ ra lại thành quỷ…”
 
Thái tử: “Triệu cơ thấy cô anh tuấn?”
 
Triệu cơ xấu hổ đáp: “Điện hạ là nam tử anh tuấn nhất trên đời.”
 
Thái tử tươi cười đắc ý, bế Triệu lên: “Lặp lại lần nữa.”
 
Triệu cơ yếu ớt: “Điện hạ là nam tử anh tuấn nhất trên đời.”
 
Thái tử cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên má Triệu cơ.
 
Quý Ngọc vội che mắt lại, nhanh chóng ngồi lại chỗ cũ, trong lòng mặc niệm: Gã chưa thấy gì cả, chưa thấy gì cả. 
 
Có tật giật mình, Quý Ngọc nghĩ nghĩ rồi lại đổi ý, Đế Thái tử không kiêng dè bị người khác nhìn hắn và Triệu cơ đùa giỡn, gã còn kiêng dè gì chứ?
 
Quý Ngọc càng ngồi thẳng lưng hơn, lúc Thái tử dẫn Triệu cơ đi đến trước mặt gã, gã cũng không có làm ầm ĩ gì, chỉ thở chậm một chút, chớp mắt, lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường.
 
“Điện hạ.” Quý Ngọc hành lễ, đến trước mặt Triệu cơ, nhất thời không biết nên làm gì.
 
Thái tử đích thân giới thiệu: “Đây là Triệu cơ của cô.”
 
Quý Ngọc nghe giọng điệu của hắn, lập tức gật đầu: “Quý Ngọc ra mắt Triệu cơ.”
 
Triệu Chi Chi vô thức lo lắng nắm chặt tay Cơ Tắc, nói với Quý Ngọc: “Quý tiên sinh hảo.”
 
Cơ Tắc vỗ vỗ mu bàn tay của Triệu Chi Chi: “Có cần gọi người đem bình phong tới không?”
 
Triệu Chi Chi thở ra, dời mắt khỏi Quý Ngọc, nhìn chằm chằm Cơ Tắc, cố gắng nhìn vài lần, tâm trạng sợ hãi nam nhân xa lạ mới dần dịu lại.
 
Đáng lẽ hôm nay nàng không nên tới, nhưng Thái tử Điện hạ nói với nàng, nếu nàng lo lắng vì hôn sự của tỷ muội mình thì có thể đích thân hỏi. Cho nên nàng nhịn không được cùng đi tới đây.
 
Triệu Chi Chi nhẹ giọng nói: “Không cần, Triệu cơ ở cạnh Điện hạ sẽ không sợ nữa.”
 
Tuy giọng Triệu Chi Chi rất nhỏ nhưng Quý Ngọc vẫn nghe thấy.
 
Quý Ngọc buồn bực, Triệu cơ sợ gã?
 
Tuy gã không tuấn tú, nhưng cũng không xấu đến nỗi làm người ta vừa nhìn liền sợ mà.

Quý Ngọc nhịn không được sờ sờ mặt mình.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui