Thật sự xấu sao? Vậy mà làm mỹ nhân sợ hãi, thật tội lỗi.
Cơ Tắc: “Tiên sinh chớ để tâm, Triệu cơ của cô tính tình nhút nhát, sợ người lạ.”
Quý Ngọc thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Ngọc cười với Triệu cơ: “Tiểu nhân ngồi xa chút.”
Triệu Chi Chi áy náy: “Không sao, tiên sinh không cần nhân nhượng Triệu cơ.”
Nàng dịch xa một chút, ngồi vào phía sau Cơ Tắc.
Quý Ngọc nhìn thấy, tuy Triệu cơ ngồi xa chút nhưng Thái tử Điện hạ vẫn nắm tay nàng. Thái tử Điện hạ gió thoảng trăng sáng, gặp qua mấy lần, cử chỉ rất tao nhã, khí thể khiến người ta thầm run sợ. Chỉ có lần này, Thái tử Điện hạ vẫn còn tao nhã, nhưng đã thân thiết hơn, hắn ngồi ngay ngắn, tay vươn ra nắm tay Triệu cơ. Hình ảnh này, cực kỳ giống nam nữ bình thường không thể tách rời trong tết Thượng Tị.
Quý Ngọc cúi thấp đầu.
Cơ Tắc: “Có gì muốn hỏi thì hỏi đi, Quý tiên sinh sẽ giải thích nghi hoặc của nàng.”
Triệu Chi Chi nóng lòng hỏi về hôn sự của nữ nhi Triệu gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Ngọc nói, “Trừ vị kia của Triệu phu nhân, những người khác đều đã bị tiểu nhân lừa rồi.”
Triệu Chi Chi: “Lừa?”
Quý Ngọc gật đầu hướng Triệu cơ, lại cúi đầu về phía Cơ Tắc, ngẩng đầu nói: “Chỉ có lừa người ra khỏi Triệu gia trước thì mới có thể cho các nàng thuận lợi xuất giá.”
Triệu Chi Chi đã hiểu: “Quý tiên sinh đây sợ phụ thân ta làm chút chuyện không tốt với các nàng đúng không?”
Quý Ngọc: “Gả đi vốn nên là chuyện vui, nếu ảnh hưởng tới mạng người, hỉ sự thành tang sự, vậy không tốt lắm.”
Quý Ngọc do dự rồi nói với Thái tử: “Có mệnh lệnh Điện hạ ở đây, Triệu gia không dám từ chối. Nhưng bọn họ tuân theo là một chuyện, nhưng tuân theo thế nào là chuyện khác, để tránh cành mẹ đẻ cành con nên tiểu nhân mới tự ý lừa người ra trước.”
Cơ Tắc nhìn Quý Ngọc: “Tiên sinh làm rất tốt. Tiên sinh thận trọng, suy xét chu đáo, nếu là người khác chưa chắc đã lợi hại đến như vậy.”
Quý Ngọc được đồng ý, trở nên hăng hái khí phách: “Không phải tiểu nhân khoe khoang, Điện hạ dặn dò chuyện này, giao cho người khác, người khác nhất định làm không ổn. Không ai biết rõ việc đi cửa sau hơn tiểu nhân. Hành động của quý tộc, mạng người tuy quan trọng, nhưng tôn nghiêm của bọn hắn càng quan trọng hơn.”
Gã nói vừa hất hất đầu: “Hành động của các gia tộc ngoan cố bại hoại này, chỉ có da mặt dày như tiểu nhân mới có thể làm nên chuyện.”
Triệu Chi Chi che miệng cười: “Tiên sinh thật là thú vị.”
Nàng cười, Quý Ngọc nhìn đến ngây người.
Mắt mỹ nhân như làn nước mùa thu, nở nụ cười nhàn nhạt mị hoặc, duyên dáng động lòng người.
Quý Ngọc cầm lòng không đậu muốn nhìn thêm vài lần, dư quang thoáng nhìn qua ánh mắt lạnh như băng của Thái tử.
Trong lòng Quý Ngọc kinh hãi, thầm mắng mình không thức thời, hận không thể đào mắt ra ngay tại chỗ để chứng minh trong sạch.
Tuy khuôn mặt Thái tử lạnh lùng nhưng cũng không ngăn Triệu cơ nói chuyện với gã, Triệu cơ hỏi: “A tỷ của ta cũng bị tiên sinh lừa sao?”
Quý Ngọc: “Triệu cơ hỏi vị nữ nhi của Triệu phu nhân kia sao? Hôn sự của nàng khác với người khác, bởi vì nàng là nữ tử danh chính ngôn thuận của Triệu gia, cho nên tiểu nhân cũng không lo lắng cho nàng ấy.”
Triệu Chi Chi nghe xong, rất lo lắng: “Lỡ như…”
Thái tử: “Nàng lo lắng, vậy cô sẽ để Quý tiên sinh tiếp nàng ta ra luôn, được không?”
Triệu Chi Chi gật đầu: “Được.”
Không cần Thái tử dặn dò, Quý Ngọc lập tức nói tiếp: “Ngày mai tiểu nhân liền làm gia chủ Triệu gia đưa người ra.”
Triệu Chi Chi lắc lắc tay Thái tử, cẩn thận nói: “Không phải Điện hạ để Triệu cơ tuyển chọn hôn phu vì a tỷ sao? Nếu a tỷ đích thân ở đây, vậy càng tốt rồi.”
Thái tử vung tay lên, được.
Quý Ngọc trình lên những hôn phu mà gã đã chọn vì Triệu Xu, tất cả đều là quý tộc của nước Ân.
Dựa vào xuất thân của Triệu Thược, gả cho một hôn phu xuất thân cao quý là môn đăng hộ đối.
Quý tộc mới của nước Ân so với các quý tộc cũ của nước Ân càng phụ thuộc vào Ân vương thất nhiều hơn, sau khi Triệu Thược gả đi cũng không cần lo lắng Triệu gia lợi dụng. Hiện tại Triệu gia không thể lọt vào mắt Điện hạ, Điện hạ tạm thời cũng không có ý định đề bạt Triệu gia, mối hôn sự này, gã cũng không cần lót đường vì tiền đồ của Triệu gia.
Quý Ngọc nhìn sang, Thái tử đưa danh sách những người được chọn đưa cho Triệu cơ xem, lần lượt đọc cho nàng nghe, lâu lâu lại giải thích cho nàng tên họ, xuất thân phía sau và chuyện trước kia của nhà họ.
Thái tử nghiêm túc giải thích, Triệu cơ nghiêm túc lắng nghe, hai người hỏi đáp lẫn nhau, lâu lâu lại nói đùa vài câu.
Quý Ngọc chuẩn bị yên lặng cáo lui, bỗng nhiên nghe thấy Thái tử hỏi: “Tiên sinh lừa người Triệu gia thế nào vậy?”
Quý Ngọc: "Đầu tiên, tiểu nhân để cho họ đánh một trận, chờ họ đánh xong, tiểu nhân mới đưa lệnh của Thái tử Điện hạ ra. Người Triệu gia thấp thỏm lo âu, làm mọi cách lấy lòng tiểu nhân, nhân lúc bọn họ hoảng loạn hết sức, tiểu nhân nói với họ, tiểu nhân đến vì tuyển chọn sủng cơ mới cho Thái tử Điện hạ, Thái tử Điện hạ thích nữ tử Triệu gia, đặc biệt là nữ tử xuất thân nửa nô. Nếu bọn họ không muốn tiểu nhân làm hỏng việc thì phải giao một vạn đồng bạc ra, tiểu nhân liền mang các nàng ra phủ để tuyển chọn.”
“Bọn họ tin?”
“Sao bọn họ không tin cho được.”
Thái tử mỉm cười, sai người đưa Quý Ngọc ra ngoài.
Quý Ngọc đi rồi, Triệu Chi Chi khó hiểu: “Triệu gia bị Vân Đài các từ chối hai lần. Với tính cách của phụ thân thiếp, hắn vốn nên cảnh giác việc Quý tiên sinh nói muốn lựa chọn nữ tử chứ, vì sao lại chọn tin tưởng? Còn đưa cho Quý tiên sinh một vạn đồng bạc nữa?”
“Bởi vì những kẻ tham lam nghĩ rằng tất cả những người khác trên thế giới này cũng tham lam như hắn. Nếu Quý Ngọc không muốn một vạn đồng bạc kia, phụ thân nàng sẽ không tin chuyện tuyển chọn nữ tử.” Thái tử càng nghĩ càng thấy thú vị: “Quý Ngọc đòi tiền trước, cố ý bị đánh một trận, chuyện này thật sự rất tuyệt vời.”
Triệu Chi Chi nghe thấy, cái hiểu cái không.
Hình như Thái tử Điện hạ đang nói về chuyện làm thế nào để khống chế lòng người.
Nàng còn nghĩ gả nữ nhi là một chuyện đơn giản, chỉ cần Thái tử Điện hạ hạ lệnh là xong chuyện. Không nghĩ là còn nhiều chuyện như vậy.
Không dùng lệnh của Điện hạ sao?
Triệu Chi Chi nghĩ chút, ném lời nói ra.
Thái tử không tức giận, nắm tay nàng, kiên nhẫn nói: “Mọi việc không nguy hiểm tới tính mạng, không liên quan đến vụ lợi, hiếm khi có người thật tình thật lòng đi làm chuyện không liên quan tới mình. Mưu cầu lợi hại là bản năng của con người. Cô phải gả nữ tử Triệu gia của nàng đi, Triệu gia không vui cũng có vô số biện pháp đối phó. Việc nhỏ như gả nữ nhi là thế, việc lớn trong triều cũng là như vậy.”
Triệu Chi Chi: “Bọn họ không sợ xúc phạm đến Điện hạ sao?”
Thái tử: “Sợ chứ, nhưng cô không thể ngày nào cũng tiêu diệt toàn tộc, nếu thật sự muốn như vậy thì cả Đế Đài sẽ không còn ai nữa.”
Cả người Triệu Chi Chi run lên: “Điện hạ đã giết rất nhiều người sao?”
Sắc mặt Thái tử ngẩn ra, dời mắt đi, nói dối: “Giết lúc đánh giặc mà thôi.”
Trong đầu Triệu Chi Chi tưởng tượng ra bộ dáng Thái tử giết người ở chiến trường, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nào nghĩ ra được. Nàng chỉ thấy hai dáng vẻ của Thái tử Điện hạ, một là dáng vẻ Chíp Chíp, hai là dáng vẻ ở phòng ngủ của hắn.
Hai dáng vẻ này, đều là dáng vẻ nàng yêu thích.
Cơ Tắc không muốn Triệu Chi Chi tiếp tục nghĩ nữa, hắn lảng sang chuyện khác: “Hôn phu của a tỷ nàng vẫn chưa được quyết định, nàng có muốn đi gả những người khác trước không?”
Triệu Chi Chi kinh hỉ: “Triệu cơ có thể đi gả sao?”
Cơ Tắc gãi gãi chóp mũi nhỏ trắng nõn của nàng: “Đương nhiên có thể, cô để gia lệnh và Lan nhi đi cùng nàng.”
Ngày mười tháng hai, một sự kiện sôi nổi xảy ra ở Đế Đài.
Triệu gia gả nữ nhi. Không chỉ gả một mà là mấy chục người. Những nữ tử nửa nô của Triệu gia cũng gả đi cùng một ngày.
Gần như sẽ không ai chính thức gả nữ tử nửa nô trong phủ ra bên ngoài, cho dù có, cũng là người đặc biệt được sủng ái. Hài tử xuất thân nửa nô dùng để mua vui lòng người là tốt hơn hết. Hài tử thân phận hèn mọn, cho chút ngon ngọt, rất thích hợp làm nô của gia đình.
Ân dưỡng dục mười máy năm, coi như là mười mấy năm hiếu đạo, các nàng là người của gia đình, chết cũng là quỷ gia đình, không có người đơn giản hơn các nàng.
Triệu gia gả nữ nhi cho dân thường, hứa lấy vị trí chính thê, gả ra ngoài xong sẽ là tự do.
Ai cũng buồn bực, Triệu gia trúng tà? Mua bán lỗ vốn như vậy cũng chịu làm?
Mãi cho đến khi có người nhìn thấy nghi thức long trọng từ Vân Đài các về đến Triệu gia, lúc này mọi người mới hiểu, thì ra chuyện Triệu gia gả nữ nhi là ý của Thái tử Điện hạ.
Sao Thái tử Điện hạ lại thay Triệu gia gả nữ nhi đi?
Cổng nhà Triệu gia đông nghịt người xem náo nhiệt, đột nhiên có người hét lên: "Nhìn xem, đó là xe của Thái tử Điện hạ!"
Hai đội thiết kỵ giẫm lên đường, chính giữa có một cái liễn bằng đồng lớn, uy nghiêm trang trọng, phía trước có mấy chục hòa thượng kéo xe ngựa, hai bên là các tiểu đồng mặc quần áo đỏ, đội mũ đỏ theo sát sao.
Không phải Thái tử Điện hạ ngồi trên liễn dư, mà là một thiếu nữ mặc xiêm y đẹp đẽ, mỹ lệ không gì sánh được.