Kiều yếp

Quý Ngọc lù lù bất động, mắt không chút gợn sóng.
 
Triệu Phong đứng dậy vồ tới phía Quý Ngọc: “Ngươi gạt ta! Sao ngươi dám gạt ta! Uổng ta thật lòng một phen, ngươi lại vô tình vô nghĩa!”
 
Quý Ngọc: “Ngô đối xử với Triệu huynh, lời nào cũng là thật tình.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triệu Phong tức giận đến mức nôn ra máu, Triệu Xuyên vội vàng đỡ gã: “Phụ thân, ngài bình tĩnh chút, đừng rơi lệ vì tên tiểu nhân này!”
 
Triệu Phong đẩy Triệu Xuyên ra, tay run rẩy đưa về phía Quý Ngọc: “Tiền, trả tiền cho ta.”
   
Quý Ngọc đứng sau các hộ vệ uy mãnh của Đông Cung, giọng lạnh lùng: “Tiền gì? Ngô chưa bao giờ nhận một xu của Triệu huynh.”
 
Triệu Phong ngã về phía sau, lại ngất đi.
 
Mọi người lại phỉ nhổ về phía Quý Ngọc.  
 
Quý Ngọc dương dương tự đắc, lột đậu phộng chiên ra ăn.
 
Triệu Trùy nhìn đám người xung quanh, trong lòng nảy lên một nỗi buồn vô hạn. Những năm đầu khai quốc, phong cảnh Triệu phủ đẹp như vậy, Hạ Tử Thiên dùng gã, tuy là để che mắt thiên hạ đối phó với các quý tộc cũ của Đế Đài, nhưng dù thế nào đi nữa, gã vẫn là tướng quân đại nhân danh chính ngôn thuận của đất nước. Mọi người thấy gã đều phải tôn kính gọi một tiếng “Triệu tướng quân”.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn nghĩ rằng sau khi thôi chức tá tướng đã là điểm thấp nhất trong cuộc đời, không ngờ còn có vụ việc hôm nay.
 
Đây là kết cục của việc không có quyền lực che chở.
 
Ai có quyền trong tay mới có thể được hưởng tôn nghiêm tuyệt đối. Gã không có quyền, một tiểu nhân vô quan vô chức cũng có thể tác oai tác quái trên đầu gã.
 
Triệu Trùy nhìn ngọc bội trên eo Quý Ngọc, khối ngọc lệnh nho nhỏ kia chính là thủ phạm chính trong chuyện của Triệu gia hôm nay.
 
“Quý tiên sinh, ngươi vốn không cần xuất hiện ở đây, có hộ vệ Đông Cung hộ tống ngươi, ngươi hà tất phải tới đây chịu giận của chúng ta? Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?” Giọng Triệu Trùy không có chút lực nào, “Hay nói là, ngươi còn có chuyện gì chưa hoàn thành sao?”
 
Quý Ngọc ngừng bóc đậu phộng lại, cúi đầu hành lễ với Triệu Trùy: “Các hạ thông tuệ, hôm nay nữ nhi Triệu gia xuất giá, tuy là ta dốc sức thúc đẩy, nhưng dù sao ta cũng là người ngoài. Các hạ là chủ nhân gia đình, nếu có thể tự mình chủ trì hôn sự, vậy không thể nào tốt hơn nữa.”
 
Không đợi Triệu Trùy đáp lại, Triệu Xuyên đang bóp bóp người Triệu Phong bên cạnh ngẩng đầu quát: "Ngươi lừa chúng ta, còn muốn đầu chúng ta chủ trì hôn sự của đám nửa nô hèn mọn đó sao? Nằm mơ! Ta nói cho ngươi biết, các nàng gả ra ngoài cũng vô dụng, Triệu gia nhất định sẽ..."
 
Quý Ngọc nheo mắt: "Nhất định làm sao? Giết hôn phu các nàng, rồi đem các nàng về?"
 
Triệu Xuyên: "Có gì không được chứ?"
 
Ánh mắt Quý Ngọc khinh thường, trầm giọng nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Còn dám tuyên bố giết người dân!"
 
Triệu Xuyên nuốt nước miếng, "Kẻ lừa đảo như ngươi, không có tư cách nói chuyện với ta."
 
Quý Ngọc rút kiếm của thị vệ Đông Cung, kề dao vào cổ Triệu Xuyên, gã nhìn Triệu Xuyên và người trong Triệu gia, lạnh lùng nói từng chữ một: “Điều thứ hai mươi tám của luật Ân, những kẻ giết người người dân thì sẽ bị lăng trì xử tử, kẻ đoạt thê của bá tánh sẽ bị trừng trị, kẻ nào biết luật mà vẫn phạm luật sẽ bị trừng phạt theo luật Ân riêng.”
 
Mọi người ngừng khinh bỉ lại ngay lập tức.
 
Triệu Xuyên bị kiếm kề vào cổ, miệng không nói ra được nữa.
 
Quý Ngọc thu kiếm lại, tiếp tục bóc đậu phộng.
 
Kỳ thật, không cần sợ sau này Triệu gia sẽ trả thù những nữ tử xuất giá ngoài kia. Khi gã tìm hôn phu cho các nàng, đều là tìm nam nhân ngoài thành, các nàng định cư theo phu, có họ của phu, sau này chính là dân thường, nếu muốn tái giá, cũng có thể tùy tâm sở dục. Các nàng rời xa Đế Đài, sửa lại tên cũng không cần lo lắng Triệu gia phái người tìm đến.
 
Sở dĩ dùng lời nói chấn động bọn họ, chỉ đơn giản là vì vui thôi.
 
Gã còn chưa dùng kiếm bao giờ đâu, sợ chết khiếp, suýt nữa đã đứt tay rồi.
 
Quý Ngọc tính canh giờ, giục Triệu Trùy: “Các hạ, qua một canh giờ nữa là giờ lành rồi.”
 
Sắc mặt Triệu Trùy lại thay đổi.
 
Quý Ngọc cũng lười giục nữa, nếu Triệu Trùy không muốn đi, vậy thì quên đi.
 
Còn thiếu một người chủ hôn nữa thôi, cùng lắm thì gã làm. Việc nhỏ, không cần quá hoàn mỹ.
 
Gã hy vọng chuyện sẽ hoàn hảo chút, cho nên mới tới đây nghe bọn họ mắng, nếu không gã cũng lười đến lắm.
 
Quý Ngọc không kiên nhẫn chờ đợi, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh trẻ con vang lên: “Công tử, công tử!”
 
Quý Ngọc giật mình nhìn sang: “Yêu Yêu, tránh ra, mau ra ngoài!”
 
Yêu Yêu chen ra khỏi đám đông, khuôn mặt trắng bệch thở hổn hển: “Công tử, sao người lại chậm như vậy!”
 
Quý Ngọc túm Yêu Yêu, quay lưng lại, cúi xuống nói với nàng: “Ai cho ngươi tới đây? Biết chỗ này nguy hiểm thế nào không! Nhìn những người đang thổi râu trừng mắt kia chưa? Cẩn thận bọn họ ăn ngươi đấy!”
 
Yêu Yêu không sợ: “Bọn họ muốn ăn công tử thì có, ta không lừa bọn họ, bọn họ ăn ta làm gì?”
 
Quý Ngọc hừ hừ, “Đi mau! Lần sau không nghe lời sẽ không cho ngươi ăn cơm!”
 
Yêu Yêu rầu rĩ trừng gã: “Mỗi lần đều dùng chiêu này hù người ta.”
 
Quý Ngọc đẩy nàng ra ngoài: “Có tác dụng là được.”
 
Yêu Yêu không chịu đi, nắm lấy quần áo gã: “Yêu Yêu chưa nói hết.”
 
Quý Ngọc: “Có gì thì quay về nói, mau đi ra, ra trước ăn kẹo đi.”
 
Yêu Yêu: “Triệu cơ xinh đẹp kia ở Vân Đài các đến rồi.”
 
Quý Ngọc ngẩn ra: “Triệu cơ?”
 
Yêu Yêu: “Vừa mới đến, nàng xinh đẹp ngồi liễn dư, mặc xiêm y xinh đẹp, cả người đều xinh đẹp đến kỳ lạ.”
 
Trong sảnh lớn, Triệu Chi Chi bị mấy chục Triệu thị nữ mặc đồ cưới vây quanh ở giữa, các nàng kích động nhìn nàng, mắt đầy nước mắt, không dám đến quá gần, cách một khoảng xa nói chuyện với nàng.
 
“Chuột nhỏ đã trở lại, chuột nhỏ đã trở lại!”
 
“Chuột nhỏ, chúng ta đã lâu không gặp, ngươi còn nhớ ta không?”
 
“Chuột nhỏ, nghe nói ngươi tới Vân Đài các, là thật sao? Ngươi thật sự trở thành nữ nhân của Thái tử Điện hạ sao?”
 
“Vân Đài các thế nào, nhà có đẹp không? Ngày nào cũng được ăn no sao? Ngươi ở đó có bị bắt nạt không?”
 
Mọi người vây quanh nàng, ngươi một câu ta một câu, trong giọng nói tràn ngập tò mò, càng tràn ngập quan tâm.
 
Có người khóc thành tiếng, “Chuột nhỏ, ta còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại ngươi nữa.”
 
Mọi người đều khóc òa lên.
 
Các nàng đều là nửa nô, đều được nuôi trong một viện. Sau khi một mình Triệu Chi Chi bị đưa đi để huấn luyện, tuy bầu bạn bên cạnh Triệu Xu, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ trở lại viện trước kia.
 
Giống như a tỷ nửa nô đã mất trước kia, mỗi lần Triệu Chi Chi trở về đều sẽ mang thức ăn nhẹ đến cho người trong viện.
 
Mọi người đều thích nàng, mọi người đều ngóng trông nàng trở về.
 
Chuột nhỏ sẽ đưa tiền thưởng cho mọi người, sẽ xin gia chủ tìm thầy thuốc xem bệnh cho các nàng, chuột nhỏ sẽ luôn cầu xin cho bọn họ khi bọn họ bị phạt.
 
Chuột nhỏ tốt nhất, chuột nhỏ đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, trước nay vẫn không quên các nàng.
 
Hai năm trước, chuột nhỏ bị gia chủ đưa đi, các nàng đã quây quần khóc cả một đêm.
 
Sau này sẽ không còn được gặp lại chuột nhỏ nữa.
 
Bọn họ không thể làm gì, các nàng là nửa nô hèn mọn, các nàng dựa vào Triệu gia để sống, việc duy nhất các nàng có thể làm là cầu nguyện Nữ Oa, khẩn cầu Nữ Oa nương nương có thể phù hộ chuột nhỏ.
 
Chuột nhỏ cũng giống bọn họ, chưa bao giờ ra ngoài một mình. Chuột nhỏ xinh đẹp như vậy, nếu có người bắt nạt, chuột nhỏ chắc chắn sẽ buồn rơi nước mắt.
 
Tất cả bọn họ đều đói bụng, nhưng bọn họ lại dùng thức ăn trong một ngày để cúng Nữ Oa, mong chuột nhỏ sẽ sống an toàn, bớt rơi nước mắt một chút.
 
Và bây giờ, chuột nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt họ!
 
Triệu Chí Dĩnh nhìn họ khóc, nàng cũng muốn khóc, nhưng nàng kìm nén lại, ngài đại hỉ, không được khóc.
 
Triệu Chi Chi lấy khăn ra lau nước mắt cho Triệu thị nữ gần nàng nhất: "Đừng khóc, đừng khóc, ai cũng đừng khóc."
 
Triệu thị nữ được nàng lau nước mắt ngơ ngác hỏi: "Chuột nhỏ, ta là Thạch Nhi."
 
Triệu Chi Chi: "Ta biết ngươi là Thạch Nhi."
 
Triệu Chi Chi nhìn những người khác, kêu một tiếng: "Các ngươi là A Thảo, là Nhị Hoa, là Ngàn Ngàn, là Nữu Nhi..."
 
Nàng gọi tên của tất cả mọi người, mọi người càng khóc to hơn.
 
Lan nhi và gia lệnh đã lặng lẽ rút lui, không có người lạ ở đây, mọi người trở nên can đảm hơn. 
 
Thạch Nhi hỏi: “Chuột nhỏ, ta có thể ôm ngươi một cái được không?”
 
Triệu Chi Chi dang tay ra.
 
Thạch Nhi tiến đến ôm nàng: “Chuột nhỏ, ngươi thật đẹp, còn đẹp hơn cả trước kia!”
 
Triệu Chi Chi nước mắt lưng tròng: “Ngươi cũng đẹp, các ngươi đều rất đẹp.”
 
Mọi người đều ôm hết, động tác nhẹ nhàng, không dám dùng sức vì sợ sẽ ôm chết Triệu Chi Chi.
 
Ôm xong, mọi người vây quanh nhìn Triệu Chi Chi.
 
“Chuột nhỏ, váy áo của ngươi lộng lẫy quá, ta có thể sờ không?”
 
“Chuột nhỏ, đầu ngươi đeo nhiều trâm quá! Mỗi cái đều rất quý giá! Ta có thể xem chút được không?”
 
“Chuột nhỏ, bên hông ngươi đeo cái gì vậy, là ngọc bội sao? Ta có thể chạm vào không?”
 
Triệu Chi Chi gỡ hết trâm ngọc trên đầu ra, nàng đưa cho các nàng xong rồi tự mình đeo lên cho họ.
 
Mọi người thụ sủng nhược kinh, vội vàng gỡ xuống: “Không được, đây là của chuột nhỏ! Chúng ta không được lấy!”
 
Bọn họ cài lại trâm ngọc cho nàng, chẳng những cài lại trâm ngọc cho nàng mà còn lấy khăn và đồng tiền trong tay áo ra.
 
Thạch Nhi đem khăn và xu của mọi người cho Triệu Chi Chi: “Chúng ta sắp phải xuất giá, sau này chúng ta có họ của người thường, chuyện tuyệt vời như vậy, chuột nhỏ có thể cùng chúng ta chứng kiến, nhất định sẽ được Nữ Oa chúc phúc. Sau này không biết còn có thể gặp lại hay không, chuột nhỏ, ngươi phải sống tốt.” 
 
Mọi người đồng thanh: “Phải sống tốt.”
 
Thạch Nhi: "Ăn no mặc ấm.”
 
Ai cũng bảo: “Đúng vậy, được ăn no mặc ấm.”
 
Cuối cùng Triệu Chi Chi không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống, khóc như một đứa trẻ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui