Kiều yếp

Triệu Chi Chi khẽ hỏi: "Có thật là một ngàn năm trăm đồng không, Quý tiên sinh tính nhanh quá đi."
 
Quý Ngọc cười tự tin: "Đúng vậy, Triệu cơ cứ yên tâm."
 
Quý Ngọc phất tay với Triệu Trùy: "Gia chủ, cho người đi lấy tiền đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triệu Trùy mặc kệ gã.
 
Quý Ngọc làm ra vẻ ngạc nhiên: "Triệu gia sẽ không đủ khả năng chi chỉ một ngàn năm trăm đồng đấy chứ?"
 
Gã đang định hét lên, Triệu Trùy đã phải thốt lên: "Triệu gia của ta từ trước đến nay chưa nghèo túng đến vậy, một ngàn năm trăm đồng thôi mà, mang tới đây đi."
 
Vừa nói, vừa ra lệnh cho người mang tiền tới, tim gã như rướm máu.
 
Đối với gia đình người bình thường, một ngàn năm trăm đồng có thể khiến một gia đình ba người sống sung túc, có cơm ăn áo mặc suốt một năm. Đối với Triệu gia mà nói, hơn một ngàn đồng quả thực không phải là nhiều, nhưng gã không cam tâm phải đưa số tiền này! Đừng nói là mỗi người năm trăm đồng của hồi môn, gã cũng không muốn cho dù chỉ một đồng!
 
Hai mắt Triệu Trùy đỏ lên, nhìn chằm chằm Triệu Chi Chi, hận không thể nhìn chằm chằm thành một cái lỗ to trên mặt nàng: "Triệu cơ thật chu đáo."
 
Triệu Chi Chi lần đầu tiên trắng trợn áp chế người, nhưng sau đó nàng hoàn hồn lại, hai má nóng bừng, hô hấp không thông: "Đa tạ... đa tạ các hạ khen ngợi."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Trùy cười lạnh.
 
Triệu Chi Chi quay sang một bên, giả vờ như mình không tồn tại.
 
Thạch Nhi đang nấp sau lưng Triệu Chi Chi, nàng nhìn thấy đôi mắt như rắn độc của Triệu Trùy dán chặt vào mặt Triệu Chi Chi, như thể gã sắp giết người vậy.
 
Nàng nhìn về phía tỷ muội mình, ai nấy đều gật đầu lia lịa, run rẩy, hơi thẳng lưng như lũ cẩu.
 
Tuy bọn họ sợ hãi gia chủ, nhưng bọn họ cũng biết thế nào là tình nghĩa. Tình nghĩa không nên bị nỗi sợ hãi áp đảo.
 
Bọn họ lần lượt đứng ra trước mặt Triệu Chi Chi, dùng thân thể che chở cho nàng, ngăn cản ánh mắt hung ác của Triệu Trùy.
 
“Đa tạ các hạ!” Một người hét lớn.
 
Giọng của một người khác cũng vang lên: "Đa tạ các hạ!"
 
Hết người này đến người khác đồng thanh: "Đa tạ các hạ!"
 
Từng khuôn mặt như hoa như ngọc, từng đôi mắt đen nhánh trong trẻo dệt thành một tấm lưới dày và cứng rắn. Tấm lưới này lọt vào ánh mắt tức giận của Triệu Trùy, gã thậm chí không thể tiến thêm một bước vì bọn họ sẽ không chịu để gã vượt qua.
 
Một câu "Súc sinh" của Triệu Trùy đến bên miệng, nhưng không thể nói ra, nếu không sẽ bị Quý Ngọc bắt lỗi.
 
Quý Ngọc: "Đến, đến, đến đứng ở đây, lập tức sẽ là giờ lành thôi. Cửa mở ra, nếu các hạ đứng không đúng chỗ chủ hôn, mọi người sẽ cười nhạo."
 
Yêu Yêu đột nhiên: "Đa tạ các hạ!"
 
Mọi người cười ồ lên.
 
Trong một canh giờ sau đó, dưới sự chứng kiến ​​của mọi người, hôn lễ diễn ra suôn sẻ, không có bất kỳ xáo trộn nào.
 
Sau khi Triệu Trùy chủ hôn xong, gã phủi tay rời đi. Chuyện kính rượu thì để Quý Ngọc và gia lệnh làm.
 
Có gia lệnh ở đây, những kẻ đi xin rượu bên ngoài sẽ không dám làm khó.
 
Hôn lễ cần phải diễn ra long trọng, khi vợ chồng cúi chào, toàn thể im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống đất.
 
Hôn sự giữa một người nửa nô và người dân thường thậm chí còn long trọng hơn hôn sự giữa các quý tộc.
 
Khi gả người ra ngoài, Triệu Chi Chi lấy ra đồng tiền dao đã chuẩn bị sẵn.
 
Nàng vốn không ngờ rằng Triệu Trùy sẽ trao của hồi môn, vì thế nàng đã chuẩn bị của hồi môn cho họ trước khi đến.
 
Đồ mà Thái tử Điện hạ thưởng cho nàng, nàng không dám động đến, nhưng nàng có tiền tiêu vặt. Nàng tiết kiệm rất nhiều tiền tiêu vặt! Ước chừng hơn một ngàn đồng!
 
Triệu thị nữ đã nhận được phần của hồi môn của Triệu gia, Triệu Chi Chi muốn chia cho họ một phần khác, nhưng bọn họ từ chối.
 
"Giữ nó cho riêng mình đi! Chuột nhỏ, ngươi cần số tiền này hơn chúng ta!"
 
"Ở một nơi rộng lớn như Vân Đài các, có nhiều người như vậy, ngươi phải giữ tiền chuẩn bị!"
 
“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi phải giữ tiền mua thật nhiều trâm ngọc, váy áo xinh đẹp, ăn mặc thật xinh đẹp mới có thể được Thái tử Điện hạ sủng ái."
 
Triệu Chi Chi cười đến cong mắt: "Đừng lo cho ta. Hiện tại ta là sủng cơ. Cho dù ta ăn mặc không đẹp, Thái tử Điện hạ cũng sẽ sủng ái ta."
 
Nói xong, nàng lộp bộp một chút.
 
Có lẽ là vậy nhỉ?
 
Ừm.
 
Chính là như vậy!
 
Thái tử Điện hạ chưa bao giờ bắt bẻ cách ăn mặc của nàng, nàng mặc gì cũng không sao cả. Nói không chừng hắn nghĩ, nàng không mặc gì là đẹp nhất.
 
Triệu Chi Chi nghĩ đến đây liền đỏ mặt, mọi người xung quanh nàng cười nhạo: "Chuột nhỏ thẹn thùng, thẹn thùng!"
 
Triệu Chi Chi không phủ nhận, nàng cùng bọn họ cười nói.
 
Cười cười, đã đến lúc bọn họ phải nói lời chia tay.
 
“Chuột nhỏ, sau này sẽ gặp lại."
 
“Sau này sẽ gặp lại, hãy bình an vui vẻ."
 
Xe bò chậm rãi lái đi khỏi Triệu gia, sắc trời đã hoàn toàn tối, Triệu Chi Chi đứng dưới ánh đuốc vẫy vẫy tay.
 
“Tái kiến.” Triệu Chi Chi lẩm bẩm, “Phải sống thật tốt, ăn no mặc ấm.”
 
Cho đến khi chiếc xe bò hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, nàng mới buông cánh tay nhức mỏi xuống.
 
Những người xem náo nhiệt trước cổng biệt thự của Triệu gia đã tan từ ​​lâu, Triệu Chi Chi đang đứng một mình trước cổng phủ, nàng nhìn lại, cánh cửa mở ra của Triệu gia giống như một cái miệng lớn đen kịt không thấy đáy.
 
Nàng không do dự thu lại ánh mắt, không hề nhìn lại một cái
 
Trên con phố phía trước phủ, nghi thức đến Vân Đài các đã sẵn sàng, nàng nên quay trở lại.
 
Triệu Chi Chi lê từng bước đơn độc đến liễn dư. Khi đến bên cạnh liễn dư, nàng định đi lên, nhưng Lan nhi không để người nâng nàng.
 
Lan nhi chỉ vào chiếc xe ngựa Bửu Cái (*) đang đậu ở góc phố trước mặt: "Triệu cơ, ngồi xe ngựa trở về đi.”
 
(*) Xe có ô che.
 
Triệu Chi Chi tò mò, không phải lúc tới là ngồi liễn dư sao? Nàng còn tưởng có bắt đầu phải có kết thúc, lúc về cũng phải ngồi liễn dư. Mặc dù, nàng cũng không thực sự thích ngồi liễn dư lắm.
 
Thật là quá gây chú ý!
 
Mỗi khi nàng ngồi lên đó, nàng cảm thấy mình giống như một bức tượng của một vị thần trên bàn.
 
Bởi vì nó là nghi thức mà Thái tử cố ý dặn dò nên hôm nay nàng mới sử dụng. Quả nhiên như nàng nghĩ, mọi người vừa thấy liễn dư liền quỳ xuống dưới nàng.
 
Những người quỳ xuống thực sự coi nàng như một vị thần.
 
Khi Thái tử ngồi trên đó cũng sẽ được coi như một vị thần sao?
 
Triệu Chi Chi đi từng bước nhỏ chạy tới xe ngựa, không cần người đỡ, nàng nóng lòng muốn leo lên.
 
Nàng muốn quay lại sớm một chút. Nàng đói bụng, nàng muốn ăn cơm tối với Thái tử Điện hạ.
 
Đã là canh giờ này, Thái tử Điện hạ hẳn đã trở lại cung Kiến Chương từ lâu. Không biết hắn có đợi nàng cùng ăn cơm tối không?
 
Triệu Chi Chi hở hổn hển đi lên trên, vừa lúc thân trên đang nằm ở trên ván xe. Rèm xe mở ra, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn tuấn tú.
 
Triệu Chi Chi ngây người.
 
Thái tử Điện hạ?
 
Đầu ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo của Thái tử chọt chọt cái trán của nàng: "Sao lại ngây người? Còn không mau lên đi."
 
Triệu Chi Chi càng gắng sức leo lên: "Đây, sắp tới rồi."
 
Thái tử liếc mắt nhìn nàng, nàng không có giẫm lên nô lệ dưới chân, dựa vào nàng thì làm sao có thể trèo lên được?
 
Hắn cũng lười gọi nô tỳ tới quỳ xuống, dường như Triệu cơ vẫn không quen với kiểu giẫm lên người nô tỳ rồi lên xe.
 
Thái tử nhoài ra, ôm dưới nách nàng: "Ôm cô."
 
Triệu Chi Chi ngoan ngoãn ôm cổ Thái tử, Thái tử dùng sức ôm nàng lên xe ngựa.
 
Vào xe ngựa, Triệu Chi Chi còn chưa xuống người Thái tử, nàng vẫn ôm lấy cổ hắn, dùng ánh mắt như sao nhìn hắn chằm chằm như đã nhiều năm không gặp vậy, vừa nhìn vừa cắn môi, cười như không cười.
 
“Điện hạ.” Nàng hôn lên chóp mũi của hắn, “Điện hạ tới đón Triệu cơ sao?”
 
Cơ Tắc bị nụ hôn của nàng làm cho tim choáng váng. Hắn vốn muốn nói không, nhưng dù sao hắn cũng đã đợi ở đây một canh giờ rồi.
 
Một canh giờ này, lẽ ra hắn phải ngồi ở cung Kiến Chương, chờ Triệu cơ của hắn trở về.
 
Nhưng hắn nhịn không được phải chạy tới. Ngay khi vừa rời khỏi Khải Minh đường, hắn đã chạy tới đây.
 
Triệu cơ của hắn, lần đầu rời Vân Đài các lâu như vậy, lúc tiễn tỷ muội xuất giá, liệu nàng có sợ không?
 
Chiều nay Cơ Tắc luôn nghĩ về chuyện Triệu cơ tiễn người. Khi nghị sự ở Khải Minh đường, lúc nói chuyện, hình bóng của Triệu Chi Chi hiện lên trong đầu hắn.
 
Nghi thức kia là lệnh của hắn, nàng rêu rao đi qua đám đông cũng là lệnh của hắn. Hắn muốn Triệu cơ của mình thoải mái đi ra khỏi Vân Đài các và trở về Triệu phủ mà không sợ bất cứ ai, quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người.
 
Tất cả mọi người trong Vân Đài các nên biết, hắn có một Triệu cơ, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc giấu nàng đi.
 
Cơ Tắc vuốt má Triệu Chi Chi, "Ừ, cô đến đón Triệu Chi Chi trở về."
 
Triệu Chi Chi vui vẻ mổ mổ môi hắn, nàng thỏa mãn ôm chặt lấy hắn. Nỗi buồn mất mát khi đưa tiễn vừa nãy đã tan biến không còn gì, cổng Triệu phủ mà nàng không bao giờ trở lại cũng không còn khiến nàng khó chịu nữa.
 
Nơi duy nhất nàng muốn quay trở lại là Vân Đài các.
 
Triệu Chi Chi dụi dụi chỗ ngực Cơ Tắc, "Điện hạ, hôm nay Triệu cơ rất vui."
 
Cơ Tắc cười nói, "Vui là tốt."
 
Triệu Chi Chi có rất nhiều chuyện muốn nói với Cơ Tắc. Nàng nói thế này nói kia, tất cả đều là chuyện ra ngoài hôm nay.
 
Cơ Tắc vỗ nhẹ vào lưng nàng: "Nói chậm thôi, nói chậm thôi."
 
Triệu Chi Chi thở hổn hển, giọng chậm lại, mỉm cười híp mắt, thần bí nói: "Hôm nay Triệu cơ chuẩn bị của hồi môn cho các tỷ muội! Tuy bọn họ nói không cần, nhưng Triệu cơ vẫn lén lút đưa cho họ. Điện hạ biết Triệu cơ tiết kiệm bao nhiêu tiền không?"
 
Cơ Tắc: "Bao nhiêu tiền?"
 
Triệu Chi Chi: "Một ngàn năm trăm đồng!"
 
Cơ Tắc ồ một tiếng: "Nhiều quá."
 
Triệu Chi Chi: "Tất cả đều đưa bọn họ hết rồi! Có tiền hồi môn của Triệu cơ, cộng với số tiền hồi môn mà Triệu cơ xin được từ Triệu gia, tỷ muội của Triệu cơ nhất định sẽ có thể sống tốt."
 
Cơ Tắc cười, gỡ búi tóc cao xuống cho nàng, xoa xoa da đầu nàng: "Toàn bộ tiền đều đưa đi, chẳng phải Triệu cơ sẽ trở thành kẻ ăn mày sao?"
 
Triệu Chi Chi u thương bĩu môi: "Tháng sau Triệu cơ lãnh tiền tiêu vặt liền sẽ có tiền."
 
Cơ Tắc hôn lên miệng nàng: "Đúng là đồ ngốc nhỏ không có tiền đồ, chút tiền tiêu vặt cũng đáng để nàng để tâm. Những thứ cô tặng cho nàng, chẳng phải vật nào cũng là vật giá trị liên thành (*) đó sao?"
 
(*) Vật phẩm có giá trị cao, vô cùng quý giá.
 
Triệu Chi Chi đột nhiên mở to mắt ra, thật sao?
 
Giá trị liên thành?
 
Nàng thăm dò: "Có thể bán được không?"
 
Cơ Tắc: "Không thể."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui