Kiều yếp

 
Tối nay ăn một bữa cơm bò. Trước khi ra ngoài vào buổi sáng, Cơ Tắc đã ra lệnh cho đầu bếp giết một con bê béo.
 
Ban ngày hắn nghĩ thế này, nếu Triệu cơ trở về Triệu gia mà sợ hãi, hay thương cảm, buồn rầu vì tỷ muội xuất giá thì buổi tối được ăn một bữa thịt bò tươi ngon, ít nhất nàng cũng có thể được trấn an chút.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gân bò hầm, mỡ bò kho, thịt thăn nhúng hành lá, thịt bò thái mỏng ngâm rượu qua đêm, thịt bò thái hạt lựu trộn trong cơm lúa mạch. Đồ ăn trên bàn ăn đều liên quan đến thịt bò.
 
Triệu Chi Chi vùi mặt vào bát, không nâng mặt lên nữa.
 
“Uống canh đi.” Cơ Tắc đưa một bát canh bắp cải mềm màu trắng sữa.
 
Triệu Chi Chi nhận lấy, uống một ngụm canh, tiếp tục ăn thịt bò.
 
Cơ Tắc: "Uống canh."
 
    Triệu Chi Chi nhấp thêm một ngụm.
 
    Mới ăn xong, Triệu Chi Chi ăn vài miếng thịt, Cơ Tắc liền nhắc nàng uống canh.
 
    Hai má Triệu Chi Chi lúc ăn thịt đã căng phồng lên, sau khi Cơ Tắc nhắc nhở thêm một lần nữa, rốt cuộc không nhịn được tò mò hỏi: "Sao Điện hạ luôn nhắc Triệu cơ uống canh vậy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
    Cơ Tắc ngồi đối diện với nàng, chậm rãi gắp những chiếc lá mềm trắng cho vào bát của nàng: "Không nên vừa ăn vừa nói."
 
    Hắn nói như vậy, Triệu Chi Chi càng thêm tò mò.
 
    Tại sao không nên vừa ăn vừa nói?
 
    Là oán giận vì thần linh ban đồ ăn cho không đủ ngon sao?
 
    Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Triệu Chi Chi ăn xong đồ cơm tối. Không cần Thái tử nói, nàng đã đoán ra rồi.
 
    "Điện hạ sợ Triệu cơ bị táo bón."
 
    "Triệu cơ thật là thông minh."
 
    Cơ Tắc sờ sờ cái bụng nhỏ đang căng lên của Triệu Chi Chi, "Đi ra ngoài đi dạo một chút đi, sau đó quay lại tập khắc chữ."
 
    Triệu Chi Chi sau khi ăn xong trở nên buồn ngủ dễ dàng, nửa người không chút sức lực nằm ở bên cạnh Cơ Tắc, hắn nắm tay nàng bước ra ngoài: "Trí nhớ Điện hạ thật tốt, vậy mà còn nhớ rõ lúc trước Triệu cơ ăn thịt nhiều bị táo bón."
 
    Bản thân nàng cũng không nhớ được.
 
    Triệu Chi Chi nghĩ kỹ lại, hình như từ lần đó đến giờ chưa từng có nhiều thịt xuất hiện trên bàn đồ ăn của nàng như vậy. Đây là lần đầu tiên trong vài tháng qua, bàn ăn của nàng toàn thịt bò như hôm nay. Món canh bắp cải nàng vừa uống không tính, bởi vì canh bắp cải là ở trên bàn của Thái tử.
 
    “Chuyện của Triệu cơ, cô đều nhớ rõ.” Giọng Cơ Tắc nhỏ nhẹ.
 
    Triệu Chi Chi nghe không rõ, bởi vì ăn no nên nàng buồn ngủ, bị người dắt đi ra ngoài tản bộ, đi đường khó khăn.
 
    Thay vì nói đi tản bộ, không bằng nói nàng bị Cơ Tắc kéo đi.
 
    Cơ Tắc nhìn nghiêng sang, Triệu cơ dựa đầu vào cánh tay hắn, hai mắt nhắm nghiền, dụi vào người hắn như một con mèo nhỏ.
 
    Bình thường ăn cơm xong, bọn họ sẽ dùng phương thức hoan ái để tiêu cơm, Triệu cơ kêu lên sẽ không mệt nhọc nữa. Sau khi hoan ái xong, Triệu cơ sẽ học chữ Nhã mới. Khi nàng học xong, hắn thỉnh thoảng kể cho nàng nghe vài câu chuyện xưa, sau khi Triệu cơ nghe xong sẽ nằm lên người hắn, hắn lại rơi vào mùi hương dịu dàng của nàng. Đôi khi sẽ lăn lộn đến rất khuya.
 
    Cơ Tắc đi chậm lại, cơ thể nặng trĩu, bởi vì Triệu cơ đang dựa vào người hắn, nàng đè cả người lên.
 
    Nàng nhắm mắt lại, hoàn toàn không nhìn đường đi dưới chân mình.
 
    “Nâng chân lên, bước qua cửa.” Cơ Tắc nói.
 
    Triệu cơ nhấc chân lên, sau đó tiếp tục ăn vạ dựa vào hắn.
 
    Khi chuẩn bị đi xuống bậc thang, Cơ Tắc thở dài bất lực, dùng tay khảy khảy, đẩy lưng nàng ra sau, hắn ngồi xổm xuống, dùng cả hai tay đỡ nàng rồi cõng nàng trên lưng.
 
    Triệu Chi Chi đột nhiên tỉnh táo lại, nàng nằm trên lưng Cơ Tắc, có chút hoảng hốt.
 
    Thái tử ôm nàng, nhưng không bế nàng.
 
    Chỉ có nô tỳ mới dùng lưng để đỡ người thôi, có phải Điện hạ đã uống nhiều rượu quá không?
 
    Nàng có thể cưỡi trên lưng Thái tử sao?
 
    Không phải trên giường, mà là bên ngoài, không phải vì hoan ái, nàng có thể cưỡi Thái tử sao?
 
    Cơ Tắc cố ý xốc xốc nữ tử mềm mại trên lưng: "Có mở mắt ra không?"
 
    Đôi tay buông lỏng của Triệu Chi Chi lại ôm lên, bò lên trên, khó khăn duỗi cổ ra, áp mặt vào sườn mặt của Cơ Tắc.
 
    Không nóng, không say.
 
    “Sao lại làm nũng thế này.” Cơ Tắc dụi mặt lại.
 
    Triệu Chi Chi nghiêng đầu nhìn hắn.
 
    Trong màn đêm mênh mang, đôi lông mày lá liễu của Thái tử như ánh trăng mờ ảo, đêm nay không có trăng, chỉ có sao, nhưng khi nhìn Thái tử, nàng có thể nhìn thấy trăng và sao cùng một lúc.
 
    Trong số những nam nhân nàng từng gặp, chỉ có Thái tử là có lông mày lá liễu.
 
    Đôi lông mày lá liễu này, xương chân mày rất dài, cùng một đôi mắt đen sáng ngời, mặt cau lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng và sát ý tột cùng. Nhưng mỗi lần nhìn nàng, hắn lại dịu dàng như nước.
 
    “Điện hạ, mùa xuân đến rồi.” Triệu Chi Chi nói bên tai hắn.
 
    “Ừ, mùa xuân đến rồi.” Hắn nhìn quanh, “Triệu cơ có nghe thấy tiếng mèo hoang kêu không?”
 
    Triệu Chi Chi vểnh tai lên: "Hình như là có mèo hoang kêu."
 
    Cơ Tắc cõng Triệu Chi Chi trên lưng đi tới cây đào được trồng ở bên cạnh cung Kiến Chương, "Nhìn xem, là một con mèo hoang."
 
    Triệu Chi Chi không xuống khỏi lưng hắn, nàng lưu luyến đi xuống.
 
    Nàng nằm trên lưng hắn, một tay đặt lên vai hắn, tay kia duỗi ra, cố gắng chạm vào chú mèo con đang cuộn tròn dưới gốc cây.
 
    Cách quá xa, không chạm tới.
 
    “Muốn chạm vào nó à?” Cơ Tắc hỏi.
 
    Triệu Chi Chi: "Vâng."
 
    Cơ Tắc ghét bỏ liếc nhìn: "Bẩn muốn chết."
 
    Triệu Chi Chi không thu tay đã dùng sức duỗi ra, nhất thời nửa người lắc lư sắp rơi khỏi người hắn.
 
    Cơ Tắc xốc lên, đỡ nàng rồi cố định nàng chắc chắn trên lưng.
 
    “Bẩn quá, bẩn muốn chết.” Hắn than thở hai tiếng rồi cõng nàng ngồi xổm xuống.
 
    Đến gần hơn, Triệu Chi Chi có thể thấy rõ con mèo con thật sự rất bẩn, như thể nó đã lăn lộn trong bùn vậy.
 
    Cơ Tắc: "Trong túi ngọc ở thắt lưng có một cái khăn, tự mình lấy đi."
 
    Triệu Chi Chi lấy khăn ra, nàng lấy khăn lau cho con mèo con rồi cách khăn sờ đầu nó.
 
    Mèo con run rẩy, nhẹ nhàng kêu meo meo vài tiếng.
 
    Triệu Chi Chi dỗ dành: "Đừng sợ."
 
    Cơ Tắc chăm chú nhìn con mèo. Con mèo này chắc là mèo con được sinh ra từ con mèo lớn được gia lệnh nuôi. Vân Đài các không cho nuôi loại này, nhưng vì gia lệnh nói nuôi một con mèo để canh giữ kho ngũ cốc và bắt chuột cho nên mới được chấp thuận.
 
    Mèo gia lệnh nuôi, mèo con cũng nên do y nuôi, sao lại chạy đến đây?
 
    “Đừng sờ lâu quá, sờ vài cái thôi, cẩn thận bị cào.” Cơ Tắc dặn dì.
 
    Động tác Triệu Chi Chi càng thêm nhẹ nhàng: "Ngoan, ngoan, mèo con thật là ngoan.”
 
    Cơ Tắc ngồi xổm tránh sang một bên, cách xa chút, Triệu cơ vẫn có thể chạm vào con mèo, nếu con mèo đột nhiên nhảy lên cào người, hắn cũng có thể lập tức bảo vệ được Triệu cơ.
 
    Mèo con liếm chân, kêu meo meo đầy đáng thương.
 
    Triệu Chi Chi: "Ngươi rển là gì, sao lại ở chỗ này, ngươi có đói bụng không?"
 
    Cơ Tắc nghe nàng trò chuyện với mèo con, ngây thơ như trẻ con, hắn vừa bất lực vừa yêu thích, tim cũng mềm đi, hắn trêu chọc nàng: "Nếu nàng kêu hai tiếng, không chừng nó có thể hiểu được."
 
    Triệu Chi Chi meo meo hai tiếng với con mèo con, sau đó quay lại kêu meo meo hai tiếng vào bên tai Cơ Tắc.
 
    Sau khi học xong tiếng mèo kêu, nàng nói: "Điện hạ sẽ cười nhạo Triệu cơ và mèo con nói chuyện."
 
    Cơ Tắc: "Không cười nhạo."
 
    Nói xong, hắn mím môi vô cùng khó xử, đỏ mặt kêu meo một tiếng.
 
    "Nhìn xem, cô không có cười nhạo nàng đi."
 
    Triệu Chi Chi kích động vùi mặt xuống.
 
    Tuy chỉ có một tiếng, nhưng sau khi Điện hạ bắt chước cách mèo kêu xong, nàng thực sự muốn... rất muốn cùng hắn làm chuyện đó.
 
    Tại sao nàng lại có suy nghĩ như vậy, nàng có đam mê kỳ quái nào sao?
 
    Triệu Chi Chi không nhịn được lại bò lên lưng hắn: "Điện hạ, Điện hạ."
 
    Cơ Tắc: "Sao vậy, vẫn muốn nghe sao?”
 
    Triệu Chi Chi hoàn toàn không nghĩ tới việc này, nhưng Thái tử lại tự mình nói ra, nàng thuận thế hỏi: "Có được không?"
 
    Cơ Tắc cảm thấy hôm nay mình thật sự lại đi tìm chuyện để làm.
 
    Mang Triệu cơ đi tìm con mèo làm gì?
 
    Nếu không dẫn nàng đi tìm mèo con, sẽ không vì nghe nàng kêu hai tiếng meo meo mà trêu chọc nàng, hắn cũng không cần dỗ nàng như vậy.
 
    Cơ Tắc im lặng một lúc lâu, đôi môi mỏng hồng nhạt của hắn gian nan thốt lên hai tiếng: "Meo ---- meo ----"
 
    Trong lòng Triệu Chi Chi kêu gào.
 
    Điện hạ, Điện hạ bắt chước còn giống hơn. Điện hạ giống mèo con quá.
 
    Triệu Chi Chi khẽ nâng bàn tay đang đặt trên vai hắn lên, trong khi lưng hắn hướng về phía nàng, nàng nhanh chóng sờ sờ đầu hắn.
 
    Cơ Tắc cảm giác vừa rồi có thứ gì đó chạm vào đỉnh đầu của mình: "Triệu cơ?"
 
    Triệu Chi Chi có tật giật mình: "Triệu cơ không có chạm vào Điện hạ."
 
    Cổ Cơ Tắc đỏ bừng vì bắt chước mèo kêu, quay đầu lại tìm Triệu Chi Chi: "Vừa rồi Triệu cơ coi cô là con mèo sao?"
 
    Triệu Chi Chi: "Không có, Triệu cơ không có."
 
    Cơ Tắc: "Nàng không có, sao nàng không dám nhìn cô?"
 
    Đôi mắt Triệu Chi Chi không ngừng chớp chớp, chậm rãi nâng mắt lên nhìn Cơ Tắc. Cơ Tắc nói: "Nhìn sơ qua cũng biết nàng nói dối."
 
    Hắn ngả đầu ra sau, đôi mắt đen láy nhìn nghiêng qua nàng: "Chỉ cần đừng dùng bàn tay đã chạm vào con mèo bẩn thỉu kia chạm vào cô là được."
 
    Triệu Chi Chi sững người hồi lâu mới hiểu ý.
 
    Thái tử Điện hạ không phiền nếu nàng coi hắn như con mèo mà sờ đầu.
 
    Cổ họng Triệu Chi Chi khô khốc, trong tim nảy chồi đâm lộc, nàng cẩn thận đưa tay ra, trong ánh mắt nghiêng nghiêng của Cơ Tắc, nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
 
    Cơ Tắc nín thở, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Triệu cơ của hắn.
 
    Triệu cơ của hắn đỏ mặt, mặt mày đều xấu hổ khiến người xem thích thú không thôi.
 
    Hắn không có kinh nghiệm lấy lòng nữ nhân, cũng không thể đảm bảo rằng mình có thể xuất hiện bên cạnh Triệu cơ của hắn mọi lúc mọi nơi. Hắn có chuyện hắn phải làm, hắn không thể bỏ Triệu cơ vào trong túi rồi mang theo. Tuy không thể ở bên cạnh nàng bất cứ lúc nào, nhưng hắn đã đặt nàng vào trái tim mình.
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui