Nàng đi tới thế nào, hắn không để tâm. Hắn chỉ biết, Triệu cơ đã bước đến, sự rung động này chưa từng xảy ra trước đây, vì vậy hắn phải tận lực bảo vệ nàng.
“Hôn cô.” Giọng Cơ Tắc khàn khàn.
Đôi môi Triệu Chi Chi mấp máy, mò mẫm môi trên mặt hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùa xuân tháng hai, gió lạnh vẫn chưa biến mất, gió thổi qua người nhưng lại thổi lên một ngọn lửa bùng cháy dục vọng.
Triệu Chi Chi cảm thấy nóng, Cơ Tắc cũng cảm thấy nóng.
Hai người liếm liếm môi không đã thèm, Cơ Tắc nghẹn giọng hỏi: "Có muốn về không?"
Triệu Chi Chi: "Để Triệu cơ sờ mèo con chút."
Nàng nhớ ra điều gì đó, rũ mắt: "Triệu cơ tuyệt đối sẽ không nói với ai về chuyện tối nay. Triệu cơ thề, tuyệt đối sẽ không nói với ai Điện hạ bắt chước mèo kêu."
Cơ Tắc nghĩ đến Chiêu Minh đang trốn trong chỗ tối.
Chậc, cùng lắm thì ngày mai không đối mặt với Chiêu Minh nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ Tắc nhìn Triệu Chi Chi, đầu lưỡi có chút rể dại, môi có chút đau đớn, nhưng vẫn muốn hôn nàng: "Con mèo này nhất định cũng không nói cho ai biết. Triệu cơ làm trò trước mặt nó, hôn môi cô sưng lên cả rồi."
Triệu Chi Chi im lặng xấu hổ.
Khi gia lệnh quay lại, y nhìn thấy hai người đang ngồi xổm dưới cây hoa đào, tròng mắt đều sắp rơi xuống.
Tư thế ngồi xổm bất nhã như vậy không thể tin được lại là việc Thái tử làm, kết quả còn có một người ở trên lưng Thái tử. Triệu cơ sao dám nằm trên lưng Thái tử chứ?
Lưng của con người cũng giống như đầu của con người, không thể bị người khác đè lên.
Đây không phải là coi Thái tử như trâu ngựa sao!
Trong lòng gia lệnh bách chuyển thiên hồi (*), sau đó y thấy con mèo của mình.
(*) Nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần.
Gia lệnh lo lắng, không còn quan tâm xem Thái tử có tư thái đoan trang, nho nhã hay không, Triệu cơ có làm càn, đi quá giới hạn hay không, tim y đều dồn hết vào con mèo của mình.
Buổi chiều y cùng Triệu cơ đi tiễn người xuất giá, lúc về mới phát hiện con mèo lớn của y đã ném mèo con đi. Y còn chưa ăn cơm tối đã chỉ đi tìm mèo.
Những cung nhân đó không quan tâm đến việc tìm mèo chút nào, vì vậy y đành phải tự mình làm việc đó. Nếu không tìm lại được, đêm nay y sẽ không ngủ được.
Gia lệnh lo lắng, sợ con mèo của mình cào Triệu cơ, lại càng sợ Thái tử sẽ xử tử con mèo của mình.
Gia lệnh không dám đi qua, bởi vì Thái tử đang ngồi xổm. Cử chỉ Thái tử bất nhã, Triệu cơ có thể nhìn, nhưng người khác chưa chắc có thể xem.
Gia lệnh lo lắng đến mức như một con kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng nghĩ ra một chiêu --- y trốn đi, bắt chước tiếng mèo kêu, dùng tiếng mèo dụ dẫn mèo của y lại đây.
Tai Triệu Chi Chi vừa động, "Ấy, còn có một con mèo nữa?"
Cơ Tắc nhìn theo âm thanh, đôi mắt hơi híp lại: "Quả nhiên có một con mèo nữa, là một con mèo già."
Triệu Chi Chi muốn đi tìm: "Sao Điện hạ biết là mèo già?"
Cơ Tắc: "Cô nghe thấy."
Triệu Chi Chi muốn nhìn mèo già, nhưng lại lưu luyến mèo con, nàng muốn bế mèo con đi tìm mèo già thì bị Cơ Tắc ngăn lại: "Không phải Triệu cơ đã nuôi hai con cá sao? Nếu nuôi thêm một con mèo nữa thì cá bị mèo ăn thì làm sao?”
Triệu Chi Chi: "Triệu cơ không muốn nuôi, chỉ là thấy nó đáng thương nên muốn cho nó ăn..."
“Sẽ có người cho nó ăn, đừng lo.” Cơ Tắc chuẩn bị trở lại, “Chờ chúng ta rời đi, con mèo già sẽ nhảy ra ngậm mèo con của nó đi.”
Triệu Chi Chi đành phải xua tan ý định mang con mèo trở lại cung Kiến Chương: "Con mèo già kia sẽ làm nó bị thương sao?"
“Không.” Cơ Tắc đứng dậy, ngồi xổm hồi lâu, chân có chút rể dại, suýt chút nữa không đứng vững.
Hai người đi trở về.
Đi được một đoạn đường, Triệu Chi Chi quay lại nhìn. Dưới tàng cây có một bóng người, nhìn từ xa, bóng dáng đó hình như là gia lệnh.
Gia lệnh bế con mèo lên, vui vẻ chạy đi.
Triệu Chi Chi hoàn toàn trút bỏ được nỗi lo lắng về mèo con.
Con mèo nhất định là do gia lệnh nuôi. Thật kỳ lạ, gia lệnh đại nhân vậy mà cũng nuôi mèo.
Triệu Chi Chi dựa vào lưng Cơ Tắc, vừa nhìn bầu trời đêm vừa đếm sao.
Đêm nay, sao thật sáng quá.
Chỉ vài ngày sau hôn lễ, việc Triệu cơ Vân Đài các lựa chọn rể cho đích nữ của Triệu gia lại được truyền ra.
Các phu nhân của quý tộc Đế Đài tán gẫu sau bữa ăn, một nửa trong số họ đều không hài lòng với chuyện này: "Sao nàng có thể lướt qua các vị trưởng bối trong gia đình, bản thân chọn rể cho đích tỷ chứ? Triệu Xu kia không có cha mẹ sao, còn cần một tiểu bối như nàng chọn rể cho?”
Một nửa còn lại thì lại có thái độ hoàn toàn khác: "Nàng lại không phải là một tiểu bối tầm thường. Hiện tại nàng đã là sủng cơ của Đế Thái tử. Nếu ta là Triệu Xu kia, chỉ cần muội muội này không có ý xấu, ta ước gì nàng sẽ chọn được rể vì mình. Triệu cơ chọn rể, đó chính là Thái tử Điện hạ chọn rể. Ai mà không muốn ân sủng này?"
Những nữ tử đang nói về hôn sự của Triệu Xu, nhưng trượng phu và huynh đệ của họ lại coi trọng một việc khác - chuyện nửa nô của Triệu phủ xuất giá ngày hôm ấy.
Mọi người trong phủ đều có ít nhiều nữ nhi xuất thân là nửa nô, ngày ấy xem náo nhiệt là một chuyện. Nếu thực sự rơi vào người họ, có lẽ họ sẽ không thể chịu đựng nổi.
Không ai muốn vô cớ bị người ngoài nhúng tay vào chuyện gia tộc, cho dù người ngoài là Đế Thái tử đi nữa, bọn họ cũng sợ hãi, nhưng tôn nghiêm vẫn là phải có.
Mọi người chờ xem mấy ngày, phát hiện Thái tử không có ý định thay đổi. Thái tử dường như vì Triệu cơ nên gả tất cả nữ nhi nửa nô của Triệu gia đi. Thái tử sẽ không động vào những nữ nhi nửa nô trong phủ họ.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Miễn là Thái tử không có ý đó, bọn họ sẽ không phải lo lắng.
Triệu Xu đã dọn ra khỏi Triệu phủ được một thời gian, Triệu phu nhân cũng dọn ra với nàng.
Những người đến chăm sóc nàng nói là vì sự an toàn của nàng, càng để hôn sự của nàng diễn ra suôn sẻ.
Nàng biết đây là ý gì, nàng không hỏi nhiều, nàng biết phụ thân sẽ làm gì trong lúc tức giận.
Chuột nhỏ không chỉ vì chuyện hôn sự của nàng, mà còn gả tất cả nữ nhi nửa nô ở Triệu phủ. Nàng gần như có thể nghĩ đến việc phụ thân đang tức giận như thế nào vào lúc này.
Triệu Xu phát hiện ra mình đã thay đổi, không những không quan tâm đến phụ thân mình tức giận như thế nào, thậm chí nàng còn muốn cho gã giận nhiều hơn.
Nàng không biết mình bắt đầu thay đổi từ khi nào, có lẽ nàng đã có ý nghĩa phản nghịch này từ rất lâu rồi. Nàng chán ghét sự hèn nhát của mình, chán ghét hành động trộm chuông bịt tai của mình. Khi phụ thân muốn đưa nàng ra ngoài, nàng mới hiểu ra, có trốn đi cũng vô ích.
Chuột nhỏ thật dũng cảm, nàng đã làm điều mà Triệu Xu không dám làm. Ý nghĩ lớn gan nhất của nàng trước kia cũng chỉ là mang chuột nhỏ theo cùng nàng xuất giá, dùng thân phận thê bảo vệ chuột nhỏ. Nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phản kháng lại Triệu gia, phản kháng lại phụ thân thân sinh của mình.
Một ý nghĩ như vậy là quá đại nghịch bất đạo.
Cho dù người được hầu hạ bên cạnh Thái tử không phải là chuột nhỏ mà là nàng, nàng cũng chưa chắc dám làm chuyện như vậy.
Khi Triệu Xu nghĩ đến Triệu Chi Chi, công việc may vá của nàng càng nhanh hơn.
Triệu phu nhân đau lòng đôi mắt của nàng, muốn cầm lấy: "Nương khâu cho."
Triệu Xu không chịu: "ta sẽ tự may, nương còn phải may váy cưới cho ta mà."
Hai năm sau khi Triệu Chi Chi bị tiễn đi, Triệu Xu đã học được cách vượt qua thời gian với nữ công gia chánh. Nữ công gia chánh vốn không phải là thứ nữ tử quý tộc phải học, đây là việc mà nô tỳ làm, chỉ là Triệu Xu thích nên mới làm.
Để chuẩn bị váy cưới cho nữ nhi yêu quý, Triệu phu nhân không chịu để vào tay người khác nên cũng tìm tới tay nghề thủ công xưa.
Hai mẹ con vừa nói đùa vừa may vá, Triệu phu nhân thở dài: "Sau này nương sẽ ở bên ngoài."
Trong lòng Triệu Xu đã chuẩn bị sẵn, khi Triệu phu nhân tự tiện đi ra phủ tìm nàng, nàng liền biết có thể nương nàng sẽ không trở về Triệu gia.
Triệu Xu cảm thấy đây là lỗi của mình: "Nương, là ta không tốt."
Triệu phu nhân cười nói: "Ngươi bị sao vậy? Xu nhi, là nương không tốt, suýt nữa nương đã hiểu lầm ngươi."
Mắt Triệu phu nhân đỏ hoe, quay lưng lại, lặng lẽ lau nước mắt.
Bà gả vào Triệu gia đã hai mươi ba năm, chưa từng thiếu sót một việc gì, dù là phụng dưỡng cha mẹ chồng, nuôi dạy con cái. Đối với Triệu gia mà nói, bà là chủ mẫu đức độ và đảm đang, còn đối với trượng phu Triệu Trùy của bà mà nói, bà là thê tử dịu dàng và chu đáo.
Trong đời bà không cầu xin bất cứ điều gì, lời cầu nguyện duy nhất là cầu xin thần linh phù hộ hai nhi tử của nàng, cho chúng được hạnh phúc, bình an.
Trong số các nhi tử của nàng, Triệu Sóc là trưởng tử, bà không cần lo lắng cho y, bởi vì y là nam nhi, Triệu gia sẽ tìm tiền đồ cho y. Nhưng Triệu Xu thì khác, Triệu Xu là nữ nhi, con đường duy nhất cho Triệu Xu là tìm được một ngôi nhà tốt.
Mọi người đều đến đây như thế này, tổ mẫu của bà, mẫu thân của bà, cả bà cũng vậy. Bà cũng từng nghĩ xem tại sao, tại sao chỉ có cách này? Nhưng bà không dám nghĩ sâu, bà sợ mình sẽ hại nữ nhi mình.
Bà có tổng cộng ba nữ nhi, người duy nhất khỏe mạnh trưởng thành chỉ có Triệu Xu. Đối với bà, Xu nhi quan trọng hơn Sóc nhi. Vậy nên khi Xu nhi muốn bảo vệ nữ nhi nửa nô kia, bà đã không ngăn cản, khi Xu nhi nói muốn đưa nữ nhi nửa nô khi gả đến nhà phu quân, bà cũng đồng ý.
Chỉ cần Xu nhi vui, như thế nào cũng được hết.
Triệu phu nhân hít một hơi thật sâu, sự thù hận hiện lên trong mắt bà.
Bà hận! Bà hận Triệu Trùy! Gã thực sự muốn tặng Xu nhi của bà đi như một món quà!
Trước kia gã gian trá vô sỉ, bà có thể chịu đựng, cho dù gã có làm những chuyện không thể chịu nổi như thế nào, bà cũng không phản đối. Nhưng bà không ngờ có một ngày tâm thế vô sỉ của Triệu Trùy lại rơi trên người Xu nhi.
Sau khi Xu nhi bị Vân Đài các từ chối, bà đã nghe thấy những gì Triệu Trùy nói với Triệu Phong ngày đó, bà biết được tính toán của gã, thực ra gã muốn đưa Xu nhi đến nước Sở, làm đồ chơi cho tên Sở Thái tử hoang dâm vô độ kia.
Bà hận không thể một đao giết chết Triệu Trùy.
Triệu Xu thấy Triệu phu nhân có gì đó không ổn, vội vàng đặt đồ may vá trong tay xuống, lo lắng ôm lấy Triệu phu nhân: "Nương, sao nương lại khóc?"
Triệu phu nhân vỗ vỗ lưng Triệu Xu: "Nương thế này là đang hạnh phúc."
"Hạnh phúc vì cái gì?"
“Hạnh phúc vì ngươi đã có được một ngôi nhà tốt.” Triệu phu nhân cố nặn ra một nụ cười, nghĩ đến điều gì đó, sau đó hỏi: “Xu nhi, chuột nhỏ sẽ thay ngươi tìm một ngôi nhà tốt, phải không? Nàng nhất định sẽ tìm cho ngươi một lang quân như ý."
Triệu Xu nói: "Đúng, đúng vậy, chuột nhỏ sẽ không hại ta, chỉ cần nàng lựa chọn, ta nguyện ý."
Triệu phu nhân: "Nương cũng nghĩ nàng sẽ không hại ngươi."
Triệu Xu trấn an: "Chẳng phải vị Quý tiên sinh kia đã nói sao, tìm hôn phu cho ta đều là quý tộc nước Ân, ta sẽ lấy thân phận chính thê gả qua.”
Triệu phu nhân lẩm bẩm: "Vậy thì tốt quá, tốt quá rồi."
Triệu Xu cảm thấy mấy ngày nay tinh thần Triệu phu nhân không được tốt, nàng cùng ngủ với Triệu phu nhân, Triệu phu nhân luôn gặp ác mộng, mỗi lần tỉnh lại đều ôm nàng khóc.
"Nương, sau này chúng ta hãy sống ở bên ngoài đi, nếu nương không muốn về thì không về nữa." Triệu Xu cảm thấy Triệu phu nhân lo lắng về chuyện này, “Đế Đài cũng không có chỉ một mình nương từ trong nhà chồng dọn ra, chỗ khác cũng có rất nhiều người.”
Triệu phu nhân cười, không nói gì.
Cạnh cửa vang lên tiếng động, Triệu Xu giật mình: "Là ai?"
Một giọng nam trầm dày truyền đến: "Là ta."
Triệu Xu cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, nhưng chắc chắn không phải là giọng của vị Quý tiên sinh kia. Nàng có chút sợ hãi, đứng che trước mặt Triệu phu nhân, hét lớn: "Người đâu! Người đâu!"
Người được Quý Ngọc an bài tới: "Có chuyện gì vậy?"
Triệu Xu thở phào nhẹ nhõm, thì ra bên ngoài có người canh cửa.
Nàng lặng lẽ bước đi, nhìn qua khe cửa thấy một khuôn mặt cương nghị lạnh lùng. Chủ nhân khuôn mặt trầm mặc nhìn nàng.
Triệu Xu bị dọa nhảy dựng, đó là mã phu mà nàng đã gặp bên ngoài Vân Đài các vào hôm đó.
Không, không nên nói là mã phu, hẳn phải là đại nhân gì đó.
Triệu Xu nhanh chóng mở cửa: "Đại nhân."
Chiêu Minh đứng ở cửa không đi vào: "Ta không phải đại nhân."
Triệu Xu nói nhỏ: "Công tử."
Chiêu Minh không sửa lại nàng nữa, y quét qua căn phòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Triệu Xu: "Sửa soạn một chút, đi theo ta."
Triệu Xu đột nhiên đối mắt với y, tim nhảy loạn lên, cũng quên tránh né: "Đi đâu?"
"Vân Đài các, Triệu cơ muốn gặp ngươi."