Trên đường đến Vân Đài các, ở giữa là một chiếc xe ngựa. Trên xe không còn ai khác, cũng chỉ có một người đánh xe.
Triệu Xu lặng lẽ vén rèm xe lên, muốn hỏi một câu, nhưng không dám mở miệng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiêu Minh: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Triệu Xu sợ tới mức buông rèm ra. Rõ ràng là nàng không lên tiếng, y cũng không quay đầu lại, làm sao y có thể biết nàng đang nhìn y?
Chẳng lẽ y có mắt sau lưng?
Triệu Xu lại nâng một góc rèm xe lên, cẩn thận nhìn nó.
Một lúc lâu sau, nàng mới ngập ngừng hỏi: "Tại sao hôm nay các hạ lại đến đón ta? Quý tiên sinh đâu?"
Giọng Chiêu Minh lãnh đạm: "Hắn không biết võ công, không thể bảo vệ ngươi đi ra ngoài, mà thân phận của ngươi cũng không đủ tư cách sử dụng thị vệ của Đông Cung. Chỉ là vì Triệu cơ lo lắng cho an nguy của ngươi cho nên để một mình ta đi đến đón ngươi.”
"Hôm nay vào là vì chuyện chọn rể?"
"Đúng vậy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Xu đã hiểu. Hẳn là Triệu gia đã nắm được tin tức.
Triệu gia cũng giống như các gia tộc quyền quý khác, cũng nuôi dạy kiếm khách. Kiếm khách do Triệu gia nuôi dưỡng có thể không có nhiều bản lĩnh, nhưng vẫn có thể chặn một nữ nhân yếu đuối bên đường.
Triệu gia không thể ngăn cản người khác xuất giá, nhưng có lẽ có thể ngăn cản được hôn sự của nàng.
Một vài kiếm khách vô danh sẽ không để lại bất kỳ nhược điểm nào.
Triệu Xu: "Bọn họ sẽ tới chặn đường sao?"
Chiêu Minh: "Sẽ."
Triệu Xu: "Vậy nên làm sao đây?"
Chiêu Minh: "Giết."
Triệu Xu giật mình, muốn nói thêm gì đó, mệnh lệnh lạnh lẽo của nam nhân rơi xuống: "Hạ rèm xe xuống, bịt tai lại."
Triệu Xu vội vàng làm theo.
Âm thanh va chạm của những thanh kiếm truyền từ khẽ hở ngón tay vào trong tai. Chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi trong giây lát như thể đã vài năm trôi qua vậy.
Triệu Xu không dám thở mạnh, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm rèm xe, hai mắt sắp trừng đến mức rơi ra rồi.
Đột nhiên xe ngựa rung chuyển, tấm rèn được vén lên, một bàn tay dính đầy bùn đất và màu tươi vươn tới: "Được rồi."
Triệu Xu cứng người.
Chiêu Minh: "Bánh xe bị hỏng rồi, không thể dùng được nữa. Ngươi ra ngoài đi, ta đỡ ngươi xuống xe."
Y vừa nói, vừa rút tay lại, sau đó duỗi tới nàng. Trên lòng bàn tay y có một chiếc khăn, vừa vặn che đi vết bùn và máu. Máu là của người khác, không phải của y.
Cách chiếc khăn mỏng, Triệu Xu nắm lấy tay của Chiêu Minh, bàn tay dày rộng có lực, dễ dàng kéo nàng xuống xe ngựa.
Khi xuống đất, y che mắt nàng: "Đừng nhìn."
Đã quá muộn, nàng đã nhìn thấy.
Sau khi sợ hãi tột độ, Triệu Xu nhắm mắt lại, giả vờ như không nhìn thấy gì cả.
Chiêu Minh không nắm tay nàng đi, y để hai tay nàng nắm tay áo của y, bước chân lảo đảo đi theo y như người mù.
Đi ra được một lúc, y nghiêng đầu, nhìn tháy nàng nhắm hai mắt lại.
“Không còn xác nữa.” Y nói với nàng, “Có thể mở mắt ra.”
Triệu Xu: "Đa tạ."
Chiêu Minh không khách khí, y nhận lời cảm ơn của nàng.
Y nhìn gương mặt nàng, rồi lại nhìn đến eo nàng, không rời mắt đi, "Còn có thể đi được không?"
Triệu Xu: "Có thể."
Cuộc hành trình, tất cả đều là đi bộ.
Khi đến con phố nhộn nhịp, có chỗ cho thuê xe, Chiêu Minh dừng lại hỏi: "Còn có thể tiếp tục đi bộ không?"
Triệu Xu vẫn đáp: "Có thể.”
Đi nhiều hơn một chút, y lại hỏi: "Còn đi được không?"
Hai chân Triệu Xu bắt đầu run lên, nghẹn ra hai chữ: "... Không thể."
Chiêu Minh ôm eo nàng: "Đắc tội."
Bay lên trời, vượt qua bức tường.
Thoáng chốc sau, Triệu Xu hít một hơi, không có mùi máu.
Y vừa giết một người, nhưng trên người y không còn chút mùi máu nào.
Triệu Xu lại nhắm mắt, nghe gió rít qua tai. Một lúc sau, nàng đưa tay lên, đặt lên vai y rồi bám chặt lấy.
Bờ vai y cường tráng, cứng như đồng thiết. Ngón tay y co lại, bấu chặt hơn, đến gần rồi lại gần hơn.
Một lát sau, Chiêu Minh đặt Triệu Xu trước Vân Đài các, dẫn nàng đi qua đám người đang quỳ gối, giao nàng cho tiểu đồng: "Mau đi đi, Triệu cơ đang đợi ngươi."
Triệu Xu đi vài bước, quay đầu nhìn lại.
Cách đám người, bóng lưng của nam nhân cao lớn hiên ngang, như thể biết mình đang bị nhìn chằm chằm, y đột nhiên quay đầu lại.
Triệu Xu vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía tiểu đồng: "Làm phiền rồi."
Khi Chiêu Minh trở lại bên cạnh Cơ Tắc, Cơ Tắc đang thảo luận về chuyện thành trì mới với Quý Hành.
"Ngoài vài người mà cô đã đề cập trước đây, cô còn muốn cử một người khác phụ trách luật mới của khu thương mại và đăng ký hộ tịch của các thương nhân trong thành. Quý đại nhân cũng biết người này đấy."
Quý Hành cười hỏi: "Là ai vậy?"
Cơ Tắc: "Quý Ngọc."
Mặt Quý Hành không đổi sắc: "Người này là ai, thần không quen biết."
Cơ Tắc thoáng nhìn thấy bóng dáng của Chiêu Minh ngoài cửa: "Cô đi một chút sẽ trở lại."
Quý Hành: "Xin Điện hạ cứ tự nhiên."
Ngay khi Cơ Tắc ra khỏi phòng, Chiêu Minh theo sau, không cần Cơ Tắc lên tiếng, y nói: "Người đã được bình an đưa đến Vân Đâì các. Trong số mấy người được chọn, có người đã làm rò rỉ tin tức, Triệu gia phái kiếm khách tới."
Cơ Tắc không muốn làm lớn chuyện đến mức khó coi, dù sao hắn cũng không thể diệt toàn tộc của Triệu cơ.
Lần đầu tiên y lại lo lắng về chuyện giết người, lại là vì Triệu cơ của y.
"Điều tra xem ai đã làm rò rỉ tin tức, nhanh chóng loại bỏ người đó khỏi danh sách chọn rể."
“Vanga."
Cơ Tắc đột nhiên cười nói: "Sao hôm nay ngươi lại chờ lệnh làm việc vậy? Ngày thường ngươi cũng không bao giờ làm những chuyện vặt vãnh như vậy."
Chiêu Minh cúi đầu: "Bởi vì là người mà Triệu cơ coi trọng, Điện hạ không muốn Triệu cơ lo lắng, nô cũng không muốn Điện hạ lo lắng."
Ý cười trong mắt Cơ Tắc càng đậm, không nói gì nữa, xoay người vào phòng.
Ở Vân Đài các, Triệu Chi Chi đang nắm tay Triệu Xu, hai tỷ muội đã khảo sát qua ba người đến hôm nay.
Lần đầu Triệu Chi Chi làm chuyện như vậy, cảm thấy rất mới lạ.
Để tránh có quá nhiều người khiến nàng không yên tâm, Điện hạ nói mỗi lần gặp thì hãy nhìn ba người. Điện hạ còn đặc biệt bỏ trống một căn phòng trong cung điện cho mục đích này.
Nàng và a tỷ trốn trong bóng tối, quan sát dáng vẻ của ba người khi ăn, tư thế của bọn họ khi ngồi một mình, biểu cảm của họ khi họ nói chuyện với nô tỳ và hòa thượng.
Sau khi ba người rời đi, Triệu Chi Chi hỏi: "A tỷ thấy thế nào?"
Triệu Xu: "Chuột nhỏ nghĩ thế nào?"
Triệu Chi Chi: "Muội cảm thấy đều giống nhau, không nhìn ra được ai tốt hơn."
Tất cả những người này đều trông có vẻ vui mừng, vô cùng phấn khích, như thể một lần được vào Vân Đài các, bọn họ liền định ăn vạ không chịu đi rồi.
Ba người đều cùng nói với hòa thượng một câu, đều là: "Hôm nay có thể gặp Thái tử Điện hạ sao?"
Triệu Chi Chi lấy những qủa ô mai đã sấy khô đưa cho Triệu Xu ăn: "Ngày mai còn có người tới, đông lắm, a tỷ từ từ xem."
Triệu Xu cầm ô mai khô vừa ăn: "Ừm, từ từ xem."
Triệu Chi Chi không biết chuyện cản đường của Triệu gia hôm nay, nàng hào hứng kể cho Triệu Xu nghe về hôn lễ ngày hôm đó, nói xong lại xúc động: “Hôm qua ta mới biết, thì ra Quý tiên sinh đã chuẩn bị của hồi môn cho các nàng từ lâu, hắn đã dùng hai vạn đồng mà hắn lừa của Triệu gia để mua nhà và ruộng đất cho các nàng."
Triệu Xu: "Quý tiên thực sự là một người tốt."
Triệu Chi Chi: "Thái tử Điện hạ tốt hơn!"
Triệu Xu che miệng cười.
Triệu Chi Chi cắn một miếng ô mai khô, không ngọt lắm, nàng nhổ ra một miếng rồi lại chọn một miếng khác: "Muội nghĩ gả bọn Thạch Nhi đi sẽ là chuyện rất khó, ít nhất còn khó hơn với chuyện chọn rể của a tỷ, lúc trước muốn cầu nhân duyên cho a tỷ, nhưng dù gì a tỷ cũng là đích nữ, có họ Triệu, chuyện chọn rể sẽ không làm Thái tử Điện hạ qua mức khó xử. Bọn Thạch Nhi là nửa nô, ta sợ Điện hạ sẽ không đồng ý tìm hôn nhân cho bọn họ."
Nàng vừa nói vừa cười: "Tỷ đoán xem kết quả thế nào?"
Triệu Xu phối hợp hỏi: "Ừm?"
Triệu Chi Chi: "Khi ta đề cập đến chuyện của a tỷ, Điện hạ liền nó, 'Vậy thì cho các tỷ muội của nàng xuất giá hết là được’."
Triệu Xu hâm mộ nhìn nàng: "Điện hạ đối xử với muội rất tốt, sẽ không có người thứ hai nguyện ý làm chuyện như vậy. Cho dù ngoài miệng có đồng ý cũng không nhất định làm được."
Nửa nô gả cho nửa nô, quý tộc gả cho quý tộc, dân thường gả cho dân thường, nô tỳ không có quyền thành hôn. Hiện giờ, mặc dù cũng có nửa nô gả cho người dân, nhưng dù sao cũng chỉ là thiểu số, thật sự rất hiếm như Triệu phủ, một lúc gả hai mươi người nửa nô cho thường dân
Triệu Chi Chi chống cằm nhớ tới Thái tử, suy nghĩ một hồi, đảo mắt liền thấy Triệu Xu cũng đang ngẩn người.
Nàng đẩy tỷ tỷ: "A tỷ, tỷ đang nghĩ đến ai vậy?"
Triệu Xu lắc đầu: "Không nghĩ đến ai hết."
Triệu Chi Chi hỏi lại: "A tỷ, tỷ lo lắng cho hôn sự của mình sao?"
"Không có." Triệu Xu nhàn nhạt cười, "Dù sao gả cho ai cũng giống nhau, có thể sống tốt là được."
Triệu Chi Chi không biết nói gì, đành phải tiếp tục ăn ô mai khô.
Triệu Xu muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nàng có rất nhiều điều muốn nói với chuột nhỏ, nhưng lại sợ làm chuột nhỏ buồn. Bây giờ là chuột nhỏ đang che chở cho nàng, không còn là nàng che chở cho chuột nhỏ nữa. Từ ngày chuột nhỏ bị đưa ra khỏi Triệu phủ, nàng không còn đủ tư cách để bảo vệ chuột nhỏ nữa rồi. Bây giờ nàng không có gì có thể làm cho chuột nhỏ, ít nhất nàng cũng không nên gây phiền phức cho chuột nhỏ nữa.
Triệu Xu nuốt cay đắng sau khi ra khỏi phủ và nỗi lo lắng cho Triệu phu nhân xuống, nàng lấy bộ xiêm y lụa thêu mình đã thêu ra: "Thử xem."
Triệu Chi Chi vui vẻ mặc vào. Khi mặc vào xong, hơi nhỏ hơn một chút.
Triệu Xu sờ sờ cánh tay và eo của Triệu Chi Chi, tiếc nuối nói: "Bộ xiêm y này là dựa vào kích thước mà ta đã vội vàng ước lượng sau khi nhìn thấy muội lần trước. Mấy tháng không gặp, ngươi đã cao lên, ta sẽ lấy về sửa lại chút."
Triệu Chi Chi rất hài lòng với bộ quần áo lụa mới này: "Không sao, muội mặc được, không cần sửa."
Nàng vừa nói chuyện vừa nhoẻn miệng cười với Triệu Xu: "A tỷ, cảm ơn tỷ, tỷ thật tốt bụng."
Triệu Xu áy náy rũ mắt xuống, giọng nói nghẹn ngào: "Ta nên cảm tạ muội mới phải, đã làm muội lo lắng rồi."
riệu Chi Chi cúi đầu tìm tầm mắt của nàng: "Bởi vì trước đây a tỷ đối xử tốt với muội, cho nên muội đối xử tốt với a tỷ, a tỷ không cần nói cảm ơn."
Triệu Xu vẫn không dám nhìn nàng: "Ta đã từng ghét muội, muội không nhớ sao?"
Triệu Chi Chi: "Ngoài miệng a tỷ nói ghét bỏ, nhưng ban đêm luôn đắp chăn bông cho muội, mỗi khi có món gì ngon đều để lại một phần cho ta."
Triệu Xu dụi dụi mắt: "Bây giờ muội vẫn đá chăn sao? Trước khi đi ngủ còn nhớ đắp chăn cho kín không? Hầu hạ bên cạnh Thái tử Điện hạ cũng không thể giữ tính trẻ con như trước được."
Triệu Chi Chi không dám nói Thái tử Điện hạ cũng đá chăn.
Thái tử Điện hạ dịch góc chăn cho nàng, quay đầu ngủ thiếp đi rồi tự mình đá tung chăn bông ra.
So với Thái tử Điện hạ, sức lực nàng đá chăn bé nhỏ không đáng kể chút nào.
Mặc dù cả hai đều thích đạp chăn, nhưng mỗi buổi sáng thức dậy đều được đắp kín trong chăn. Bởi vì Chiêu Minh công tử mỗi đêm sẽ đắp chăn đàng hoàng cho họ.
Nàng đã nhìn thấy một lần, Chiêu Minh công tử thở dài với nàng, trên mặt không có chút biểu cảm nào, giống như chuyện đắp chăn cho bọn họ là chuyện y sinh ra để làm vậy.
Triệu Chi Chi nghĩ tới Chiêu Minh, liền hỏi Triệu Xu: "Hôm nay có phải Chiêu Minh công tử đi đón a tỷ không?"
Triệu Xu: "Chiêu Minh, hắn tên là Chiêu Minh? Người đón ta hôm nay mặc bộ quần áo màu xanh, thắt lưng đeo kiếm, mày rậm, mắt dài, có phải là hắn không?"
Triệu Chi Chi: "Chính là hắn."
Triệu Xu nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc hắn là người phương nào vậy?"
Triệu Chi Chi: "Hắn không có họ, hình như là nửa nô, nhưng mọi người đều gọi hắn là Chiêu Minh công tử."
Triệu Xu sững sờ: "Hắn là nửa nô sao? Nhưng hắn rất giống một công tử quý tộc."
Triệu Chi Chi không trả lời, mặc dù Thái tử Điện hạ không nói gì, nhưng nàng mơ hồ nhận ra Chiêu Minh công tử hẳn là ca ca nửa nô cùng cha khác mẹ với Thái tử Điện hạ.
Nàng nhớ tới lần đi dạo phố cùng Thái tử Điện hạ, không có mang túi tiền. Chiêu Minh công tử đưa tới, Thái tử cũng gọi Chiêu Minh công tử một tiếng nhị ca trước mặt nàng.
Triệu Chi Chi nhìn trời, "Khi nào Điện hạ trở về, Chiêu Minh công tử cũng sẽ trở lại, trong mấy ngày này đều sẽ là Chiêu Minh công tử đưa đón a tỷ, a tỷ có muốn chờ hắn không? Nếu không muốn chờ, muội có thể cho Tinh nô đưa a tỷ về."
Triệu Xu lập tức nói: "Không phiền toái, ta nguyện ý chờ."
Không còn sớm nữa, sắp hoàng hôn rồi.
Triệu Chi Chi đang đợi cùng với Triệu Xu, không có sự cho phép của Thái tử, Triệu Xu không thể vào cung Kiến Chương. Các nàng đứng trên bậc thang cung Kiến Chương chờ đợi.
Triệu Xu: "Muội đi vào đi, không cần ở cùng ta đâu."
Triệu Chi Chi hái nhánh hoa đào vừa hái từ trên cây xuống, cài lên đầu Triệu Xu: "Dù sao muội cũng phải đợi Thái tử Điện hạ trở về. Mỗi lần Thái tử Điện hạ nhìn thấy muội đứng ở bậc thang. Cách thật xa như vậy, hắn sẽ bắt đầu vẫy tay với ta, hắn thích ta chờ hắn,"
Trong lòng Triệu Xu thở dài, đây không phải chính là chuyện phu thê ân ái mới có thể làm sao?
Nói ra lời này thật không thích hợp, nàng không dám ném ra ngoài, nàng nắm lấy tay Triệu Chi Chi, nói: "Mong rằng trong tương lai, ta sẽ giống như muội, có người từ xa vẫy tay với ta."
Triệu Chi Chi: "Sẽ, sẽ nhanh có thôi."