Kiều yếp

 
Chiêu Minh từng có rất nhiều nữ nhân, nhưng y vẫn không lấy vợ.
 
Đời này y không có ý định lấy vợ. Một người nửa nô, tốt nhất không nên lấy vợ sinh con. Nếu không sinh hạ hài tử, hài tử cũng sẽ phải chịu cực khổ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi còn nhỏ, y đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, y không hy vọng con mình trở thành một kẻ bán nô như y.
 
Y không có họ, trừ khi ngày nào đó Hoàng Đế bằng lòng ban cho họ cho y, nếu không thì cả đời này y sẽ chỉ là bán nô của Ân vương thất. Làm một nửa nô của Ân vương thất, cho dù cao quý đến đâu, cũng chỉ là một nửa nô lệ.
 
Chiêu Minh biết trời sinh y tuấn lãng, khuôn mặt anh khí và thân hình cao lớn cường tráng, cho dù không cầm nàng đi trước trong đám Ân nam nhân, ít nhất cũng phải đứng đầu. Tất nhiên, Thái tử càng anh tuấn hơn y. Vẻ đẹp của Thái tử khác với vẻ tuấn lãng của những người khác, Thái tử tuấn lãng chỉ khiến người khác nhìn thôi đã thấy sợ.
 
Thái tử từ nhỏ đã xinh đẹp, trong suốt những năm tháng trưởng thành, uy quyền lắng đọng lại càng khiến hắn không giống người thường. Hắn liếc mắt một cái, ánh mắt vô tình rơi xuống, không nói lời nào cũng nàng thể khiến người khác cúi đầu.
 
Đối với Ân nữ tử mà nói, Thái tử treo trên trời cao, bọn họ có thể nhìn lên, nhưng không thể chạm vào. Y thì khác, y trên mặt đất, sâu dưới đất, chỉ cần các nàng để ý là có thể xảy ra chuyện hoan ái nam nữ vui vẻ.
 
Chiêu Minh nắm dây cương ngồi ở trên xe. Trước mặt là bóng tối, phía sau nàng ngọn đèn dầu của xe. Y nhìn nghiêng xuống dưới, một chút ánh sáng và bóng tối lọt ra từ tấm rèm, người trong xe lại lặng lẽ vén rèm lên.
 
Gặp nhau được mấy ngày liên tiếp, y đưa đón nàng. Nàng đã nhìn rất nhiều nam tử, một trong những nam tử đó sẽ trở thành phu quân của nàng.
 
Nàng sinh ra trắng trẻo nõn nà, tay chân đoan trang, nhưng phần đoan trang này không phải tự nhiên mà nàng, là nàng ý kìm chế thành. Lần đầu tiên y nhìn thấy nàng bên ngoài Vân Đài các, nàng quỳ trên mặt đất, liếc mắt một cái, y đã nhớ kỹ nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chiêu Minh đã gặp qua rất nhiều nữ quý tộc, y biết, Triệu Xu sẽ trở thành một chủ mẫu tốt.
 
Ánh sáng và bóng tối hắt ra sau tấm rèm trở nên dài hơn. Triệu Xu là người kéo rèm xe ra rộng hơn, bóng nàng in trên tấm ván xe. Chiêu Minh nhìn chằm chằm vào chiếc bóng, nhìn bờ vai mềm mại và đường cong cổ của nàng vươn về phía trước rồi rụt lại.
 
Chiêu Minh bất động thanh sắc siết chặt cổ ngựa, xe ngựa giảm tốc độ lại.
 
Y không cố tình nói chuyện với nữ tử, bọn họ đều giao tiếp dựa vào ánh mắt và cơ thể.
 
Chiêu Minh mím môi, nhớ tới một câu Thái tử Điện hạ thường nói với Triệu nàng, thô lệ nói ra tiếng: "Ngươi đói bụng không?"
 
Y đột nhiên nói chuyện, Triệu Xu bị giật mình, quên hạ rèm xe xuống, nhưng tật xấu trong đầu lại nhảy ra: "Ta nàng đói bụng không thì liên quan gì đến ngươi?"
 
Chiêu Minh nghẹn họng, hạ giọng: "Đúng là không liên quan gì đến ta."
 
Triệu Xu sắp bị chính mình chọc cho tức chết, ngậm chặt miệng, thề sẽ không bao giờ nói lung tung nữa.
 
Một câu suy nghĩ hồi lâu, nàng mới chậm rãi mở miệng: "... Đúng là ta có đói bụng."
 
Mỗi ngày nàng đều đến Vân Đài các vào buổi trưa, còn thời gian cụ thể khi nàng rời khỏi Vân Đài các thì tùy thuộc vào việc Thái tử trở về sớm hay muộn. Khi Thái tử quay lại, nàng liền có thể rời đi rồi, bởi vì Chiêu Minh không cần ở lại hầu hạ Thái tử nữa, y sẽ đưa nàng trở lại.
 
Chuột nhỏ nói muốn giữ nàng lại ăn cơm tối, nàng không dám ở lại. Dù nàng ở lại cũng không ăn cùng chuột nhỏ được. Chuột nhỏ muốn ăn cơm tối với Thái tử.
 
Như lời của chuột nhỏ, mỗi khi Thái tử trở lại, cách một khoảng xa, Thái tử bắt đầu vẫy tay với chuột nhỏ. Chuột nhỏ đứng trên bậc thang cũng không xuống nghênh đón, nàng nói Thái tử sẽ chạy tới ôm nàng.
 
Thật đúng là như vậy. Thái tử vừa chạm đất liền sải bước đi lên, như thể không còn ai tồn tại, quen thuộc bế chuột nhỏ lên rồi xoay vòng tròn, sau đó sẽ dắt chuột nhỏ vào nhà. Nàng nghe thấy Thái tử sâu kín gọi chuột nhỏ là “Tiểu tâm can”, “Bảo bối ngoan”, nàng nghe thấy liền đỏ mặt.
 
Đến nay Triệu Xu vẫn không dám nhìn vào mắt Thái tử, nàng không có lá gan kia, vì vậy nhiều nhất nàng chỉ nhìn Chiêu Minh.
 
Nàng cảm thấy y rất bí ẩn, kiếm thuật nhanh, chắc chắn đã giết rất nhiều người. Nếu y không phải là một nửa nô, y nhất định sẽ là một kiếm khách thành công.
 
Khi Triệu Xu thấy Chiêu Minh không trả lời, nàng nghĩ câu nói vừa rồi đã đắc tội với y cho nên y không phản ứng. Có lẽ ngày mai y sẽ không lại đến đón nàng nữa. 
 
Triệu Xu không biết nên nói cái gì, đành phải lặp lại: "Ta đói thật."
 
Vừa dứt lời, một phần bánh mì thịt hành được đưa tới, Chiêu Minh cũng không quay đầu lại, chỉ lắc lắc bánh mì giữa không trung: "Cho ngươi."
 
Triệu Xu kinh ngạc, y mua lúc nào vậy? Suốt dọc đường, rõ ràng xe không dừng lại mà.
 
Triệu Xu nhận lấy: "Đa tạ."
 
Triệu Xu ăn bánh, nhìn chằm chằm sau đầu Chiêu Minh, đột nhiên hỏi: "Bao nhiêu tiền, ta đưa cho ngươi."
 
Rốt cuộc Chiêu Minh không nhịn được nhìn sang, nhíu mày: "Tiền cái gì?"
 
Triệu Xu: "Tiền mua bánh."
 
Chiêu Minh: "Ngươi cũng cho tiền thưởng?"
 
Triệu Xu: "Đương nhiên cho!"
 
Nàng vội vàng sờ túi tiền, lấy tất cả những đồng tiền trong túi ra đưa cho y: "Nhiêu đây đủ chưa?"
 
Sau khi Chiêu Minh đi theo Thái tử, y chưa bao giờ nghe qua việc người khác lấy tiền thưởng ném cho y như vậy. Khi còn nhỏ, y thường nghe nói qua, nhưng những người đó thật sự không muốn thưởng tiền cho y, bọn họ chỉ là chế nhạo y mà thôi. Y lớn lên giữa sự chế giễu và bắt nạt, thường xuyên xin tiền mọi người, nhưng tất cả đã là quá khứ.
 
Chiêu Minh thu hồi ánh mắt, quất ngựa phi nhanh về phía trước.
 
Tay Triệu Xu giơ giữa không trung, không người đáp lại. Sau giây lát, cuối cùng nàng cũng bừng tỉnh, ý thức được y không thực sự muốn tiền thưởng.
 
Một ngày Triệu Xu đã tự chọc tức mình nhiều lần, hôm nay cũng không ngoại lệ.
 
Nàng ảo não bỏ tiền lại vào túi. Nàng không cố ý xem thường y, chỉ là nàng muốn thể hiện lòng tốt của mình, nhưng nàng không biết nên giải thích thế nào? Hình như cũng không nên giải thích? Nếu giải thích không tốt, hiểu lầm ngày càng sâu, như vậy sẽ không tốt.
 
Triệu Xu biết mình có bản lĩnh này, bằng cái miệng của mình, nàng luôn có thể biến một việc nhỏ tầm thường thành sự kiện kinh thiên động địa. Nàng không nên nói chuyện, nàng nên làm người câm.
 
Sau khi xe ngựa tăng tốc, chẳng mấy chốc đã đến ngôi nhà bình lặng.
 
Triệu Xu chậm chạp xuống xe, nhìn Chiêu Minh mấy lần, cuối cùng quyết định mời y vào nhà uống miếng nước.
 
Một đường dài như vậy, uống một miếng nước cũng ổn đi?
 
Chiêu Minh đứng yên, không đồng ý hay từ chối, y cau chặt mày nhìn nàng lần nữa.
 
Triệu Xu đứng ở cạnh cửa: "Nào, vào đi."
 
Cách nàng mời mọi người vào nhà không giống như đãi khách, giống như giết lợn hơn. Vì quá lo lắng nên nàng có vẻ như đang ấp ủ ý xấu gì đó.
 
Chiêu Minh không sợ bị người khác chơi xấu, y có kiếm.
 
Chiêu Minh bước vào, thời điểm Triệu Xu đi ngang qua, Triệu Xu đoan trang cười, y cầm lòng không đậu đi chậm lại, ánh mắt từ trên mặt nàng rơi xuống, nhanh chóng liếc nhìn xuống dưới.
 
Eo của nàng như một cành liễu gấp lại, trông rất đẹp.
 
Vào nhà xong, Triệu Xu đích thân bưng nước cho Chiêu Minh: "Của ngươi đây."
 
Chiêu Minh một hơi uống sạch.
 
Triệu Xu: "Còn muốn uống không?"
 
Chiêu Minh: "Có cơm tối không?"
 
Triệu Xu: "Ta đi hỏi chút."
 
Căn nhà có tổng cộng hai gian nhỏ, nô tỳ mà Triệu Xu mang theo ở ngoài nhà, đầu bếp cũng ở ngoài nhà. Hàng rào bao quanh, chất một ít đá, coi như là chỗ ở tạm thời.
 
Trong một gian phòng nhỏ khác, Triệu phu nhân nghe thấy động liền đi ra hỏi vài câu, sau đó dặn Triệu Xu tiếp đãi khách cho tốt, đừng sơ suất.
 
Triệu Xu không nói với Triệu phu nhân Chiêu Minh là một nửa nô, nàng không muốn nói.
 
Nàng nói đầu bếp làm hai món ăn tối, đồ ăn tối nhanh chóng được dọn lên bàn.
 
“Chỉ là chút món nhỏ thôi, không ăn cũng chỉ có thể ăn.” Triệu Xu nói xong, lại muốn che miệng lại.
 
Chiêu Minh không nói gì, cúi đầu ăn.
 
Triệu Xu biết mình không nên dùng cơm với y, dù sao y cũng là nửa nô. Nhưng nàng không muốn dời bàn ăn, nàng cầm đũa lên ăn từng miếng một.
 
Khi Chiêu Minh dùng bữa cũng giống như khi y ngồi xổm canh gác trong bóng tối, không có bất kỳ tiếng động nào.
 
Triệu Xu cảm thấy thật thần kỳ, nàng dừng lại, hết sức chăm chú lắng nghe. Thật sự không nghe thấy động tĩnh gì, thậm chí tiếng hít thở cũng không có. Nếu không phải nàng nhìn thấy y, nhắm mắt lại còn không nghĩ bên kia có người ngồi.
 
Triệu Xu tán thưởng: "Ngươi như thế này không giống người, giống ma vậy."
 
Chiêu Minh: "..."
 
Triệu Xu nặng nề thở dài, vẻ mặt xấu hổ: "Ta không nói nữa, đừng để ý.”
 
Chiêu Minh: "Đã hiểu."
 
Ngay khi Triệu Xu quyết định không nói thêm lời nào nữa, Chiêu Minh lại bắt đầu nói chuyện. Tất cả đều là về phong cảnh của Đế Đài.
 
Triệu Xu dần dần thả lỏng trái tim thắt chặt của mình, thử nói về chuyện phố lớn ngõ nhỏ ở Đế Đài. Lần này, nàng lại không nói gì sai nữa.
 
Hai người hàn huyên nửa canh giờ, Triệu Xu rất vui vẻ, trừ nói chuyện với chuột nhỏ, nàng đã lâu không cần kiêng kỵ mà nói chuyện với người khác như hôm nay.
 
Triệu Xu đưa Chiêu Minh ra cửa, bày tỏ lòng biết ơn với y: "Ngươi thật là một người sảng khoái."
 
Chiêu Minh: "Ừ, ta quả thực là một người sảng khoái."
 
Y đi một bước, sau đó quay đầu lại hỏi: "Sau khi gả đi, ngươi có muốn tìm một tình lang không?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui