Triệu Xu kinh ngạc nhìn Chiêu Minh, dường như không thể tin vào tai mình.
Người này, y vừa nói cái gì vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gả chồng xong rồi tìm tình lang?
Y... Y đang tự đề cử mình với nàng sao?
Triệu Xu ngẩn người một hồi, ngơ ngác hỏi: "Ý của ngươi là ta đang nghĩ sao?"
Chiêu Minh nhìn nàng chằm chằm: "Chắc vậy."
Triệu Xu đỏ bừng mặt, nhặt đá vụn trên mặt đất ném lên người y, Chiêu Minh không có tránh né, chỉ là mấy viên đá nhỏ mà thôi, nhẹ nhàng dừng trên người y, không có cảm giác gì.
Chiêu Minh: "Xin lỗi, nếu có chỗ mạo phạm, ta sẽ bồi tội với ngươi."
Nói xong, y ôm kiếm khom người trước nàng, cúi đầu một cái, nhặt viên đá nàng vừa ném, đi về phía nàng.
Triệu Xu lo lắng lui về phía sau: "Ngươi định làm gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiêu Minh nắm lấy tay nàng, đặt viên đá vào lòng bàn tay nàng: "Ngươi có thể tiếp tục dùng đá ném ta, ném đến khi nào ngươi hết giận thì thôi."
Triệu Xu ném đá đi: "Ngươi thường hay nói với nữ nhân như vậy sao?"
Chiêu Minh thành thật trả lời: “Lần đầu tiên.” Dừng một chút, ánh mắt đảo xuống, rơi vào trên mặt của nàng: “Bình thường không cần hỏi, chỉ cần nhìn một cái là có thể ngầm hiểu.”
Triệu Xu tức giận nói: "Ánh mắt của ta với ngươi có ngầm hiểu không?"
Chiêu Minh: "Không có, cho nên ta mới hỏi."
Triệu Xu nghiến răng nói từng chữ một: "Ngươi hỏi cũng vô dụng, ta nói cho ngươi biết, ta không cần tình lang."
Chiêu Minh: "Thực là hối hận."
Triệu Xu trừng y: "Không hối hận chút nào."
Chiêu Minh nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, "Là ta hối hận."
Triệu Xu xoay người bỏ chạy, đóng cửa lại.
Nàng dựa vào ván cửa, thở hổn hển, ngực không ngừng phập phồng. Nàng nghĩ đến những nam tử đã từng bày tỏ những điều tốt đẹp với nàng trước đây, một số khen ngợi vẻ ngoài của nàng, một số lấy thơ gửi gắm tình cảm, một số còn tặng túi thơm, trang sức tặng cho nàng. Còn giống Chiêu Minh, vẫn là lần đầu tiên.
Sao có người dám nói chuyện nam nữ một cách công khai như vậy chứ?
Gả chồng xong lại còn tìm tình lang, không phải là chuyện ngoại tình sao?
Sao y lại cảm thấy nàng sẽ ngoại tình với y?
Triệu Xu càng nghĩ càng tức giận, tên người Ân này, làm sao y dám đánh đồng nàng với những Ân nữ quý tộc phóng đãng đó chứ?
Từ lâu đã nghe nói một số Ân nữ quý tộc có vô số tình lang trước và sau khi kết hôn, ngay cả phong tục cưới xin của Ân cũng liên quan đến điều này. Người Ân kết hôn yêu cầu phải cáo miếu mới được chính thức thành hôn. Cái gọi là cáo miếu có nghĩa là đến đền để nói với thần linh rằng hai người đã kết hôn. Mà việc cáo miếu cần phải được tiến hành sau lễ thành thân ba tháng. Thông thường đến ngày thành hôn, cô dâu phải về nhà mình, trong ba tháng không thể cùng trượng phu nàng viên phòng. Miễn là cô dâu không mang thai con của người khác trước khi kết hôn, việc cáo miếu có thể hoàn thành tốt đẹp.
Phong tục cưới xin này không tồn tại ở nơi nào khác mà chỉ có nước Ân mới có. Hiện giờ xem ra, sở dĩ có cái phong tục cưới hỏi này là vì Ân nữ tử rất thịnh việc có tình lang.
Triệu Xu nghĩ đến quý tộc trong Đế Đài. Trong Đế Đài cũng có những người như vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là thiểu số, chỉ khi địa vị của nhà gái cao hơn nhà trai thì mới có sự xuất hiện của tình lang.
Triệu Xu chưa bao giờ nghĩ rằng sau này mình sẽ làm chuyện như vậy. Ngay từ nhỏ nàng đã biết mình sẽ là một thê tử tốt, một chủ mẫu tốt, chăm lo việc nhà cho trượng phu, nàng sẽ trở thành một phu nhân cao quý đoan trang, tao nhã có nhà cao cửa rộng, sinh con đẻ cái và sống nhàn nhã.
Trượng phu có yêu nàng hay không cũng không quan trọng, nàng chỉ cần hắn tôn trọng nàng. Tuy tình yêu động lòng người nhưng không cần phải cưỡng cầu. Có thể tự nhiên thì tốt, nhưng nếu không có thì cũng không phải là chuyện lớn.
Triệu Xu nghĩ nghĩ liền bình tĩnh lại, nàng lặng lẽ mở cửa, nhìn xuyên qua khe cửa.
Chiêu Minh vẫn chưa rời đi.
Khuôn mặt góc cạnh của y giống như điêu khắc, biểu cảm y uy nghiêm túc mục. Trong đêm tối, quần áo xanh, tóc đen, đứng ôm kiếm.
Ngay khi nàng vừa mở cửa, y đã hỏi: "Ngươi còn giận à?"
Đương nhiên Triệu Xu vẫn tức giận, nhưng nàng không muốn bị mọi người chế giễu. Trong khoảng thời gian này, nàng đã làm đủ trò đùa. Nàng cho rằng tương lai và cuộc sống của mình ổn định, phụ thân nàng duỗi tay là có thể lấy lại ngay, nếu không có chuột con nghĩ đến việc chọn rể cho nàng thì cuộc đời của nàng đã bị long trời lở đất.
Gả cho một nam tử môn đăng hộ đối, làm một chủ mẫu nhà cao cửa rộng là điều mà Triệu Xu luôn tin tưởng. Đây là con đường nàng phải đi, con đường duy nhất mà nàng phải đi.
Trong lòng Triệu Xu đã vững vàng, tất cả cảm xúc không nên có trong tâm trí đều biến mất hầu như không còn nữa.
Nàng mở cửa, lại bước ra ngoài: "Ngươi không đáng để ta tức giận."
Chiêu Minh: "Ta hiểu."
Triệu Xu: "Ngươi không hiểu, ý của ta là, lời của ngươi không đáng để ta tức giận."
Nàng nâng cằm, che giấu biểu hiện chột dạ của mình: "Chỉ là một câu mà thôi, không phải ta chưa từng nghe qua. Ngày trước ta còn gặp tới mười mấy nam tử cầu ái như ngươi."
Chiêu Minh: "Lợi hại."
Triệu Xu xấu hổ đến mức muốn giậm chân nhưng nàng nhịn xuống. Nàng không giậm chân, nàng ngẩng đầu cao hơn, cố gắng dùng tư thế cao cao tại thượng nhìn y.
Nhưng y cao hơn nàng một khúc, cổ nàng gần như bị kéo căng ra, cũng không thể dùng tầm mắt xẹt qua đỉnh đầu y.
Nàng đành phải từ bỏ ý định lấy khí thế ép người, vẻ mặt căng thẳng, nói: “Ngươi hãy đi tìm tình nhân khác đi.”
Chiêu Minh: "Được."
Triệu Xu mím mím môi: "Ngày mai ngươi còn đến đón ta không?"
Chiêu Minh hỏi: "Ngươi muốn ta tới đón sao?"
“Muốn.” Triệu Xu siết chặt tay áo, rất thẳng thắn: “Võ công của ngươi cao cường, có ngươi đưa đón, ta không phải lo lắng bị chặn đường.”
Chiêu Minh: "Được."
Bước chân Triệu Xu do dự, bước ra từ sau cánh cửa. Chiêu Minh đứng yên tại chỗ, nhìn nàng từng bước từng bước đi về phía mình, gió thổi tung làn váy nàng, nàng như một cây liễu mềm mại.
Triệu Xu lấy ra một đồng tiền từ trong túi, đặt lên lòng bàn tay: "Ta trả tiền bánh cho ngươi, không có tiền thưởng."
"Còn nữa, vừa rồi ngươi hỏi cái gì, ta sẽ coi như chưa từng nghe qua. Tuy việc hoan ái giữa nam nữ vui sướng, nhưng không phải ai cũng cần." Nàng nâng mắt, khuôn mặt nhỏ tròn vô tình vô tự. đáy mắt như giếng cổ không gợn sóng: "Ta không cần."
Chiêu Minh nhìn nàng trở về nhà, đóng cửa lại thật mạnh.
Y siết chặt đồng tiền trong lòng bàn tay, từ từ che chỗ ngực của mình, đập quá nhanh.
Chiêu Minh hít một hơi, nhanh chóng rời đi.
Chuyện gặp nhau rồi sẽ nhanh chóng kết thúc, sau khi nhìn qua ba người trong ngày hôm nay, sẽ không có ai tiếp theo nữa.
Triệu Chi Chi phát hiện trong số những người tới Vân Đài các chờ gặp, có một số không rõ nguyên nhân đã biến mất. Sau đó hỏi thăm thì nói những người này đã bị trục xuất khỏi Đế Đài.
Nàng phải vứt bức họa của những người đó.
Vốn dĩ những người này không hề chuẩn bị một bức họa, có hôm nàng không cẩn thận hắt hơi trong lúc trốn trong chỗ tối để nhìn, hôm sau có người lần lượt trình bức họa lên. Sau đó, tất cả những người đã từng nhìn qua đều gửi bức họa lên. Những cuộn da dê vẽ chân dung chất đống trên bàn của nàng.
Bởi vì có những bức họa, khi nàng mở nó ra, nàng đã có thể nghĩ về biểu hiện của người bị quan sát.
Bức họa là bên gia lệnh đưa qua, Triệu Chi Chi dự định sau khi tự mình xem xong sẽ đưa cho Triệu Xu xem, để nàng nhìn bức họa rồi từ từ xem xét.
Cơ Tắc dùng cơm tối xong liền triệu Quý Ngọc đến Giáp Quán để bàn chuyện. Đã nhiều ngày qua đều như thế, những người từ Ân chuyển đến đây đã được nửa chặng đường, rất nhanh sẽ chuyển đến thành trì mới.
Thành trì mới này có ý nghĩa rất lớn, nhất định phải thịnh vượng, phồn vinh Một thành trì phồn hoa cách nước Ân ngàn dặm, toàn là người Ân ở. Người Ân chăm chỉ, thông tuệ sẽ khiến mọi người trên toàn thiên hạ phải kinh ngạc.
Để chinh phục thổ địa của tất cả các quốc gia thì phải bắt đầu bằng việc chinh phục bá tánh của họ. Khi tất cả mọi người đều muốn trở thành người Ân, thiên hạ cũng sẽ được kiểm soát.
Cơ Tắc muốn thành trì mới trở thành một sự tồn tại quan trọng giống như Đế Đài, đây sẽ là sự khởi đầu và bản chiêu cáo từ Ân vương thất tới người trong thiên hạ. Không bao lâu nữa, tất cả mọi người trên thiên hạ sẽ biết rằng có một tòa thành trì như vậy trên thế gian. Nó là một vùng đất mà người dân có thể có đủ cơm ăn áo mặc. Có những điều luật cho người dân có một cuộc sống thoải mái, có thương nhân từ khắp nơi trên thế giới. Trong thành trì thịnh vượng này, không có chiến tranh và tranh chấp, cũng không có thuế nặng. Chỉ cần chịu làm đến nơi đến chốn là có thể gặt hái một cuộc sống bình yên và thịnh vượng.
Ai cũng muốn an cư lạc nghiệp, không ai muốn trôi dạt khắp nơi. Cơ Tắc đặt tên cho thành trì mới này là "An Thành", một từ "an", ổn định lòng bá tánh thiên hạ.
Cơ Tắc hỏi Quý Ngọc: “Quý tiên sinh nghĩ rằng làm thế nào để quản lý An Thành?"
Quý Ngọc: "Lấy lợi đãi dân, lấy lễ đãi khách, lấy pháp trách địch.."
Cơ Tắc: "Đâu là dân, đâu là khách, đâu là địch?"
Quý Ngọc: "Bất cứ ai muốn định cư ở An Thành đều là dân. Những người ít lui tới, chẳng hạn như thương nhân từ khắp nơi trên thế giới, xem là khách. Những người hành động xằng bậy làm xáo trộn lòng dân là kẻ địch. Ba cái này có thể tương sinh với nhau. Kẻ là khách hôm nay có thể là dân, kẻ địch hôm nay cũng có thể là dân ngày mai. An Thành không phải lúc nào cũng chỉ có người Ân, phải cất chứa lòng dạ của mọi người trên thế gian."