Kiều yếp

 
Hôn sự của Triệu Xu nhanh chóng được quyết định, Tôn gia trưởng chỉ định đích thứ tử Tôn Quán.
 
Tôn Quán năm nay vừa tròn hai mươi lăm tuổi, còn được gọi là Tôn Ngọc Lang. Khi còn ở Ân, y rất tài năng, là con cháu mà Tôn gia kỳ vọng rất cao. Hoàng tộc Ân chuyển về phía đông đến Đế Đài, hầu hết các quý tộc ở kinh thành Ân cũng đi theo sau. Ở nước Ân, gia tộc Ân không ấn tượng lắm, khi đến Đế Đài, họ lại càng không nổi bật.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôn gia chủ đương nhiệm của Tôn gia là Tôn Đỉnh, làm ngự phủ đại nhân của triều đình, nhưng sau đó vì bất đồng chính kiến nên đã bế quan mấy năm. Vì ông ta bế quan, Ân vương thất từng phái người đến khuyên giải, an ủi. Lúc ấy, Ân vương thất cải cách chính phái từ trên xuống dưới. Tôn Đỉnh không xem trọng cải cách, vì lợi ích của gia tộc mà vẫn lựa chọn bế quan, tạm lánh sự nổi bật lại.
 
Rút lui cũng đã mười năm. Mười năm này, việc cải cách của nước Ân không còn là sự kiện trọng đại chấn động đất nước nữa. Ân vương thất chiếm được Đế Đài, không còn chuyện quan trọng hơn nữa.
  
Trước đó, những quý tộc của nước Ân đều oán giận đôi câu với Ân vương thất vì việc cải cách, bất kể là quý tộc mới hay cũ, tất cả đều vì vấn đề đổi chủ nhân Đế Đài. Bọn họ đã thể hiện sự trung thành và nhiệt tình chưa từng có đối với Ân vương thất. Vua của bọn hòa trở thành Hoàng Đế. Sinh thời, bọn họ may mắn được nhìn thấy người Ân xưng đế, đây là điều đáng tự hào cỡ nào chứ! Tất cả những người Ân đều tự hào về chuyện này!
 
Giống như những người Ân khác, Tôn Đỉnh nóng lòng muốn được Ân vương thất trọng dụng lại. Sau khi rời núi, y trở thành một gián nghị đại nhân, mà chức gián nghị đại nhân (*) cũng chỉ là trưng bày, chẳng có ích lợi gì. Hoàng Đế không thích gián nghị đại nhân, chức quan chính chỉ là để trấn an lòng người. Quanh năm suốt tháng, số lần Tôn Đỉnh nhìn thấy Hoàng Đế có thể đếm được trên một tay.
 
(*) Gián nghị đại nhân là người khuyên can vua khi vua được nghe quá nhiều lời nịnh nọt.
 
Tổ tiên Tôn gia không có nhân vật nổi danh, ăn không nổi sách cũ, đành phải phụ thuộc vào Tôn Đỉnh. Tôn Đỉnh đã lớn tuổi, lẽ ra phải từ bỏ chức gia chủ từ lâu, sở dĩ ông chậm chạp chưa lui về là vì Tôn gia lúc này chỉ có thể trông cậy vào ông.
 
Tôn gia không phải là một gia tộc lớn trong số các quý tộc của nước Ân. Trước đây, nếu Tôn gia muốn cưới đích nữ quý tộc Đế Đài sẽ bị người chế giễu là nằm mơ. Nhưng Ân vương thất thắng thế, quý tộc Ân cũng như nước lên thuyền, Tôn gia cưới nữ nhi Triệu gia, môn đăng hộ đối.
 
Nhìn tình hình của Vân Đài các, Tôn Quán cũng không vui. Sau khi biết được Triệu Xu đã chọn y, y càng rối rắm hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tôn Quán đi tìm Tôn Đỉnh: "Gia gia, tôn nhi còn chưa muốn lấy vợ."
 
Tôn Đỉnh tuổi già sức yếu, lấy gậy chọt y: "Toàn bộ Tôn gia chỉ có ngươi chưa cưới vợ, ngươi không cưới thì ai cưới?"
 
Tôn Quán nghĩ hoài mà không ra, lén lút hỏi: "Tại sao nhất định phải cưới? Triệu gia không có tác dụng với Tôn gia."
 
"Triệu gia có hữu dụng hay không, không quan trọng. Điều quan trọng là Tôn gia có thể nhân cơ hội này lộ mặt trước mặt Thái tử. Dù sao thì sớm muộn gì ngươi cũng phải cưới vợ, cưới ai cũng vậy thôi, cưới xong cũng phải cung phụng. Nếu ngươi không thích thì đừng để ý nàng ta, không phải là được rồi sao?"
 
Tôn Quán chán nản: "Không biết tỷ tỷ Triệu cơ trông như thế nào, xấu hay đẹp?"
 
Tôn Đỉnh: "Dù có xấu đến mấy cũng phải lấy. Hơn nữa, nàng là tỷ tỷ của Triệu cơ. Nghe nói Triệu cơ tướng mạo xuất chúng, chính là một tuyệt sắc giai nhân. Nếu tỷ tỷ Triệu cơ có xấu thì cũng không xấu đến mức phải bỏ chạy đâu."
 
Tôn Quán vẫn còn bực bội: "Chỉ là một sủng cơ mà thôi, vậy mà các gia đình Ân quý tộc thay nhau đưa con cháu để nàng tuyển chọn."
 
"Ai bảo nàng được sủng ái? Vân Đài các có rất nhiều nữ nhân như vậy chỉ có Triệu cơ là được Thái tử sủng ái. Thái tử sủng nàng, đương nhiên là muốn làm nàng vui."
 
Bên ngoài trời đang mưa, chân tay Tôn Đỉnh đau nhức, nằm xuống giường kêu Tôn Quán đấm cho.
 
Vừa đấm, Tôn Quán vừa âm dương quái khí nói: "Sau này Thái tử có tân sủng cơ, Tôn gia đã không còn con cháu trẻ tuổi để cưới tỷ muội của tân sủng cơ kia. Đến lúc đó chỉ gia gia mới có thể ra trận thôi."
 
Tôn Đỉnh nằm vào trên gối, trên mặt không có một chút tức giận, giọng điệu nhẹ nhàng, đáp: "Chỉ cần người nguyện ý gả, lão phu nhất định sẽ cưới."
 
Tôn Quán lặng lẽ trợn mắt sau lưng Tôn Đỉnh, miệng khô quắt, nói: "Gia gia đã có ý muốn cưới một kiều thê, lần này sao không tự mình cưới Triệu thị nữ kia? Nàng gả lại đây sẽ trở thành phu nhân gia chủ, toàn bộ Tôn gia đều phải gọi nàng một tiếng chủ mẫu. So với gả cho tôn nhi, còn không bằng gả cho gia gia."
 
Tôn Đỉnh xua tay: "Lần này không được. Lần sau, lần sau lại nói."
 
"Tại sao lần này không được?"
 
"Bởi vì đây là lần đầu tiên Thái tử lấy lòng sủng cơ, lần sau Thái tử sủng người thứ hai, chưa chắc để bụng như lần này. Ngươi trẻ tuổi anh tuấn, lần này ngươi thích hợp hơn."
 
Tôn Quán lại trợn tròn mắt, động tác càng thêm tăng thêm: "Ồ."
 
Tôn Đỉnh ai da một tiếng: "Thằng nhóc ngoan, đánh nhẹ chút!"
 
Sau khi hôn sự ổn thỏa, Triệu gia mới biết Triệu Xu đã chọn Tôn gia. Ván đã đóng thuyền, cản cũng không được.
 
Trước khi Triệu Xu chọn rể, bọn họ vẫn có thể can ngăn vì tôn nghiêm của Triệu gia. Mà gả nửa nô đi nhiều như vậy, hôn sự của đích nữ trong nhà cũng bị người khác vô lý nhúng tay vào. Vì mặt mũi Triệu gia, cũng vì nhẹ nhõm hơn, làm sao cũng phải cản lại.
 
Phái vài kiếm khách đi ngăn cản nữ nhi của Triệu gia là chuyện gia đình của họ, không được coi là mạo phạm ai. Nhưng bây giờ cuộc hôn sự đã định mà họ lại ngăn cản thì việc không biết tốt xấu mới bị bại lộ. Lén phẫn nộ cũng không thành vấn đề, nếu công khai khiêu khích Thái tử, cho dù Thái tử có cố ý buông tha, hoàng tộc và quý tộc của nước Ân cũng sẽ không buông tha cho bọn họ.
 
Căn cơ của người Ân không thể chấp nhận người ngoài động vào. Thể diện của người Ân lại càng không thể bị người ngoài chà đạp. Công khai khiêu khích Thái tử là chọc tức hoàng tộc và quý tộc Ân.
 
Sau khi suy nghĩ về điều này, Triệu Trùy tìm kiếm khách mà lúc trước mình đã xúc động phái đi. Ngoài những người bị Chiêu Minh giết, một số vẫn may mắn còn sống sót.
 
Triệu Trùy giết hết những kiếm khách may mắn còn sống, sau đó sai Triệu Xuyên đến Tôn gia đưa của hồi môn. Để Tôn gia truyền lời, đến ngày thành thân, Triệu gia bằng lòng gả con đi, để Triệu Xu xuất giá từ cửa lớn của Triệu gia.
 
Người của Tôn gia nói với Triệu Xu, Triệu Xu nhờ người nói với Triệu Chi Chi, Triệu Chi Chi chạy đến nói với Thái tử, Thái tử nói hắn sẽ để Chiêu Minh đi tiễn người.
 
Triệu Chi Chi nghe thấy Chiêu Minh đi tiễn người xuất giá, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
 
Có Chiêu Minh ở đây, không cần phải lo lắng Triệu gia sẽ gây rối vào ngày thành thân.
 
Triệu Chi Chi vốn tưởng rằng Triệu gia tính toán đi một con đường tới cuối, kiên quyết quấy nhiễu mối hôn sự không do Triệu gia làm chủ. Không ngờ, Triệu gia thế mà đã làm đúng, không những không truy cứu lựa chọn rể của a tỷ và việc Triệu phu nhân rời khỏi Triệu phủ, mà còn đưa cho a tỷ của hồi môn, còn để nàng xuất giá từ cổng lớn.
 
So với xuất giá từ căn nhà nhỏ, xuất giá từ cổng lớn Triệu gia đương nhiên thích hợp hơn. Cho dù sau này Triệu Xu không về Triệu gia, thì nghi lễ thành thân cũng không thể thiếu. Nếu được xuất giá từ cổng lớn Triệu gia thì thật không thể tốt hơn.
 
Thiện ý như vậy, Triệu Chi Chi không thể tin được đây là việc Triệu Trùy có thể làm.
 
Triệu Chi Chi học chữ Nhã cũng đủ để viết thư, tuy rằng nét chữ có chút xấu, thỉnh thoảng thiếu một ít ký tự, nhưng đại khái có thể khiến người ta hiểu được ý tứ. Nàng viết thư cho Triệu Xu, hỏi liệu Triệu Xu có muốn hòa hảo lại với Triệu gia hay không.
 
Triệu Xu nhanh chóng đáp lại, thái độ cứng rắn, tỏ ý rằng cho dù Triệu gia có chuẩn bị của hồi môn hậu hĩnh cho nàng, cho nàng trở xuất giá từ cổng lớn Triệu gia, nàng cũng sẽ không làm gì cho Triệu gia.
 
Triệu Chi Chi nhận được thư trả lời, lại viết bức thư thứ hai, nói với Triệu Xu về chuyện Chiêu Minh sẽ đưa tiễn xuất giá, để nàng cảm thấy yên tâm hơn.
 
Bức thư thứ hai được viết vào ban đêm, Lần này đi gửi thư không phải là Kim Tử, mà là Chiêu Minh.
 
Trước khi Triệu Xu đọc lá thư, chính Chiêu Minh đã nói với nàng về việc đưa tiễn.
 
Triệu Xu đứng bên cạnh cửa, cách khe cửa, nghe thấy giọng nói trầm ấm và uy nghiêm của Chiêu Minh: "Ngày nàng thành thân, ta sẽ đưa nàng đến Tôn gia. Có ta ở đây, không ai có thể náo loạn, nàng có thể yên tâm xuất giá."
 
Triệu Xu: "Thay ta cảm tạ điện hạ đã an bài."
 
Chiêu Minh cau chặt mày.
 
Y muốn nói với nàng, việc tiễn nàng xuất giá là y chủ động yêu cầu Thái tử, không phải Thái tử an bài.
 
Chiêu Minh suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nói ra, nhìn vào khe cửa: "Nàng đóng cửa làm gì, mở cửa ra."
 
Triệu Xu chống cửa: "Đợi lát nữa ta viết thư trả lời xong, ta sẽ tự mở cửa đưa thư cho ngươi."
 
Chiêu Minh thu tay đẩy cửa, nhìn chằm chằm khe cửa nhiều lần, đi tới bậc đá ngồi xổm xuống.
 
Mới có một cơn mưa phùn, không khí ẩm ướt, gió xuân thổi qua bụi cây làm bóng cây che phủ nhảy múa trong đêm đen.
 
Chiêu Minh nghĩ đến khi còn nhỏ, cũng là cơn mưa thế này, y đưa tiễn đám tang của mẫu thân mình. Không có chuông, không có khóc, yên tĩnh, không có gì cả, chỉ có tiếng gió thổi qua lá. Nữ nhân đáng thương ấy, cả đời làm nô lệ, dù có chết cũng không thể có ai khóc.
 
Chiêu Minh nhìn lại cánh cửa gỗ đóng chặt, lần này y không phải đi đưa tang, y tiễn người xuất giá. Cả hai chuyện này đều không tốt.
 
Đám tang là mạng lạc hoàng tuyền, xuất giá là giao mạng của người này giao trong tay người khác.
 
Tuy đều không phải chuyện tốt, nhưng ít nhất nàng không cần phải làm nô lệ cả đời như mẫu thân y đã làm.
 
Làm một nữ chủ nhà cao cửa rộng tốt hơn gấp trăm lần làm thê tử của một người nửa nô.
 
Chiêu Minh cẩn thận lấy ra một hộp nhỏ từ trong túi giấu trong tay áo, lặng lẽ đặt nó bên cửa.
 
Triệu Xu nhanh chóng viết lá thư hồi âm thứ hai cho Triệu Chi Chi, thay vì mở cửa, nàng đưa tấm thẻ tre ra cửa sổ đang hé mở.
 
"Của ngươi đây."
 
Chiêu Minh nhận lấy lá thư, bước đi rồi dừng lại, ngơ ngác đứng nhìn cửa sổ cách đó không xa.
 
Triệu Xu không đuổi y đi, nàng cúi người trốn đi, mắt lén nhìn ra ngoài ô cửa sổ.
 
Nàng cố ý tránh y, rồi lại muốn nhìn y. Nàng sắp thành thân rồi, không còn có thể tùy tiện nhìn nam nhân nữa.
 
Triệu Xu tưởng rằng mình trốn dưới cửa sổ sẽ không lộ ra manh mối, nhưng nàng không biết rằng ngọn đèn dầu trong phòng chiếu thẳng đỉnh đầu nàng trên cửa sổ.
 
Chiêu Minh chăm chú nhìn bóng đen nhỏ bé in trên cửa sổ, trong lòng chua xót, y không nhịn được hô lên: "Nàng đang nhìn lén ta phải không?"
 
Triệu Xu sợ hãi quay lưng lại, hoảng sợ ngồi xổm dưới tường.
 
Làm sao y biết nàng đang nhìn y!
 
Sợ chết.
 
Chiêu Minh chạy tới, đứng bên cửa sổ: "Nàng mở cửa ra, ta sẽ cho nàng nhìn, nàng muốn nhìn thế nào cũng được."
 
Mặt Triệu Xu đã có thể nhỏ máu: "Ai... ai muốn gặp ngươi, ta không có."
 
Chiêu Minh muốn chui qua cửa sổ, với bản lĩnh của y, chỉ cần giơ tay là có thể phá bỏ toàn bộ ngôi nhà nhỏ này. Nhưng y không thể làm như vậy.
 
Tay y dừng trên cửa sổ, nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, như đang gãi ngứa ai đó, y dùng đầu ngón tay móc móc cửa sổ: "Ta đã hỏi thăm qua, Tôn Quán chưa từng lấy vợ, chưa có con, cũng không có con dưới danh nghĩa nối dõi, nàng gả qua là thê tử thứ nhất của hắn. Tôn Quán giỏi thơ và văn chương, hắn thích nữ tử biết đọc sách. Không phải nàng cũng thích thơ từ ca phú sao? Chắc chắn nàng sẽ có thể hòa nhịp với hắn."
 
Mặt Triệu Xu càng thêm đỏ: "Làm sao ngươi biết ta thích thơ từ ca phú."
 
Chiêu Minh dán mặt vào cửa sổ: "Ta hỏi."
 
Triệu Xu: "Ai kêu ngươi hỏi chuyện này! Ta cũng không gả cho ngươi mà."
 
Chiêu Minh: "Ta biết nàng không gả cho ta, ta cũng không muốn cưới nàng."
 
Triệu Xu đột nhiên đứng lên, vỗ cửa sổ thật mạnh.
 
Chiêu Minh: "Bực?"
 
Triệu Xu: "Tự mình đa tình."
 
Chiêu Minh cười khổ, lồng ngực buồn đến mức thở không nổi, miệng vẫn ra vẻ nhẹ nhàng: "Sau này nàng không định tìm tình lang thật sao?"
 
Triệu Xu lại vỗ cửa sổ: "Không tìm!"
 
Chiêu Minh vỗ lại: "Ta đi đây, nàng ở trong nhà cho tốt, chờ ngày ba tháng ba thành thân, ta đến đón nàng."
 
Triệu Xu đứng bên cửa sổ nín thở một lúc cũng không nghe thấy động tĩnh gì, nàng mở cửa sổ nhìn ra ngoài, trong bóng tối không thấy gì cả.
 
Triệu Xu đóng cửa sổ, mở cửa.
 
Có một vật bên cạnh cửa.
 
Đó là một chiếc hộp bằng gỗ chạm khắc tinh xảo, nàng mở hộp ra, bên trong đựng hai mặt dây chuyền bằng ngọc bích.
 
Hộp gỗ khắc chữ.
 
Trăm năm hòa thuận.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui