Ngày ba tháng ba lễ hội Thượng Tị, cỏ mọc chim hót, đất trời ấm áp ngày xuân, cũng là ngày mà nam nữ tình ý triền miên. Đế Đài cũng vậy, mà nước chư hầu cũng vậy, là ngày kỷ niệm của toàn dân. Quan chức nghỉ, triều đình nghỉ, nam nữ vào rừng cây, đến bờ sông, lên núi cao, kết bạn du ngoạn, tìm hoan mua vui.
Vạn vật hồi sinh, lòng người rộn ràng, lễ hội Thượng Tị hàng năm là ngày đặc biệt nhất trong năm. Nó tượng trưng cho mùa xuân, tượng trưng cho mưu cầu hạnh phúc của con người. Chỉ vào ngày này, quý tộc không phải là quý tộc, nô lệ không phải là nô lệ, họ là những con người giống nhau, trút bỏ hoa phục và vải bố ra đều là người trần như nhau. Không gò bó về phép tắc, cũng không bị gò bó về thân phận, nam nữ hoan ái chỉ vì sung sướng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì ngày này tràn ngập tiếng cười nên rất nhiều người sẽ chọn tổ chức thành thân vào ngày này.
Theo lễ chế của người Ân, thành thân là một chuyện, thực sự là vợ chồng là một chuyện, ba tháng sau cáo miếu mới có thể là vợ chồng thật sự. Bá tánh thường dân không mấy để ý đến nhiều như vậy, những người có thể đợi ba tháng thì chỉ cần đợi, còn những người không chờ được, thành thân xong thì động phòng. Nhưng giới quý tộc thì khác, quý tộc tuân thủ nghiêm ngặt lễ chế này.
Tôn gia là quý tộc Ân nên đương nhiên sẽ tuân theo lễ chế này. Chính vì phải đợi đến ba tháng nên ngày cưới mới ấn định vào ngày ba tháng ba để tỏ lòng thành tâm háo hức chờ đón dâu.
Con vợ cả quý tộc và đích nữ quý tộc thành hôn, lễ nghi rườm rà, phẩm giá là trên hết. Tốt nhất là khi thành hôn không nên có bất kỳ chuyện không hợp quy củ gì làm người khác phê bình.
Triệu Chi Chi muốn gả Triệu Xu như những tỷ muội nửa nô lúc trước. Nhưng nghĩ thì nghĩ, nếu thực sự để nàng đi, nàng cũng sẽ không đi.
Nàng có thể tiễn các tỷ muội nửa nô xuất giá, nhưng nàng không thể tiễn Triệu Xu.
Nàng biết, quý tộc xuất giá khác với lương dân xuất giá, các tỷ muội nửa nô của nàng có thể sống tự do trong nhà chồng, nhưng Triệu Xu thì không thể. Nàng ỷ vào thân phận sủng cơ của mình để tuyển hôn phu cho Triệu Xu, nếu là người khác thì nàng đã đi tiễn xuất giá rồi. Nhưng xuất hiện trong một dịp long trọng như vậy thì chỉ gây phiền phức không đáng cho Triệu Xu mà thôi.
Nàng vẫn chưa quên thân phận của mình, nàng là sủng cơ, là sủng cơ của Thái tử. Hơn nữa, trong mắt thiên hạ, nàng cũng chỉ là một món đồ chơi được Triệu gia nuôi dưỡng mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng không quan tâm đến xuất thân của mình, xuất thân không phải thứ nàng có thể lựa chọn. Nàng sinh ra là nữ nhi của một nhạc nô, nếu vì vậy mà bất bình thì chỉ có thể tự nhét mình vào bụng mẫu thân lại thôi. Cho dù có nhét trở lại, mẫu thân nàng bây giờ ở đâu, sống hay chết, nàng cũng không biết.
Có rất nhiều chuyện Triệu Chi Chi không biết, nhưng nàng cũng biết rất nhiều thứ. Nàng biết mình đang nghĩ gì, nên làm gì. Chuyện đầu tiên trong đầu nàng khi thức dậy sáng nay là —— nàng muốn quên đi chuyện xuất giá của Triệu Xu hôm nay.
Nàng không thể vì xuất thân của mình mà làm cho chính mình khó xử, làm người khác phải phiền não vì mình.
Hôm nay Cơ Tắc được nghỉ, chỉ một ngày. Những năm trước hắn chưa từng tham gia lễ hội Thượng Tị náo nhiệt, năm nay thì khác. Hắn lấy danh nghĩa lễ hội Thượng Tị, mời thành chủ của vài thành trì gần Đế Đài tới. Người được gọi là thành trì không phải là người sở hữu thành trì này, mà là người đứng đầu một gia tộc hùng mạnh nhất thành trì này. Bọn họ là những bậc lão thực sự khống chế huyết mạch của thành trì.
Mặc dù tất cả các thành trì trên thiên hạ đều thuộc về Hoàng Đế, nhưng đây chỉ là lời nói suông. Nếu Hoàng Đế muốn phái người đến cai trị những thành trì này mà không có sự hỗ trợ của đại gia tộc trong thành thì người được cử đến chỉ có thể là vật trang trí, một con rối mới đúng, thậm chí suýt nữa đã không giữ mạng được.
Không thể hành quân và đánh giặc nếu không mượn đường đi của các thành trì. Trước đó, Ân vương thất đã mang chiếu chỉ của Hạ Tử Thiên lên lễ đài của Đế Đài. Ba mươi vạn quân bày ra bên ngoài thành, các thành này cản đường đại quân đi qua. Lúc đó thủ đoạn mượn đường có chút tàn bạo, tàn nhẫn, sau này vẫn chưa được trấn an. Vừa lúc mượn cơ hội lễ hội Thượng Tị này an ủi thật tốt một phen.
An Thành sắp chuyển dân vào thành, một thành trì có giàu có hay không thì cũng không thể tách rời các thành trì xung quanh. Nếu thành chủ của các thành trì này liên kết với nhau, việc An Thành trở thành một thành trì thiên hạ sẽ chỉ càng khó khăn hơn.
Hoàng tộc Ân đã nghĩ đến việc dùng vũ lực chinh phục một số thành trì gần Đế Đài. Sau vài lần cân nhắc thì phát hiện hiện tại không phải là thời cơ để động thủ, đừng nói vô cớ xuất binh, nếu viện ra một lý do, bọn họ cũng không thể phái một quân đội đến đó. Hoàng Đế chính thống và cao quý là lý do cơ bản để Ân vương thất chiếm Đế Đài, và tạo chỗ đứng trên thiên hạ.
Bọn họ phải ưu nhã, phải duy trì những đức tính cao quý, làm mọi việc trái với nghi thức và lễ chế thì làm riêng trong gia đình là được. Khi bọn họ ở bên ngoài thì không thể tùy tiện dùng tay đấm người khác, muốn đánh cũng phải có kết cấu, không thể làm xằng bậy.
Không thể đánh người bừa bãi, không thể thể hiện bừa bãi. Nếu dùng sức quá mạnh sẽ ra vẻ là Ân vương thất đang cố ý nịnh nọt, sẽ làm tổn hại đến thể diện của vương tộc. Nếu dùng sức quá nhẹ, Ân vương thất sẽ ra vẻ nhỏ nhen, không có thành ý.
Một thước đo tốt càng khó nắm bắt hơn thước đo đánh người đúng mực. Vì vậy, Cơ Tắc đã tổ chức một yến tiệc riêng mời các thành chủ, không phải ở Vân Đài các, mà là ở ngoại ô. Ngày chọn tiệc cũng rất trôi chảy, được chọn vào ngày lễ hội Thượng Tị. Mọi người hay tổ chức yến tiệc vào lễ hội Thượng Tị, hắn mở một yến tiệc sẽ bình thường, sẽ không bị coi là cố ý..
Yến tiệc riêng trong lễ hội Thượng Tị đã được chuẩn bị xong. Hôm nay cùng Cơ Tắc dự tiệc sẽ là các quý nữ Ân ở Đệ Nhất Khuyết, Vân Đài các.
Để lại lâu như vậy, nên có chút công dụng rồi.
Cơ Tắc nghĩ về yến tiệc hôm nay, hắn mở mắt nằm một lúc lâu, hai tay gối sau đầu, suy nghĩ cặn kẽ.
Triệu Chi Chi tỉnh dậy đã lâu nhưng nàng không có động tĩnh gì, đảo mắt liền thấy được biểu cảm của Thái tử bên cạnh.
Cách đây vài ngày, Thái tử đã hỏi nàng có muốn đi cùng Chiêu Minh đến tiễn Triệu Xu xuất giá hay không. Nàng nói nàng không muốn.
Hôm nay là ngày a tỷ xuất giá, có lẽ Thái tử sẽ còn hỏi lại.
Nếu nàng biểu hiện ra một chút do dự và buồn bã, Thái tử Điện hạ chắc chắn sẽ thấy sự khác thường. Nếu Thái tử nhìn thấy điều khác thường, nhất định hắn sẽ đưa nàng đến đó.
Nàng không thể để Thái tử lần ra manh mối.
Hôm nay Triệu Chi Chi quyết tâm là một người chỉ biết ăn uống.
Cơ Tắc rút ra khỏi tâm trí rảnh rỗi, liếc nhìn sang bên cạnh, thấy Triệu cơ của hắn đang thất thần, khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt to mới tỉnh ngủ, sắc màu quyến rũ của đêm qua đã thức giấc trở thành sự mềm mại không biết thế sự.
Cơ Tắc đã bắt gặp được, sự tự giác của hắn đủ để khiến hắn phớt lờ ngọn lửa tà ác phát ra từ cơ thể mình mỗi ngày khi thức dậy. Mỗi tháng hắn nghỉ bốn ngày, buổi sáng không cần hạn chế, nhưng hắn luôn đụng phải kỳ kinh hàng tháng của Triệu cơ, cho nên hắn vẫn phải tiếp tục kiềm chế.
Triệu cơ rất ngoan, ngoan ngoãn tuân lệnh đến mức khiến hắn cảm thấy đau lòng. Ngay cả khi hắn nói hắn chỉ ôm nàng, nàng sẽ cố gắng làm cho hắn thư thái. Khí thế trẻ tuổi khỏe mạnh của hắn làm hắn không thể ngăn cản được sự cám dỗ của Triệu cơ. Sau khi hoàn hồn, hắn chỉ có thể áy náy xoa xoa tay nàng, hôn lên môi nàng, hết lần này đến lần khác gọi nàng bên tai.
Cơ Tắc nuốt nước bọt, hôm nay không phải là ngày nghỉ bình thường, ngày kia của Triệu cơ cũng không phải là hôm nay.
“Triệu cơ.” Cơ Tắc ôm lấy Triệu Chi Chi.
Triệu Chi Chi đang suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên bị gọi tới, ngẩn ra giương mắt nhìn: "Điện hạ."
Cơ Tắc ôm nàng nằm sấp trên người mình, vừa nghịch tóc đen của nàng vừa hỏi: "Triệu cơ đang nghĩ gì vậy? Có phải đang nghĩ đến chuyện xuất giá của a tỷ nàng hôm nay không?"
Triệu Chi Chi sợ hắn nhìn thấy sự uể oải của mình, nàng lập tức ôm lấy hắn, nói: "Không có, Triệu cơ đang nghĩ hôm nay nên trải qua lễ hội Thượng Tị thế nào."
Cơ Tắc sửng sốt, hắn cũng không nghĩ đến cái này: "Triệu cơ cũng muốn tham gia lễ hội Thượng Tị?"
Triệu Chi Chi chần chờ hỏi: "Triệu cơ không thể đi sao?"
Cơ Tắc: "Tất nhiên là được."
Triệu Chi Chi thở phào nhẹ nhõm, được hắn đáp lại, nàng mạnh dạn bò về phía trước, hai tay trắng nõn ôm lấy cổ Cơ Tắc: "Triệu cơ muốn ra ngoài chơi."
Cơ Tắc do dự, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa Triệu cơ đi chơi trong hôm nay. Dù gì vẫn còn có một tư yến đang chờ hắn.
Hắn không thể đưa Triệu cơ đến tư yến, nơi đó không thích hợp với nàng.
Triệu Chi Chi lay Cơ Tắc: "Điện hạ, Triệu cơ không thể đi chơi sao?"
Cơ Tắc nhìn qua, đôi mắt xinh đẹp của nàng tràn đầy mong đợi, làm người ta sao có thể nhẫn tâm từ chối được?
“Nhìn nàng đáng thương như vậy, cô sẽ dẫn nàng ra ngoài chơi vậy.” Cơ Tắc điểm điểm trán nàng.
Đi chơi trong lễ hội Thượng Tị khác với vui chơi thông thường, vui chơi giữa trời đất rồi tới chuyện hoan ái mới là lạc thú của chuyến đi chơi lễ hội Thượng Tị. Nghĩ đến việc sau này đưa Triệu Chi Chi đi làm chuyện gì đó và chuyện phải đối phó với tư yến, Cơ Tắc bình tĩnh hít thở, kéo Triệu Chi Chi ra khỏi người mình.
Nếu muốn đưa nàng đi du ngoạn, hắn phải khởi hành sớm hơn, nếu lúc này vùi vào mùi hương dịu dàng của Triệu cơ, chắc chắn hắn sẽ phạm sai lầm.
Cơ Tắc không muốn mắc sai lầm, cũng không muốn ủy khuất bản thân. Hắn nắm lấy tay Triệu Chi Chi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm.
“Triệu cơ.” Giọng Cơ Tắc run lên.
Triệu Chi Chi lập tức hiểu ra, lông mi dài khẽ run lên, sắc mặt trắng như sứ nhanh chóng ửng đỏ: "Điện hạ, ngài muốn thư thái chút sao?"
Cơ Tắc hôn nàng: "Như vậy là tốt rồi, như vậy là rất tốt rồi."
Các nô tỳ vào phòng thay chăn bông, Triệu Chi Chi đứng ở bên giường, các nô tỳ hầu hạ thay áo lót bị bẩn của hắn. Nàng ngẩn ngơ nhìn Cơ Tắc ở đối diện, người có thân hình cao lớn đã thay áo xong, hắn một chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, tay áo rộng và thắt lưng bản to. Hắn vẫn chưa buộc, mái tóc đen lòa xòa sau đầu, anh khí bức người.
Thấy nàng đang nhìn mình, hắn cười nhẹ: "Tay còn mỏi không? Cô lại xoa cho nàng."
Triệu Chi Chi ngượng ngùng cắn môi: "Không mỏi, Triệu cơ có sức, lâu hơn cũng không mỏi."
Ý cười Cơ Tắc càng sâu hơn: "Đúng vậy, Triệu cơ tràn đầy năng lượng."
Triệu Chi Chi tiến một bước nhỏ xoay người rời đi, khẽ xoa cổ tay.
Thật là vô dụng, lần sau nhất định phải giữ lâu hơn.
Sau lưng có người đi tới, Triệu Chi Chi lập tức ngừng xoa xoa cổ tay. Thái tử thở vào vành tai nàng, hắn hỏi: "Hôm nay Triệu cơ thật sự không muốn đi tiễn xuất giá sao?"
Giọng Triệu Chi Chi kiên định: "Không muốn, Triệu cơ chỉ muốn đi chơi thôi. Chiêu Minh công tử tiễn a tỷ, Triệu cơ rất yên tâm."
Cơ Tắc nghĩ đi nghĩ lại cũng như vậy, hắn ôm hai cổ tay Triệu Chi Chi lại, xoa nhẹ vào lòng bàn tay một chút: "Được rồi, vậy Triệu cơ sẽ đi chơi với cô, Triệu cơ muốn đi đâu chơi?"
Triệu Chi Chi chưa có kinh nghiệm về lễ hội Thượng Tị, vào ngày này hàng năm, nàng chỉ có thể ngồi xổm dưới chân tường nghe tiếng ồn ào của đường phố bên ngoài. Triệu Xu sẽ ngồi xổm trong góc với nàng, vì Triệu gia không cho phép nữ nhi ra khỏi nhà vào ngày này.
Triệu Chi Chi đã mong đợi được đi chơi vào lễ hội Thượng Tị từ rất lâu rồi, hôm nay nói là muốn đi chơi bên ngoài cũng là thật sự, cũng không phải chỉ để che giấu tiếc nuối không thể tiễn Triệu Xu xuất giá.
Nàng không biết đi nơi nào trong lễ hội Thượng Tị, mở miệng trả lời: "Đến nơi mọi người thường đi, nơi náo nhiệt nhất."