Cơ Tắc đáp: "Được rồi, đến nơi náo nhiệt nhất."
Nơi náo nhiệt nhất của lễ hội Thượng Tị, tất nhiên, là khu ngoại ô với những con sông chảy qua ở rừng cây. Người địa phương của Đế Đài và người Ân theo nước Ân đều đang nằm rải rác ở mọi ngóc ngách trong rừng.
Dòng sông trong vắt vui vẻ chảy xuôi, rực rỡ ánh nắng vàng, bầu trời trong xanh, cây cao xanh mướt, mọi người rượt đuổi nhau như cá, cười nói thoải mái, tự do tự tại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chi Chi hưng phấn ngồi trên xe ngựa, rốt cuộc nàng đã có thể đến lễ hội Thượng Tị rồi!
Đây là lễ Thượng Tị đầu tiên trong đời, nàng phải trân trọng nó. Đợi khi trở về, nàng sẽ viết lại những gì đã thấy, nghe thấy hôm nay bằng chữ Nhã.
Điện hạ đã nói, bước đầu tiên để tạo ra một bài văn chương hay là phải dám viết.
Bây giờ nàng có thể viết chữ. Mặc dù nàng vẫn chưa học được cách viết chữ Nhã trên cuộn da cừu bằng bút lông, nhưng nàng có thể dùng bút đao khắc trên thẻ tre.
Hai mắt Triệu Chi Chi sáng ngời, hai tay không ngừng siết chặt ống tay áo, hi vọng xe ngựa càng ngày càng nhanh, tốt hơn là nên chắp cánh đưa nàng đến nơi mọi người đang tổ chức lễ hội Thượng Tị.
Nàng nghĩ như vậy, đột nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi Cơ Tắc: "Mỗi năm Điện hạ đều đến lễ Thượng Tị sao?"
Cơ Tắc cầm thẻ tre trên tay, đang tinh tế nhấm nuốt bài văn mới của danh sĩ nước Ngụy: "Năm nay là lần đầu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chi Chi ngạc nhiên: "Điện hạ chưa từng chơi ở lễ Thượng Tị sao?"
Cơ Tắc: "Ừ."
Trái tim lo lắng của Triệu Chi Chi lập tức lắng xuống rất nhiều. Nhìn đi, Thái tử Điện hạ cũng như nàng, là lần đầu tiên chơi lễ hội Thượng Tị. Ngay cả Thái tử cũng không có kinh nghiệm chơi lễ Thượng Tị, một sủng cơ nho nhỏ như nàng chưa có trải qua lễ Thượng Tị, cũng không có gì xấu hổ.
Dọc đường đi, Triệu Chi Chi cảm thấy tự ti vì chưa từng nhìn ra thiên hạ, nhưng hiện tại, nàng không hề tự ti chút nào.
Nàng thậm chí còn bắt đầu nhắc nhở Cơ Tắc: "Điện hạ, chơi trong lễ hội Thượng Tị sẽ có thể gặp nhiều chuyện không đứng đắn. Lần đầu Điện hạ du ngoạn, có lẽ sẽ cảm thấy không thoải mái."
Cơ Tắc vẫn đang nghiêm túc đọc bài văn mới: "Ồ, vậy theo Triệu cơ nói, cái gì gọi là chuyện không đứng đắn, cuối cùng có bao nhiêu không đứng đắn?"
“Cực kỳ, cực kỳ không đứng đắn. Nếu Điện hạ nhìn thấy, có thể sẽ tức giận." Triệu Chi Chi nói xong liền nhanh chóng tiến đến vuốt vuốt ngực Cơ Tắc: "Điện hạ, ngài có thể hứa với Triệu cơ, cho dù nhìn thấy người khác làm chuyện không đứng đắn, ngài sẽ không tức giận được không? Triệu cơ không muốn làm cho Điện hạ tức giận.”
Cơ Tắc ngước mắt lên từ sau thẻ tre: "Được rồi, cô hứa với nàng sẽ không tức giận."
Triệu Chi Chi hoàn toàn thả lỏng.
Chỉ cần Điện hạ không làm ầm ĩ về lễ hội Thượng Tị, nàng có thể vui chơi một ngày.
Thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của nàng, giống như Cơ Tắc sẽ không cho nàng chơi nữa vậy, nàng hỏi: "Triệu cơ rất thích lễ Thượng Tị sao?"
Triệu Chi Chi thành thật nói: "Triệu cơ giống Điện hạ, cũng là lần đầu chơi lễ Thượng Tị. Sau khi chơi xong hôm nay mới có thể biết sẽ thích hay không."
Nàng nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong cong, "Hẳn là sẽ thích."
Cơ Tắc trầm ngâm: "Quả thật sẽ có nhiều chuyện không đứng đắn trong lễ Thượng Tị."
Triệu Chi Chi: "Thì ra là Điện hạ biết."
Cơ Tắc: "Không phải Triệu cơ cũng biết sao?" Hắn hỏi, "Biết khi nào vậy?"
Triệu Chi Chi: "Thiếp nghe người ta nói, từ lúc nhỏ đã biết. Điện hạ thì sao, có phải Điện hạ cũng đang nghe người ta nói không?"
Cơ Tắc xấu hổ khụ khụ: "Đúng vậy, cô cũng nghe người ta nói, lúc còn nhỏ đã nghe nói về chuyện này rất nhiều."
Hai người đối mắt nhìn nhau, đồng thời rũ mắt xuống, hai tay không an phận nắm chặt, cũng không ai lên tiếng.
Trong chuyến đi này, không có vật tổ rìu đồng nào được treo lên, cũng không có tiểu đồng mặc hồng y. Đám tiểu đồng còn quá nhỏ, không thích hợp với lễ Thượng Tị. Nô tỳ và hòa thượng đều mặc vải lanh bình thường, tất cả thị vệ đều mặc quần áo bình thường, không có kiếm, trong tay áo giấu một cây dao nhỏ.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Cơ Tắc đội mũ có rèm cho Triệu Chi Chi, xuống xe trước đứng trên đất đón Triệu Chi Chi. Triệu Chi Chi bị ôm xuống đất, sốt ruột nhìn xung quanh.
Không nhìn thì không biết, thoạt nhìn đã bị sốc.
Nhiều người quá.
Rất nhiều người cởi xiêm y ra một nửa.
Bên sông, trên cỏ, trong rừng, khắp nơi.
Triệu Chi Chi xấu hổ đến không thở nổi, nàng gần như có thể đoán trước được kế tiếp đám nam nữ kết bè kết đội này sẽ làm gì.
Triệu Chi Chi không kìm được mà tiến đến trong lòng của Cơ Tắc, đầu cúi xuống, nắm chặt lấy tay hắn.
Cơ Tắc hôn lên chiếc mũ có rèm của nàng, cười nhỏ: "Không phải đã sớm biết chuyện không đứng đắn ở lễ Thương Tị sao, Triệu cơ xấu hổ cái gì."
Triệu Chi Chi gào lên: “Đúng là Triệu cơ đã biết từ lâu."
Biết thì biết, bây giờ thực sự nhìn thấy vẫn không khỏi xấu hổ
Triệu Chi Chi lén nhìn sắc mặt của Cơ Tắc, hắn rất bình tĩnh, thản nhiên, trên mặt không có một chút gợn sóng. Nàng nghĩ đến vừa rồi còn an ủi hắn trong xe ngựa, nghĩ rằng hắn sẽ làm ầm lên vì những chuyện thô tục của đám người, nhưng người làm ầm ĩ cuối cùng lại là nàng, không phải Thái tử Điện hạ.
Xe ngựa đậu trên bãi cỏ, nô tỳ, hòa thượng cùng thị vệ thủ sẵn đón địch, kiểu diễn xuất phú quý này lập tức thu hút sự chú ý của người chung quanh.
Triệu Chi Chi nhẹ nhàng thở ra để giảm bớt sự xấu hổ do lễ Thương Tị, đột nhiên nghe thấy một giọng nói của một nữ nhân.
“Này —— Này ——“
Triệu Chi Chi nghe theo âm thanh nhìn lại, là một nữ tử đầu tóc bù xù, làn da thô ráp, khuôn mặt tuy được rửa sạch sẽ, nhưng lại mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết của sự bôn ba đi làm hàng ngày. Từ khuôn mặt của nữ tử, nàng không thể nói ra tuổi của nàng ta, nhưng từ cơ thể của nữ tử, cuối cùng cũng thấy nàng là nữ tử trẻ tuổi.
Còn rất trẻ, rất trẻ, chắc chắn là chưa cập kê cho nên mới có một thân thể như vậy.
"Thích không! Ngươi thích không!" Nữ tử hét lên. Không phải hét với nàng, mà là hét với Thái tử bên cạnh.
Triệu Chi Chi nhanh chóng định thần lại, che mắt Cơ Tắc lại, lo lắng đến mức thở mạnh.
Nữ nhân vẫn đong đưa cơ thể: "Ta có thể cùng nữ nhân bên cạnh! Ngươi muốn thử không! Cùng nhau hái hoa dại!"
Triệu Chi Chi đỏ mặt, không quan tâm hành động của mình lúc này có thích hợp không, nàng buột miệng nói: "Không được, Triệu cơ không muốn cùng người khác."
Đôi mắt của Cơ Tắc đột nhiên bị che lại, chưa kịp phản ứng. Triệu cơ đã bổ nhào đến trước mặt hắn. Đôi tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng che chặt lấy mắt hắn, bàn tay nhỏ nhắn, lòng bàn tay nóng rực, hắn nhìn qua khe hở ngón tay của nàng, giơ tay vén góc khăn che trước mặt. Triệu cơ bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cơ Tắc chậm rãi nói: "Cô nhớ, trước đây Triệu cơ từng nói muốn cùng người khác thị tẩm. Ba người không có gì lạ, một đống người lại càng là chuyện thường."
Triệu Chi Chi càng thêm lo lắng, nàng không biết phải nói gì, bởi vì nàng quả thật đã nghĩ tới chuyện này từ trước. Nàng không thể phủ nhận, nàng cũng không phủ nhận được, nàng làm trò trước mặt Thái tử, nói nàng sẽ hầu hạ Thái tử cùng với Chíp Chíp là hắn lúc ấy.
Nhưng bây giờ nàng không nghĩ vậy.
Một mình nàng là có thể chịu được Thái tử trên giường, nàng không cần người khác chia sẻ lo lắng với nàng.
Nữ tử xung quanh đang xì xào.
"Nhìn xem, nam tử đó thật đẹp trai."
"Chắc chắn hắn là một quý tộc."
"Quý tộc có gì lạ sao, hôm nay chúng ta chưa thấy quý tộc sao?"
“Nhưng chưa từng thấy người đẹp trai như hắn."
“Ngươi muốn câu dẫn hắn sao? Bên cạnh hắn đã có nữ nhân."
“Sợ gì? Nữ tử đó đội một chiếc mũ có rèm, chỉ có quái vật mới mang mũ có rèm thôi. Lễ Thượng Tị còn mang mũ rèm, nhất định là quá xấu xí."
Xung quanh họ có lính canh, những người khác không được tùy tiện đến gần, họ đứng từ xa quan sát, theo dõi, hành động như nữ tử đầu tiên làm vậy. Tuy không táo bạo như nữ tử đầu tiên nhưng xiêm y đã cởi một nửa đầy ý tứ, động tác đều thể hiện sự quyến rũ.
Nữ tử vui chơi trong lễ hội Thượng Tị, bất kể đắt rẻ hay sang hèn, ngày hôm nay đều có quyền lựa chọn bạn nam của mình. Có người một ngày sẽ có vài bạn nam, nhưng cũng có người chỉ yêu một người, có thể gặp lại bạn tình trong năm tới, cũng có thể sẽ xa nhau mãi mãi.
Lễ hội cuồng hoan Thượng Tị thuộc về tất cả mọi người, trong ngày này nữ tử không cần phải kiêng kỵ điều gì, chỉ cần vui chơi thoải mái, sẽ không ai ép buộc các nàng, các nàng có thể chọn nam nhân ưng ý rồi xảy ra chuyện vui vẻ.
Tuy cuồng hoan vui, nhưng cũng không phải hoàn hảo. Nhược điểm duy nhất là có sẽ có hài tử. Hàng năm vào tháng thứ chín sau lễ hội Thượng Tị xuất hiện rất nhiều hài tử bị bỏ rơi trên đường. Những hài tử bị bỏ rơi này nếu may mắn sẽ bị lái buôn nhặt về làm nô lệ sau này. Nếu không may mắn, có thể vừa mở mắt đã chết.
Mọi người đều đã quen với điều đó, ngay khi họ được sinh ra, thiên hạ đã như thế này. Phép tắc, lẽ phải thuộc về giới quý tộc, người bình thường đã hao phí tâm sức khi còn sống, làm gì có tâm trí lo lắng cho người khác nữa.
Ngày càng có nhiều nữ tử hét với Cơ Tắc.
Cơ Tắc nhìn Triệu cơ của hắn, nàng vẫn chưa đáp lại lời đùa giỡn của hắn.
"Triệu cơ?"
Triệu Chi Chi lo lắng đến mức nước mắt sắp rơi, khóe miệng vụng về không nói được lời nào.
Cơ Tắc: "Triệu cơ muốn tự chọn một người? Hay một vài người?"
Triệu Chi Chi buông tay ra, đầu óc rối tung, nàng tin lời hắn nói, nàng không còn che mắt hắn nữa.
Nàng không dám ngăn cản hắn, nhưng nàng cũng không muốn cùng người khác hoan ái với hắn. Hắn có thể hoan ái với người khác, nhưng nàng không muốn cùng người khác.
Nàng hối hận rồi, lẽ ra nàng không nên ra ngoài chơi.
Nàng không bao giờ muốn đi lễ Thượng Tị nữa.
Triệu Chi Chi che mặt, nàng không dám khóc, khẽ nức nở cố nén nước mắt ngược trở về.
“Điện hạ, ngài tự mình chọn đi."
Cơ Tắc ngạc nhiên, giọng Triệu cơ run lên, mang theo tiếng nức nở.
Hắn chỉ đang trêu nàng thôi mà, tại sao nàng lại khóc?
Chân tay Cơ Tắc luống cuống, hắn cúi đầu tìm mặt Triệu Chi Chi. Hắn với vào tấm rèm trên mũ của nàng, chóp mũi hắn áp vào mũi nàng, lúc này mới nhìn thấy khóe mắt nàng đỏ hoe, trong mắt long lanh giọt nước, vừa ấm ức vừa bất lực.
Nhìn thấy hắn sát vào, nàng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn lúc khóc, mặt nhăn lại: "Điện hạ, Triệu cơ không phải không vui, mọi việc đều tùy theo ý muốn của Điện hạ."
Cơ Tắc thấy mũ có rèm vướng víu liền cởi xuống, ôm chặt nàng vào lòng, vội vàng nói: "Tiểu ngốc tử, khóc cái gì, cô chỉ đang nói đùa thôi, cô không chọn, một người cũng không cần, cô chỉ cần Triệu cơ thôi."