Sau khi Cơ A Hoàng rời đi, không còn người ngoài ở đây nữa, cơ thể căng chặt của Triệu Chi Chi thả lỏng lại liền chui vào vòng tay của Cơ Tắc.
Sự đoan trang mà nàng ngụy trang biến mất ngay khi nàng chui vào vòng ôm của hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này hắn không để nàng ngồi thẳng nữa mà xoa xoa vai cho nàng, để nàng tùy ý dựa vào.
Cơ Tắc khẽ buông tiếng thở dài.
Triệu Chi Chi kéo khăn che mặt xuống. Đôi mày Thái tử khẽ cau lại, nàng nhịn không được đưa tay ra xoa xoa, muốn vuốt thẳng nếp nhăn giữa hai lông mày của hắn.
Có phải vừa rồi nàng làm không tốt khiến hắn mất mặt không?
Cơ Tắc nắm lấy tay nàng: "Lần này huynh ấy quay về chắc chắn sẽ gào lên để mọi người biết hôm nay vừa gặp cô."
Triệu Chi Chi bừng tỉnh, hóa ra Điện hạ sợ tam vương tử nói xấu.
Câu hoan ái nam nữ thật sự khiến người ta nghe xong phải đỏ mặt. Nàng cho rằng Điện hạ không quan tâm nên mới nói như vậy.
“Nếu lúc nãy Điện hạ nói mình tới tuần tra là ổn rồi.” Triệu Chi Chi dịu dàng nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ Tắc trầm mặc nhìn nàng: "Thà hào phóng thừa nhận còn hơn giấu đầu lòi đuôi. Hôm nay cô tới chơi vốn là vì hoan ái nam nữ nên không có gì phải giấu cả."
Triệu Chi Chi gật đầu: "Vâng."
Giọng Cơ Tắc nhẹ hẳn đi: "Triệu cơ có sợ không?"
"Sợ cái gì?"
"Làm bên ngoài."
Triệu Chi Chi không biết mình có sợ hay không, bởi vì nàng chưa từng làm bên ngoài bao giờ.
Nàng tự cổ vũ mình, cái gì cũng có lần đầu tiên.
Thân là một sủng cơ, sao có thể không làm được những điều như hoan ái được chứ.
Triệu Chi Chi chân thành nhìn về phía Cơ Tắc: "Điện hạ, bây giờ bắt đầu làm sao?"
Cơ Tắc giả vờ bình tĩnh: "Trước tiên để người dựng lều xung quanh đi."
Giữa tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim hót, Triệu Chi Chi lười biếng nằm trên bãi cỏ.
Bầu trời trong xanh, nàng nhìn chằm chằm đám mây trắng to lớn kia, đám mây trắng chậm rãi trôi đi, suy nghĩ của nàng cũng từ từ trôi đi. Ánh mặt trời vẩy lên người nàng, mồ hôi Thái tử rơi xuống mặt nàng, nàng trở thành hoa non được hắn nuôi dưỡng.
Mọi âm thanh xung quanh dồn hết vào tai nàng, nhưng nàng thậm chí không sợ hãi chút nào.
Nàng nghe thấy tiếng lá lao xao trong gió, tiếng nước chảy róc rách vắt qua đá, tiếng cười nói của mọi người ở phía xa. Dần dần, hơi thở thô trầm của Thái tử che đi những âm thanh này, nàng không thể không chú ý nhìn hắn.
Khuôn mặt tuấn tú của Thái tử hoàn toàn đỏ bừng, cổ và tai cũng đỏ lên, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc. Đôi mắt đen láy của hắn sáng ngời lại có thần, như thể đang làm một việc lớn vậy.
“Đừng sợ, đừng sợ.” Thái tử nắm lấy tay nàng.
Triệu Chi Chi không sợ.
Nàng không những không sợ mà còn rất hưng phấn.
Nàng cảm thấy Thái tử cũng hưng phấn, nhưng nàng còn hưng phấn hơn hắn. Nhưng nàng không thể nói cho hắn biết vì sợ mình sẽ phải chịu khổ.
Lú trở về, Thái tử không đi cùng nàng.
Thái tử hơi kiệt sức: "Cô phải đi dự tiệc, Triệu cơ về trước đi."
Triệu Chi Chi không muốn cùng hắn đi dự tiệc, chuyện nàng vừa nếm thử đã khiến cho đầu óc nàng choáng váng. Nàng đói bụng, muốn quay trở về ăn cơm.
Nàng vẫy tay chào tạm biệt Thái tử, mãn nguyện cầm những món mà hắn đã dùng cỏ đan đem trở về.
Đường trở về không đi đường đã đến mà vòng đường xa hơn.
Triệu Chi Chi kêu người đỗ xe ở đầu đường trước phủ của Triệu gia, nàng không có đi tới đó, chỉ nằm ở bên cửa sổ xe, từ xa nhìn lén. Lối vào Triệu phủ chật ních người, tất cả đều đến xem náo nhiệt. Mặc dù có rất nhiều người, nhưng không nhiều như ngày bọn Thạch Nhi xuất giá.
Triệu Chi Chi quan sát một hồi, sau đó lặng lẽ rời đi, ở trên xe buồn bực một hồi. Khi quay lại cổng Vân Đài các liền đụng phải hơn chục chiếc xe ngựa từ trong đó đi ra.
"Tránh ra, lui sang một bên, để Triệu cơ đi trước."
Nhìn thấy xe của Triệu Chi Chi, tiểu đồng ở cổng hét lên, ra lệnh cho mọi người điều khiển xe sang một bên.
Triệu Chi Chi nhận ra vài người trong xe, bọn họ là những Ân nữ mà nàng đã gặp trong Đệ Nhất Khuyết.
Triệu Chi Chi vẫy tay với tiểu đồng ở cửa: "Bọn họ đi đâu vậy?"
Tiểu đồng đáp: "Đi ra ngoài dự tiệc với Điện hạ."
Triệu Chi Chi xoa xoa ống tay áo, ánh mắt đảo qua đám Ân nữ.
Từng người các nàng đều vui vẻ, rạng rỡ, trang điểm thật lộng lẫy.
Triệu Chi Chi không hỏi nữa, lại hạ rèm xuống, để cho người tiến lên nhanh hơn.
Lan nhi đợi rất lâu trong cung Kiến Chương, cuối cùng cũng đợi được Triệu Chi Chi trở về. Y vui vẻ chào hỏi, khi đi tới trước mặt liền thấy vẻ mặt Triệu cơ đờ đẫn.
Thường thì vào lúc này, nếu Điện hạ không có ở đó, sau khi ăn xong Triệu cơ sẽ đánh một giấc, dạy bọn họ học chữ Nhã. Lan nhi nuốt câu "Hôm nay học chữ gì" vào, đi theo Triệu Chi Chi vào Bính điện.
“Triệu cơ, lễ hội Thượng Tị có vui không?” Một đám tiểu đồng hỏi.
Triệu Chi Chi: "Rất vui."
Miệng nói rất vui nhưng trên mặt không hề vui vẻ. Như vậy không giống Triệu cơ thường ngày.
Lan nhi buồn bực, Triệu cơ bị sao vậy?
Lúc đi chơi với Điện hạ đã xảy ra chuyện gì không thoải mái sao?
Lan nhi nghĩ tới nghĩ lui, nhưng không thể nghĩ ra bất cứ chuyện gì mà Triệu cơ sẽ không vui. Triệu cơ luôn mỉm cười, đặc biệt là ở trước Điện hạ. Khi Điện hạ nói, không có người nào nghiêm túc lắng nghe hơn Triệu cơ cả.
Lan nhi cau mày, nhất định không phải là Triệu cơ làm gì, mà là Điện hạ đã làm gì! Chính vì vậy mà Triệu cơ mới không vui. Hôm nay là lễ hội Thượng Tị, và thứ không thể thiếu trong lễ Thượng Tị chính là nữ tử áo rách quần manh!
Lan nhi lo lắng lại bất lực, y muốn làm cho Triệu cơ vui, nhưng y không biết làm thế nào để an ủi nàng. Y không ngừng xoay quanh nàng, đầu sắp choáng váng đến nơi mới nghẹn ngào nói một câu: "Triệu cơ là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ. Không ai có thể cướp ân sủng của Điện hạ với Triệu Nghiên."
Nếu có người cướp đi, y nhất định sẽ đứng về phía Triệu cơ! Tất cả những tiểu đồng trong cung Kiến Chương đều sẽ đứng về phía Triệu cơ!
Lan nhi ngồi ngay ngắn xuống bên cạnh Triệu Chí Chí, nghiêm túc nói từng chữ: "Triệu cơ có thể bảo Lan nhi làm bất cứ việc gì, chỉ cần không làm tổn hại đến thánh thể của Điện hạ, Triệu cơ sai Lan nhi làm gì đều được. Chuyện của Triệu cơ là chuyện của Lan nhi."
Triệu Chi Chi đang ngẩn người, chợt nghe y nói những lời này, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, hai tay nắm chặt lại như thể sắp dùng dây thừng giết người vậy.
Triệu Chi Chi vừa chua xót vừa cảm động, sờ sờ đầu y: "Không phải Lan nhi đã nói rồi sao, ta là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ. Nếu đẹp nhất, làm sao có người cướp đi ân sủng của ta? Lan nhi không lo cho ta, hôm nay Điện hạ đối xử với ta cũng giống như trước đây. "
Tảng đá trong lòng Lan nhi rơi xuống: "Vậy là tốt rồi, tốt rồi."
Triệu Chi Chi cầm lấy mẻ củ năng mới trên bàn đưa cho y: "Trước mắt, quả thực có chuyện cần Lan nhi làm."
Lan nhi bất cứ lúc nào cũng chờ lệnh: "Triệu cơ cứ ra lệnh."
Triệu Chi Chi cắn một miếng củ năng, lộ ra hàm răng trắng nõn: "Ta đói bụng, Lan nhi thay ta nói đầu bếp mau làm một phần cơm lúa mì, canh cá và một đĩa thịt nướng đi. Cơm lúa mì phải dùng lúa mới, thịt nướng phải cắt lát, nướng vàng chút."
Lan nhi: "Lan nhi sẽ đi ngay."
Triệu Chi Chi ăn no, uống thêm chút rượu, sắc mặt ửng hồng, nằm ở trên giường ngủ một giấc thật ngon. Sau khi tỉnh dậy, tất cả những điều không vui trong tâm trí nàng đều chìm xuống, mặc dù chúng không biến mất nhưng nàng chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Triệu Chi Chi trở mình, ôm chiếc gối mà Thái tử đã ngủ trên lòng, ngâm nga mấy câu.
Nàng mở tay ra, hung hăng cào mấy cái. Sau khi cào xong, nàng có tật giật mình lặng kê lại chiếc gối nơi đã xuất hiện vết cào, ấn mặt bị trầy xước lại.
Nghĩ đến điều gì đó, nàng vội đứng dậy soi gương, soi trái soi phải, khuôn mặt gần như dính vào gương đồng. Nhìn rồi nhìn, mắt sắp mờ đi rồi mới vỗ nhẹ lên mặt.
Nàng là người đẹp nhất ở Vân Đài các.
Bọn họ đều không đẹp bằng nàng.
Triệu Chi Chi phồng má, trong lòng lặp lại: Ta đẹp nhất, ta đẹp nhất...
Triệu Chi Chi tự cổ vũ mình cả buổi chiều, đến tối khi Chiêu Minh trở về, kể cho nàng nghe về cuộc thành thân viên mãn của Triệu Xu, nàng lại vui vẻ trở lại.
"Không có chuyện gì sai sót chứ?"
“Không có."
“Bây giờ a tỷ đang ở đâu?"
"Ở Tôn gia."
"Không phải phong tục kết hôn của nước Ân là ba tháng nữa mới có thể sống ở nhà chồng sao?"
"Người Tôn gia nói rằng cô dâu sống trong nhà gỗ bên ngoài không an toàn, đằng sau khoảng sân còn trống, ba tháng tới sẽ ở trong một căn phòng trong đó."
Triệu Chi Chi yên tâm: "Thật tốt quá, Tôn gia để bụng như vậy, a tỷ nhất định rất vui vẻ."
Chiêu Minh nghẹn giọng: "Vui vẻ đến mức òa khóc."
“Khóc?” Triệu Chi Chi trở nên lo lắng, “Khóc rất nhiều sao? Sao lại khóc? A tỷ rất ít khi khóc.”
Chiêu Minh dời mắt, xoa xoa vết chai trên ngón tay: "Không có gì to tát, chỉ là sợ mà thôi. Cô dâu mới cưới lần đầu tiên đều sợ."
Triệu Chi Chi sốt ruột: "Vậy phải làm sao đây? Lúc ngươi trở về, tỷ ấy còn khóc không?"
"Không còn khóc từ lâu rồi. Lúc ra khỏi căn nhà gỗ chỉ còn rơi vài giọt nước mắt mà thôi. Ta nấu một bát súp cho nàng ấy, chắc nàng cũng đói, ăn xong cũng ngừng khóc." Chiêu Minh dừng lại , "Sau đó vẫn luôn cười, cũng không còn rơi nước mắt nữa.”
Triệu Chi Chi chắp tay trước ngực: "Nữ Oa trên trời, phù hộ cho a tỷ sẽ hài lòng mọi chuyện ở Tôn gia."
Giọng nói dày đặc của Chiêu Minh lộ ra một chút chua xót: "Sẽ, nàng ấy nhất định sẽ hài lòng."
Sau khi hôn sự của Triệu Xu trôi qua, Triệu Chi Chi đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Những tỷ muội nửa cùng cha khác mẹ của nàng gả cho lương dân, a tỷ của nàng được gả vào nhà cao cửa rộng như ý nguyện. Nàng dựa vào sự sủng ái của Thái tử ban cho làm chuyện nàng muốn làm. Cho dù sau này sự sủng ái này biến mất, nàng cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
Triệu Chi Chi cảm thấy mình đã trở thành một người rộng rãi, sự rộng rãi thế này chưa từng có trước đây.
Sau đó Lan nhi lặng lẽ chạy tới nói với nàng: "Điện hạ đã ban đồ cho nhóm Ân nữ ở Đệ Nhất Khuyết, gia lệnh đã đích thân đi ban. Triệu cơ phải chuẩn bị sớm."
Cuối cùng Triệu Chi Chi không thể rộng rãi hơn được nữa, khuôn mặt tràn đầy sức sống của nàng lập tức trở nên chua xót: "Ban cái gì?"
Lan nhi: "Quần áo, trang sức, đủ thứ." Y hung hăng giậm chân: "Một đám hồ ly!"
Triệu Chi Chi bất an siết chặt tay áo.
Lan nhi lo lắng nói: "Triệu cơ đừng sợ. Nô có cách đối phó với bọn họ. Nô và các tiểu đồng khác đều ở đây, đám hồ ly tinh đó đừng nghĩ đến chuyện sẽ lướt qua Triệu cơ."
Triệu Chi Chi buồn đến hoảng hốt, chạy lại giường lớn, chui vào chăn bông, lại cào gối của Thái tử.
Có phải là chuyện đã xảy ra vào lễ Thượng Tị hôm đó không? Nhiều nữ nhân như vậy, Điện hạ đều sủng hạnh rồi?
Hắn sủng hạnh thế nào chứ? Rõ ràng trước khi đi vào yến tiệc, hắn rõ ràng đã kiệt sức trên người nàng.
Hắn uống thuốc sao? Hắn không ngại uống thuốc, còn sủng hạnh người khác?
Có phải… hắn đã ghét cơ thể của nàng rồi không?
Triệu Chi Chi sờ sờ thân thể của mình, lòng càng cảm thấy buồn bực.
Triệu Chi Chi lúc buồn, buổi trưa ăn rất nhiều. Không ăn được nữa, vẫn ăn. Không đợi nàng ăn xong hết, Lan nhi vội vàng chạy đến báo cho nàng tin mới nhất.
Lần này, Lan nhi không còn cau mày nữa, y cười rất vui vẻ: “Triệu cơ đoán đi, tại sao Điện hạ lại ban đồ cho bọn họ!"
Triệu Chi Chi không muốn biết.
Nàng lắc đầu.
Lan nhi: "Điện hạ ban đồ cho bọn họ là vì Điện hạ muốn đưa bọn họ đi."