Ân nữ Đệ Nhất Khuyết tụ tập ở hành lang. Bọn họ sắp rời khỏi Vân Đài các, vì vậy bọn họ không cần phải thận trọng trong lời nói với hành động như trước nữa.
“Nhìn thấy không, lần này Triệu cơ đến, trận pháp còn kém xa lần trước. Dù gì lần trước cũng có người từ cung Kiến Chương đi theo nàng, lần này không có ai cả."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nàng ấy sắp thất sủng à?"
"Có thể lắm, Thái tử đã sủng nàng lâu như vậy rồi, cũng nên chán ngấy."
Mọi người cười ồ lên, mỗi người một câu, bàn tán xôn xao, lại càng không kiêng nể gì.
"Nàng thất sủng hay không thất sủng cũng vậy, sau này chuyện của Vân Đài các cũng không liên quan gì đến chúng ta nữa."
“Đợi khi trở về, chúng ta sẽ là công thần của Ân vương thất. Chúng ta sẽ sở hữu đất đai và nô lệ của riêng mình, mà nàng chỉ có thể sống một cuộc đời bị Thái tử ghét bỏ ở Vân Đài các."
Có người ngập ngừng hỏi: "Nếu Thái tử ghét bỏ nàng, sau này cũng đưa nàng đi sao? Nàng ta đẹp hơn chúng ta, có lẽ hữu ích hơn chúng ta."
“Đẹp có ích lợi gì? Chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp đi làm chuyện mưu lược cũng không thể được. Ngươi thấy nàng ngốc như vậy sẽ giống một người sẽ làm nên việc sao?”
Mọi người cười vang, có người bàn tán chuyện vừa xảy ra: “Nàng còn dám vào phòng ta, cũng không sợ bị ta ăn thịt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nàng ta đến phòng ngươi? Nàng cũng đến phòng ta."
“Nàng cũng đến phòng ta."
Mọi người đều thắc mắc, Triệu cơ tới phòng họ làm gì? Tưởng là tình cờ nhưng hóa ra không phải, nàng đã đến phòng vài người.
“Tìm nàng hỏi chút? Không phải nàng còn chưa rời đi sao?"
"Bây giờ nàng ta đang ở trong phòng Việt nữ, cô ấy muốn đi với anh, nhưng tôi sẽ không đi."
Mọi người xô đẩy nhau, cuối cùng không ai bước ra.
Việt nữ đáng sợ, bọn họ vẫn không muốn trêu chọc
“Đợi nàng ta ra rồi hỏi.”
“Đúng, đúng, đúng, đợi đến khi nàng đi ra khỏi phòng Việt nữ, kêu nàng nói rõ ràng."
Trong phòng lớn, Càng Tú lười biếng ngồi trên chiếc ghế đệm mềm mại, mặt mày đều là sự thỏa mãn vui vẻ, khóe miệng hơi nhếch lên, đưa tay vuốt ve mái tóc đen của người trên đùi.
Giọng nàng ta chậm rãi, lộ ra vẻ quyến rũ: "Còn muốn uống không?"
“Muốn, còn muốn uống.” Thiếu nữ nức nở.
Càng Tú rót thêm một ly rượu nữa, nâng đầu Triệu Chi Chi lên, đưa rượu lên môi nàng: "Hôm nay ngươi muốn uống bao nhiêu cũng được, chỉ cần mở miệng uống."
Nếu lúc này Triệu Chi Chi giương mắt nhìn lên, có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như hồ ly sau giọng nói bình tĩnh của Càng Tú. Đáng tiếc là nàng uống quá nhiều, uống đến say khướt, chưa kể ngước mắt lên nhìn, cô ấy còn không có sức mà nhúc nhích.
Vốn dĩ nàng chỉ có định một mình buồn bà đợi ở Nam Đằng Lâu, nàng nhìn phần thưởng mà càng ngày càng uể oải.
Buổi sáng, Lan nhi nói với nàng về việc Thái tử ban thưởng cho người khác, nàng còn vì vậy mà ghen tị, ảo não một hồi. Ngay sau khi ảo não xong, liền phát hiện phần thưởng của Thái tử là có dụng ý khác, hắn không sủng hạnh người khác. Những Ân nữ khác sẽ bị đưa đi và trở thành lễ vật của Thái tử tặng người khác.
Nàng thương tiếc vì những Ân nữ đó, nàng đồng cảm với họ, vì vậy nàng nghĩ đến chính mình. Nàng đồng tình với Ân nữ, khi nàng vừa quay đầu lại thì sự đồng tình đã đổ vào người nàng.
Triệu Chi Chi chưa bao giờ dám nghĩ tới tương lai của mình, sự sủng ái của Thái tử sẽ kéo dài bao lâu, không có Thái tử sủng ái thì nàng nên đi đâu nữa, đã lâu rồi nàng không nghĩ đến những chuyện này. Nàng luôn mơ hồ cảm thấy mình sẽ bị đưa ra ngoài, nàng đã mơ thấy điều đó.
Người ta không thể nghĩ về tương lai nếu người ta muốn hạnh phúc. Bây giờ, nàng lại không thể không nghĩ về nó.
“Ta nhìn phần thưởng trong phòng của bọn họ, giống hệt của ta.” Triệu Chi Chi nằm trên đùi Càng Tú, hai má đỏ bừng, ợ lên một hơi, lẩm bẩm lặp lại: “Giống hệt nhau, giống hệt nhau.”
Càng Tú tấm tắc: "Khó trách ngươi chạy tới Đệ Nhất Khuyết, thì ra là xem phần thưởng của bọn họ có giống với của ngươi không. Thật đáng buồn, ta còn tưởng ngươi đặc biệt đến gặp ta.”
“Ta sẽ không đặc biệt chạy qua gặp ngươi, ta không thích ngươi.” Triệu Chi Chi bĩu môi.
Càng Tú không quan tâm đến những gì Triệu Chi Chi nói, nàng tiếp tục vuốt ve mái tóc đen của Triệu Chi Chi, quyến rũ cười nói: "Ngươi không thích ta, nhưng không phải là tới thưởng rượu của ta sao? Ta đã nói rồi, ngươi sẽ đau buồn, sẽ tan nát cõi lòng, bây giờ sắp bị đưa ra ngoài, nơi này không phải đau sao lắm sao?”
Nàng ta hạ ngón tay xuống, chọt vào ngực của Triệu Chi Chi.
Triệu Chi Chi không chịu để cho nàng ta chọt, nàng trở mình, tránh ra khỏi đùi của Càng Tú, ủ rũ ngồi phịch xuống đất.
Càng Tú kéo nàng lên, “Được, không nói là được rồi, giận dỗi gì chứ.”
Triệu Chi Chi mặc kệ nàng ta, Càng Tú cúi người: "Ta cùng ngươi mắng Thái tử được không?"
Triệu Chi Chi vươn tay che miệng nàng: "Không được phép mắng Điện hạ."
Càng Tú bẻ tay cô: "Hắn sắp đưa ngươi đi rồi, loại nam nhân tệ bạc này, sao lại không mắng?"
Triệu Chi Chi vội vàng nhào tới: "Không được phép nói xấu Điện hạ."
Càng Tú không né cũng không tránh, nằm yên để Triệu Chi Chi ấn nàng xuống, nàng ta chớp mắt cười: "Vật nhỏ, ngươi thật ngốc. Nam nhân đều là đồ không tim không phổi. Ngươi hận hay không hận hắn cũng thế. Đối với hắn mà nói, ngươi chỉ là một người nữ nhân bị ghét bỏ, là vật mà hắn không cần nữa.”
Triệu Chi Chi che tai lại.
Càng Tú thổi vào tai nàng: "Không muốn nghe à?"
Triệu Chi Chi quay mặt đi, hai tay vẫn che chặt tai. Càng Tú không gấp gáp rót một ly rượu, đưa lên mũi để nàng ngửi, ánh mắt Triệu Chi Chi vô thức nhìn theo ly rượu trong.
Nầng đã rất say, nhưng nàng vẫn muốn uống.
Càng Tú nhấp một ngụm rượu, đưa phần còn lại lên môi nàng: "Há miệng."
Triệu Chi Chi ngoan ngoãn mở miệng.
Rượu rơi dọc theo khóe môi nàng. Càng Tú dùng ngón tay lau, liếm liếm ngón tay, nói: "Chỉ có rượu của ta mới có thể sưởi ấm trái tim ngươi."
Triệu Chi Chi sờ sờ ngực mình, hình như là vậy, uống rượu của Việt nữ xong, trong lòng nàng cũng không buồn như vậy.
Dù vậy, nàng vẫn không muốn nghe Việt nữ nói xấu Thái tử.
Triệu Chi Chi lẩm bẩm: "Có phải là gần đây ta làm gì đó không tốt, cho nên Điện hạ muốn đuổi ta đi?"
Càng Tú mỉm cười, không nói lời nào.
Đúng là Thái tử muốn đưa Ân nữ đi, nhưng nàng chưa bao giờ nghe nói chuyện Thái tử sẽ đưa Triệu cơ đi.
Thái tử ban thưởng là một chuyện, tặng người lại là một chuyện khác, chắc hẳn Triệu cơ đã hiểu lầm điều gì đó. Đồ ngu ngốc này.
Nàng sẽ không nhắc nhở Triệu cơ về chuyện này, bộ dạng say rượu của Triệu cơ rất thú vị.
Càng Tú hài lòng vỗ vỗ lưng Triệu Chi Chi, để nàng dựa vào vai mình: "Ngươi nghĩ mình đã làm chuyện gì sai?"
"Khi ta ái ân với Điện hạ, ta hỏi ngài ngài cách đặt câu đối với chữ Nhã mới học được."
Càng Tú nín cười: "Ừ."
“Lúc ăn cơm tối, ta luôn lấy miếng thịt cuối cùng trong bát của Điện hạ."
Càng Tú: "Ừ, còn gì nữa?"
“Khi hắn đẩy bàn đu cho ta, ta ngại hắn đẩy không cao bằng Chiêu Minh công tử."
Càng Tú: "Còn gì nữa không?"
Triệu Chi Chi nhíu mày, lắc đầu: "Tạm thời không nhớ ra được."
Càng Tú sờ sờ mặt của nàng: "Vậy phải làm sao bây giờ, ngươi đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, nói không chừng Thái tử sẽ tặng ngươi cho một lão già xấu xí.”
Triệu Chi Chi sợ hãi, nép sát vào vòng tay của nàng ta: "Sẽ không, Điện hạ không phải người như vậy. Cho dù muốn đưa ta đi, hắn cũng sẽ không đưa ta cho lão già tệ hại. Hắn đối xử tốt với ta như vậy, dịu dàng như vậy, ngày nào hắn cũng ôm hôn ta, hắn sẽ không nhẫn tâm đưa tâm can ngoan ngoãn của hắn cho lão già tồi tệ đâu.”
Càng Tú: "Cũng sắp bị đưa đi rồi, tâm can ngoan ngoãn gì chứ, không đưa ngươi cho một lão già xấu xa, chẳng lẽ chọn một người trẻ trung tuấn tú cho ngươi sao?"
Triệu Chi Chi vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong vạt áo của Càng Tú, trán dụi dụi, lẩm bẩm: "Sẽ, Điện hạ sẽ chọn cho ta một người trẻ trung tuấn tú.”
Càng Tú dở khóc dở cười: "Có khi nào hắn sẽ để người đó cưới ngươi làm vợ không đó?"
Triệu Chi Chi ngồi dậy, "Thật không?"
Càng Tú thờ ơ nói: "Không."
Triệu Chi Chi lại cúi đầu xuống, Càng Tú mở rộng vòng tay ấm áp ôm lấy nàng: "Vật nhỏ, đừng buồn, hắn không cần ngươi, ta muốn ngươi. Ta sẽ ở bên ngươi mãi mãi, ngày mai ta sẽ xin lệnh của hắn, để hắn cũng đưa ta rời đi đến nơi của ngươi, được không?”
Lời của Càng Tú kiên định mà chân thành. Trái tim mong manh và bất lực của Triệu Chi Chi lúc này mới nhẹ nhõm, nàng không kìm được nữa, khóc òa lên, nước mắt nước mũi dính khắp cơ thể Càng Tú: "Càng Tú, ta không ghét ngươi nữa, không bao giờ ghét ngươi nữa.”
Càng Tú che giấu sự ngạc nhiên trong mắt, vui vẻ nói: "Ngươi gọi ta là gì?"
Triệu Chi Chi rơm rớm nước mắt: "Càng Tú."
“Ngươi biết tên ta?"
Triệu Chi Chi gật đầu: "Ta biết."
“Ai nói cho ngươi biết?"
"Điện hạ."
Càng Tú lại ôm lấy từ sau lưng Triệu Chi Chi, nhẹ nhàng vỗ về nàng: "Ta không thích người khác gọi tên ta, nhưng ngươi thì khác. Ta cho phép ngươi gọi tên thật của ta.Ngươi đã biết tên của ta, sau này phải nhớ kỹ.”
Triệu Chi Chi nhắm mắt tiếp tục khóc: "Được, ta sẽ nhớ."
Càng Tú không kìm được mà ôm chặt lấy Triệu Chi Chi.
Cơ thể mềm mại của thiếu nữ mỏng manh như những cánh hoa, khuôn mặt trứng ngỗng trắng như tuyết đẫm nước mắt, nhìn thấy mà thương. Nàng ta ôm nàng như đã từng ôm lấy chính mình. Nàng cũng đã từng khóc như Triệu cơ, vì sự vô thường của thế gian và sự lạnh lùng của lòng người. Trái tim trong sáng và ngây thơ của Triệu cơ, nàng đã từng có được.
Triệu cơ xinh đẹp hơn nàng, ngây thơ hơn nàng, sự ngây thơ của nàng chỉ dừng lại ở năm tuổi. Sự ngây thơ của Triệu cơ không biết đến bao giờ mới bị phá hủy.
Lần đầu tiên gặp Triệu cơ, nàng đã háo hức hy vọng rằng Triệu cơ sẽ bị tàn phá và trở thành một người như nàng. Khi Triệu cơ trở thành nàng ta, trái tim của Triệu cơ sẽ gần nàng hơn.
Càng Tú cụp mắt xuống, tham lam nhìn những giọt nước mắt trên mặt Triệu Chi Chi.
Trái tim nàng đã không biết đau từ rất lâu rồi, nhìn Triệu cơ khóc nàng cũng có thể cảm thấy được một chút cảm giác. Triệu cơ khóc lên trông rất đẹp, nàng hy vọng rằng Triệu cơ sẽ khóc cho nàng xem mỗi ngày. Nhưng nếu Triệu cơ bị người khác làm chết tâm, Triệu cơ sẽ không khóc nữa, nếu Triệu cơ trở thành giống như nàng, Triệu cơ sẽ không còn nước mắt trên mặt nữa.
Một trái tim được chăm sóc cẩn thận có thể tuôn ra những giọt nước mắt thương dân trách trời.
Càng Tú duỗi tay sờ, chạm nước mắt Triệu Chi Chi chà trên khuôn mặt của mình.
Khi Cơ Tắc tìm thấy Đệ Nhất Khuyết, đám Ân nữ vẫn còn đang ngóc cổ bên ngoài phòng Càng Tú.