“Sao Triệu cơ còn chưa đi ra nữa?"
"Chẳng lẽ bị Việt nữ giết sao?"
“Tuy Việt nữ hung tợn, nhưng sẽ không đến mức giết người đâu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chưa chắc. Lúc trước ở trong phòng, ta từng nghe thương nhân nước Tề nói Càng công chúa rất hung ác, đã sát hại nhiều người ở nước Tề."
Sống lưng các Ân nữ lạnh lẽo.
"Cũng may là chúng ta rời đi, không cần ở chung với nàng ta nữa."
"Tìm người đi vào hỏi chút xem, nếu Triệu cơ thật sự gặp tai nạn thì sao? Ta không muốn trước khi rời đi còn sẽ gặp chuyện xấu đâu."
“Bàng Đào đâu, tìm Bàng Đào hỏi xem."
Mọi người dừng việc nhìn trộm phòng Càng Tú, chuẩn bị tìm Bàng Đào, vừa quay đầu lại đã thấy các tiểu đồng mặc hồng y thành đàn ở đằng xa xông tới, hùng hổ lao về phía hành lang.
Không đợi bọn họ hỏi đã xảy ra chuyện gì, một lát sau, tiếng bước chân của hòa thượng vang lên. Một chiếc xe đồng thau chậm rãi phóng vào tầm mắt của mọi người, huyền y đai ngọc, đứng trên xe, không giận tự uy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là Thái tử Điện hạ!” Có người hét lên.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, lần lượt quỳ xuống.
Nếu họ nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Điện hạ đến thăm Đệ Nhất Khuyết.
Cơ Tắc đi tìm ở Nam Đằng Lâu trước, sau đó đi tới Đệ Nhất Khuyết.
Người hầu cũ của Triệu cơ, nô tỳ béo mập Kim Tử nhìn thấy hắn đi tới, vội vàng thở hổn hển, quỳ xuống đất van xin hắn: "Điện hạ, hôm nay Triệu cơ có vẻ bị bệnh, nàng nhốt mình trong phòng hồi lâu, vừa ra khỏi phòng đã đến Đệ Nhất Khuyết, cản cũng không được.”
Cơ Tắc cau chặt mày, "Bị bệnh? Đang êm đẹp, tại sao lại đột nhiên bị bệnh?"
Kim Tử: "Khi khi nàng trở về từ cung Kiến Chương, Triệu cơ đã rầu rĩ không vui. Một mình ở trong phòng hồi lâu, lúc ra ngoài sắc mặt càng khó nhìn.”
Khi Cơ Tắc đi đến phòng nhỏ, đầu tiên hắn nhìn thấy bức họa trải trên mặt đất. Hắn đặc biệt đưa bức họa cho Triệu cơ xem, chưa từng thấy Triệu cơ xem nó, hóa ra là nó ở đây.
Cơ Tắc cầm bức họa lên, nhìn kỹ, phát hiện bức họa đã loang lổ những vết ướt. Hình như là nước mắt.
Hắn nhìn lại liền thấy, bên cạnh có rất nhiều thứ chất đống, chính là vật hắn ra lệnh cho gia lệnh chuẩn bị cho Triệu cơ. Những thứ này không coi là phần thưởng, cũng không phải lễ vật, bởi vì hắn tặng cho người khác, cho nên cũng muốn cho Triệu cơ một phần.
Hắn không muốn Triệu cơ bị ấm ức vì những vấn đề nhỏ nhặt như vậy, mặc dù chưa chắc Triệu cơ có thể bị ấm ức vì chuyện đó. Nhưng còn hơn hắn làm không tốt, hắn chỉ có một tình nhân là Triệu cơ, hắn không nghĩ đến nàng nhiều vậy còn có thể nhớ tới ai?
Sau khi Cơ Tắc chuẩn bị tặng một phần lễ vật cho Triệu Chi Chi. Phần lễ vật này là ai, hắn còn chưa nghĩ ra, nhưng khẳng định nàng phải là người duy nhất có.
Cái gọi là lễ vật chính là thứ hắn không tặng cho người khác, chỉ tặng cho nàng, mới gọi là lễ vật.
Lan nhi đứng bên ngoài ngôi nhà, mơ hồ nhìn thấy phần thưởng chất đống trong nhà, y nghĩ đến gì đó, run bần bật.
Cơ Tắc bước ra từ căn phòng nhỏ, hắn thấy y có vẻ không thích hợp liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lan nhi cúi gằm mặt, nói với Cơ Tắc những gì y đã nói trước mặt Triệu Chi Chi. Cơ Tắc cầm bức họa đẫm nước mắt trên tay, khóe mắt liếc nhìn phần thưởng trong phòng, hắn chợt hiểu ra.
"Đồ ngốc này."
Lan nhi nằm trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, trước mặt có một trận gió, Thái tử vội vã chạy xuống lầu.
Cơ Tắc chậm rãi đi xuống xe ngựa, đi qua nơi nào, mọi người đều quỳ xuống: "Thái tử Điện hạ."
"Điện hạ."
“Nô diện kiến Điện hạ."
Cơ Tắc liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Triệu Chi Chi trong đám người: "Có ai gặp Triệu cơ không?"
Mọi người đều sững sờ.
Hóa ra Điện hạ đến đây là vì Triệu cơ.
“Nô đã gặp."
“Nô cũng gặp."
Trong đám có người liên tục lên tiếng.
Cơ Tắc ra lệnh cho bọn họ đứng dậy trả lời: "Triệu cơ đang ở đâu?"
Tất cả đều chỉ vào phòng của Việt nữ: "Bẩm Điện hạ, Triệu cơ đang ở trong phòng của Việt nữ."
Trong phòng, Càng Tú ôm Triệu Chi Chi, nàng ta ngâm nga đồng dao của nước Việt, nàng hát bài đồng dài mà Việt Vương đã dùng để dỗ nàng ngủ, nàng hát cho Triệu Chi Chi nghe.
Lúc Triệu Chi Chi ngủ rồi, trên lông mi vẫn còn đọng nước mắt.
Càng Tú vươn tay chống lên cái cổ gầy yếu của Triệu Chi Chi, nhéo vào trong, không muốn dùng sức, uể oải buông ra, cúi đầu ngửi tóc của Triệu Chi Chi.
Triệu cơ không hề cảnh giác nằm trong vòng tay nàng ta, vài ly rượu, vài câu nói là có thể dỗ Triệu cơ mở lòng. Sự ngu ngốc này thật đáng cười, nhưng lại thất đáng thương.
“Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon.” Càng Tú vén phần tóc lộn xộn trên trán Triệu Chi Chi, cúi đầu hôn lên sợi tóc ướt đã thấm đẫm nước mắt kia.
Căn phòng yên tĩnh, thanh bình đến mức khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
Càng Tú nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Có tiếng bước chân rung trời từ ngoài cửa phòng, Càng Tú không mở mắt, nàng biết là ai đã đến.
Khoảnh khắc cửa được mở ra, Càng Tú suỵt với cửa: "Yên lặng, nàng ngủ rồi."
Cơ Tắc đứng ở cửa, dáng người cao lớn, lạnh lùng nhìn Càng Tú phía trước.
Áo tím sen đỏ, giữa trán có hình xăm, không hề hoảng sợ khi thấy hắn xuất hiện.
Càng Tú ngẩng mặt lên, không nhìn thẳng vào mắt Cơ Tắc, nàng cụp mắt xuống, nâng cằm cao lên, lộ ra hết cả khuôn mặt, giọng điệu lạnh nhạt: "Càng công chúa diện kiến Đế Thái tử"
Nàng ta không hành lễ với hắn, nàng đang ôm Triệu Chi Chi trong tay. Nàng là công chúa, một công chúa mất nước, vẫn là công chúa, cho nên không phải quỳ xuống.
Ánh mắt của Cơ Tắc rơi vào trong vòng tay của Càng Tú.
Nữ nhân nước Việt này đang ôm Triệu cơ của hắn.
“Đừng nhúc nhích.” Cơ Tắc sải bước đi tới, môi mỏng hé mở ra lệnh: “Đừng đánh thức nàng.”
Hắn nhẹ nhàng ôm Triệu Chi Chi ra khỏi vòng tay Càng Tú, Càng Tú cau mày, buông lỏng tay ra.
Cơ Tắc nhìn chằm chằm vào Triệu cơ của hắn. Nàng đã say, người đầy mùi rượu.
Cơ Tắc ôm Triệu Chi Chi bước ra ngoài.
Càng Tú ngồi trên mặt đất, vẫn giữ nguyên tư thế ôm người lúc nãy, nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng xa xăm trước mặt, thân hình cao gầy của nam nhân bao trùm lấy thân hình nhỏ nhắn của thiếu nữ, cuối cùng nàng ta cũng không còn nhìn thấy khuôn mặt và thân hình của nàng nữa, chỉ có thể nhìn thấy đôi hài dưới váy của nàng, chúng lắc nhẹ giữa không trung.
Mọi người quỳ ở hai bên hành lang, chung quanh im lặng, chỉ có tiếng giày của Đế Thái tử xa dần.
Đế Thái tử đích thân đưa Triệu cơ ra khỏi phòng Việt nữ, Triệu cơ nằm trong vòng tay của Thái tử, say bất tỉnh nhân sự.
"Điện hạ, điện hạ ..." Bọn họ nghe thấy tiếng Triệu cơ say rượu nói mớ.
Đế Thái tử không đáp lại nàng. Hắn có vẻ tức giận.
Nửa đêm Triệu Chi Chi tỉnh dậy, phòng sáng trưng như ban ngày.
Triệu Chi Chi giật mình, tưởng mình ngủ đến rạng sáng. Nhìn kỹ hơn, ánh sáng màu vàng, không phải ánh sáng ban ngày, mà là ánh đèn.
Nàng chóng mặt, giãy giụa ngồi dậy.
Nàng không nhớ gì về chuyện uống rượu, chỉ biết rằng nàng đã uống rất nhiều, về phần nàng uống ở đâu và uống bao nhiêu, nhất thời nàng không nhớ ra được, đầu óc như bị tắc nghẽn như hồ dán, trương đến đau đớn.
“Triệu cơ tỉnh rồi.” Nàng nghe thấy một giọng nói vang lên.
Nàng nhìn thấy thứ gì đó lơ lửng trong không trung, trước mặt có hai bóng đen, Lan nhi vươn đầu: "Triệu cơ, nô sai rồi, tất cả đều là lỗi của nô.”
Dường như Lan nhi đã khóc. Triệu Chi Chi sờ sờ đầu y, duỗi tay lần thứ nhất cũng không sờ đến, lần thứ hai mới tới: "Lan nhi, có chuyện gì sao?"
Lan nhi lau nước mắt: "Nô không nên nói chuyện Đệ Nhất Khuyết với Triệu cơ."
Triệu Chi Chi không tỉnh táo, ngây ngốc vỗ vỗ y: "Không sao, không sao, dù sao ta sớm muộn cũng phải biết."
“Biết cái gì?” Giọng nam nhân trầm xuống.
Triệu Chi Chi nhìn sang, thấy là hai Thái tử Điện hạ, sắc mặt lạnh lùng, đứng khoanh tay.
Triệu Chi Chi lắc lắc đầu, lại ngước mắt lên, hai Thái tử Điện hạ hòa làm một, trở thành một Thái tử Điện hạ.
Cơ Tắc vẫy tay ra lệnh cho người mang canh giải rượu đến.
Hắn ngồi xuống mép giường, nhìn nàng uống bát canh giải rượu, quay đầu ra lệnh: "Đưa Quý tiên sinh trở về đi, nói với hắn nghị sự tối nay kết thúc tại đây."
Nghĩ nghĩ, hắn lại hòa thượng truyền tin về, kể lại cho Quý Ngọc về những vấn đề được bàn vào hôm nay.
Triệu Chi Chi khẽ hỏi Lan nhi: “Giờ nào rồi? Điện hạ còn đang nghị sự sao?"
Lan nhi thì thào: "Đã gần giờ Mẹo rồi, còn nửa giờ nữa, Điện hạ sẽ phải đi họp triều."
Triệu Chi Chi kinh ngạc: "Cả đêm Điện hạ không ngủ sao?"
Lan nhi: "Không ngủ, mỗi khi Điện hạ cứ không vui như vậy, ngài sẽ gọi mọi người để nghị sự suốt đêm."
Triệu Chi Chi trong lòng nghĩ tới: "Ta làm sao trở về?"
Lan nhi: "Điện hạ ôm Triệu cơ từ Đệ Nhất Khuyết về."
Triệu Chi Chi còn muốn hỏi lại, Lan nhi đã thối lui sang một bên.
Mọi người trong phòng đều lui ra ngoài, cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại nàng và Thái tử.
Triệu Chi Chi rất bất an, nàng muốn nằm lại giả vờ ngủ, nhưng Thái tử một bước đi qua chỗ nàng, hắn bóp chặt tay nàng, kéo nàng ra khỏi chăn bông.
Triệu Chi Chi đành phải cúi đầu quỳ gối trên giường.
Ánh mắt của Thái tử ép đến mức khiến nàng khó thở, nàng sợ đến mức sắp khóc tới nơi.
“Tại sao lại say rượu?” Thái tử trầm giọng hỏi.
Triệu Chi Chi nghe thấy giọng hắn chất vấn, nàng lại càng sợ hãi: "Bởi vì... bởi vì..."
"Bởi vì cái gì?"
Triệu Chi Chi lùi lại phía sau, Thái tử liền tiến đến, không đợi nàng trả lời đã đè lên người nàng, tung những lời nàng không thể nói ra: "Bởi vì nàng nghĩ cô sẽ đưa nàng đi."
Mắt Triệu Chi Chi đỏ hoe, gật đầu.
Mắt Thái tử cũng đỏ, tức giận trừng mắt nhìn nàng, giọng run lên: "Nàng, cái đồ ngốc không có lương tâm này."
Triệu Chi Chi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng đột nhiên bị mắng, trong lòng nàng rất không phục, bĩu môi lẩm bẩm: "Điện hạ nói Triệu cơ ngốc, Triệu cơ không có phản đối, nhưng tại sao Triệu cơ lại không có lương tâm?"
Nàng đã sẵn sàng để bị hắn đưa cho lão già xấu tính rồi. Cho dù là vậy, nàng vẫn không định trách hắn.
Nàng vốn là một lễ vật đưa đến cho hắn, hắn muốn đưa nàng đi như một lễ vật, nàng cũng chịu.
Nàng chỉ là có chút lưu luyến, cái ôm của hắn, lời nói âu yếm của hắn. Hắn không nên đối xử tốt với nàng như thế.
Sau này nàng nhớ hắn thì phải đối phó với bản thân như thế nào đây?
Triệu Chi Chi ôm một tia hy vọng hèn mọn cuối cùng, nhỏ giọng hỏi: "Sau này ngài có còn đón thiếp trở về không?"