Giọng thiếu nữ nhỏ nhẹ, khuôn mặt choáng váng vừa tỉnh dậy sau cơn say rượu trông thật yếu ớt đáng thương, nằm bất động dưới người hắn, ủ rũ cụp đuôi, giống như một con mèo bị người ta siết cổ và sắp chết rồi vậy.
Giọng Cơ Tắc run lên: "Đón nàng về? Nàng muốn đi đâu, cần cô đón nàng về sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chi Chi bị hỏi, đôi môi ấm ức mím chặt, chờ hắn nói cho nàng biết nàng sẽ đi đâu.
Ánh mắt chờ đợi câu trả lời rơi vào trên mặt Thái tử, mới liếc mắt nhìn, nàng lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác. Không biết có phải bởi vì cả đêm không ngủ hay không, mắt Thái tử đỏ tươi, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên âm trầm, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, làm cho người nàng rét run.
Nàng không dám nhìn hắn lần nữa, yếu ớt đáp: "Triệu cơ không biết mình sẽ đi đâu."
Có lẽ ngày mai hắn sẽ đưa nàng đi.
Gửi nàng đến một vùng đất hoang vu ít người ở.
Triệu Chi Chi nhìn người không còn nhiều hình bóng chồng lên nhau nữa, nhưng đầu óc nàng vẫn còn choáng váng, dạ dày quay cuồng, như có cái gì đó đang quặn thắt trong bụng nàng.
“Điện hạ ——"
Thái tử không để ý tới nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chi Chi nôn ra bên ngoài.
Sau một lúc.
Nhóm nô tỳ ra ra vào vào, chăn giường được thay mới, tất cả những thứ bẩn thỉu nôn ra đều được dọn dẹp sạch sẽ. Thái tử cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Triệu Chi Chi ngồi ở trên ghế đệm, bả vai rũ xuống, không dám thở mạnh.
Trước kia uống rượu, nàng chưa bao giờ bị nôn.
Chắc hẳn là do lần này Việt nữ đã rót quá nhiều, cho nên mới bị như thế.
Hẳn là vừa rồi nàng đã nghẹn lại. Tại sao nàng không nghẹn lại chứ!
Thái tử thay xiêm y xong, chậm rãi đi ra sau tấm bình phong, Triệu Chi Chi sợ hãi không dám nhìn sắc mặt hắn, nàng nhìn chằm chằm đôi hài của hắn, nhìn hắn đi về phía mình.
Ngay khi Thái tử đến gần, nàng liền ngửi thấy mùi hương trên người hắn, hắn đã tắm rửa sạch sẽ, tất cả chất mùi rượu bị dính từ nàng cũng đều rửa sạch.
Nàng nôn hết ra cả người hắn, chắc hắn rất tức giận.
Đế Thái tử đã từng bị nôn vào người chưa? Hẳn nàng không phải là người đầu tiên làm vậy đi?
Triệu Chi Chi càng nghĩ càng sợ hãi, sợ hãi đến cực điểm rồi cũng bất chấp tất cả. Dù sao thì kết cục của nàng cũng chỉ có hai. Vốn dĩ chỉ có một kết cục, nhưng nàng lại không biết cố gắng, vậy mà còn say rượu và nôn ra nữa.
Triệu Chi Chi đã tự dự đoán một cái kết tương đối đẹp cho mình: "Triệu cơ... Triệu cơ muốn mang những đồ mà mình đã tích cóp đi."
Không ai đáp lại nàng.
Thái tử lại túm lấy nàng.
Hắn không nói một lời kéo nàng lên giường.
Mũi Triệu Chi Chi thở hổn hển, áp trên cánh tay hắn, thành thật nói: "Triệu cơ không muốn vất vả nữa, sau này đi ra ngoài, Triệu cơ cũng muốn sống một cuộc sống có cơm ăn áo mặc."
Thái tử ném nàng lên giường.
Triệu Chi Chi kìm nước mắt, can đảm hỏi: "Điện hạ có thể chọn một nam nhân không lớn tuổi cho Triệu cơ được không? Triệu Chi Chi muốn một nam nhân giống như Điện hạ."
Cuối cùng Thái tử cũng lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng, âm thanh khàn khàn: "Nam nhân giống cô sao?"
Triệu Chi Chi nghẹn ngào gật đầu: "Vâng."
Ngực Cơ Tắc dồn dập những cơn đau nhức dâng trào như dời non lấp biển, giống như có một bàn tay nắm lấy trái tim hắn rồi kéo nó ra, khi nặng khi nhẹ. Mỗi lần Triệu cơ nói lời nào, bàn tay kia lại kéo mạnh hơn một chút, nếu như Triệu Chi Chi không nói, đầu hắn lại bị ép lại một cách đáng thương, bàn tay khống chế trái tim của hắn sẽ buông lỏng ra một chút.
Hắn không thích bị thao túng, hắn muốn kéo bàn tay lộn xộn này ra khỏi lồng ngực mình, nhưng không thể làm gì được, bởi vì chủ nhân của bàn tay này là Triệu cơ. Hắn không thể giết Triệu cơ, cho nên chỉ có thể để nàng khống chế trái tim của hắn.
Những lời mà Triệu cơ nói với hắn vừa vô lý vừa bi thương, hắn chưa từng biết trong lòng Triệu cơ, thì ra nàng có thể bị hắn tùy tiện bỏ rơi như vậy, nàng đã thật sự sẵn sàng rời bỏ hắn.
Triệu cơ của hắn, không coi mình là của hắn.
Cả đêm lo lắng và tức giận khiến Cơ Tắc kiệt quệ cả về cả thể xác lẫn tinh thần, hắn xốc chăn lên, cả thân thể nằm lên người Triệu Chi Chi, mặc kệ giờ phút này nàng nhìn hắn thế nào, hắn chỉ nằm lên người nàng. Hắn đã tắm rồi, nhưng Triệu cơ thì chưa, rượu trên người nàng vẫn chưa tan hết. Hắn vừa mới bị nàng nôn hết vào người, lúc bị nôn vào, hắn gần như phát điên lên.
Trước đây hắn chưa từng bị ai làm loại chuyện này, dơ muốn chết, thứ mà Triệu cơ nôn ra trên người hắn đều bẩn đến mức khiến da đầu hắn tê dại, cả người cứng đờ.
Lúc tắm, hắn muốn kéo Triệu cơ qua cho hắn kì cọ, nhưng khi vừa bước ra khỏi bồn tắm, hắn đã nhìn thấy Triệu cơ thấp thỏm bất an quỳ trên ghế đệm, nàng dụi dụi mắt, hình như muốn khóc. Hắn liền lập tức không giận nữa.
Hắn muốn ôm nàng, hắn muốn hôn nàng, muốn nói với nàng rằng không sao cả, hắn sẽ không trách nàng, chỉ là nôn ra người hắn thôi mà, cũng không phải vấn đề gì to tát.
Hắn đang định mở rộng vòng tay ôm lấy nàng thì lúc này Triệu cơ đã lên tiếng.
Lời nàng nói nghe thật phũ phàng, hắn chợt nhớ ra lý do thực sự khiến mình bực tức đêm nay.
Triệu Chi Chi nghe thấy Thái tử cười trên vai nàng. Hắn cười đến mức gân xanh nổi lên, thật là đáng sợ.
Triệu Chi Chi run lên, khi nghe thấy tiếng hắn cười, nàng cảm thấy hình như mình đã làm chuyện xấu gì đó. Nụ cười của Thái tử không giống như đang cười mà giống như đang khóc hơn.
Nàng liên tục xác nhận, xác nhận Thái tử quả thật là đang cười.
Triệu Chi Chi không biết phải làm sao, nàng cẩn thận ôm lấy Thái tử, như Thái tử đã từng làm như vậy trong vô số đêm. Nhưng lần này, không phải Thái tử ôm chặt nàng, mà là nàng ôm chặt Thái tử.
Lo sợ Thái tử sẽ tránh xa nàng, hai tay Triệu Chi Chi nắm chặt, sẵn sàng nhanh chóng ôm hắn lại ngay cả khi nàng bị hắn đẩy ra.
Khi Thái tử ôm cô ấy, trái tim nàng rất yên tĩnh, tất cả những tạp niệm đều biến mất ngay lập tức. Nàng hy vọng Thái tử cũng có thể tạm quên đi những muộn phiền trong vòng tay nàng. Trong sách có nói, mỹ nhân ôm ấp, mùi hương, nàng cũng là một mỹ nhân, loại còn đẹp hơn cả vẻ mỹ nhân bình thường. Mùi hương dịu dàng của nàng, hẳn là có hiệu quả hơn dịu dàng bình thường.
Có lẽ cái ôm của nàng đã phát huy tác dụng, Thái tử không còn cười nữa.
Triệu Chi Chi thở phào nhẹ nhõm.
Giọng Thái tử rất bình tĩnh, hỏi: "Nàng luôn cho rằng mình sẽ rời khỏi Vân Đài các sao?"
Triệu Chi Chi không biết tại sao hắn lại hỏi chuyện này, nàng nhẹ nhàng đáp: "Nếu có thể không rời đi thì sẽ tốt hơn."
Thái tử lại hỏi: "Trước khi nhìn thấy phần thưởng, có bao giờ nàng tự hỏi mình có thể ở bên cạnh cô bao lâu không?"
Triệu Chi Chi thành thật nói: "Lúc bị triệu tẩm, thiếp đã nghĩ có thể ở được một tháng, sau đó lại nghĩ có thể ở được ba tháng, sau đó lại nghĩ rằng ba năm cũng sẽ khả thi."
Thái tử ngồi dậy khỏi nàng, Triệu Chi Chi cũng ngồi theo, nàng vẫn ôm lấy hắn.
Thái tử trở tay mở tay nàng ra, hắn nắm chặt cổ tay gầy guộc của nàng trong lòng bàn tay, gằn từng chữ một: "Không phải là ba tháng, cũng không phải ba năm. Hãy nhớ kỹ, nàng sẽ ở lại Vân Đài các cả đời, đừng nghĩ tới chuyện rời đi."
Triệu Chi Chi ngẩn người.
Thái tử đứng dậy, vẻ mặt căng lại: "Nam nhân của nàng được định sẵn là một mình cô. Nếu cô chết, cả đời này nàng sẽ không có nam nhân nào cả."
"Cho dù sau này cô có chết, cô trở thành quỷ, nàng cũng phải là nữ quỷ. Cô sẽ đến tìm nàng trong mộng, ân ái trong mộng nàng hằng đêm."
“Có cô ở đây, nàng còn muốn đi đâu?"
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của hắn dán chặt vào khuôn mặt nàng: "Cô chính là nhà của nàng."
Lông mi Triệu Chi Chi không ngừng chớp, đầu óc như đông cứng lại.
Hắn có vẻ không hài lòng với sự im lặng của nàng, như thể nàng được dặn phải lặp lại từ mới để xác nhận nàng nhớ những gì hắn vừa dạy chữ Nhã: "Nói, nhà của nàng là ai?"
Triệu Chi Chi thở gấp, trả lời, "Điện hạ, Điện hạ là nhà của thiếp."
Thái tử bước ra ngoài: "Ngủ đi."
Triệu Chi Chi nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên buột miệng thốt lên: "Điện hạ đi đâu?"
Thái tử không quay đầu lại: "Đi hờn dỗi."
Sau nửa đêm, Triệu Chi Chi không biết mình ngủ thế nào. Có thể là vì do rất nhiều tiểu đồng ở cạnh giường của nàng, đám tiểu đồng canh giữ nàng, bọn họ ngáp dài, cảm thấy buồn ngủ, nàng cũng buồn ngủ theo, nằm xuống liền thiếp đi.
Triệu Chi Chi ngủ không biết trời đất, hôm sau tỉnh lại đã là buổi chiều.
Ngủ quá nhiều, mở mắt ra như cảm thấy mình còn đang trong giấc mơ, trong mộng nàng cũng đang ngủ, lúc tỉnh dậy đột nhiên không phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.
Triệu Chi Chi nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, mới một ngày trôi qua, nhưng cảm giác như cách một thế giới.
Trong đầu nàng hồi tưởng lại những gì nàng đã trải qua ngày hôm qua, và sau đó nàng hoàn toàn tỉnh táo lại, Sau khi tỉnh dậy, mặt nàng nóng bừng, không muốn thừa nhận người hôm qua là mình.
Triệu Chi Chi sờ sờ bụng, nếu kinh nguyệt đến vào lúc này, có thể lấy kinh nguyệt làm cái cớ để nói rằng hôm qua mình đột ngột như thế là bởi vì thân thể không thoải mái, cho nên mới làm ra hành động như vậy không?
Triệu Chi Chi thở dài, không được, Thái tử Điện hạ biết khi nào nàng tới ngày, nàng không thể nói dối hắn.
Triệu Chi Chi ngồi dậy: "Lan nhi, Lan nhi."
Tiểu đồng vào nhà, nhưng không phải là Lan nhi: "Triệu cơ có gì phân phó sao?"
Triệu Chi Chi: "Sao lại là ngươi, Lan nhi đâu?"
Tiểu đồng: "Lan nhi không có ở đây. Triệu cơ phân phó nô là được."
Lòng Triệu Chi Chi treo lên, kiên trì: "Ta muốn Lan nhi."
Sau nửa canh giờ.
Lan nhi chạy vào Bính điện, không khỏi thở hổn hển, bổ nhào tới trước mặt Triệu Chi Chi: "Triệu cơ, nô đến rồi, nô đến rồi."
Triệu Chi Chi thấy y bình an vô sự, vòng eo cứng ngắc của Triệu Chi Chi từ từ buông xuống, nàng thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi không sao là được rồi."
Lan nhi quỳ ở trước mặt nàng, vừa tiến lên vừa nói: "Nô không sao, nô không có gì không ổn cả, Triệu cơ đừng lo lắng cho nô."
Triệu Chi Chi sợ y sẽ bị trừng phạt, nàng biết mình đã hiểu lầm chuyện xảy ra ngày hôm qua, chuyện là nàng gây ra, nàng đã nói những điều như vậy trước mặt Thái tử, nàng đã bộc lộ ra hết tâm tư mà mình đã che giấu. Việc đã đến nước này, nước đổ khó hốt, nàng chỉ mong không ai bị liên lụy.
“Nếu Điện hạ hỏi, ngươi nói ngươi không biết gì.” Triệu Chi Chi phủi lá trên tóc của Lan nhi, “Ngươi không được nói cho ai, ngươi kể chuyện của Ân nữ cho ta. Chỉ cần ngươi không nói, ta không nói, cho dù Điện hạ có tức giận, hắn cũng sẽ chỉ tức giận một mình ta."
Lan nhi không dám nói, Điện hạ đã biết.
Điện hạ không phạt y, Điện hạ hỏi y tại sao muốn hỏi thăm chuyện Đệ Nhất Khuyết giúp Triệu cơ, y không dám giấu diếm, thành thật nói với Điện hạ mình hy vọng Triệu cơ có thể ở bên cạnh Điện hạ mãi mãi.
Điện hạ không thích người khác xen vào chuyện riêng tư, huống chi là một tiểu đồng. Điện hạ muốn sủng ai, muốn hạnh ai là việc của Điện hạ, một tiểu đồng như y lớn gan can thiệp vào sự yêu thích của Điện hạ, là tội lớn phải chém đầu.
Lan nhi lặng lẽ nhìn Triệu Chi Chi, Triệu Chi Chi đang ăn, nàng tự mình ăn, còn không quên đút cho y.
Vì Triệu cơ, cho nên Điện hạ không trừng phạt y, Điện hạ dặn y không được tự mình quyết định nữa, trừ phi Triệu cơ ra lệnh cho y hỏi những chuyện mà Triệu cơ muốn hỏi, y mới có thể đi hỏi thăm. Chính y cũng thấy tội lỗi nên đã u tự mình chạy đi dọn dẹp các chuyện ngoài sân. Y quyết tâm hoàn thành việc quét dọn càng sớm càng tốt, để không làm Triệu cơ lo lắng.
Triệu Chi Chi vừa ăn, vừa nghĩ về những gì Thái tử đã nói với nàng vào đêm qua.
Vừa ăn vừa cúi đầu che mặt, nhiệt độ ấm nóng ở hai má chạm vào đầu ngón tay, lan ra khắp người khiến cả người nóng bừng.
Điện hạ đã nói rất nhiều chuyện dễ nghe. Không, không chỉ dễ nghe mà còn là lời êm tai nhất thiên hạ.
Tuy khi Điện hạ nói những lời đó với nàng, hắn dường như đang cật lực che giấu sự tức giận của mình, những lời đó tuy rằng cay nghiệt, nhưng từng lời hắn nói ra đều vuốt ve lòng nàng. Nàng không phải lo lắng về việc bị đưa ra ngoài, nàng có thể yên tâm ở lại Vân Đài các, không cần đi đâu cả.
Khi hắn đi đêm qua, hắn nói hắn vẫn còn tức giận.
Nàng sẽ lấy lòng hắn, nàng nhất định sẽ làm hắn nguôi giận.
“Lan nhi, ngươi nghĩ hôm nay Điện hạ sẽ trở lại sao?” Lòng Triệu Chi Chi không đáy.
Lan nhi: "Chắc chắn!"
Triệu Chi Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng bắt đầu mong đợi hoàng hôn: "Ta sẽ ra cửa chờ Điện hạ trở về."