Kiều yếp

 
Các đại nhân đang tranh cãi túi bụi ở Khải Minh đường.
 
Các binh sĩ nhập ngũ hàng năm, những người nhập ngũ trước đó đều là binh lính người Ân, sau khi tiến vào Đế Đài, họ đương nhiên muốn binh lính khắp thiên hạ sẽ nhập ngũ. Có người đề nghị binh lính ở gần Đế Đài, những binh lính mới phải được huấn luyện ngay tại chỗ, được đãi ngộ ngang binh Ân. Nhưng một số người không đồng ý, cho rằng những binh lính mới được tuyển chọn từ khu vực gần đây không có tác dụng ngay được, vì vậy họ không thể đối xử và huấn luyện như binh Ân.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi tranh cãi về việc binh sự lại bắt đầu tranh luận về chuyện nước Triệu. nước Triệu vì việc phế hậu mà ầm ĩ từ năm này qua năm khác, mùa xuân đã gần hết mà vẫn chưa có kết quả. Mặc dù nước Triệu vẫn chưa giải quyết xong rắc rối, nhưng nước Triệu đã dâng tấu thư lên Đế Đài.
 
Tấu thư này chỉ mang tính có lệ lại ngắn gọn, nhưng nó là cuốn duy nhất của các nước chư hầu, là cuốn tấu thư đầu tiên mà Ân vương thất nhận được sau khi tiến vào Đế Đài. Vì lý do này, làm thế nào để đáp lại lễ lại tấu thư này đã trở thành tâm điểm tranh cãi trong triều hội gần đây.
 
Có người cho rằng không nên đáp lại, bởi vì tấu thư của Triệu vương quá có lệ, thậm chí còn có lỗi chính tả, một quốc thư như thế lại có lỗi chính tả thì người nào cũng có thể thấy được sự có lệ của Triệu vương. Những người khác cho rằng mặc dù bản tấu thư này là có lệ, nhưng quy trình tấu thư chính xác, không nên bỏ qua.
 
Quý Hành cũng có mặt trong sảnh, khi có người hỏi chuyện có nên đáp lại cuốn tấu thư hay không, y cũng không trả lời.
 
Mặc dù không có ý định tỏ thái độ nhưng Quý Hành vẫn rất quan tâm đến cuốn tấu thư, y buồn bực nói: "Các ngươi nói xem, tại sao Triệu vương lại đột nhiên gửi cuốn tấu thư này? Nhìn cuốn tấu thư mà hắn ra lệnh gửi tới đi, có vẻ cũng không tình nguyện lắm, Triệu vương xưa nay ngông cuồng, hắn hoàn toàn không phải là người lễ nghĩa."
 
Trọng tâm cuộc tranh cãi của mọi người nhanh chóng thay đổi, bọn họ sôi nổi thảo luận vấn đề này.
 
“Ta nghe sứ giả nước Triệu nói, việc tấu thư là do một người tên Hạ Sóc đã góp lời với Triệu Thái hậu, Thái hậu cũng không tán thành phế hậu cho nên mới có chuyện tấu thư."
 
"Cho dù có tấu thư, ngươi còn không phải đi qua sân khấu sao, nói Triệu vương chúng ta không phế hậu nữa, hắn liền thật sự không phế hậu luôn?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Đã như vậy, tại sao vẫn còn trình tấu thư này lên? Hạ Sóc kia còn cầu xin hoàng tộc Triệu vương trình tấu thư này lên Đế Đài nữa, có ý gì đây?"
 
"Để lấy lòng Thái hậu, tận lực kéo dài chuyện phế hậu."
 
“Dù sao cũng chỉ là một người mị nịnh chi sĩ (*) thôi."
 
(*) Sĩ phu nịnh nọt.
 
Tiếng cười ầm ĩ, Quý Ngọc không nói gì.
 
Bây giờ gã được phong làm đại nhân, lui tới giữa An Thành và Đế Đài, gã mới từ An Thành về ngày hôm qua, hôm nay gã đến Khải Minh đường để bàn bạc chuyện, cũng là ý của Thái tử.
 
Đây là lần đầu tiên gã đến Khải Minh đường để bàn chuyện, vốn gã rất hưng phấn vì cuối cùng gã cũng đủ tư cách để ngồi ngang hàng với thúc thúc của mình. Khi gã thực sự ngồi trong Khải Minh đường, gã không còn hưng phấn như vậy nữa. 
 
Quá ồn ào, thậm chí còn ồn ào hơn cả Yêu Yêu. Nhóm người này huyên thuyên, cãi vã không dứt, từ đầu đến cuối cũng không thấy kết luận gì. Tai của gã như sắp điếc đến nơi rồi, nghĩ đến việc ngồi yên trong một giờ nữa, gã liền cảm thấy khó chịu.
 
Khải Minh đường quá ồn ào là một chuyện, điều thực sự khiến Quý Ngọc khó chịu thực ra là vì giọng nói của gã cũng chẳng khá hơn so với đám đại nhân ngày nào cũng cãi nhau này. Không ai để ý đến gã, gã lại càng cảm thấy khó chịu.
 
Ngay khi Quý Ngọc chuẩn bị yên lặng chịu đựng đến một canh giờ cuối, gã bị gọi tên: "Tiểu Quý đại nhân, ngươi nghĩ phải làm gì với cuốn tấu thư này?"
 
Quý Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, ây, là thúc thúc!
 
Trong mắt thúc thúc tràn đầy sự khinh thường đối với gã, nhưng cũng không sao, thúc thúc chịu để ý tới gã, biểu thị trong lòng thúc thúc vẫn còn có gã.
 
Quý Ngọc kích động đứng lên. Gã vừa đứng lên, mọi người liền quay qua nhìn gã.
 
Ánh mắt không được thân thiện cho lắm.
 
Quý Ngọc không biết tại sao mình lại phải đứng lên làm một động tác ngạo mạn như vậy, nhưng gã vẫn đứng im, cũng chỉ có thể tiếp tục chống lại ánh nhìn ác ý của mọi người.
 
Quý Ngọc lớn giọng nói: "Theo quan điểm của ngô, cuốn tấu thư này là để lấy lòng Đế Đài chứ không phải Thái hậu nước Triệu."
 
Mọi người cười ồ lên.
 
"Tất cả lỗi chính tả đều được đệ trình, hành động phiếm nhã như vậy àm sao có thể lấy lòng Đế Đài chứ?"
 
“Tiểu Quý đại nhân, chẳng lẽ ngươi còn chưa tỉnh ngủ à?"
 
Quý Ngọc hoàn toàn không quan tâm đến tiếng cười của họ, gã tiếp tục nói: “Nam nhân tên Hạ Sóc này, hắn hao tổn tâm tư để trình cuốn tấu thư này lên. Nếu ngô không đoán sai, không lâu sau, chắc chắc hắn sẽ đến Đế Đài, cầu xin Ân vương thất trọng dụng."
 
Mọi người càng cười to hơn.
 
"Đối với cái loại mị nịnh chi sĩ này, Đế Đài có một người là đủ rồi."
 
“Hắn đến rồi, tiểu Quý đại nhân không sợ có người tranh sủng với mình sao?"
 
Quý Ngọc liếc qua một đám đang cười nhạo, một đám ghen tị!
 
"Tại sao tiểu Quý đại nhân lại nói như vậy?"
 
Quý Ngọc theo sau tiếng nhìn lại, thúc thúc đang nheo mắt nhìn gã.
 
Quý Ngọc dốc sức tổng hợp lại, rất nhịp nhàng: "Cái gì viết trong tấu thư này không quan trọng. Mặt trên đầy lỗi chính tả cũng không thành vấn đề. Điều quan trọng là nước Triệu dâng tấu thư cho Đế Đài, có tấu thư này ở đây, Đế Đài liền có lý do để xuất binh."
 
Mọi người im lặng, không ai cười nữa.
 
Quý Hành: "Ngô không tán thành việc xuất binh. Chuyện giữa hai nước Triệu và Tề, Đế Đài không nên can thiệp, dù có tấu thư hay không cũng vậy."
 
Quý Ngọc: "Không! Không giống nhau! Xuất binh vẫn không thuyết phục được. Có cuốn tấu thư này ở đây, tương đương với việc nước Triệu xin chỉ thị Đế Đài trước. Sau khi nước Triệu đánh nước Tề, Đế Đài có thể giúp đỡ nước Triệu đánh nước Tề!"
 
Mọi người hít hà một hơi, ánh mắt nhìn Quý Ngọc như kẻ mất trí.
 
"Chúng ta sao có thể giúp nước Triệu đánh nước Tề?"
 
"Đúng vậy, sao chúng ta có thể giúp nước Triệu? Cho dù nói về lý lẽ, muốn phế hậu là nước Triệu, khiêu chiến cũng là nước Triệu, có sai cũng là nước Triệu!"
 
Quý Ngọc lớn tiếng nói: "Từ xưa đến nay, có vị quân vương nào chinh phạt các lãnh thổ dựa vào đúng hay sai chứ! Những gì ngô nhìn thấy không biết đúng sai, nhưng nước Triệu đã dâng tấu thư cho Đế Đài, Đế Đài xuất binh viện trợ nước Triệu đánh nước Tề, hợp tình hợp lý! Đến lúc đó các nước chư hầu trên thiên hạ xem sẽ không phân biệt đúng sai, mà là ai thừa nhận sự thống trị của Hoàng Đế thì sẽ được Đế Đài giúp đỡ!"
 
Mọi người đều sững sờ.
 
Quý Ngọc bước ra khỏi đám người, tay áo vung lên: "Hiện giờ Đế Đài có trăm vạn binh Ân, tại sao phải học theo bộ dạng của hoàng tộc Hạ kia, vứt cái đức để thu phục người hư danh? Hư danh như vậy có ích lợi gì? Ngô dám nói chỉ cần nước Triệu có một trận, năm nay mời năm nước chư hầu đến yến tiệc, năm quốc vương chắc chắn sẽ dự tiệc. Không chỉ đến yến tiệc, mà còn dâng cống hàng năm. Chỉ cần cảm thấy Đế Đài có lợi, cho dù bọn họ có suy nghĩ trái phép cũng không thể không công nhận uy lực đế quyền Đế Đài. Chỉ cần câu đầu tiên của Đế Đài dùng được, thì sau đó câu thứ hai, câu thứ ba… Ngay khi đập vừa mở, Đế Đài vừa trút trận lụt, nếu tương lai muốn lấp kín lại cũng khó có thể chặn được.”
 
Có người thì thào nói: "Đây không phải trở thành lưu manh, du côn sao? Vừa lừa gạt còn ỷ thế hiếp người?"
 
Quý Ngọc hừ một tiếng: "Buồn cười! Làm sao ngươi dám so sánh Ân vương thất với một tên lưu manh đường phố!"
 
Người kia lập tức rụt đầu lại.
 
Quý Hành suy nghĩ hồi lâu, hỏi: "Theo ý của tiểu Quý đại nhân, vì tương lai của Ân vương thất, hoàng hậu của nước Triệu phải bị phế bỏ sao?"
 
Quý Ngọc: "Phải phế, không chỉ phải phế, mà còn phải bị phế thảm hại."
 
Quý Hành mỉm cười: "Đây rốt cuộc là ý của tiểu Quý đại nhân hay ý của Thái tử Điện hạ?"
 
Quý Ngọc bị gương mặt tươi cười đầy mưu mô của Quý Hành dọa cho lạnh sống lưng, gã bình tĩnh lại, mặt không đổi sắc nói dối, "Đây chỉ là lời của một mình ngô."
 
Gã không dám kéo Thái tử Điện hạ, nếu như sau này Triệu vương không phế thì sao? Nếu Tề vương thay đổi tính tình, không bất hòa với Triệu vương nữa, hai nước không thể giao chiến thì sao?”
 
Theo như gã biết, người trung gian của Thái tử Điện hạ đã được phái đi nhiều năm trước, nhưng rốt cuộc không ai có thể đảm bảo cuối cùng tình hình sẽ như thế nào.
 
Nói đến Thái tử, mọi người đột nhiên lấy lại tinh thần, Thái tử Điện hạ đi đâu rồi?
 
Vừa rồi còn ở đó, nháy mắt đã không thấy tăm hơi, cũng không biết đi nơi nào. 
 
Quý Hành cũng cảm thấy kỳ lạ, đang chuẩn bị phái người đi tìm Đế Thái tử, lời vừa dứt, ở cửa liền xuất hiện một bóng người.
 
“Chư quân cứ tiếp tục.” Đế Thái tử bước vào cửa.
 
Mọi người nhìn kỹ lại, vẻ mặt của Đế Thái tử tuy vẫn còn nét mệt mỏi, nhưng so với những gì họ thấy lúc trước thì đã tốt hơn rất nhiều. Đế Thái tử trẻ trung tuấn tú, cho dù dưới mắt hắn có hai quầng đen thì phong thái trông vẫn rạng rỡ như cũ.
 
Cơ Tắc ngồi ở ngay ngắn ở trên, Quý Hành, người ở gần hắn nhất nheo mắt lại, hỏa nhãn kim tinh nhìn ra manh mối.
 
Vừa rồi Đế Thái tử không ra ngoài mà là đi nghỉ ngơi. Nhìn xem, khóe miệng còn dính vết nước bọt vừa tỉnh ngủ, còn chưa kịp lau nữa!
 
Quý Hành mỉm cười đứng dậy, y không để người nhắc nhở Cơ Tắc, thay vào đó, y tự mình bước đến gần Cơ Tắc, cúi xuống, quỳ xuống bên cạnh Cơ Tắc rồi khoa trương lấy khăn ra: "Điện hạ, người có mệt không? Tối hôm qua hẳn là vất vả rồi, Điện hạ nhất định phải bảo trọng thân thể."
 
Môi mỏng của Cơ Tắc mím chặt, bình tĩnh cầm lấy khăn của Quý Hành, ưu nhã lau nước dãi trên môi hắn: "Đa tạ Quý đại nhân nhắc nhở."
 
Quý Hành nhìn về phía Quý Ngọc: "Tiểu Quý đại nhân, mặc dù triều sự là quan trọng, nhưng thân thể của Điện hạ cũng quan trọng không kém. Khi bàn bạc chuyện gì đó, tiểu Quý đại nhân phải nắm bắt biện pháp thích hợp."
 
Tất cả mọi người đều nhất trí nhìn về phía Quý Ngọc, mắt sáng đến mức của gần như có thể thiêu chết gã.
 
Sáng nay đã có người đã nhìn thấy Quý Ngọc và Thái tử Điện hạ cùng nhau đi triều hội. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Thái tử, hẳn là cùng Quý Ngọc nghị sự qua một đêm. Đã lâu rồi Thái tử không bàn chuyện qua đêm, hẳn là ngôn ngữ khoa trương của thằng nhãi Quý Ngọc đã quấn lấy Điện hạ, cho nên Điện hạ mới mới giữ gã ở lại Vân Đài các bàn triều sự qua đêm.
 
Thằng nhãi Quý Ngọc này, thật sự không biết tốt xấu, cho dù chuyện quan trọng như thế nào, cũng không thể để Thái tử Điện hạ thức đêm mệt mỏi như vậy được!
 
Quý Ngọc không dám nói gì, cũng không nói được gì, ngoài việc im lặng chịu đựng ánh mắt của chinh chiến từ mọi hướng, trong miệng không một lời bào chữa.
 
Gã biết bọn họ đang suy nghĩ gì, trong lòng hẳn là đang mắng gã là cậy mới sinh kiêu, dám lôi kéo Thái tử Điện hạ thức đêm.
 
Bàn Cổ tại thượng, gã thực sự bị oan mà. Chính Thái tử Điện hạ đã phái người kéo gã ra khỏi chiếc giường ấm áp và kéo gã đến Vân Đài các nghị sự suốt đêm. Những chuyện đó không vội, nhưng Điện hạ một hai phải chọn nghị sự giữa chừng. đêm. Tối qua, sắc mặt Điện hạ âm trầm, gã không dám nói thêm một lời nào, nhưng trong lòng thống khổ.
 
Quý Ngọc đoán rằng Thái tử nghị sự suốt đêm để giải tỏa phiền muộn trong lòng. Thái tử đi ra ngoài một lần, hình như là đi gặp Triệu cơ, lúc trở lại, sắc mặt càng thêm khó xem.
 
Thái tử Điện hạ còn giậm chân!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui