Quý Ngọc tin rằng gã đã vì Triệu cơ chịu đựng bị bôi đen, bởi vì đó là Triệu cơ nên bị bôi đen thì bôi thôi. Gã bình thản đón nhận ánh nhìn của mọi người, cười bên trái, cười bên phải, Người sao, là da mặt dày, cười một cái, trẻ mười tuổi.
Buổi nghị sự ở đại Khải Minh đường hôm nay đã sớm kết thúc, bởi vì Đế Thái tử rất ít khi buông tha, chủ động cho mọi người trở về ăn cơm sớm, nếu cãi nhau không xong chuyện thì ngày mai lại tiếp tục cãi nhau.
Hoàng hôn vẫn chưa ló dạng! Thật là chuyện tốt mà mọi người đều thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi Quý Ngọc rời đi, nhớ tới chuyện tối hôm qua còn chưa kịp hỏi, gã thì thầm: "Điện hạ, Hạ Sóc kia thật sự không phải người của Ân vương thất sao?"
Cơ Tắc suy nghĩ một hồi mới nhận ra Hạ Sóc là ai.
Chính là người đã thúc đẩy nước Triệu trình tấu thư.
Cơ Tắc: "Không phải."
Quý Ngọc cảm khái: "Nếu thế này thì thật là lạ."
Vừa dứt giọng, ngoài sảnh vang lên tiếng hét của Yêu Yêu: "Công tử! Công tử! Người về gần hết rồi! Ngươi mau lên! Về ăn cơm!"
Quý Ngọc vội vàng chào cáo biệt Cơ Tắc, khi đến trước mặt Quý Hành, Quý Hành quay đầu làm ngơ, Quý Ngọc mạnh mẽ kéo tay áo y, nói nhỏ: "Thúc thúc, mấy ngày nay ta đều ở Đế Đài. Nếu thúc muốn tìm ta thì cho người đến ngôi nhà bình dân dưới cầu ở phía đông thành để tìm ta. Phí vào cửa không nhiều, năm trăm đao tệ là đủ. "
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Hành đá gã: "Cút cút cút."
Trong sảnh chỉ còn lại Cơ Tắc và Quý Hành.
Giọng Cơ Tắc đều đều: "Quý đại nhân thực sự không có ý định nhận lại Quý Ngọc trở lại sao? Nếu chỉ làm ra vẻ để cô xem thì không cần đâu. Quý Ngọc có tài, dù hắn xuất thân từ nhà nào, cô cũng sẽ dùng hắn."
Quý Hành bĩu môi: "Tại sao thần phải làm bộ như vậy? Điện hạ là người thế nào, thần biết rõ nhất, nhưng cho dù thỉnh thoảng thần bất đồng chính kiến với Điện hạ, Điện hạ cũng sẽ không cố ý trấn áp vì việc nhỏ này, cố ý chèn ép con cháu Quý gia của thần.”
Y ôm vai, tức giận nói: "Điện hạ trọng dụng Quý Ngọc, thần còn sợ đấy."
"Ồ? Tại sao Quý đại nhân lại sợ?"
“Tiểu Quý đại nhân có Điện hạ chống lưng, sau này không phải dễ như trở bàn tay vượt qua thúc thúc là thần sao? Khi đó, hắn sẽ cưỡi lên đầu thần, không chừng còn bắt nạt lão già như thần nữa."
Cơ Tắc cười, không nói gì về Quý Ngọc nữa.
Hắn lấy ra một cuộn da dê bằng đồng: "Cô có chuyện muốn nhờ Quý đại nhân giúp đỡ."
Quý Hành sáng sớm đã thấy Cơ Tắc muốn giữ y lại để nói chuyện: "Điện hạ, ngài có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Cơ Tắc đưa cuộn da dê: "Xin nhờ Quý đại nhân giữ thứ này thay cô."
Quý Hành nhìn cuộn da dê trong tay, nghi ngờ: "Trước khi thần giữ giúp Điện hạ, thần cần phải biết thứ này quan trọng như thế nào, có liên quan đến bí mật hoàng tộc hay không."
Cơ Tắc: "Không liên quan gì đến quốc sự, là việc nhà của cô."
Quý Hành lập tức hứng thú: "Việc nhà của Điện hạ? Tại sao lại để thần giữ?"
“Bởi vì Quý đại nhân là người ngay thẳng, dù cô có là Thái tử, Quý đại nhân cũng sẽ không cúi đầu trước cô để lấy lòng cô.” Cơ Tắc chỉ vào cuộn da dê. “Cô biếtm nếu một ngày cô vi phạm lời thề trong cuộn da dê, Quý đại nhân chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng lên chỉ trích nỗi cô."
Quý Hành: "Lời này của Điện hạ thật kỳ lạ. thần và Ân vương thất một lòng một dạ. Tại sao thần lại đứng ra chỉ trích Điện hạ?"
Cơ Tắc: "Bởi vì những thứ trên cuộn da dê không liên quan gì đến Ân vương thất, mà là đạo đức của một mình cô, Quý đại nhân thích xem náo nhiệt nhất, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không làm như không thấy."
Tim Quý Hành ngứa ngáy: "Trong đó viết cái gì? Thần có thể đọc được không?"
Cơ Tắc: "Nếu cô không cho Quý đại nhân xem thì Quý đại nhân không xem sao? Sau khi cô đi rồi, Quý đại nhân xem đi."
Quý Hành lễ phép nói: "Không xem, thần không xem."
Cơ Tắc đứng dậy bước ra ngoài, vừa bước ra khỏi sảnh đã nghe thấy tiếng cười vang của Quý Hành trong phòng.
Quý Hành cười đến chảy ra nước mắt: "Không ngờ Điện hạ còn có mặt này, làm ngô thật hâm mộ."
Sau đó là một tràng cười đến nghẹt thở: "Ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Cơ Tắc hít sâu một hơi, làm bộ như không nghe thấy gì, bình tĩnh ra lệnh cho hòa thượng: "Chuẩn bị xe trở về Vân Đài các."
Triệu Chi Chi đã trải ghế đệm chờ trước cổng cung Kiến Chương, vì không biết hôm nay Thái tử có về hay không, nàng đã sẵn sàng đợi một đêm nên mới cho người trải đệm mềm. Nếu mệt, nàng sẽ ngồi trên đệm mềm nghỉ ngơi một chút.
Ngồi trên chiếc ghế đệm, bị tiểu đồng nhắc nhở như đang van xin. Triệu Chi Chi động não, van xin được đấy! Để Thái tử Điện hạ thấy được sự thành khẩn thừa nhận sai lầm của nàng.
Các tiểu đồng vừa mang đồ ăn cho nàng vừa đưa ra ý kiến, dần dần đứa nào cũng ngồi trên chiếc đệm êm ái, xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi.
Triệu Chi Chi ăn miếng sơn trà nhỏ do nước Lỗ cống nạp. Con đường rộng mở trước cổng cung Kiến Chương được mặt trời chiếu sáng nổi lên ánh vàng, những mái ngói của các cung điện phía xa nối thành nhiều đường khí phách. Gió cuối mùa xuân đã gây khó chịu, không có sự mát mẻ khi thổi vào người nữa.
Mùa hè sắp tới rồi.
Các tiểu đồng ngươi một câu, ta một câu, "Triệu cơ có thể tự trói mình lại! Khi trước nô ở nước Ân cũng vậy, thường thấy các đại thần làm việc này. Họ tự trói mình rồi quỳ xuống cổng vương cung, khóc lóc nói bọn họ là kẻ tội đồ. Nếu may mắn, bệ hạ sẽ đích thân tha tội cho họ."
Triệu Chi Chi nghiêm túc xem xét: "Có khả thi không?"
Tiểu đồng: "Đương nhiên là có! Triệu cơ đã từng nghe nói đến Thượng Khanh nhà họ Quý chưa? Hắn đã làm chuyện như vậy đó!"
Triệu Chi Chi nghe thấy Thượng Khanh cũng làm chuyện này, nàng lập tức ra lệnh: "Mau lấy dây thừng tới."
Một tiểu đồng khác nói: "Nô cũng có cách."
Triệu Chi Chi: "Ngươi nói."
Tiểu đồng: "Triệu cơ không cần tự trói mình, chỉ cần dâng mấy sợi dây mây lên. Lúc trước, tam vương tử dựa vào dây mây mà lần lượt thoát khỏi những hình phạt của bệ hạ. Đôi khi Điện hạ bị tam vương tử chọc giận, tam vương tử cũng sẽ đưa dây mây cho Điện hạ, xin Điện hạ quất roi, nhưng Điện hạ chưa từng làm vậy. Mỗi lần nhìn đến dây mây cũng không muốn so đo với tam vương tử.”
Triệu Chi Chi nghĩ ý tưởng này cũng rất hay: "Đi chuẩn bị dây mây."
Sau khi đã chuẩn bị xong dây mây, Triệu Chi Chi bắt đầu khó khăn đưa ra lựa chọn.
Rốt cuộc trói dây thừng hay là đưa dây mây thì tốt hơn?
Sau khi Triệu Chi Chi rối rắm hồi lâu, nàng quyết định: Đầu tiên tự trói mình lại, sau đó để bó dây mây sau lưng.
Hy vọng Điện hạ nhìn thấy nàng thành khẩn thừa nhận sai lầm như vậy có thể bớt giận lại.
“Mau lên, mau trói ta lại.” Triệu Chi Chi nói với tiểu đồng.
Tiểu đồng đáp lại, nếu thật sự để cho bọn họ làm, bọn họ cũng không dám.
Triệu Chi Chi dỗ dành: "Những cục sơn trà này đều cho các ngươi ăn."
Đám tiểu đồng ngập ngừng đưa tay ra.
Tinh nô đập tay họ xuống, hắn nhẫn tâm lấy dây thừng và dây mây đi.
Triệu Chi Chi trông ngóng nhìn qua: "Tinh nô, ta sẽ cho ngươi ăn sơn trà."
Tinh nô: "Nô không thích ăn sơn trà."
Triệu Chi Chi muốn nói cái gì nữa, Tinh nô đã chỉ vào phía trước: "Triệu cơ nhìn xem, ai đã trở lại."
Triệu Chi Chi nhìn sang, phía xa xa có một chiếc xe ngựa đồng thau lớn.
Điện hạ đã trở lại!
Triệu Chi Chi lo lắng nói: "Dây thừng, dây mây."
Tinh nô: "Thứ khó tòng mệnh."
Không có dây mây và dây thừng, Triệu Chi Chi không còn cách nào khác là phải thành thật quỳ xuống trên tấm đệm.
Nàng hỏi tiểu đồng: "Thế nào, đầu có cần cúi thấp nữa không?"
Tiểu đồng: "Đủ rồi, đủ rồi, không cần xuống thấp nữa."
Cơ Tắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Triệu cơ đang quỳ trước cổng cung Kiến Chương, gió thổi tung váy của nàng, thân thể yếu ớt của thiếu nữ bị gập làm đôi, đầu ấy gần như chạm xuống đất.
Cơ Tắc sững sờ, ra lệnh cho Chiêu Minh lái xe, "Nhanh lên chút."
Triệu Chi Chi quỳ không bao lâu thì đám tiểu đồng nhi tử nàng: "Tới rồi, Điện hạ lên bậc rồi."
Triệu Chi Chi hít thở dồn dập chờ đợi.
Cuối cùng, khi nhìn thấy đôi giày của Thái tử, Thái tử lao đến như một cơn gió, nàng đang sẵn sàng nhận tội, vừa định nói thì mũi ngứa ngáy hắt hơi một cái, miếng sơn trà giấu trong ống tay áo rơi ra ngoài, lăn đến chân Thái tử.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy sơn trà, trái tim lo lắng của Cơ Tắc dịu lại. Hắn liếc qua đám tiểu đồng phía sau Triệu cơ, miệng đám tiểu đồng đều bị dính nước trái cây. Hắn nhìn lại, trên tay, trên váy của Triệu cơ dính đầy nước trái cây, chỗ ăn được đều dính nước trái cây, phần hạt sơn trà còn lại được nàng che đi trong góc váy.
Triệu Chi Chi nhìn chằm chằm viên sơn trà rơi xuống bên chân Thái tử, hận sắt không rèn thành thép.
Sao xin tội mà còn thèm ăn như vậy hả!
Thái tử đá một cái, sơn trà bị đá trở lại bên váy nàng.
Thái tử lập tức đi ngang qua người nàng.
Triệu Chi Chi sững người.
Không đợi nàng xoa xoa đôi mắt nhức nhối, một đôi tay vòng từ phía sau ôm lấy nàng, dùng lực nhấc nàng lên, bế nàng lên không trung.
Khóe mắt Thái tử ngạo nghễ nâng lên, cánh tay ôm nàng thật chắc: "Sơn trà ăn ngon không?"