Đêm đó Triệu Chi Chi không ngủ.
Nàng nhìn chằm chằm Thái tử cả đêm. Thái tử ngủ rất say, hắn mệt mỏi, nàng lén hôn hắn mấy lần, hắn đều không có tỉnh lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù Triệu Chi Chi thức trắng đêm, nhưng hôm sau nàng vẫn phấn chấn như bò, cả người tràn đầy năng lượng.
Triệu Chi Chi giống như bò con, khí phách hét lên, từng tiếng “Điện hạ” khiến lỗ tai Cơ Tắc chấn động.
Màn sương trắng xóa bao trùm những ô cửa sổ bên ngoài căn phòng, bầu trời xanh ngắt còn chưa thấy ánh bình minh. Triệu Chi Chi xung phong nhận việc chải tóc cho Cơ Tắc. Đây là lần đầu tiên nàng ngủ muộn hơn Cơ Tắc, và dậy sớm hơn cả Cơ Tắc - bởi vì cơ bản là nàng không hề ngủ. Nàng dự định sau này cũng sẽ như vậy, trở thành một Triệu cơ dậy sớm và đưa Điện hạ đi làm việc.
Triệu Chi Chi nhìn chằm chằm vào sau đầu của Cơ Tắc, lược ngà voi chải từng mớ tóc của hắn. Nàng nghĩ thầm. tóc của Điện hạ vừa đen lại dày, nhưng nàng sẽ không ghét bỏ. Cho dù tóc của hắn khó chải, nàng cũng sẽ chải tóc cho hắn mỗi ngày, bởi vì Điện hạ có mái tóc đen dài dày, là Điện hạ của nàng, là nam nhân của nàng.
Hắn không còn là chủ nhân của nàng nữa, cuối cùng nàng cũng hiểu câu nói “Triệu cơ không cần có chủ nhân” mà hắn đã nói với nàng trước đây.
Triệu Chi Chi vừa chải vừa hôn tóc Cơ Tắc, Cơ Tắc kêu lên: "Sao vậy?"
Triệu Chi Chi nâng tóc hắn lên như bảo bối, chải xuống: "Triệu cơ thích tóc của Điện hạ."
Cơ Tắc ôm da đầu bị nàng chải đến nỗi đau rát, che khóe miệng vì bị lược làm đau. "Thích cũng không được hôn. Có biết mấy ngày nay cô không gội đầu không? Bẩn chết nàng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chi Chi ngửi ngửi: "Hình như có hơi hôi."
Cơ Tắc lập tức hất mái tóc dài của mình ra hít một hơi: "Hôi à? Chỉ ba ngày chưa gội thôi mà, có hôi thật không?"
Triệu Chi Chi dựa vào sau lưng hắn, ôm lấy hắn: "Triệu cơ lừa Điện hạ đó. tóc của Điện hạ cũng thơm như Triệu cơ."
“Đồ lừa đảo.” Cơ Tắc lắc vai, run đẩy nàng xuống. Hắn vẫn để ý đến mái tóc của mình, sai người đi lấy bột hương. Bột hương phủ trên đầu, nhóm nô tỳ cẩn thận thổi, thứ bột mịn trắng xóa trên tóc, trong nháy mắt đã biến mất.
Cơ Tắc muốn nô tỳ chải tóc cho hắn, nô tỳ chải đầu, mỗi người một chiếc lược và một nắm tóc, như vậy thoải mái hơn nhiều so với Triệu cơ. Nhưng hắn chưa kịp ra lệnh thì Triệu cơ đã vọt tới trước rồi, nàng lẩm bẩm: "Thật vất vả mới chải thẳng lại, bây giờ phải chải lần nữa."
Cơ Tắc nuốt lời nói vừa đến bên miệng.
Quên đi, nàng chải thì để nàng chải.
Nỗi đau này thì tính là gì chứ, một nam nhân người Ân, làm sao có thể không nhịn được chải đầu đau?
Hắn cảm thấy hôm nay Triệu cơ có chút khác thường. Buổi sáng khi hắn vừa mở mắt, nàng đã nhìn hắn. Đôi mắt của Triệu cơ vốn đã to, lúc sáng nàng nhìn hắn không chớp mắt, đôi mắt đó càng to tròn hơn bình thường, giống như một đôi mắt bò vậy.
Triệu cơ, người có đôi mắt bò, hôm nay gọi người khác cũng giống như một con bò đang kêu, nàng chui vào ngực hắn, đỉnh đầu liên tục chạm vào hắn, cũng giống bò luôn.
Cơ Tắc nghĩ về con bò, buột miệng: "Buổi tối ăn thịt bò nướng đi."
Triệu Chi Chi cũng muốn ăn thịt bò: "Thịt bò hầm ngon hơn."
“Sao thịt bò hầm lại ngon hơn? Cô thấy thịt bò nướng ngon hơn."
Triệu Chi Chi giành một vị trí cho món thịt bò yêu quý của mình: "Thịt bò nướng thì dễ nướng khét, nhưng thịt bò hầm thì khác. Thịt bò tươi thái mỏng được tước bỏ cơ, ngâm rượu ngon, chấm tương đậu, vừa ăn vào miệng vừa giòn lại mềm, cực kỳ dễ ăn."
Cơ Tắc: "Ăn thịt bò nướng."
Triệu Chi Chi: "Ăn thịt bò hầm."
Cơ Tắc quay đầu lại, liếc nhìn Triệu Chi Chi: "Nàng dám tranh với cô?"
Triệu Chi Chi sững sờ. Nàng cũng không biết sao mình lại như vậy, nàng nhận được cuộn da dê, giống như được thêm một mạng sống, cả người nhẹ nhõm hẳn. Lời hứa của hắn khiến nàng không còn lo lắng cho cuộc sống của chính mình nữa, cuộc sống của nàng đã được trả lại cho chính tay nàng, nhưng đây chỉ mới là ngày đầu tiên mà nàng đã bắt đầu vượt qua rồi.
Triệu Chi Chi có chút lo lắng, nàng theo bản năng cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình. Nàng giỏi nhận sai, nàng làm chuyện này như cá gặp nước.
Không đợi nàng cúi đầu, Thái tử đã giữ cằm nàng rồi nâng lên, hắn không cho phép nàng cúi đầu.
Hắn hôn nàng thật mạnh, trong khi nàng còn chưa súc miệng: "Nàng sợ gì chứ, chưa nói là tranh không tốt. Buổi tối cô ăn thịt bò nướng, nàng ăn thịt bò hầm, chúng ta ăn cùng nhau."
Triệu Chi Chi chưa đã thèm liếm miệng, cười gật đầu: "Được."
Buổi sáng, Cơ Tắc đến họp triều, cả người sảng khoái, tràn đầy năng lượng.
Hắn không nhịn được chạm vào mái tóc của hắn.
Mặc dù Triệu cơ chải tóc mạnh chút, nhưng nàng đã chải vừa tóc thẳng vừa mượt. Chờ sang năm, khi hắn đội vương miện vào, có lẽ Triệu cơ còn có thể búi tóc cho hắn.
Cơ Trọng Kha ngồi trên ngai vàng nhìn Cơ Tắc chạm vào tóc mình lần thứ tám. Ngài nín cười, trong khi mọi người đang tranh cãi về Triệu quốc, ngài lại lặng lẽ ra lệnh cho hòa thượng chuẩn bị lá xà phòng và nước ấm để gội đầu.
Sau khi Quý Hành lấy cuộn da dê ngày hôm qua, hôm nay y không dám nhìn Cơ Tắc nữa. Y sợ khi liếc mắt nhìn Thái tử sẽ nhịn không được bật cười.
Cơ Trọng Kha nhầm tưởng Cơ Tắc không gội đầu nên chạm vào tóc của mình, sau khi ra lệnh cho hòa thượng xong cũng không nhìn Cơ Tắc. Ngài sợ nếu ngài nhìn Thu Thu thêm vài lần nữa, người khác sẽ nhận ra sự xấu hổ trên cái đầu chưa gội của Thu Thu.
Cơ Trọng Kha và Quý Hành đồng thời ho, vương và thần ăn ý nói về chuyện Triệu quốc.
Hôm qua, lời của Quý Ngọc ở Khải Minh đường đã được đưa vào họp triều. Các tướng lĩnh đã lâu không chiến đấu rất thích cách nói của Quý Ngọc. thường ngày bọn họ thường im lặng, bây giờ đã thay đổi cách yên tĩnh và trở thành những miệng lưỡi sắc bén cãi nhau với các đại nhân.
"Có phải chúng ta chưa từng đánh Tề quốc đâu, việc giúp Triệu quốc đánh Tề quốc thì có gì quan trọng chứ!"
"Trước đây, Tề quốc và Ân quốc của chúng ta tam chiến tam bại, Tề quốc của hắn còn chưa lấy lại được sáu thành trì. Nếu đánh nữa, có lẽ Tề quốc không trụ nổi được nửa tháng cũng, chỉ sợ mười ngày sẽ đầu hàng. Có gì phải sợ?"
“Mượn Triệu tước Tề, một cơ hội trời ban cho. Nếu không đánh trận này sẽ là một cơ hội bị bỏ lỡ!"
Các tướng quân tham vọng ngút trời, rống to vang dội, sợ âm thanh nhỏ hơn một chút sẽ bị giọng bọn đại nhân áp chế.
Có người muốn Quý Ngọc đứng ra nói: "Tiểu Quý đại nhân đâu? Để hắn ra nói chuyện với đám gà mờ chân yếu này xem."
Các đại nhân phất tay áo: "Các ngươi nói ai gà mờ chân yếu?"
Thấy đám người sắp đánh nhau, Cơ Trọng Kha thấy nhiều không trách che tai lại, cau mày tỏ vẻ ghét bỏ. Cơ Tắc không nói lời nào, hắn không định nói hôm nay.
Quý Hành nhìn qua thiên tử và Thái tử của y, thở dài phất tay áo đứng lên: "Chư quân đừng nóng vội, ngô có lời không biết có nên nói hay không."
Các tướng quân nhìn Quý Hành, tiếng nói vang dội giảm bớt, tướng quân Mông Duệ bên trái đi đầu, chắp tay hành lễ. tỏ vẻ kính trọng với Quý Hành, “Quý công cứ nói đừng ngại.”
Quý Hành vuốt râu: "Các tướng quân tuy có lòng tốt với Ân vương thất, nhưng hiện tại không có chiến tranh. Triệu quốc chưa phế hậu, Triệu quốc và Tề quốc còn chưa xảy ra chiến tranh, chưa xảy ra mà tranh cãi vì nó, đáng giá sao? Trừ phi —"
Quý Hành bình tĩnh liếc về hướng Cơ Tắc đang ngồi, tiếp tục nói với các tướng quân: "Trừ phi các tướng quân biết tiên tri, đã sớm biết cuộc chiến giữa Triệu và Tề là không thể tránh khỏi, cho nên mới vội quyết định xuất chiến như hiện tại. Nếu quả thật là vậy, nếu chuyện này mai sau lan rộng ra, không phải người trong thiên hạ sẽ nói Ân vương thất là người có lòng lang dạ sói, cố ý phá rối sự bình yên của các nước chư hầu sao?"
Ánh mắt Mông Duệ liếc qua Cơ Tắc kịp thời thu lại, vẻ mặt bình tĩnh: "Quý công quá khen, ngô làm sao có thể biết được chi thuật tiên tri, chẳng qua là xem Triệu quốc dâng tấu thư, cho nên ngô suy nghĩ thêm chút thôi."
Quý Hành cười nói: "Nếu đã như vậy thì không cần bàn lại nữa. Chờ khi nào Triệu và Tề thực sự bắt đầu đánh nhau thì hãy nói.”
Mông Duệ nhíu mày, không nói gì thêm.
Hắn không nói, các tướng quân khác cũng không nói nữa.
Cơ A Hoàng mỉm cười: "Này, chúng ta hãy nói về An Thành của Điện hạ. Nghe nói người Ân quốc đã chuyển đến?"
Nói đến An Thành, bầu không khí trong điện dịu đi, không ai nói về Triệu Quốc nữa, sôi nổi nói về An Thành.
Sau cuộc họp triều, Cơ Trọng Kha sai người nói với Cơ Tắc về việc gội đầu, nói hắn không nên vội vàng ra khỏi cung, gội đầu xong hẵng đi. Cơ Tắc cực kỳ quẫn bách, không từ chối.
Dù sao, khi trở về cũng gội, gội trong vương cung cũng vậy.
Quý Hành đang nói chuyện với ai đó, vừa quay đầu lại thì thấy Thái tử đã biến mất. Y vội vàng chạy theo, vóc dáng thấp bé vừa chạy vừa thở hổn hển, lúc này mới bắt kịp đôi chân dài khỏe mạnh của Thái tử.
Nhìn thấy y bên cạnh, Cơ Tắc không hề giảm tốc độ: "Quý đại nhân sẽ không đi ra khỏi cung, đi theo cô làm gì?"
Mặt Quý Hành cười tủm tỉm: "Gần đây ngô cảm thấy tuổi già cơ thể mệt mỏi, muốn dính sức sống tươi trẻ phấn chấn của Điện hạ."
"Có chuyện gì không ngại thì nói thẳng đi."
“Hổ dữ xuống núi là tốt rồi, nhưng hạ thủ lưu tình thì an toàn hơn."
Cơ Tắc hiểu ý Quý Hành đang nói về Triệu quốc, nhưng hắn không có ý định hiểu: "Tất cả đều tốt, tất cả đều tốt."
Quý Hành cười nói với Cơ Tắc: "Điện hạ cẩn trọng."
Cơ Tắc đáp lễ: "Đa tạ Quý đại nhân đã quan tâm, cô sẽ thận trọng hơn."
Quý Hành thở dài thườn thượt, nhìn thân ảnh Cơ Tắc bước đi càng ngày càng xa.
Cơ Tắc rẽ vào con đường vương cung hẹp, vẫy tay một cái, Chiêu Minh xuất hiện.
Cơ Tắc: "Truyền khẩu lệnh của cô, để Bàng Bị huy động người lẩn trong Triệu quốc khởi động càng sớm càng tốt."
Chiêu Minh trả lời: "Rõ."
Mười ngày sau, kinh đô Hàm Đan của Triệu quốc.
Trong màn đêm tĩnh mịch của Triệu vương cung đột nhiên vang lên một tiếng thét thảm thiết, Triệu Vương ôm ái cơ của mình ngửa mặt lên trời khóc lóc thảm thiết. Đại điện hỗn loạn khó kiểm sát, cung nhân hoảng sợ quỳ sát đất.
Triệu vương khóc đến nỗi nước mắt, nước mũi đầy mặt, đầu tóc rối tung, một người hơn bốn mươi tuổi đang ngồi đấm ngực ngồi dưới đất, như một đứa trẻ nổi điên: "Là ai! Ai đã giết Hoa cơ của quả nhân?"
Tay ông ta bê bết máu tươi, máu từ trên người Hoa cơ chảy ra, trên bụng Hoa cơ có một lỗ thủng lớn. Triệu vương che cái lỗ máu kia, che sao cũng không thể che được, Hoa cơ trừng mắt chết trong cơn đau đớn, nhưng máu của nàng ta vẫn ào ạt chảy ra.
Trong chính điện không ai dám trả lời, cung nhân đều cúi đầu, không ai dám nói cho Triệu vương biết kẻ giết người là ai.