Vừa nói xong, các tiểu đồng từ trong nước nổi lên, mọi người hô to: "Triệu cơ đừng nóng lòng, các nô không sao!"
Triệu Chi Chi sợ bóng sợ gió một hồi, lại ngồi xuống bên hồ: "Không được làm như vậy nữa, không cho phép xuống đáy hồ, nếu chết đuối thì làm sao bây giờ."
Lan nhi: "Chúng nô đã rèn luyện từ nhỏ, có thể ở dưới nước trong một phần tư canh giờ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chi Chi sửng sốt, một phần tư canh giờ? Không phải là con cá sao?
Lan nhi nói tiếp: "Chỉ có những tiểu đồng xuất sắc nhất mới có thể hầu hạ Điện hạ." Y ngẩng đầu, vẻ mặt tự hào: "Và Lan nhi là người giỏi nhất trong số những người này."
Y quay lại, hỏi những tiểu đồng khác, "Các ngươi thấy ta nói đúng không?"
Các tiểu đồng cười vang: "Đúng vậy, Lan nhi nói đúng."
Lan nhi càng cười kiêu ngạo hơn, mắt đen chớp với Triệu Chi Chi.
Triệu Chi Chi lại kinh ngạc lần nữa, hóa ra những người xung quanh Điện hạ đều che giấu bản lĩnh của mình, ngay cả tiểu đồng nho nhỏ cũng có bản lĩnh mà người thường không có.
Như vậy xem ra, có lẽ nàng là người không có bản lĩnh nhất bên cạnh Điện hạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chi Chi nhàn nhã tự tại bên hồ xem bọn tiểu đồng bơi lội, các tiểu đồng có rất nhiều chiêu trò bơi lội, có người thì chui đầu xuống đáy nước, chân thì lòi thẳng ra khỏi mặt nước, nàng nhìn đến mức choáng váng mặt mày, suýt nữa nho trong miệng nàng cũng rơi ra.
Triệu Chi Chi nhìn thấy bọn họ bơi lội vui vẻ, nàng cũng muốn bơi nhưng nàng không được phép xuống nước, đành phải đau khổ đợi Thái tử trở về.
Chờ mong, mong hoàng hôn buông xuống. Đêm buông, vầng trăng ló dạng, Thái tử vẫn chưa về.
Trước đây Triệu Chi Chi chưa từng lo lắng như vậy, nàng mơ hồ cảm giác được đã xảy ra chuyện, Thái tử rất ít khi về muộn, cho dù có chuyện gì chậm trễ cũng sẽ phái người đến nói cho nàng biết.
Gần đây nàng đã xem một số truyện cổ về thích khám và quân vương, những câu chuyện mà bị nàng quăng ra sau đầu lại lần lượt xuất hiện vào thời điểm này.
Triệu Chi Chi càng đợi, nàng càng lo lắng, chuyện về bơi lội cũng trở nên không quan trọng nữa, nàng hi vọng Thái tử có thể sớm trở lại, cho dù không bơi lội cũng không thành vấn đề.
Chờ mãi, đợi mãi đến nửa đêm, cuối cùng Thái tử cũng trở về.
“Triệu cơ.” Thái tử giữ một tay ở sau lưng đi lên bậc thang, tay kia vẫy vẫy với nàng
Triệu Chi Chi vội vàng đi xuống.
Khi nàng nhào vào trong vòng tay của hắn, nàng nghe thấy giọng nói của mình run rẩy: "Điện hạ, rốt cuộc chàng cũng trở lại."
Cơ Tắc vỗ vỗ lưng nàng, sau năm canh giờ triều sự, giọng hắn đã rất khàn: "Đã giờ này rồi, sao nàng vẫn chưa ngủ?"
Triệu Chi Chi không muốn hắn biết nàng vẫn chưa ăn cơm tối: "Điện hạ đã hứa với Triệu cơ tối nay sẽ dạy Triệu cơ bơi."
Cơ Tắc nắm tay nàng, tiếp tục đi lên trên: "Hôm nay xảy ra chuyện đột xuất, bận quá nên cô quên mất việc này."
Hắn kéo tay nàng đánh lên người hắn: "Triệu cơ phạt cô đi."
Triệu Chi Chi nhìn Thái tử thật cẩn thận, mặt mày hắn lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng sự mệt mỏi này không khiến hắn có vẻ chán nản, Thái tử ngẩng cao ưỡn ngực, tựa hồ rất vui vẻ.
Hắn thấy nàng đang nhìn mình, hắn quay mặt lại cho nàng nhìn, còn nhướng mày nhìn nàng cười: "Triệu cơ chờ có mất kiên nhẫn không?"
Triệu Chi Chi gật đầu theo bản năng.
Cơ Tắc nắm chặt tay nàng hơn, xoa xoa đôi lông mày đang cau lại vì lo lắng của nàng: "Lẽ ra cô nên sớm sai người báo với nàng tối nay cô sẽ không trở lại ăn cơm tối, vì sứ thần nước Triệu đang hành sự vội vàng, cô phải cùng phụ vương bàn các công việc cụ thể đối phó với sứ thần nước Triệu, cho nên cô không thể ra ngoài ra lệnh cho người trở về cung Kiến Chương để báo tin."
Hắn giảm tốc độ, nói thêm: "Sẽ không có lần sau."
Triệu Chi Chi ôm lấy hắn: "Trở về là được rồi."
Cơ Tắc ngẩn người, rũ mắt nhìn xuống Triệu Chi Chi.
Triệu cơ lo lắng suy nghĩ quá mức làm người ta rất bất ngờ.
Năm ngoái, trước giao thừa nhiều ngày hắn không trở về cung Kiến Chương để tế lễ, sau nhiều ngày như vậy Triệu cơ cũng không lo lắng gì. Nhưng hôm nay mới về trễ hai canh giờ, trên mặt Triệu cơ đã tràn đầy lo lắng.
Cơ Tắc cúi đầu hỏi: "Sợ cô sẽ không trở lại sao?"
Triệu Chi Chi nắm chặt góc áo của hắn: "Ừm."
“Lo lắng cho cô?"
"Ừm."
Khuôn mặt mệt mỏi của Cơ Tắc lập tức có sức sống ngay, hắn ôm lấy Triệu Chi Chi: "Triệu cơ của cô sẽ đau lòng cho người khác."
Triệu Chi Chi vòng tay qua cổ hắn, chu môi hôn mấy cái.
Cơ Tắc chưa ăn tối, đầu bếp bày đồ ăn lên, Triệu Chi Chi bên cạnh ngồi nhìn thèm thuồng, lúc ấy Cơ Tắc mới biết nàng cũng chưa ăn tối.
Hắn lập tức sai đầu bếp nấu thêm một ít đồ ăn, lại chia cơm tối cho Triệu Chi Chi một nửa, đưa đũa cho nàng, tự mình dùng thìa ăn, ngón tay còn không quên chọt nàng: "Ai bảo nàng không ăn cơm tối mà còn ngồi chờ?"
Triệu Chi Chi vùi đầu gặm thịt.
Cơ Tắc: "Nếu lần sau nàng còn thế này, cô sẽ phạt nàng một ngày không được ăn vặt."
Triệu Chi Chi bỗng chốc ngẩng đầu: "Điện hạ không thể phạt Triệu cơ không được ăn vặt trong một ngày."
Cơ Tắc dùng muỗng vỗ vỗ miệng nàng: "Sao không thể phạt? Cô chính là Đế Thái tử, muốn phạt ai thì sẽ phạt."
Triệu Chi Chi chạy đi.
Cơ Tắc: "Đi đâu đó? Quay lại."
Triệu Chi Chi nhanh chóng chạy trở lại, trong tay còn cầm một cuộn da dê, đặt nàng đặt cuộn da dê ở bên cạnh, lại ngồi ngay ngắn xuống, tiếp tục ăn: "Trong lời thề tử của Điện hạ nói, chỉ cần một ngày có Điện hạ ở đây thì Triệu cơ sẽ không ăn đói mặc rách, cho nên Điện hạ không thể phạt Triệu cơ một ngày không được ăn vặt."
Cơ Tắc nghẹn họng.
Một lúc lâu sau, hắn giật lấy miếng thịt nàng sắp ăn, dùng miệng nghiến miếng thịt của nàng. Triệu Chi Chi hoàn hồn, há miệng muốn cắn miếng thịt nhưng không cắn được, thịt đã bị Cơ Tắc ăn vào bụng. Hắn đắc ý mỉm cười: "Không phạt được nàng thì gắp thịt của nàng."
Triệu Chi Chi không hề do dự, lập tức vùi mặt vào bát của hắn, ăn một ngụm cơm lúa mạch tươi nhất chất trên đó.
Cơ Tắc: ...
Sau khi ăn xong cơm lúa mạch, Triệu Chi Chi bắt đầu lúng túng, nàng cẩn thận liếc nhìn Cơ Tắc, người đang híp mắt nhìn nàng.
Khuôn mặt tuấn tú cao ngạo của Thái tử lúc này trông không được dễ chịu như mọi khi, bởi vì nàng ăn cơm lúa mạch mà hắn mong đợi nhất mỗi lần ăn cơm.
Triệu Chi Chi bất an, ngón tay bò xuống đất, cuối cùng leo lên mu bàn tay của Cơ Tắc.
Thái tử không thích nàng nhận lỗi, bản thân nàng cũng không thích nhận lỗi. Nàng đã học cách ngẩng đầu lên trước mặt Thái tử, nàng không còn phải để Thái tử lần nào cũng nâng mặt nàng lên.
Triệu Chi Chi dùng tay gãi gãi trên mu bàn tay của Cơ Tắc: "Điện hạ, Điện hạ."
Cơ Tắc: "Làm sao."
Triệu Chi Chi gắp một miếng thịt đưa lên miệng hắn: "Điện hạ, miếng thịt này còn béo hơn miếng vừa rồi."
Cơ Tắc liếc nàng một cái, Triệu Chi Chi nở nụ cười lấy lòng, khóe mắt cong như vầng trăng.
Cơ Tắc há to miệng: "A—"
Hắn ăn liền ba miếng thịt, ăn xong liền nhìn nàng chằm chằm, Triệu Chi Chi buồn bực, không ăn thịt sao? Quả nhiên vẫn rất để ý đến cơm lúa mạch?
Cơ Tắc gãi mu bàn tay của nàng: "Triệu cơ."
Triệu Chi Chi: "Hả?"
Cơ Tắc dùng thìa xúc một trong bốn bát cơm lúa mạch vẫn chưa động vào, hắn múc một nắm trên cùng đưa đến miệng Triệu Chi Chi: "Có muốn ăn thêm không?"
Triệu Chi Chi cười gật đầu, há miệng: "A—-"
Sau khi cơm nước xong xuôi, cả hai nhanh chóng nằm xuống giường.
Hôn một hồi, mồ hôi nhễ nhại, cũng không tiếp tục nữa.
“Hôm nay cô rất vui, sợ không nhịn được sẽ làm tổn thương nàng, ngày mai làm sau.” Cơ Tắc thành thật nói với nàng.
Triệu Chi Chi tò mò hỏi: "Có chuyện gì vui như thế?"
“Việc Đế Đài điều quân đã giải quyết xong.” Cơ Tắc xoay người, một tay ôm đầu, nằm nghiêng nhìn Triệu Chi Chi: “Đây là trận đầu tiên chúng ta đánh kể từ khi người Ân tiến vào Đế Đài. Nếu ta thắng, Đế Đài uy danh, mượn Triệu tước Tề để hù dọa các nước chư hầu còn lại, nếu thua thì..."
Triệu Chi Chi nghe được trận đánh, hoang mang lo sợ, lại càng hoảng sợ khi nghe hắn nhắc tới từ thua, "Nếu thua thì sao?"
Cơ Tắc ôm tay nàng kéo vào trong ngực, cười toe toét nói: "Nếu thua, sau này Triệu cơ sẽ phải ăn mặc tiết kiệm, cùng cô thắt lưng buộc bụng, thu quân lương chờ Đông Sơn tái khởi."
Triệu Chi Chi đã sẵn sàng nghe đáp án tệ nhất, nghe đến ăn mặc tiết kiệm, nàng thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: "Triệu cơ nguyện ý ăn mặc tiết kiệm. Từ ngày mai Triệu cơ sẽ không ăn vặt nữa. Triệu cơ đã sống qua cơn đói, cho dù một ngày một bữa, Triệu cơ cũng có thể sống được."
Vốn Cơ Tắc chỉ đang đùa với nàng, thấy nàng nghiêm túc, hắn lập tức cười lớn, vừa cười vừa ôm lấy nàng: "Được rồi, lừa nàng thôi, thua cũng không sao. Ngay cả nữ nhân của mình cô còn không nuôi nổi, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ làm người khác cười đến rụng răng sao? Đừng lo lắng, ngân khố của Ân vương thất rất nhiều, đánh trước mười năm cũng không sao."
Đầu của Triệu Chi Chi vùi trong lòng Cơ Tắc, nàng không kìm được mà ôm chặt lấy hắn.
Giữa các quốc gia thường xuyên xảy ra chiến tranh, cho dù không hiểu chuyện gì, nàng cũng không thể ngốc nghếch nghĩ rằng cả đời mình sẽ không bao giờ xảy ra chiến tranh.
Nàng đã nghe nói về chiến tranh giữa các quốc gia nhiều lần, hôm nay đánh cái này, ngày mai đánh cái kia, mỗi năm đều đánh. Đánh giặc vốn là chuyện bình thường, nàng không nên làm ầm ĩ lên, nhưng khi nghĩ cuộc chiến có liên quan đến Thái tử, nàng không khỏi hoảng sợ.
Là Thái tử, không phải người khác, là Thu Thu của nàng.
Nàng vừa có một ngôi nhà, nàng không muốn mất nhà. Nàng muốn ở bên cạnh Thu Thu mãi mãi.
“Thu Thu.” Triệu Chi Chi sợ hãi gọi ra tiếng.
Giọng thiếu nữ nhẹ bẫng như không có gì, nhưng Cơ Tắc vẫn nghe thấy.
Hắn rất ngạc nhiên, nàng đã không gọi cái nhũ danh này gần một năm rồi.
“Cô ở đây.” Cơ Tắc đưa mắt xuống tìm kiếm khuôn mặt của nàng, hắn nhận nàng không ổn, vội vàng kéo nàng ra khỏi lòng ngực để có thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng hơn. Cũng may Triệu cơ không khóc, chỉ là nàng quá mức lo lắng thôi.
“Nàng vừa mới gọi cô là gì?” Cơ Tắc cười hỏi.
Triệu Chi Chi bắt gặp ánh mắt của hắn, mạnh mẽ gọi một tiếng, "Thu Thu."
Trong lòng Cơ Tắc rất lạ, không biết là vui hay là xấu hổ, lúc trước nàng thường gọi hắn như vậy vì coi hắn như một nữ tử. Bây giờ được gọi như thế này, hắn cảm thấy như thể mình đã trở thành một tiểu hài tử.
Làm sao hắn có thể là một tiểu hài tử trước mặt Triệu cơ được chứ? Rõ ràng Triệu cơ mới là tiểu hài tử mà hắn muốn dỗ dành.
Triệu Chi Chi nói nhỏ: "Thu Thu có thể để cho người khác đi đánh giặc được không?"
Cơ Tắc ngẩn người, chợt nhận ra.
Thì ra Triệu cơ sợ hắn ra chiến trường.
Lần đầu tiên Cơ Tắc cảm thấy phấn khích khi người khác không muốn hắn ra chiến trường, hắn dùng giọng điệu u sầu giống nàng nói nhỏ: "Triệu cơ cảm thấy cô không thể thắng trận sao?"
Triệu Chi Chi lắc đầu: "Không, không phải như vậy."
Cơ Tắc: "Vậy là sao?"
Sinh ly tử biệt, tất cả ưu thương trong đầu Triệu Chi Chi hiện lên, nàng nắm lấy tay hắn, sau đó lật người đè hai tay hắn lại, không cho hắn rút ra.
Cơ Tắc rút tay ra, vờ như rất khó thu lại cánh tay.
Hai người mặt đối mặt với nhau, mày đẹp nhíu lại.
Cơ Tắc: “Cho dù cô không thể quay về, cũng sẽ có người bảo vệ nàng chu toàn, cô sẽ không để nàng chịu khổ, kể cả khi cô không ở bên cạnh nàng."
Hai mắt Triệu Chi Chi đỏ lên: "Nhưng thiếp chỉ muốn Điện hạ bảo vệ thiếp, cũng chỉ muốn Điện hạ ở bên cạnh thiếp.”
Thấy nàng sắp khóc tới nơi, Cơ Tắc thu tay lại, ôm lấy nàng, hôn lên đỉnh đầu nàng: “Đồ ngốc nhỏ, cô lại lừa nàng đó, thật khờ quá, cô là Thái tử, làm sao có thể dễ dàng xuất chinh như vậy? Yên tâm, lần này cô sẽ không ở trên chiến trường, giết gà cần gì dao mổ trâu, tam ca của cô đi là được."
Triệu Chi Chi lập tức từ trong bóng tối dưới nền đất nhảy lên bầu trời: "Vậy thì tốt quá."
Nói xong, nàng lè lưỡi cười: "Tam vương tử chắc chắn sẽ chiến thắng trở về."
Triệu Chi Chi nghĩ đến cái gì, kéo Cơ Tắc xuống giường.
Đi đến một chỗ, nàng vén tấm vải che hộp gỗ lên, mở hộp ra, cho hắn xem vật bên trong hộp: "Đánh một trận chắc phải tốn nhiều tiền, những thứ này đều do Triệu cơ tích cóp. Tất cả sẽ đưa cho Điện hạ, là chú tâm ý của Triệu cơ. Ở đây mặc dù không có nhiều đao tệ, nhưng có rất nhiều bảo vật. Điện hạ đã nói nó có giá trị liên thành, Điện hạ có thể lấy chúng đổi thành tiền để trả lương cho các binh lính."