Về phần Hanbin thì sau khi về văn phòng của mình, cậu cùng với Eunchan chuẩn bị đồ nghề cần thiết và đi đến khu Biệt giam
"Anh Hanbin, anh nghĩ hôm nay nghi phạm có chịu hợp tác không?"
Hanbin gật đầu khẳng định - "Song Jaewon sẽ chịu hợp tác, em đừng lo"
Eunchan không hiểu Hanbin lấy đâu sự tự tin mà khẳng định chắc nịch như thế nhưng em lựa chọn tin tưởng ở cậu nên không hỏi gì thêm
"Hôm nay Lew không đi cùng chúng ta nhỉ?"
"Vâng, vừa nãy có một viên cảnh sát nói sáng nay Lew có việc bận nên không thể hộ tống chúng ta được, nhưng ngay sau khi xong việc thì cậu ấy sẽ đến chỗ chúng ta"
"Hầy~ Lew vất vả rồi, chúng ta cũng nên làm hết sức thôi Eunchanie"
"Vâng"
Một viên cảnh sát thay Lew vào trong phòng giam kiểm tra Jaewon rồi còng tay hắn lại, sau đó mới để Hanbin và Eunchan vào trong
"Anh Hanbin!"
Mắt Jaewon sáng rực lên khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước vào, Hanbin tựa hồ như nhìn thấy tai và đuôi của đối phương đang vẫy kịch liệt khiến cậu có chút buồn cười, càng nhìn càng thấy Jaewon giống một con cáo
"Chào buổi sáng Jaewonie, hôm nay cậu cảm thấy thế nào?"
"Khoẻ hơn bao giờ hết!!"
Eunchan đứng bên cạnh quan sát, em cảm nhận được trong mắt Jaewon chỉ có mỗi hình bóng của người anh Hanbin, Eunchan và những thứ khác dường như vô hình đối với hắn. Mặc dù có chút hoài nghi nhưng Eunchan tạm dẹp suy nghĩ đó qua một bên, em kéo ghế cho Hanbin rồi lấy ống nghe ra đưa cho cậu
"Được rồi, bây giờ tôi sẽ khám qua cho cậu nhé"
"Anh xoa đầu tôi đi"
"Hả?"
"Hôm qua chẳng phải anh nói anh sẽ thưởng cho tôi vì tôi rất ngoan sao? Chẳng lẽ...anh quên rồi ư?" - Vẻ mặt của Jaewon ủ dột trông thấy, đôi mắt cụp xuống tỏ ra đáng thương hệt như một chú cáo nhỏ bị bỏ rơi
"À~ ra là chuyện đó, dĩ nhiên là tôi không quên nhưng tôi muốn khám cho cậu trước, sau khi xong tôi sẽ xoa đầu cậu nhé?"
Jaewon gật đầu lia lịa - "Vâng! Vâng!"
Eunchan hơi cúi xuống thì thầm vào tai Hanbin - "Có chuyện gì hả anh?"
"Cũng không có gì đâu, Jaewonie đã chịu nghe lời và ngoan ngoãn hơn rồi nên chúng ta cứ chiều cậu ta một hai lần để tránh cậu ta lại lên cơn đau vì kích động" - Hanbin đáp lại bằng âm lượng nhỏ nhất chỉ đủ cho hai người nghe
"À vâng, em hiểu rồi"
Eunchan khi đứng thẳng dậy thì vô tình chạm mắt với Jaewon, em giật mình khi nhìn thấy ánh mắt sắt bén của đối phương đang nhìn mình chằm chằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống em. Nhưng ngay sau khi Hanbin nhìn sang Jaewon thì ánh mắt của hắn liền trở lại bình thường như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Điều này càng dấy lên sự hoài nghi trong lòng Eunchan cùng một câu hỏi hiện lên trong đầu em
Song Jaewon có thật sự đơn thuần như họ đã nghĩ?
Eunchan hy vọng là do mình suy nghĩ quá nhiều nhưng em không thể nào gạt bỏ nghi vấn đó. Eunchan định bụng sẽ kể cho Hanbin và Lew nghe vào giờ trưa, để xem hai người đó nghĩ thế nào
Còn Hanbin, cậu hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt thay đổi nhanh như gió của Jaewon, đối phương vẫn bày ra dáng vẻ vô hại, đôi môi nở một nụ cười trông khá ngốc nghếch. Jaewon thật sự ngoan ngoãn nghe lời như lời Hanbin đã nói, hắn tuỳ ý để cậu khám xét cơ thể mình, mọi nơi Hanbin chạm qua, dù là trực tiếp hay gián tiếp thì đều để lại hơi ấm khiến Jaewon cảm thấy xao xuyến
"Ừm, có vẻ như không có vấn đề gì nhưng tim cậu đập khá nhanh, cậu đang vui hả?"
"Vâng! Tôi thật sự rất vui! Tôi đã cảm thấy phấn khích từ đêm hôm qua nhưng tôi vẫn cố ngủ vì anh dặn tôi không được thức khuya"
Hanbin gật đầu hài lòng, cậu vươn tay chạm lên đầu đối phương, từng ngón tay thon thả lồng vào những lọn tóc của Jaewon mà xoa - "Jaewonie ngoan lắm"
"Vâng!"
Vẻ mặt của Jaeown trông rất hưởng thụ, đúng là chỉ có Hanbin mới thật sự đối xử với hắn một cách dịu dàng thế này nhưng tận hưởng chưa được bao lâu thì Hanbin đã rút tay lại, điều đó khiến Jaewon có chút hụt hẫn
"Được rồi, giờ chúng ta tiến hành làm kiểm tra nhé"
"Kiểm...Kiểm tra gì cơ?" - Jaewon có chút e dè, trong đầu mườn tượng ra những cảnh tượng đáng sợ mình đã thấy trong phim, bác sĩ sẽ trói bệnh nhân lên ghế rồi dùng phương pháp giật điện để "chữa trị" cho họ
"Đừng lo, chỉ là bài kiểm tra nhỏ thôi, nó sẽ giúp tôi chẩn đoán bệnh của cậu, từ đó đưa ra phương pháp điều trị chính xác và hiệu quả"
"Vậy...Vậy là sẽ không giật điện đúng không?" - Jaewon lí nhí hỏi
Hanbin ngơ một hồi rồi bật cười, cậu lắc đầu - "Dĩ nhiên là không, sao cậu lại nghĩ tôi sẽ giật điện cậu?"
"Tại...Tại tôi thấy trong phim...."
"À~ phim ảnh không phải lúc nào cũng đúng đâu, với lại chẳng lẽ cậu nghĩ tôi sẽ làm vậy sao? Bộ trông tôi ác đến mức vậy hả?"
Một câu hỏi đùa của Hanbin khiến Jaewon sốt sắng cả lên, hắn vội vàng phủ nhận - "Không! Không phải! Anh Hanbin không hề ác! Anh...Anh trông giống như một thiên-"
Jaewon đột nhiên im bặt, bỏ lại câu nói dở dang, vành tai hắn đỏ ửng lên trông thấy
"Hửm? Tôi giống gì cơ?"
"Không...Không có gì đâu, chúng...chúng ta nên bắt đầu thôi anh" - Jaewon cố gắng lấp liếm sự ngại ngùng của mình
Hanbin thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa, đinh ninh nghĩ rằng cậu không nhận ra điều gì bất thường, Jaewon thầm thở phào một hơi
Hoặc ít nhất là do Jaewon tự nghĩ thế
Hanbin nhận ra biểu cảm bất thường đó của Jaewon nhưng vì cậu cảm thấy chuyện này không ảnh hưởng gì đến việc điều trị nên mới không hỏi sâu thêm, chứ nếu có liên quan thì Hanbin nhất định sẽ tìm cách hỏi cho bằng được
"Eunchanie, lấy giùm anh cái bìa đựng hồ sơ màu đỏ trong cặp với"
"Vâng"
"Cảm ơn em"
Hanbin nhận lấy bìa hồ sơ từ Eunchan và lấy ra một sấp tranh ảnh trắng đen
"Bài kiểm tra rất đơn giản, trong một bức ảnh sẽ lồng ghép nhiều hình thù khác nhau, ngay khi nhìn thấy bức ảnh, cậu chỉ việc nói tôi biết là cậu nhìn thấy gì là được. Dễ mà đúng không?"
"Vâng nhưng mà..."
"Nhưng sao?"
Jaewon tỏ ra e dè, mắt liếc sang Eunchan đứng bên cạnh Hanbin rồi lại liếc sang cậu. Hắn dường như muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói vì sợ bị mắng
"Không sao cả Jaewonie, cậu cứ nói đi, có chuyện gì sao?"
"Anh Hanbin, tôi...tôi không thể tập trung được nếu có...người lạ ở đây...tôi sợ..."
"Người lạ? Ai cơ? Ở đây chỉ có ba chúng ta thôi"
"Tôi...chuyện này..."
Không khó để Eunchan nhận ra hàm ý của Jaewon, em quay sang thì thầm với Hanbin - "Em nghĩ là cậu ta nói em"
"Hả? Sao lại là em được, em đi cùng anh từ hồi mới gặp Jaewon mà. Nếu em là người lạ mà cậu ta nhắc đến thì chẳng phải anh cũng vậy sao?"
"Anh Hanbin, anh không nhận ra cậu ta chỉ mở lòng và nói chuyện với một mình anh sao?"
"Chuyện này..."
Hanbin như được khai sáng, quả thật là từ lúc gặp Jaewon đến giờ thì hắn chưa bao giờ mở miệng nói chuyện với Eunchan trừ lúc thực hiện phương pháp thôi miên lần trước
Hanbin chuyển ánh nhìn sang Jaewon, cậu hỏi - "Có phải cậu đang nói tới Eunchanie?"
Jaewon giật thót như bị nói trúng tim đen, hắn bối rối - "Tôi...Tôi..."
Hanbin im lặng ngẫm nghĩ một chút rồi sau đó nói với Eunchan - "Hay em ra ngoài đi, việc ở đây cứ để anh lo"
"Làm sao em có thể để anh một mình chứ!" - Eunchan dĩ nhiên không đồng ý, nhất là khi em bắt gặp ánh mắt đó của Jaewon
"Giờ thì em trông cứ như là Lee Euiwoong phiên bản thứ 2 vậy" - Hanbin khẽ cười
"Anh Hanbin!!"
"Được rồi mà, sẽ không có chuyện gì đâu. Trong lúc chờ anh thì em đi tìm Lew rồi mang em ấy đến đây đi"
"Nhưng-"
"Không nhưng nhị gì cả, anh là sếp ở đây đó"
Hanbin cố đẩy thân thể cao hơn cậu cả khúc của cậu em ra khỏi phòng sau đó đóng cửa lại để mặc cho Eunchan cằn nhằn bên ngoài
Hanbin mở cánh cửa sổ nhỏ ra nói với Eunchan -"Nếu có chuyện gì anh sẽ la lên, thế nhớ~"
Dứt lời, Hanbin đóng luôn cánh cửa sổ ấy rồi quay sang Jaewon
"Như thế này ổn rồi chứ?"
"Tôi...Tôi xin lỗi"
"Hửm? Xin lỗi vì chuyện gì?"
Jaewon cắn môi dưới, tay bấu lấy góc áo đến nhăn nhúm - "Nếu...Nếu không phải vì tôi thì anh Hanbin và bạn của anh sẽ...sẽ không cãi nhau. Tôi thật sự xin lỗi!"
"Cãi nhau? Eunchanie với tôi đâu có cãi nhau, em ấy chỉ đang dỗi thôi, lát tôi dỗ một lúc sẽ hết ngay ấy mà. Cậu không cần phải lo"
Hanbin nói bằng vẻ mặt rất ư là tự hào mà không để ý sắc mặt của Jaewon tối sầm trong một khắc
"À vâng, ra...ralà vậy. Cảm ơn anh nhiều lắm, anh Hanbin"
"Cậu muốn cảm ơn tôi thì hãy làm bài kiểm tra này cho xong nhé, sẽ hơi mất nhiều thời gian nhưng chúng ta hãy cùng cố gắng nào"
Jaewon gật đầu lia lịa, hắn nào có quan tâm đến bài kiểm tra đó, Jaewon chỉ muốn ở bên cạnh Hanbin lâu nhất có thể thôi cho dù điều đó phải đánh đổi bất cứ thứ gì