Kilig P1 - Tempest

Một giọng nói vang lên đằng sau làm Hanbin và Eunchan giật bắn người, quay lại thì liền bắt gặp nụ cười toe toét thường thấy của Hyeongseop

"H-Hyeongseop? Sao cậu lại ở đây?"

"Sao tôi lại không được ở đây cơ chứ?" - Hyeongseop hỏi vặn ngược lại

"Vì Lew đã đưa ra lệnh anh không được đến gần Song Jaewon khi chưa có sự cho phép của cậu ấy"

Eunchan liền trả lời thay cho Hanbin, giọng điệu có phần gắt gỏng. Từ khi chứng kiến cách Hyeongseop đối xử với Hanbin lần trước, Eunchan đã có ấn tượng xấu với Hyeongseop nên luôn đề cao cảnh giác mỗi khi anh tiếp cận bọn họ

"Vừa nãy cảnh sát cũng chặn đường tôi và nói câu y chang cậu Eunchan đây, nhưng mà tôi đã đến gần Song Jaewon đâu? Tôi chỉ đứng đây quan sát thôi, vậy đâu có tính là làm trái mệnh lệnh đâu nhỉ?" - Hyeongseop nghiên đầu, giả vờ tỏ ra ngây thơ

"Anh...!"

Hanbin kéo tay áo của Eunchan rồi lắc đầu - "Được rồi Eunchanie, đừng phí lời với cậu ta nữa. Dù em có nói gì cậu ta cũng sẽ tìm cách vặn ngược lại thôi, mặc kệ cậu ta đi"

Hyeongseop khẽ cười - "Anh Hanbin đúng thật là biết cách làm người khác tổn thương chỉ bằng lời nói"

Thấy Hanbin làm lơ mình, Hyeongseop cũng không nói gì thêm nữa, anh liếc mắt nhìn vào trong, ánh mắt không biểu lộ bất kì tâm tư nào nhưng cái nhìn lại như muốn xoáy sâu vào người Jaewon

Bên trong phòng, Lew cũng để ý thấy sắc mặt của đối phương không được tốt lắm, cậu dùng bút đẩy cốc nước lại gần Jaewon rồi cặm cụi ghi chép gì đó vào báo cáo

"Uống nước đi"

Jaewon cẩn thận cầm cốc nước lên, hắn nhìn chằm chằm nó một lúc lâu rồi dứt khoát uống một ngụm lớn

"Ổn hơn rồi chứ?"


"V-Vâng, cảm ơn ngài..."

Dường như thái độ của Lew trở nên ôn hoà hơn, mặc dù vẫn giữ được phong thái nghiêm nghị nhưng nhìn chung thì cách đối xử của Lew đối với Jaewon không quá dồn dập và mạnh bạo như lần trước nữa. Có thể sau lần phát bệnh vừa rồi, Lew đã cẩn trọng hơn vì không muốn Jaewon lại phát bệnh thêm lần nữa nhưng dù là lý do gì thì cách đối xử hiện tại của Lew đã khiến Jaewon cảm kích vô cùng

"Vậy chúng ta tiếp tục! Ngoài cậu ra thì còn ai khác có thể ra vào căn hộ của cậu không? Người nào đó mà cậu tin tưởng chẳng hạn?"

"C-Có, hai người đồng nghiệp đồng...đồng thời là bạn của tôi, Hyuk và Taerae"

"Hai người đó có bao giờ đến căn hộ khi cậu đi vắng chưa?"

"Cũng có nhưng...nhưng chủ yếu là mang đồ đến cho tôi hoặc giúp...giúp tôi dọn dẹp nhà cửa" - Jaewon gãi đầu - "Tại...Tại tính tôi có hơi vụng về nên...nên thỉnh thoảng hai người họ đến giúp tôi một tay"

Ánh mắt của Lew chợt loé lên một tia sáng - "Nói như vậy tức là họ có chìa khoá căn hộ của cậu?"

"V-Vâng, là tôi đã đưa họ chìa...chìa khoá dự phòng"

"Hiểu rồi..."

Lew lẩm bẩm, cậu lại tiếp tục cặm cụi ghi chép, sau đó rút ra một tấm ảnh khác

"Chúng tôi đã đến căn hộ của cậu khám xét để phục vụ cho việc điều tra, có phải hai người bạn của cậu là người đã để lại những lời nhắn này không?

Bên trong tấm ảnh là một chiếc tủ lạnh, trên cánh tủ có dán những từ giấy ghi chú màu vàng ghi chi chít chữ

"Đúng...Đúng vậy, mỗi khi tôi vắng nhà, họ...họ sẽ để lại lời nhắn để...để khi về đến nhà tôi biết là họ đã ghé qua"


"Tại sao không sử dụng điện thoại cho tiện?"

Đột nhiên gò má của Jaewon đỏ ửng lên vì xấu hổ, hắn lí nhí - "Vì...Vì tôi không biết xài..."

"Vậy nội dung của những lời nhắn họ để lại có giống nhau không?"

"Cũng không...không hẳn, có khi là nhắc tôi có đồ ăn trong tủ lạnh, hoặc thông báo việc gì đó..."

Lew gật gù, cậu tiếp tục lấy ra một tấm ảnh thứ hai

"Cậu nhận ra căn phòng này chứ?"

Jaewon có hơi giật mình khi nhìn thấy tấm hình, hắn e dè gật đầu

"Là...Là phòng của tôi, có...có chuyện gì không ổn sao?

"Cũng không có gì, chỉ là tôi thấy căn phòng cũng không quá lớn nhưng tủ sách đã chiếm gần như nửa diện tích rồi, có vẻ cậu là một người thích đọc sách nhỉ?"

"V-Vâng, vì...vì đọc sách giúp tôi cảm thấy thư giãn hơn"

"Ồ~ nghĩa là cậu đọc sách để giúp bản thân kiềm hãm căn bệnh của mình sao?"

"Một phần là vậy..."- Jaewon xoa xoa hai ngón tay với nhau rồi lại nhăn mặt vì đau, bộ dạng trông khá ngốc nghếch


Lew nhướn mày - "Còn lý do nào khác sao?"

"...từ khi được sinh ra đến giờ, mọi thứ trong mắt tôi chỉ có một màu xám xịt. Ngay cả khi ở bên cạnh Hyuk và Taerae, hai người mà tôi xem là người thân cận nhất của mình, cũng không thể thay đổi được cách nhìn đời của tôi. Chính vì vậy, mỗi một quyển sách là một thế giới mới, chúng giúp tôi hình dung ra những khía cạnh khác nhau của cuộc sống, giúp tôi tạm thời được nhìn thế giới với nhiều màu sắc"

Vừa dứt lời, Jaewon khẽ thở ra một hơi nặng nề, mồ hôi trên trán hắn đọng thành một mảng mỏng. Lâu lắm rồi Jaewon mới nói nhiều đến như vậy nhưng có lẽ cũng chính vì được nói ra những tâm tư trong lòng nên hắn mới có thể nói một cách rành rọt mà không bị vấp như vậy

Jaewon không hề có bệnh lý gì về mắt, càng không mắc chứng bệnh mù màu hay gì cả, trái lại thị lực của hắn rất tốt là đằng khác. Nhưng nếu một đứa trẻ được sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh thiếu vắng tình yêu, đã vậy còn phải chịu sự dày vò về mặt thể xác lẫn tinh thần nên cách nhìn đời của đứa trẻ đó sẽ có phần khác biệt so với những người bình thường. Sự cô đơn và nỗi đau đã luôn đeo bám tâm trí của đứa trẻ ngay từ khi nó còn nhỏ thì làm sao nó thể nhìn đời bằng ánh mắt màu hồng khi lớn lên. Mặc dù những quyển sách có thể giúp Jaewon khám phá ra nhiều thế giới mới nhưng nó chỉ là "liều thuốc tinh thần" tạm thời, hắn biết đến một lúc nào đó mình không thể dựa dẫm mãi vào những quyển sách này, không thể cứ đắm chìm trong ảo mộng của bản thân nếu muốn tiếp tục được sống

Lew thoáng im lặng, có lẽ đây là lý do tại sao cảnh sát không tìm được thông tin gì về Jaewon, cậu đoán trại trẻ mồ côi đã nuôi dưỡng hắn hoạt động bất hợp pháp nên giấy tờ tuỳ thân không hợp lệ khiến cho việc tìm kiếm thông tin của cảnh sát gặp khó khăn

"Trại trẻ mồ côi cậu đã từng sống tên gì và ở đâu?"

"Trại...Trại mồ côi Anh túc nằm ở đường Dogokdong-gil"

Lew gật gù, cậu biết mình nên làm gì sau khi buổi thẩm vấn này kết thúc rồi

Jaewon chăm chú nhìn đối phương ghi chép gì đó rồi lại đảo mắt về tấm kính kia, mặc dù hắn không nhìn thấy ai cả bởi đó là kính một mặt nhưng Jaewon vẫn cảm nhận được những ánh mắt dõi theo mình từ bên ngoài, điều đó khiến hắn có chút áp lực. Nhưng bên cạnh những ánh mắt soi xét, chẳng hiểu sao trong đầu Jaewon chợt loé lên suy nghĩ rằng biết đâu tín ngưỡng của hắn cũng đang ở đây và dõi theo hắn cùng với những người ngoài kia thì sao

Nghĩ lại câu hỏi vừa rồi của mình, Jaewon chỉ biết thầm chế giễu bản thân, rõ ràng chính Jaewon là người không muốn gặp mặt Hanbin nữa, vậy mà giờ hắn lại hy vọng rằng cậu đang có mặt tại đây để tiếp thêm năng lượng và dũng khí cho hắn

"Trung uý Lee...ngài có thể cho phép tôi hỏi một câu không?"

"Hỏi đi"

"Bác sĩ Oh...anh ấy...vẫn ổn chứ?"

Lew ngẩng mặt lên nhìn đối phương, ánh mắt của cậu thoáng hiện lên một tia ngạc nhiên

"Tại sao cậu lại quan tâm đến việc đó? Chẳng phải là cậu chính là người không muốn gặp mặt Bác sĩ Oh sao?"


"Tôi..."

Đầu tiên là mở to mắt ngạc nhiên, sau đó lại đảo mắt sang trái phải liên hồi, răng cắn lấy môi dưới, đây là biểu hiện mỗi khi Jaewon biết hoặc có câu trả lời nhưng lại không muốn nói ra, Lew đã quá quen với điệu bộ này của đối phương rồi

"Sao? Lại không trả lời đúng không?"

"Kh-Không phải vậy, tôi...tôi chỉ sợ...tôi làm ảnh hưởng đến Bác sĩ Oh..."

"Ảnh hưởng?"

"Chẳng...Chẳng phải Bác sĩ Oh phụ...phụ trách điều trị cho tôi sao? Điều...Điều đó có nghĩa là nếu Bác sĩ Oh không...không điều trị cho tôi nữa thì...thì anh ấy sẽ mất việc...vậy Bác sĩ Oh sẽ ra sao?"

Não bộ của Jaewon dường như đã làm việc hết công suất để nghĩ ra câu trả lời lấp liếm cho qua, nhưng nghĩ lại hắn cũng có chút tò mò, liệu Hanbin sẽ ra sao khi cậu không còn phụ trách công việc điều trị cho Jaewon nữa, liệu Hanbin có bị đuổi việc chỉ vì hắn không?

Lew híp mắt, vậy là đã rõ rồi, Jaewon quả nhiên có tình cảm đặc biệt dành cho Hanbin, tự bản thân Jaewon không muốn nhìn mặt Hanbin nhưng cũng là hắn quan tâm đến tình hình của Hanbin. Lew siết chặt tay thành nắm đấm, cậu tuyệt đối phải cắt đứt thứ hạt giống đang ngày càng phát triển trong lòng Jaewon, không thể để hắn tiếp tục có suy nghĩ "mơ mộng hão huyền" này được. Phải dập tắt nó ngay khi có thể, vì đến một lúc nào đó nó sẽ gây nguy hiểm cho Hanbin

"Bác sĩ Oh có như thế nào cũng không đến lượt cậu quan tâm! Cậu nghĩ Bác sĩ Oh đặc biệt ở đây chỉ để chữa trị cho một mình cậu thôi sao?! Đừng có ảo tưởng về vị trí của bản thân mình như vậy, Song Jaewon!"

Jaewon giật mình với thái độ thay đổi đột ngột của Lew, vừa nãy cậu còn đang nói bình thường với hắn, vậy mà giờ giọng điệu lại trở nên trầm hơn và có phần gắt gỏng, ánh nhìn cũng lạnh lẽo hơn như thể Jaewon đã nói một điều gì đó không nên nói

"Tôi...Tôi xin lỗi! Tôi...Tôi không có...có ý như vậy, tôi sẽ...sẽ không hỏi nữa"

"Song Jaewon, tôi biết trong đầu cậu đang nghĩ gì! Cậu tốt nhất nên ngừng mơ mộng hão huyền đi, bởi vì điều đó sẽ không bao giờ thành sự thật! Hiểu chứ?"

Ánh mắt của Lew như đang nhìn thấu nội tâm của Jaewon khiến hắn đổ cả mồ hôi lạnh, trái tim như thoáng ngừng đập, hắn không ngờ tâm tư của mình lại bị người khác vạch trần ra như thế, điều đó khiến Jaewon vừa sợ vừa lo mà cũng vừa cảm thấy buồn. Từng lời nói của Lew như nhát dao đâm thẳng vào trái tim vốn đã đầy rẫy vết thương của Jaewon, dập tắt đi thứ ánh sáng nhỏ nhoi trong cuộc đời tăm tối của hắn

Lew nói không sai, ngay cả bản thân Jaewon cũng biết mình không xứng được đứng dưới ánh nắng ấm áp kia, càng không xứng được chạm tay vào đoá hoa hướng dương rực rỡ kia, hắn biết chứ, nhưng cuộc đời của Jaewon đã quá khốn khổ rồi nên hắn bám víu vào tia hy vọng dù là mỏng manh nhất, vô tình cách Hanbin đối xử Jaewon khiến hắn có cảm giác rằng bản thân được sống, được tồn tại trên cõi đời này nên Jaewon lại càng tham lam muốn níu giữ một chút gì đó về Hanbin

Nếu không còn tín ngưỡng, Jaewon chẳng còn thiết tha gì với cuộc sống này nữa rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận