Khi nhận được tin thì khoảng 10 phút sau, đội pháp y đã có mặt tại để đưa thi thể nạn nhân về sở khám nghiệm. Những người cảnh sát thuộc tổ trọng án tiến hành điều tra hiện trường, Lew cùng với một người đồng đội đi xa hơn, cách hiện trường khoảng 200 mét để tìm manh mối
"Ba vụ trước chúng ta cũng mở rộng điều tra thế này nhưng vẫn chẳng thu được gì" - Người đồng đội đi cùng Lew ngán ngẩm nói
"Cứ tìm đi, dù ba vụ lần trước chúng ta không tìm được gì nhưng cũng không thể làm qua loa được, biết đâu vụ án lần này chúng ta sẽ tìm ra manh mối"
Mặc dù lời của đồng nghiệp không phải là không có lý nhưng Lee Euiwoong không bỏ cuộc, trực giác Lew mách bảo lần này sẽ không như những lần trước nữa, có thể bọn họ sẽ tìm ra manh mối giúp họ tiến thêm một bước trong việc điều tra tìm ra hung thủ và Lew tin tưởng vào trực giác của mình
Trong lúc người đồng đội đang tìm kiếm xung quanh, Lew ngẫm nghĩ một hồi thì quyết định đi về phía trước, đằng trước có một con hẻm nhỏ, con hẻm này vốn dĩ là một ngõ cụt, thường chỉ có những thành phần bất hảo tụ tập ở đây và sở cảnh sát cũng không ít lần nhận được phàn nàn của người dân về việc này nhưng kể từ khi vụ án giết người hàng loạt xảy ra thì gần đây không còn bóng dáng của những kẻ đó xuất hiện ở đây nữa
Hẳn là vì chúng cũng biết sợ chết
Lew khẽ cười, một nụ cười trào phúng, ít ra những kẻ đó vẫn còn là những người bình thường vì sợ chết là bản năng của con người
Chỉ có hai loại người mới không sợ chết
Một là mất hết niềm tin và không còn luyến tiếc gì với cuộc sống nữa
Hai là những kẻ không bình thường
Loại thứ hai là đáng sợ nhất, bởi vì không bình thường nên tâm lý của những kẻ đó vặn vẹo và đáng sợ hơn rất nhiều lần. Chính vì không sợ chết nên chúng có thể làm ra rất nhiều chuyện kinh khủng
Chẳng hạn như giết người
Quay lại hiện tại, mặc dù con hẻm cụt đó không nằm trong phạm vi điều tra nhưng lăn lộn trong cái nghề này đủ lâu, trực giác của một cảnh sát khiến Lew không thể bỏ qua những nơi mình cảm thấy nghi ngờ, có hơi tốn thời gian nhưng cậu nhất định phải kiểm tra
Khi đến gần con hẻm, Lew chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng lầm bầm và tiếng thở của ai đó bên trong hẻm. Cậu ngay lập tức đứng nép sát vào tường, tay rút khẩu súng giắt bên hông ra. Lew hít một hơi sâu, mặc dù cậu vẫn chưa xác định được có bao nhiêu người bên trong con hẻm, là thành phần như thế nào nhưng trong đầu Lew nhảy lên một câu hỏi vô cùng quan trọng
Tại sao lại có mặt ngay thời điểm xảy ra vụ án?
Lew siết chặt khẩu súng đã lên đạn, trong đầu nghĩ đến những tình huống có thể xảy ra và vạch ra một vài kế hoạch đối phó. Lew chậm rãi lén lút nhìn vào bên trong con hẻm tối đen, mặc dù không nhìn rõ lắm nhưng cậu vẫn có thấy bóng dáng một người thanh niên đứng quay mặt về phía tường. Lew nhíu mày, cố gắng nhìn xem kẻ đó đang làm gì
*Thịch
Trái tim Lew đập mạnh một nhịp, mặc dù không nhìn thấy rõ mặt nhưng cậu cảm nhận được ánh mắt của kẻ đó từ lúc nào đã đặt lên mình
"Chết tiệt" - Lew rủa thầm, cậu ngay lập tức nhảy ra, tay chĩa súng về phía đối phương
"Đứng yên! Cảnh sát đây! Mau giơ hai tay qua đầu và bước ra đây!!"
Kẻ đó vẫn đứng yên bất động, trong màn đêm, mặt trăng chiếu xuống một thứ ánh sáng le lói và mờ nhạt nhưng nó cũng đủ để Lew nhìn thấy mặt của đối phương. Gương mặt không chút cảm xúc của gã hiện rõ mồn một, trong một phút chốc Lew đã sững người khi chạm mắt với gã
Lew nghĩ rằng từ giờ cho đến khi hơi thở này không còn nữa thì cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được ánh mắt đó
Cặp mắt của đối phương hơi xếch lên làm Lew liên tưởng đến một con cáo, ánh mắt đen láy và đặc quánh hệt như một chiếc hố đen ngoài vũ trụ sẵn sàng nuốt chửng bất kì hành tinh nào ở gần. Mặc dù gã vẫn đứng yên như một pho tượng nhưng vẻ ngoài toát lên dáng vẻ của một kẻ đi săn đang chờ đợi con mồi sơ hở để rồi lao vào tóm trọn
Lew cảm nhận được cơn rùng mình chạy dọc sống lưng mình, mồ hôi trên thái dương chảy dài xuống gò má, đại não không ngừng phát ra tín hiệu nguy hiểm cộng thêm trực giác mách bảo rằng người này là một kẻ nguy hiểm, à không, phải nói là cực kì nguy hiểm, điều đó khiến trái tim Lew đập nhanh hơn bao giờ hết nhưng cậu vẫn giữ nguyên tư thế, siết chặt khẩu súng đến mức tay đỏ cả lên, đôi môi có hơi run run nhưng lời nói phát ra vô cùng đanh thép
"Tôi lặp lại lần nữa! Giơ tay lên và bước ra đây!!"
Dường như kẻ đó cuối cũng cũng nghe theo lời Lew, gã từng bước tiến về phía trước cho đến khi thân hình gã hiện ra trước mặt Lew dưới ánh đèn đường, nhờ vậy cậu mới phát hiện khẩu súng nằm trong tay gã
"Bỏ súng xuống và giơ hai tay lên!!" - Lew quát lớn, sự cảnh giác được đẩy lên mức tối đa, ánh mắt cậu dán chặt vào đối phương
Kẻ đó nhìn xuống khẩu súng rồi lại ngước lên nhìn Lew, gã nghiên đầu, đôi môi nở một nụ cười, đôi mắt cũng cong lại như vầng trăng khuyết. Nếu Lew gặp người này trong một thời điểm khác thì có lẽ cậu đã bị gã đánh lừa mất rồi, nụ cười của đối phương trông khá mộc mạc và tạo cảm giác thân thiện với những người xung quanh, nhìn chẳng giống một kẻ nguy hiểm chút nào cả nhưng đấy là trong một tình huống khác
Lew thấy đối phương mấy máy môi như đang nói gì đó mà cậu không nghe rõ. Diễn biến ngay sau đó khiến Lew giật mình, đôi mắt gã khép lại, cả cơ thể bất thình lình đổ gục xuống nền đất lạnh lẽo. Tình huống xảy ra quá đột ngột khiến Lew đứng bất động trong vài giây rồi mới vội vàng chạy đến kiểm tra, trước đó cậu không quên lấy đi khẩu súng trong tay gã
"Ai đó mau gọi xe cấp cứu đi!!! Có người bị ngất ở đây này!!!" - Lew quay sang hét toáng lên
Vẫn chưa biết danh tính của kẻ này và liệu gã có liên quan gì đến vụ giết người hay không, nhưng nếu có thì gã chính là một bước tiến lớn giúp cảnh sát giải quyết bài toán đau đầu kia nên Lew tuyệt đối không thể để gã xảy ra chuyện
Những người đồng nghiệp của Lew nhanh chóng có mặt, trong đó bao gồm cả thanh tra Woo - "Chúng tôi đã gọi xe cấp cứu rồi, họ sẽ đến ngay thôi. Còn cậu, Euiwoong, mau giải thích đi"
"Thưa sếp, tôi vô tình bắt gặp kẻ khả nghi này đứng trong hẻm, trên người hắn có mang theo súng" - Lew chìa ra một cái bọc, bên trong đựng khẩu súng của gã
"Súng ư?!"
"Vâng, ngay sau đó tôi-"
"Ugh..."
Tiếng rên rỉ của kẻ đó vang lên ngắt đứt lời nói của Lew
Hắn đưa tay lên ôm đầu, mặt nhăn nhó tỏ vẻ đau đớn, ánh mắt có phần mơ màng nhìn xung quanh - "Đây...là đâu vậy? Sao tôi lại ở đây?"
Lew khẽ cau mày, cậu mới là người hỏi hắn câu đó mới đúng
Sau khi tỉnh táo lại một chút, hắn giật mình khi nhìn thấy cảnh sát đứng xung quanh mình - "Tại...Tại sao lại có nhiều cảnh sát ở đây? Có...Có chuyện gì vậy?"
Lew được hắn tặng cho bất ngờ này sang bất ngờ khác, qua kinh nghiệm của mình thì cậu dám chắc 6-7 phần rằng hắn hiện tại bây giờ không giống như lúc ban đầu. Bằng chứng rõ ràng nhất chính là biểu cảm trên gương mặt, khi Lew vừa mới chạm mắt hắn lần đầu tiên, ánh mắt của hắn sâu thẳm khó dò và trống rỗng như một kẻ không có linh hồn, còn giờ thì ánh mắt hắn lại trở nên có sức sống hệt như một người bình thường
"Cậu...thật sự không nhớ gì?"- Lew thận trọng hỏi
"Nhớ? Nhớ gì-" - Đang nói giữa chừng đột nhiên hắn khựng lại, sau đó hắn cúi gằm mặt, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy cơ thể hắn đang run rẩy
"Có...Có phải tôi đã...làm chuyện gì đó xấu xa đúng không?" - Giọng nói nghẹn ngào xen lẫn sự bất lực, hắn ngước lên nhìn thẳng vào Lew, sâu trong ánh mắt là sự sợ hãi
"Cậu..." - Lew nhất thời không biết nói gì vì cậu chỉ biết là hắn mang theo vũ khí bất hợp pháp, nhưng những chuyện còn lại thì Lew chẳng có chút thông tin nào cả
Không nhận được câu trả lời, hắn liền níu lấy áo của một vị cảnh sát đứng gần mình - "Làm ơn! Bắt tôi đi!! Đừng để tôi làm chuyện gì xấu xa nữa! Tôi không muốn!! Làm ơn!!"
Bằng tất cả sự thành khẩn, hắn liên tục cầu xin cảnh sát bắt mình lại mặc cho việc hắn chẳng biết bản thân đã phạm phải tội gì. Trong sự nghiệp của Lew, đây là lần đầu tiên cậu gặp trường hợp như vậy, Lew thật sự rất muốn mở miệng hỏi tại sao nhưng lại nhận được cái lắc đầu của Thanh tra Woo
"Tạm thời đưa kẻ tình nghi này về Trại giam Seoul! Chuyện này mang tính chất cực kì nghiêm trọng nên tuyệt đối không để ai biết được chuyện này khi chưa có sự cho phép của tôi!"
"Đã rõ"
Thanh tra Woo đưa bọc đựng súng sang cho cấp dưới phụ trách - "Mang khẩu súng này về đối chiếu với với vết thương trên thi thể nạn nhân. Nếu có thông tin gì thì lập tức báo lại, không được chậm trễ!"
"Rõ!"
Đoạn, Thanh tra Woo quay sang Lew - "Cậu là người tìm thấy cậu ta, tôi giao kẻ tình nghi cho cậu phụ trách. Bằng mọi giá phải điều tra việc này cho ra lẽ!"
"Rõ thưa sếp!"