Lew bước ra khỏi văn phòng của cấp trên, cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm, trên tay nắm chặt lệnh thông qua đã được đóng mộc đỏ. Cứ nghĩ Lew sẽ phải mất rất nhiều thời gian để thuyết phục cấp trên nhưng nhờ những phân tích sắc xảo cùng với sự kiên định của bản thân đã giúp Lew thành công lấy được cấp trên thông qua
"Ơ Trung uý Lee về sao ạ? Anh không ở lại chờ mọi người sao?"- Sooncheon thấy bóng dáng vội vã của Lew liền đứng bật dậy
"Anh có việc gấp không thể kéo dài được, nhóc thay anh gửi lời hỏi thăm đến mọi người nhé"
"À vâng, anh về cẩn thận ạ"- Giọng Sooncheo có chút tiếc nuối, cậu nhóc hy vọng được nói chuyện lâu hơn với người mà mình ngưỡng mộ
Lew nhận ra được điều đó nhưng cậu quả thật không có thời gian ở lại trò chuyện, Lew cần phải về chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn trước khi triển khai kế hoạch đã định. Ngoài trời lúc này đã khoát lên mình chiếc áo của màn đêm, Lew rùng mình vì cái lạnh thấu xương, cậu tự trách mình đi vội đến mức quên đem cả áo khoát
Khi đến bãi đậu xe, Lew phát hiện dưới xe của mình có một vũng nước lớn, khi đến gần ngửi thì cậu phát hiện ra nó là xăng
"Cái quái gì vậy?! Không lẽ xe của mình bị tràn xăng?!" - Lew nhướn mày khó hiểu
Lew nhanh chóng kiểm tra hộp xăng của xe thì phát hiện nắp hộp xăng đang nằm trơ trọi dưới đất. Lew nhíu chặt chân mày, bản thân cậu là một người rất cẩn thận, mỗi khi đổ xăng xong cậu đều kiểm tra và vặn chặt nắp xăng nên không thể nào có chuyện tự nhiên nắp bị bung ra dẫn đến tràn xăng như thế này được
Trừ khi là có người cố tình làm vậy
Lew nhanh chóng đi tìm người phụ trách khu vực này để báo lại tình hình, cùng lúc đó xem thử camera có quay lại được thủ phạm đã làm ra chuyện này với chiếc xe yêu dấu của cậu. Nhưng xui thay, người phụ trách cho biết camera ở bãi giữ xe bị hỏng nên Lew không thể biết được kẻ đó là ai
"Chết tiệt!"- Lew vò đầu rủa thầm
Lew nhìn đồng hồ đeo tay của mình, hiện tại đã hơn 8 giờ tối rồi, cậu đành phải để xe của mình lại rồi chờ đến sáng mai mới giải quyết. Lew rút điện thoại ra định gọi bạn đến rước nhưng điện thoại lại hết pin. Lew đứng sững người một lúc lâu, cậu ngước mặt nhìn lên bầu trời rồi hít một hơi thật sâu để kiềm nén cảm xúc muốn bùng phát trong lòng
Đầu tiên là xe của Lew bị ai đó mở nắp hộp xăng làm cậu không có phương tiện để về, thứ hai là điện thoại hết pin làm cậu không thể gọi sự trợ giúp
Lew tự hỏi không lẽ đây là cái giá mà cậu phải đánh đổi để thành công thuyết phục được cấp trên?
"Haiz..."
Lew thở hắt ra một hơi mệt mỏi, không còn cách nào khác, cậu đành phải tự lê thân mình đi một đoạn ra đầu đường để bắt xe vậy
"Hửm? Trung uý Lee, sao cậu lại đi bộ vậy? Lúc chiều tôi nhớ là cậu có đi xe mà" - Viên cảnh sát trực cổng thấy Lew đi bộ ra liền hỏi
"Xe của tôi bị ai đó vặn nắp bình xăng làm xăng tràn hết ra ngoài, tôi đành phải để xe lại chờ đến sáng mai mới gọi người đến được"
"Ôi trời! Là tên khốn nào đã làm trò đó vậy?! Cậu đã đi kiểm tra camera chưa?"
"Camera ở bãi giữ xe bị hỏng nên bị tháo xuống rồi"
"Tôi rất tiếc. Vậy cậu có cần tôi gọi taxi giúp không?"
Ban đầu Lew tính đồng ý nhưng cái bụng bắt đầu biểu tình, lúc này cậu mới nhận ra từ hồi chiều đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì, sẵn đi ra đầu đường Lew định sẽ ghé cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn nhanh luôn cho tiện
"À không cần đâu, tôi tự bắt xe được rồi, cảm ơn ý tốt của anh"
"Nếu vậy thì tốt quá rồi. Mà nếu cậu ra sớm hơn thì không chừng Điều tra viên Ahn sẽ cho cậu quá giang đấy"
Lew tỏ ra kinh ngạc, sao đối phương lại nhắc đến người đó chứ
"Điều tra viên Ahn?"
"Phải, lúc nãy cậu ấy có ghé vào để lấy tài liệu gì đó nhưng cuối cùng lại tay trắng trở về vì nhớ nhầm ngày"
1
"Lấy tài liệu...? Anh ta có tài liệu gì để lấy cơ chứ?"- Lew lẩm bẩm, chân mày nhíu chặt lại đầy hoài nghi
"Trung uý Lee? Có chuyện gì không ổn hả?"
"À không, cảm ơn anh đã nói tôi biết, giờ tôi phải đi đây"
"Ừ, cậu về nhanh đi, cũng muộn lắm rồi đấy. Xe cứ để ở đây, sáng mai tôi giúp cậu gọi người đến sửa"
"Thành thật cảm ơn anh"
Lew chào tạm biệt viên cảnh sát rồi cất bước rời đi, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ đến sự việc người nọ vừa kể. Lew không nghĩ Hyeongseop có việc gì mà phải ghé đến Trụ sở cảnh sát cả. Hơn nữa, hai người cũng quen biết nhau đủ lâu để Lew hiểu rõ bản chất con người của Hyeongseop, anh không phải là người quên trước quên sau như thế
"Hừm...tốt nhất anh ta đừng gây thêm rắc rối gì"
Khi đi ngang qua một ngã rẽ, Lew đã không để ý có một chiếc xe đang đậu ở đó và người ngồi bên trong đang dõi theo cậu. Khi gần đến cửa hàng tiện lợi, một chiếc xe đột nhiên chạy vụt qua Lew rồi đột nhiên dừng lại, sau đó chiếc xe chậm rãi lăn bánh lùi lại gần cậu. Ban đầu Lew có hơi giật mình vì bất ngờ nhưng rồi nhìn kỹ lại, chiếc xe này trông rất quen. Kính xe từ từ hạ xuống để lộ dung nhan của người bên trong
"A-Ahn Hyeongseop?!"- Lew tỏ ra kinh ngạc
"Ồ Woongie~ trùng hợp quá, muộn thế này rồi mà sao em còn lang thang ngoài đường vậy?" - Hyeongseop nở nụ cười đặc trưng thường thấy
"Tôi hỏi anh câu này mới đúng! Anh đang làm cái quái gì ở đây?! Anh dám theo dõi tôi sao?!"
"Oan cho tôi quá! Vì chán nên tôi lái xe dạo đêm cho khuây khoả, tình cờ trên đường thấy bóng dáng nhìn giống em nên mới dừng xe lại"
Hyeongseop trưng bộ mặt được xem là uy tín nhất như thể muốn Lew hãy tin mình. Lew chỉ có thể thở dài mệt mỏi xoa xoa mi tâm, hôm nay đủ thứ chuyện xảy ra rồi, cậu quyết định mặc kệ đối phương, có thực mới vực được đạo, giờ phải kiếm đồ bỏ bụng trước đã
"Mà em đang tính đi đâu thế? Xe em đâu? Em đã ăn gì chưa?"
"Tôi đi đâu hay làm gì đều không liên quan đến anh!"
"Sao lại không~ vấn đề của em cũng là vấn đề của tôi. Hay tôi cho em quá giang nhé, em muốn đi đâu tôi chở em đến đó"
"Không cần! Tôi tự biết bắt taxi!"
Hyeongseop chống cằm lên vô lăng, khoé môi khẽ cong lên
"Giờ này rất khó để bắt taxi, đặc biệt là đầu tuần lại càng khó hơn. Mà từ đây đi bộ về nhà em hay về Trại giam rất xa, em có chắc là mình không cần quá giang không?"
"Không!"
"Em cứng đầu ghê...hay vậy đi, em lên xe rồi tôi sẽ cung cấp thêm thông tin cho em"
Lew nhìn Hyeongseop bằng ánh mắt hoài nghi. Hyeongseop lại tiếp tục khích tướng đối phương
"Hay là em sợ tôi sẽ làm gì em~?"
"Anh dám?!"
Hyeongseop không nói gì mà chỉ nở một nụ cười, ánh mắt kiên nhẫn chờ đợi đối phương. Lew đứng do dự hồi lâu, cậu không muốn để Hyeongseop chở mình về nhưng lại không muốn đứng chờ taxi quá lâu và càng không thể đi bộ từ đây về Trại giam được
Không còn cách nào khác, Lew đành xuống nước đồng ý, cậu tự nhủ nếu Hyeongseop dám làm gì thì cậu nhất định sẽ bẻ gãy tay anh
"Vậy anh chờ tôi một lát, tôi vào mua đồ ăn"
"Nói vậy nghĩa là em chưa ăn gì đúng không? Trùng hợp là tôi cũng thế, hay chúng ta đi ăn cùng nhau đi"
"Kh-"
"Tôi biết em không thích tôi, càng không muốn đi ăn với tôi"- Đoạn, Hyeongseop tháo dây ăn toàn rồi bước xuống xe, anh tiến đến gần Lew - "Nhưng...chỉ lần này thôi được không? Xin em đấy, Woongie..."
Lew nhất thời á khẩu, không biết là cố tình hay gì đó mà vẻ mặt của Hyeongseop có phần mất mát, ánh mắt đượm buồn nhìn cậu. Chẳng hiểu sao Lew cảm thấy dáng vẻ hiện tại của Hyeongseop trông thật cô đơn. Hyeongseop tuỳ tiện và không xem ai ra gì của mọi hôm dường như đã biến mất để lại một Hyeongseop có nhiều nỗi buồn thầm kín không một ai hay
"Ừm...Nếu em không muốn đi ăn cùng tôi cũng không sao đâu, em cứ vào trong mua đồ đi, tôi ở đây đợi e-"
"...Được rồi"
"Em...vừa nói gì?!"
"Tôi không muốn lặp lại lần hai!"
Lew có thể thấy rõ ánh mắt của đối phương sáng bừng lên, Hyeongseop trong lòng như nở hoa, anh vui đến mức cười ngoắt cả mồm, chỉ hận không thể ôm chầm lấy người trước mặt mình
"Vậy chúng ta đi thôi, chắc em đói lắm rồi nhỉ"
Hyeongseop đi vòng qua phía bên kia mở cửa xe cho Lew, khi cậu ngồi vào trong rồi thì anh mới trở về vị trí ghế lái của mình. Hyeongseop tính nhướn người cài dây an toàn cho Lew thì bị cậu chặn lại
Lew nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hyeongseop
"Đừng lầm tưởng việc tôi đồng ý đi ăn với anh là tôi đã bỏ qua hết mọi chuyện!"
Hyeongseop không nói gì mà chỉ mỉm cười, đợi Lew tự cài dây an toàn xong anh mới khởi động xe chạy đi. Suốt cả chặng đường, Lew luôn hướng mắt nhìn cảnh vật bên ngoài, Hyeongseop thì chăm chú lái xe thỉnh thoảng có liếc mắt nhìn người bên cạnh, không ai nói với nhau một câu nào khiến không khí trong xe trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết
Hyeongseop để ý thấy thời tiết lạnh như vậy mà Lew không mặc áo khoát, Hyeongseop có thể chọn cách đưa áo khoát của mình cho Lew nhưng anh dám chắc là cậu sẽ dứt khoát từ chối. Vì sợ Lew nhiễm lạnh nên Hyeongseop liền tăng nhiệt độ trong xe lên. Lew đương nhiên ý thức được hành động của Hyeongseop nhưng lại tỏ ra thờ ơ không quan tâm
Dù sao Hyeongseop có làm gì đi chăng nữa thì mọi chuyện vẫn sẽ không thay đổi
Chạy một quãng đường tầm 15 phút thì cuối cùng Hyeongseop dừng xe trước một quán ăn vỉa hè còn mở cửa, khi Lew định tháo dây an toàn và bước xuống xe thì bị anh cản lại
"Em cứ ngồi yên ở đây, đợi tôi một chút"
"Hở?"
Lew nhướn mày không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nghe theo, dù sao thì cậu cũng không mang theo áo khoát, ngồi trong xe vẫn ấm hơn
Lát sau, Hyeongseop quay trở lại xe, trên tay xách theo mấy bịch đồ ăn. Hyeongseop đưa cho Lew một hộp cháo nóng hổi, anh nở một nụ cười tươi rói
"Giờ này ăn cháo cho dễ tiêu. Bên ngoài lạnh lắm, em cứ ngồi trong đây ăn đi. À, tôi còn mua thêm đồ ăn cho em nữa, lát về nếu em còn đói thì ăn"
Sự dịu dàng này của Hyeongseop khiến Lew phút chốc cảm thấy bối rối, cậu im lặng nhìn hộp cháo còn bốc khói trong tay. Tự hỏi rốt cuộc là vì hộp cháo nóng nên trong lòng mới cảm thấy ấm lên hay là vì một thứ gì khác?