"Tôi đưa cô về, được không?"
Khi buột miệng thốt ra câu này, là chuyện thứ hai trong ngày Kinh Tố Đường làm vi phạm nguyên tắc của mình.
Chuyện thứ nhất là mua thuốc lá cho Lương Duyệt Nhan.
Lương Duyệt Nhan vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, cô xoay người nhìn chủ tiệm, chỉ vào bật lửa trên mặt tủ.
Cô mua hai cái, đưa một cái cho Kinh Tố Đường.
Đó là loại bật lửa nhựa phổ biến, nhưng được làm thành hình người nhỏ, màu sắc tầm thường, màu xanh giống hệt màu của lá cây, trông giống như hai anh em sinh đôi.
"Nhà tôi không ở gần đây, tôi sẽ đi xe bus."
"Đúng vào giờ cao điểm, không dễ bắt xe bus." Kinh Tố Đường nói, "Xe của tôi dừng ở bệnh viện, tôi chở cô một đoạn."
"...!Được." Trong mắt Lương Duyệt Nhan hiện lên vài phần bất đắc dĩ, "Cảm ơn anh luật sư."
"Nhà cô ở chỗ nào?"
"Ở giao lộ giữa đại lộ Kỳ Tân và đường Chương Quán." Đại lộ Kỳ Tân là một trong những tuyến đường huyết mạch của Dương Thành.
Kinh Tố Đường ước tính, từ bệnh viện đến đó sẽ mất khoảng 20 phút lái xe.
"Là tiểu khu Duyệt Dương sao?" Kinh Tố Đường lơ đãng hỏi.
Thật ra, địa chỉ của Lương Duyệt Nhan đã được viết trong sổ khám bệnh của cô.
"Anh luật sư biết nơi đó à?" Dường như cô cũng không ngạc nhiên, không phủ nhận hay thừa nhận.
"Hồi nhỏ tôi từng sống ở đó."
"Vậy sao.
Bây giờ đã là một tiểu khu cũ rồi."
Lương Duyệt Nhan có phản ứng tiêu cực trong cuộc đối thoại, Kinh Tố Đường nói câu nào cô đều có ý tránh né, hai người đi trên đường trở về bệnh viện, cô không mở miệng nói gì nữa.
Kinh Tố Đường đi bên cạnh cô, hai người cách nhau bằng khoảng nửa cánh tay.
Anh dùng ánh mắt không khiến người khác chú ý đánh giá người phụ nữ bên cạnh, ngũ quan của cô không thể gọi là xinh đẹp, nhiều lắm chỉ có thể dùng từ thanh tú để hình dung.
Ở cánh mũi có nốt ruồi son nhỏ, vừa mới khóc nên mũi còn ửng đỏ, làm tăng thêm phần sinh động cho khuôn mặt cô.
Vóc dáng cô rất gầy, vai và cánh tay đều mảnh mai, góc cạnh rõ ràng, hơn nữa vẻ mặt cũng có vẻ uể oải, chiếc váy màu xám đậm kia giống như treo trên một bộ dương vậy.
Hiện giờ cả người Lương Duyệt Nhan căng chặt, tay siết chặt sổ bệnh án, phần bị cô siết đều đã nhăn lại, khớp ngón tay dùng sức đến mức bắt đầu trắng bệch.
Thời gian khám ngoại trú đã qua, người thăm khám hay khám bệnh đều lục tục rời đi, bệnh viện trở nên yên tĩnh hơn không ít.
Lương Duyệt Nhan vội vàng đi lấy thuốc trước giờ tan tầm, động tác của cô rất nhanh, nhét hết thuốc vào trong túi nhỏ giống như không muốn Kinh Tố Đường nhìn thấy những loại thuốc kia.
Lúc này anh cúi đầu, trả lời tin nhắn anh nên sớm trả lời từ lâu.
Lương Duyệt Nhan dường như thở phào một hơi, mạnh bạo nhét sổ khám bệnh vào túi thuốc nhỏ kia.
Bãi đỗ xe chỉ còn lại chiếc Cayenne của Kinh Tố Đường.
Lương Duyệt Nhan ngồi vào ghế phụ, xe chậm rãi chạy khỏi cửa sau đầy rỉ sét của bệnh viện, cuối cùng cô cũng mở miệng nói.
"Anh luật sư." Lương Duyệt Nhan nói, cô dùng giọng điệu tự giễu nsoi: "Nói đến cũng buồn cười, anh là người thứ hai đưa tôi về nhà."
"Vậy sao?"
"Người đầu tiên là chồng tôi." Lương Duyệt Nhan khẽ cười, ánh mắt lại trống rỗng nhìn về phía trước, "Trước kia tôi coi đây là một chuyện đánh dấu mốc tình cảm, đầy lãng mạn.
Thực tế, bất cứ ai tốt bụng cũng sẽ đưa tôi về nhà, giúp tôi đỡ phải tiêu tiền đi taxi.
Đạo lý này đến bây giờ tôi mới hiểu được."
"Cái này hẳn là không giống." Kinh Tố Đường do dự đáp lại.
"Vốn dĩ là giống nhau, không có gì đặc biệt cả, còn có khả năng càng tệ hơn.
Nhưng, anh luật sư à," Ánh mắt Lương Duyệt Nhan nhìn về phía anh, con ngươi trống rỗng kia dường như lại có những thứ khác, "Tôi tự mình đa tình hy vọng đó là đặc biệt.
Có câu nói của Tường Lâu tẩu(*), tôi không muốn nói nhưng lại không nghĩ ra được những lời tốt hơn để hình dung những thứ đó."
(*) Nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc phúc của Lỗ Tấn.
Tường Lâm tẩu là một phụ nữ nông thôn với cuộc đời đầy rẫy đau khổ không chấm dứt.
Sau đó cô lại nói: "Tôi thật ngốc mà."
Kinh Tố Đường há miệng thở dốc, không biết nên trả lời như thế nào.
Cuối cùng anh cũng nghĩ ra những thứ khác trong ánh mắt kia của cô là cái gì.
Giống như hồ nước sâu thẳm.
Anh nhìn thấy cô cách một mặt hồ.
Lương Duyệt Nhan vùng vẫy chết đuối trong đó, dường như thời gian dài giãy giụa cũng không giúp được cô, cứ như vậy, cho dù cô không giãy giụa thì cũng sẽ nghẹt thở chết.
Lương Duyệt Nhan cầm điện thoại đang rung trong tay, có người đang gọi cho cô.
Tiếng rung chỉ có hai người trong xe nghe thấy, không khí ngột ngạt bị co quắp lại cùng sự xấu hổ.
Mà Kinh Tố Đường lại nghe thấy rõ ràng, anh không thờ ơ được, hỏi Lương Duyệt Nhan: "Cô không nhận sao?"
Lương Duyệt Nhan không tắt máy cũng không nhận máy.
Đợi đèn đỏ ở ngã tư đường rất lâu, Kinh Tố Đường liếc đến màn hình hiển thị hai chữ "Viên Hồng", hẳn là người mà cô biết.
Lương Duyệt Nhan đáp: "Người này gọi tới sẽ không có chuyện gì tốt."
"Cô Lương, cô gặp phải chuyện gì sao?" Đây là một câu hỏi rất khó để hỏi, Kinh Tố Đường suy nghĩ rất lâu cuối cùng mới hỏi ra khỏi miệng, "Có phải có người bắt nạt cô không?"
"Có liên quan đến anh sao?" Lương Duyệt Nhan hỏi lại, "Hay là anh sẽ nói có thể giúp được tôi?"
Đột nhiên bị cô công kích, Kinh Tố Đường bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Kinh Tố Đường không dừng xe ở giao lộ mà bật đèn rẽ vào giao lộ, phía trước có thể nhìn thấy cửa chính của tiểu khu Duyệt Dương.
Lương Duyệt Nhan không nói gì nữa, không khí trầm mặc khó xử lại dâng lên.
Cayenne dừng ở cửa tiểu khu, Lương Duyệt Nhan xuống xe.
Kinh Tố Đường theo sau xuống xe muốn gọi cô lại, Lương Duyệt Nhan lại dừng bước trước khi anh cất tiếng.
Cảm giác căng thẳng lại quay về với cô lần nữa, nhìn từ phía sau, cô giống như một con mèo gầy bị đe dọa uy hiếp.
Một người phụ nữ trung niên lớn tuổi đang giằng co với Lương Duyệt Nhan cách đó không xa, bên chân bà ta có một đống túi lớn túi nhỏ du lịch, còn có một bao tải nhỏ, bên trong có cái gì đó đang động đậy, phát ra tiếng lạo xạo.
Đôi môi người phụ nữ rất mỏng, tóc ngắn phẳng lì, trên đầu có dính cọng cỏ khô, dáng vẻ trông rất khó khăn.
Bà ta như cười như không nhìn Lương Duyệt Nhan, đồng thời còn đánh giá Kinh Tố Đường.
Ánh mắt châm chọc như mũi kim, dường như đang nhìn một đôi cẩu nam nữ, bị ánh bà ta nhìn đến giống như mũi kim có thể đâm vào trên người khiến da thịt nhói đau.
"Này, tôi quên mất nhà chúng ta nằm ở đâu.
Sao cô không nghe điện thoại của tôi? Hải Bình nói lúc này cô đang ở nhà đấy." Người phụ nữ kia dường như nắm được nhược điểm gì đó của Lương Duyệt Nhan, trong giọng nói xen lẫn ba phần hỏi tội.
"Mẹ, mẹ đến rồi à?" Lương Duyệt Nhan hỏi, nhìn từ bóng lưng thì bờ vai gầy gò của cô càng thêm cứng nhắc.
"Tôi biết cô đang mong đợi tôi không đến.
Nhưng mà...!không đến thì sao tôi biết được cô lại sống thoải mái đến vậy!" Bà ta nói ròi lại nhìn thoáng qua Kinh Tố Đường, những lời này giọng không lớn nhưng rất sắc nhọn, lực xuyên thấu cực mạnh, ánh mắt của những người dân sống ở đây ra vào đều bị hấp dẫn.
Giọng nói Lương Duyệt Nhan mềm mỏng, đi qua gắng sức cầm lấy tất cả túi du lịch trên mặt đất, cố gắng trấn an bà ta: "Ở tòa nhà A-401, lần trước không phải đã nói với mẹ rồi sao? Chúng ta vào thôi."
Trước khi mở cửa tiểu khu ra, Lương Duyệt Nhan quay đầu lại, sắc mặt khổ sở bất lực nhìn Kinh Tố Đường một cái, cô giật giật môi, dùng khẩu hình nói một tiếng "cảm ơn"..