Gần như mỗi ngày Kinh Tố Đường đều gặp ác mộng.
Lúc ngắn lúc dài, lúc ngắn ngủi thì anh không để ý đến, bởi vì cảnh trong mơ đều là anh khóc hoặc run rẩy, sau một thời gian vùi mình trong vòng tay cô, giống như một chiếc thuyền đánh cá trở về trong cơn bão.
Lương Duyệt Nhan ngủ không sâu, chỉ riêng động tác nhẹ này đã làm cô tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, ôm anh chặt hơn, cảm giác gần gũi phụ thuốc mà cái ôm mang lại khiến anh ổn định hơn.Gió vỗ vào cửa sổ tạo ra âm thanh nhỏ như cơn bão, như ngày cô quyết định tự sát, dường như từ anh sản sinh ra ngàn sợi dây leo níu giữ cô lại thế giới này.
Lương Duyệt Nhan đoán nếu không có cô, anh có phải một mình đối mặt với ác mộng ngàn đêm như không có ánh sáng, ý nghĩ này khiến cô vui mừng nhưng cũng chua xót.
Nhưng cô chỉ mất vài giây để lấy lại bình tĩnh.
Nếu không phải vì cô, có lẽ anh đã để cho Kinh Văn Đăng và người dưới trướng ông ta phải chịu trừng phạt thích đáng.
Lương Duyệt Nhan không thể nghĩ ra đáp án.
Cô từng hỏi anh mơ thấy ác mộng gì nhưng anh đều nói đã quên.
Sao có thể quên chứ?
Những cơn ác mộng lặp đi lặp lại không phải do tưởng tượng mà là hiện thực khủng bố đã lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu.
Trí tuệ và kiến thức không thể giúp bộ não giải thích lý do tại sao những chuyện này lại xảy ra.
Những người khởi xướng không phải chịu trách nhiệm, thậm chí còn tồi tệ hơn.
Vì vậy vết thương không được xử lý, nỗi sợ hãi không được xoa dịu.
Oán linh chỉ có thể ở hiện trường mà gặm nhấm cơn giận, chứng kiến nỗi đau lặp đi lặp lại từng ngày.
Lương DUyệt Nhan bi ai nhìn thấy lời nói dối này.
Lúc Kinh Tố Đường đang chuẩn bị bữa sáng, cô ngồi ở đối diện ban công, nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất.
Mỗi 9h sáng sẽ xuất hiện đúng giờ, hôm qua cô đã cố gắng che rèm cửa lại, đến buổi sáng Đường Đường hoạt bát luôn có thể chui ra tìm điểm sáng.
Hôm nay cô đã giành được sự chú ý của mèo con nhờ thức ăn của nó, sau đó dựng tai lên lắng nghe xem có tiếng bước chân bên ngoài không.
"Em luôn nhìn chỗ đó, có vết bẩn sao?" Kinh Tố Đường đặt cà phê xuống trước mặt cô, hỏi.
"Không có."
"Bánh mì nướng xong rồi, hôm nay ăn trứng tráng chín hết hay chín nửa?"
"Một nửa.
Cảm ơn anh."
"Duyệt Nhan?"
Cô nhìn về phía anh.
"Em có quầng thâm kìa, không ngủ được sao?"
"Tôi ổn." Cô đáp: "Đúng rồi, có tin tức gì mới không?"
"Tin tức gì."
"Ví dụ như cảnh sát có biết tôi ở đâu không, sẽ không theo dõi hay muốn bắt tôi chứ."
"Sẽ không." Kinh Tố Đường trả lời không chút do dự: "Bọn họ không có chứng cớ."
Vỏ trứng cạch gõ vào cạnh nồi, lòng trứng trắng và đỏ chảy ra khỏi vỏ rồi rơi vào nồi, dầu nóng và trứng kết hợp vang lên tiếng xì xèo.
mèo con chạy đến sau khi ngửi thấy mùi.
"Duyệt Nhan đừng sợ, đợi chúng ta đi Iceland rồi sẽ tốt thôi."
"Thật sao?" Lương Duyệt Nhan hỏi: "Sau khi đến Iceland anh sẽ không gặp ác mộng sao?"
Câu hỏi này không có tiếng trả lời, tiếng xì xèo tiếp tục vang lên, sau đó tách một tiếng giọt dầu nổ tung, con mèo sợ hãi nhảy lên, nhanh chóng chạy đến bên chân Lương Duyệt Nhan.
Không thể tiếp tục như thế này nữa.
"Không phải chúng ta đang ở trên cùng một chiếc thuyền sao? Vì sao không nói cho tôi biết?" Lương Duyệt Nhan hỏi: "Là không muốn nói ra hay là không muốn nói chuyện sau khi nói ra? Vì dụ chúng ta đã trả giá nhiều như vậy để phá đổ Hắc Kình, cứ bỏ qua như vậy sao? Còn cả mạng sống của rất nhiều đứa trẻ vô tội nữa.
Chúng ta không làm gì sai cả, nhưng lại giống như chuột nhắt, còn bị hắt nước bẩn, phải không?"
"Duyệt Nhan, em đừng nói nữa."
"Đó có phải chuyện đang xảy ra không?" Cô tiếp tục hỏi: "Anh vẫn thường mơ về họ."
"Tôi thật sự không muốn nói, cầu xin em." Kinh Tố Đường yếu thế, lựa chọn đối phó với thứ tiêu cực nhất, giọng nói anh không chút lo lắng.
"Không sao cả."
Nếu như có chuyện gì làm Lương Duyệt Nhan bất lực nhất thì sẽ là hơn cơn ác mộng mà anh không muốn chia sẻ, còn có cái chết trước mắt nữa.
Giữa kẻ thù bao vây bốn phía, Lương Duyệt Nhan cảm thấy không thể lạc quan hơn.
"Chờ sau khi tôi đưa em đến Iceland sẽ tốt hơn." Kinh Tố Đường nói.
"Haha." Cô bật cười hỏi ngược lại: "Ngài luật sư, đi Iceland có thực sự là giải pháp cuối cùng không?"
"Chỉ cần cách nơi này đủ xa."
"Sau đó thì sao?" Lương Duyệt Nhan bắt đầu hung hăng, hoàn toàn không thể cứu vãn: "Người phạm sai lầm với anh vẫn còn tự do, mà chúng ta lại rụt đầu trốn ở Iceland như rùa, ngồi ăn miệng núi lở, cho đến một ngày nào đó một trong chúng ta phải khuất phục mà chết à? Hay là một trong chúng ta chạy trốn? Nhảy xuống biển hay nhảy vào khe hở sông băng? Hoặc một ngày nào đó tôi không nhịn được giết chết anh như tôi đã giết Viên Hải Bình? Bọn chúng chỉ cần một vé máy bay là sẽ tìm được chúng ta, các điều khoản dẫn độ khi vắng mặt áp dụng cho bọn họ phải không? Ngài luật sư, cho tôi biết anh muốn xem kết quả nào? Cuối cùng tôi hỏi anh một lần cuối, anh có can tâm không?"
"Đủ rồi!" Những lời này đến lượt Kinh Tố Đường nói, giọng nói anh đề cao: "Đều không đúng.
Em không tin tôi, cũng không tin chính mình!"
"Một ngày nào đó anh sẽ hối hận.
Tôi không muốn thấy chúng ta phải đối mặt với những thứ đó.
Chúng ta tự đẩy mình đến đến bước này từng bước một."
Lương Duyệt Nhan đi đến bên cạnh anh, tắt bếp đi, trứng đã chín, đáy nồi cháy đen, tỏa ra khói xám và mùi khét.
Cô thì thầm với anh: "Tôi không thể đi theo anh.
Tôi không thể đi đâu hết.
Thậm chí tôi không có hộ chiếu."
Họ ngừng cãi nhau và nói chuyện.
Giống như một người lạ sống trong cùng một không gian.
...
Sự thật chứng minh, chỉ cần cố tình tránh né thì hai người hoàn toàn có thể ở gần nhau đến mức nghe được tiếng bước chân mà không đối mặt với nhau.
Anh đặt bữa ăn mình đã nấu xong lên bàn, sau đó trốn vào phòng.
Cô rửa bát xong cũng trốn vào phòng, cô có thể cảm thấy đôi mắt tránh né của anh.
Lương Duyệt Nhan bất giác mềm lòng, nhưng lại cảm thấy buồn cười.
Khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ và nghe thấy giọng nói của anh, anh ngồi sau máy tính hạ thấp âm lượng cuộc gọi, nhà quá yên tĩnh, lắng nghe cẩn thận cô gần như có thể nghe thấy dễ dàng.
"Anh có chắc không?"
"Đây rốt cuộc là danh sách gì?"
"Giúp tôi tìm một con đường khác, không đi đường biển.
Tôi có thể bỏ tiền.
Phải nhanh lên."
"Nghe này, anh sẽ không kiếm được tiền, có rất nhiều người đang xếp hàng đợi đấy."
Kinh Tố Đường cúp máy, anh lại gọi cuộc gọi khác nhưng mấy lần cũng không ai bắt máy.
Anh bỏ cuộc, thay vào đó châm thuốc lên hít một hơi thật sâu, thở ra luồng khói dày đặc.
Hình dạng khói dần thay đổi thành một khuôn mặt đáng yêu, sau đó phân tán thành hình dạng một cái búa sắt đập vào trái tim Lương Duyệt Nhan.
Ban đêm, cô ngồi nửa dựa vào giường lật xem cuốn sổ tay rồi ngủ thiếp đi.
Đầu nghiêng sang bên cạnh lập tức tỉnh lại, cô nhìn thấy trên người phủ một cái chăn, Kinh Tố Đường đứng trước mặt chưa kịp chạy trốn.
Anh mặc áo sơ mi, cúc áo cài kín nhưng bên dưới lại để trần, cặp chân trắng như tuyết được áo sơ mi bao quanh.
Anh không ngờ cô sẽ đột nhiên tỉnh dậy nên luống cuống.
"Đi đâu?" Tầm mắt Lương Duyệt Nhan dừng lại trên tay kẹp áo sơ mi hai giây, hỏi.
"Rất nhanh tôi sẽ về."
"Không được đi."
"Tôi phải đi."
"Không được đi đâu hết!" Lửa giận của cô đột nhiên bùng nổ, có lẽ chỉ là không hy vọng bất luận kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô, ngòi nổ luôn đơn giản trực tiếp như vậy.
Cô mạnh mẽ đứng lên, kéo cánh tay Kinh Tố Đường, kéo anh về phía mình.
Thuận thế đẩy người đàn ông lên giường, cưỡi lên thắt lưng anh, tạo thành tư thế đàn áp và giam cầm.
Strapon đã được đặt sẵn trên bàn cạnh giường ngủ, nơi cô có thể lấy được.
"Em...!em đang đến tháng." Kinh Tố Đường co rụt lại.
Lương Duyệt Nhan cầm cổ tay anh, nhìn chằm chằm anh nghiêng đầu nói, giọng nói chứa vài phần hung ác: "Sợ cái gì? Là tôi đến, cũng không phải anh."
Cô không biết trút giận hay trừng phạt, chưa mở rộng tốt giúp anh cũng không biết nếu bôi trơn, cô không có kiên nhẫn.
Mỗi lần cô đi sâu vào, anh đều chịu đựng, tiếng rên rỉ khóc lóc của anh vang lên.
Đây vốn không phải ý định ban đầu của cô, nhưng cô không thể dừng lại, tim cô như bị xé toạc, cô tự ghét bản thân mình, Lương Duyệt Nhan, mày và Viên Hải Bình thối nát thích cưỡng hiếp kia có gì khác nhau.
Cô hít sâu một hơi, chậm rãi rút ra khỏi cơ thể anh, cô khom lưng nhẹ nhàng ôm lấy anh, nói: "Xin lỗi, tôi xin lỗi."
Kinh Tố Đường không còn nhiều sức lực, nắm tay cô, giúp cô khóa strapon, anh nói: "Đừng dừng lại Duyệt Nhan, cho tôi đi."
"Ngủ đi, không cần nữa." Lương Duyệt Nhan nói: "Đừng tiếp tục như vậy nữa."
Biến thành anh không khống chế được bản thân, giống như con thú đói bụng mấy ngày nếm được máu tanh lại rơi vào điên cuồng, anh ôm eo cô lật qua, Lương Duyệt Nhan trơ mắt nhìn anh chậm rãi ngồi lên, để cho thứ kia đi vào cơ thể anh, mỗi một lần còn nặng và sâu hơn cô vừa rồi.
"Duyệt Nhan, tôi muốn." Anh cắn răng nói.
Cô thấy sự cuồng loạn trong mắt anh.
Anh nói: "Tôi không muốn ngủ, Duyệt Nhan."
Anh thở hổn hển, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt đã khô.
"Tôi không muốn nằm mơ nữa." Anh nói: "Duyệt Nhan, em giết tôi đi."
Lương Duyệt Nhan ôm cổ anh, kéo anh đến gần cô, cô hôn mạnh lên, như phát tiết và nuốt chửng, cô siết chặt eo anh, dùng sức đến mức làn da mỏng chảy máu, tức giận, hoang mang lo lắng và dục vọng đan xen, cô như con thú đang chiến đấu, như một loại tra tận cùng cực, hai người dính chặt lấy nhau, chất bôi trơn nổi lên bọt trắng.
Anh bắn.
Anh mệt muốn ngủ.
Cô nhìn khuôn mặt ngủ say của Kinh Tố Đường, anh giống như một đứa trẻ, có lẽ không nằm mơ là một tin tức tốt.
Nếu trong phòng sáng đèn sẽ không còn bóng tối nữa.
Nhưng Lương Duyệt Nhan cảm thấy mình đang đứng trong bóng tối phía sau bức tường như ngày hôm đó.
Cô sẵn sàng sống trong bóng tối suốt đời, không sao cả, sẽ không còn ngày nào tồi tệ hơn những ngày cô đang sống.
Chỉ là cô ghét trạng thái này.
Anh đã có thể quang minh chính đại đòi lại công lý cho mình, cho những đứa trẻ phải chịu số phận tương tự, nhưng anh lại không làm vì cô.
Cô biết cô đã phá hủy cuộc sống của mình, còn gián tiếp phá hủy anh.
Cô không thể giả vờ như nó chưa từng xảy ra, cơn ác mộng của anh như âm hồn không tan, bao quanh bởi bóng tối, tìm thấy ý chí mỏng anh nhất để tấn công anh.
Anh không bao giờ thật sự thoát khỏi quá khứ, anh bịt tai trộm chuông.
Thực tế, diễn xuất của anh không đủ tốt, anh thậm chí không thể lừa dối chính mình.
Cô quá tham lam với sự bảo vệ và đồng hành của anh, cô quá đáng ghét.
Không thể tiếp tục như vậy nữa.
Người đàn ông ngủ trong vòng tay cô đã mất tất cả vũ khí của mình sau đó đặt áo giáp lên người cô.
Cô lại quay mũi nhọn tấn công sự che giấu của anh, nhưng cô không thành thật.
Có lẽ đó là vì cô, cô không xứng đáng có được tình yêu và gia đình.
Cô ghét Lương Diệu Hoa, Lâm Thu Nga, Lương Cẩm Phong.
Cô ghét Viên Hải Bình, Viên Hồng, cô ghét tất cả bọn họ.
Nhưng sự thật là cô không khác gì họ.
Có trời mới biết lần sau cô sẽ tổn thương anh khi nào.
Không thể tiếp tục như vậy được.
Lương Duyệt Nhan, cô vốn đáng chết.
Giá như cô không sống thì tốt rồi.
Trong lúc hỗn loạn và giăng co, cô nghĩ đến việc tự thú..