Edit: Cigarred
"Anh ấy sống một cuộc đời cách xa cơ thể mình, nhìn chằm chằm vào hành vi của mình từ bên cạnh với đôi mắt hoài nghi." - Dubliners của James Joyce.
...
Kinh Tố Đường ôm cánh tay nhìn mưa rơi tầm tã, anh phát hiện bên cạnh có thêm một người.
Dựa vào hơi thở anh cũng có thể đoán đó là ai.
"Có kết quả rồi." Lương Duyệt Nhan cùng nhìn mưa với anh, kính bảo vệ mắt trên mặt cô thít chặt tạo ra dấu vết nhàn nhạt, Kinh Tố Đường nhịn không được mà nhìn chằm chằm.
"À." Kinh Tố Đường nhìn tiến sĩ Tư và Yến Xuân Hòa đang ký tên lên báo cáo kiểm nghiệm, "May có cô, cô Lương."
Khi còn ở trong phòng thí nghiệm, anh nhìn thấy bóng lưng căng thẳng của cô đột nhiên thả lỏng, nhìn cũng biết là tin tốt.
"Còn có phân tích tác dụng dược lý liên quan đến Fluorit, có cô...!tiến sĩ Tư cùng hỗ trợ, anh không cần quá lo lắng." Lương Duyệt Nhan nhìn lên trời, Kinh Tố Đường không phân biệt được cảm xúc của cô, anh vẫn chưa từng nhìn thấu được, giống như vui vẻ lại giống như mất mát, "Nhiệm vụ của tôi sắp hoàn thành rồi."
"Có thể giúp được anh, tôi rất vui." Cô nói, "Có lẽ anh không thể nhìn ra được nhưng tôi đã không được vui vẻ như này trong thời gian dài, như thể tôi đã làm được một việc gì đó có giá trị."
Trong nháy mắt Kinh Tố Đường hoài nghi đó là ảo giác, thế nhưng sau khi cô nói xong câu kia, mưa kéo dài đột nhiên dừng lại.
Xung quanh trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng cô nói và tiếng sắp xếp vật phẩm thỉnh thoảng vang lên trong phòng, cùng tiếng nước nhỏ giọt lên bụi cây.
"Cảm ơn cô." Anh trịnh trọng nói, một câu cảm ơn có vẻ đơn điệu, anh nói: "Sau này...!có việc gì cần tôi giúp, cô Lương cứ nói, tôi nhất định sẽ vượt sông vượt biển làm cho cô."
Đây là lần đầu tiên anh hứa hẹn trịnh trọng như vậy, giống như ký tên mình lên một hợp đồng đảm bảo không giới hạn.
"Chỉ là tiện tay thôi.
Huống hồ tôi cũng muốn thử xem, tôi có thể làm được đến trình độ nào." Lương Duyệt Nhan nói với Kinh Tố Đường, giọng nói chân thành, lại giống như đang nói với chính mình.
Nói xong, cô để ý đến mái tóc anh, cùng động tác khoanh tay của anh, cô hỏi: "Anh bị ướt mưa sao?"
Kinh Tố Đường gật đầu.
"Sớm muộn gì cũng có chênh lệch nhiệt độ lớn, anh khoác cái này vào đi." Lương Duyệt Nhan đưa áo blouse trắng trên tay qua.
"Không sao."
Lương Duyệt Nhan khẽ thở dài, mở áo khoác ra khoác lên người anh, mùi nước khử trùng xông vào mũi.
Sau đó anh được nhiệt độ cơ thể Lương Duyệt Nhan bao vây lấy.
"Còn nói không sao, anh đang run kìa."
Rõ ràng như vậy sao? Kinh Tố Đường nghĩ, lại mất mặt ở trước cô, quả thực không đếm được là lần thứ bao nhiêu.
Nhưng mất mặt cũng không phải chuyện gì xấu.
Anh kéo chặt lại áo dài màu trắng.
Mây đen trên bầu trời đã dần tan.
"Chuyện bên văn phòng có thuận lợi không?" Lương Duyệt Nhan hỏi.
Thật ra cũng không thuận lợi nhưng dường như Kinh Tố Đường đã có dũng khí để đối mặt, "Tôi có thể xử lý." Anh nghĩ rồi lại hỏi: "Đúng rồi, trước đây cô quen biết tiến sĩ Tư sao?"
"Khi ở Đại học Dương Thành bà ấy là cô giáo của tôi."
"Bà ấy rất thích cô."
"Từ năm 2 đại học tôi đã đi theo bà ấy cho đến khi tốt nghiệp đại học.
Chúng tôi đã làm cùng nhau rất nhiều việc.
Bao gồm cả bằng sáng chế Fluorit, bà ấy đã giúp tôi rất nhiều, nhiều hơn tôi có thể tưởng tượng.
Đôi khi tôi thậm chí còn cảm thấy bà ấy giống mẹ tôi hơn mẹ ruột của tôi." Lương Duyệt Nhan đáp, khi nhớ lại quá khứ khuôn mặt cô mang nụ cười khó nhìn thấu, chỉ tiếc là nó chỉ thoáng qua.
"Đáng tiếc là tôi không thể trả ơn bà ấy."
Kinh Tố Đường chỉ cảm thấy những lời này nghe có rất kỳ quái, giống như cô đọc lên một lời tiên tri mơ hồ.
Anh đang nghĩ phải hỏi lại như thế nào thì Lương Duyệt Nhan cũng lấy ra một bao thuốc Marlboro ice blast, cắt đứt suy nghĩ của anh.
"Hút một hơi thuốc, người sẽ ấm lên." Lương Duyệt Nhan nói.
Anh đã hút hết thuốc của mình, hôm nay đã hít một lượng lớn nicotine.
Anh nhận điếu thuốc.
Lương Duyệt Nhan giơ tay lên giúp anh châm thuốc, động tác của cô đã gần như thành thạo, ấn vài cái, chỉ có tia lửa xẹt lên, cô kiên nhẫn thử, cuối cùng châm lên một ngọn lửa yếu ớt, khó khăn lắm mới có thể giữ nguyên ngọn lửa.
Kinh Tố Đường hít một hơi, ngọn lửa truyền đến đầu thuốc của anh.
Giây phút khói truyền đến phổi, chân tay anh thực sự ấm lên.
Thuốc lá của Lương Duyệt Nhan có ma lực gì không? Rõ ràng tất cả đều như nhau nhưng tại sao lại không giống?
Ngọn lửa trên bật lửa đã tắt, Lương Duyệt Nhan cắn tàn thuốc và thử lại nhiều lần, lần này ngay cả tia lửa cũng không xuất hiện, bật lửa 3 tệ tuyên bố đình công.
Cô suy nghĩ một chút, dứt khoát trực tiếp đưa điếu thuốc đến đầu thuốc của Kinh Tố Đường.
Kinh Tố Đường ngơ ngác nhìn mặt cô phóng đại trước mặt.
Trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, sự ấm áp từ khói thuốc được truyền nhanh hơn đến chân tay và mặt anh, anh có thể cảm nhận được.
Âm thanh của giày cao gót đến gần rồi dừng lại.
Lương Duyệt Nhan và Kinh Tố Đường đồng thời nhìn thấy tiến sĩ Tư đang cau mày.
Bà ấy nghiêm túc nói với Lương Duyệt Nhan: "Duyệt Nhan, em lại đây một chút."
"Vâng."
"Học hút thuốc khi nào?" Tiến sĩ Tư cau mày nhìn điếu thuốc trên miệng Lương Duyệt Nhan.
Không đợi Lương Duyệt Nhan trả lời, tiến sĩ Tư liền trừng mắt nhìn Kinh Tố Đường một cái, bà ấy đã tự tìm được đáp án cho vấn đề của mình.
Kinh Tố Đường không hiểu sao lại cảm thấy sống lưng lạnh loát, tựa như bị phụ huynh của một học sinh giỏi dùng ánh mắt khiển trách "Cậu đang làm hư cô ấy".
Lương Duyệt Nhan cũng có hơi luống cuống, lúc này tiến sĩ Tư và Kinh Tố Đường đồng thời vươn tay về phía cô.
"Đưa nó cho tôi." Câu này được hai người đồng thanh nói.
...
Lương Duyệt Nhan và tiến sĩ Tư đi đến cuối hành lang ở phía xa.
Tiến sĩ Tư mang vẻ mặt nghiêm túc, bà nói rất nhiều lời, Lương Duyệt Nhan đều bình tĩnh đáp lại.
Họ đang nói gì? Anh rất muốn nghe.
Trước khi hai người gặp nhau thì Lương Duyệt Nhan trông như thế nào? Kinh Tố Đường đột nhiên cảm thấy tò mò về điều này.
Đây là sự tò mò vượt quá giới hạn bình thường.
Cuối cùng Kinh Tố Đường đã thừa nhận điểm này.
Kinh Tố Đường đột nhiên được khai sáng.
Chỉ cần thừa nhận thì chẳng khác nào đối mặt với nó, anh thừa nhận ý nghĩ này và vẫn tiếp tục lén lút chú ý đến cô như một kẻ cuồng theo dõi, giống như một tên biến thái đam mê rình mò.
Nhưng vậy thì sao? Trước khi cuộc sống đi đúng quỹ đạo, anh vẫn tiếp tục đi lang thang giữa các viện mồ côi và trung tâm cải tạo trẻ vị thành niên.
Những người bên trong được biết đến có 90% nghiện rượu ở tuổi trưởng thành, 70% lạm dụng ma túy, 60% bị tra tấn bởi một loạt các vấn đề tâm thần, anh là người bình thường nhất trong đó.
Dù sao Lương Duyệt Nhan cũng sẽ không biết anh đang nghĩ cái gì.
Kinh Tố Đường nắm lấy vị trí giao nhau giữa tàn thuốc và đầu thuốc, ngón tay anh hướng lên trên một chút, nơi đó chính là dấu răng cô để lại trên đầu thuốc.
Khói còn chưa cháy đến cuối, Kinh Tố Đường cảm thấy bên có dấu răng còn nóng hơn tàn thuốc.
Anh lặng lẽ đi về phía cô.
Đi một bước nữa.
Tất cả những người nghiện đều không cảm thấy như mình đang hủy hoại cuộc sống của họ, chỉ bắt đầu với "sự tò mò" đơn giản nhất, đi từng bước theo bản năng đến địa ngục, đá cửa địa ngục ra và bắt đầu rơi xuống.
"Chuyện ở Hải Thành 8 năm trước.
Loại thuốc nổ đó ngoại trừ em ra thì không ai làm được."
"Em không cần phải trốn tránh cô nữa.
Cô ngay cả một chữ cũng không nói ra ngoài."
"Lương Duyệt Nhan, em thành thật nói cho cô biết, Trần Phong cũng là em giết sao?"
"Em còn muốn làm gì nữa?"
Tiến sĩ Tư cố ý hạ thấp giọng nói nhưng Kinh Tố Đường vẫn nghe được không thiếu một chữ.
Kinh Tố Đường như bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích nổi..