Trịnh Vĩ Du làm bác sĩ bao nhiêu năm, có tất cả các đặc điểm của nghề nghiệp này yêu cầu, đó là bất cứ lúc nào thì cứu chữa cho bệnh nhân phải được ưu tiên hàng đầu.
Mặc dù anh ta cảm thấy người này vô vọng nhưng chỉ cần người đó còn hơi thở, tim còn đập, anh ta nguyện ý thử một lần.
Chấm xanh trên điện tâm đồ đi theo một đường thẳng dài không lên xuống.
Bác sĩ Trịnh Vĩ Du buông máy khử rung tim xuống.
"Xác nhận tử vong." Giọng nói anh ta vững vàng tuyên bố tử vong: "Thời gian tử vong là 2h44 phút rạng sáng."
Dây rút ra khỏi cơ thể còn ấm, một tấm vải trắng bao phủ lên, phía dưới là một hình dạng mơ hồ.
Anh ta ởi hai lớp găng tay ra, găng tay màu xanh lá cho dù dính máu cũng trông không đáng sợ, kiểu cân nhắc tỉ mỉ này không thể giảm bớt chút nào sự tàn khốc trên bàn mổ, ngược lại còn giống như một sự giễu cợt với cuộc đời.
Lại thua trước thần chết.
Cảm giác thất bại khó tránh khỏi.
Đồng nghiệp của anh ta dùng khuỷu tay huých anh ta một cái: "Người anh em, nghỉ ngơi đi.
Để tôi đi nói chuyện với người nhà."
Bác sĩ Trịnh Vĩ Du như trút được gánh nặng mà gật đầu: "Cảm ơn anh." Anh ta rời khỏi phòng cấp cứu bằng cánh cửa khác.
Khi ra khỏi phòng cấp cứu, anh ta dần thoát khỏi hơi thở của cái chết, nghĩ đến sống chết, than thở cuộc sống quá nhiều điều kỳ lạ, Trịnh Vĩ Du không nhịn được mà hút điếu thuốc, điếu thuốc mảnh dài, khói thuốc vị bạc hà, loại thuốc này cũng chẳng tốt hơn nhiều so với thuốc lá giá rẻ, bao bì cũng có lá phổi đen.
Anh ta nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này, đi bộ nhanh về phía khu phòng bệnh.
ICU ở tầng 3A, khi bệnh viện mới xây nó đã được đánh dấu là tầng 4, thế hệ trước người dân Dương Thành kiêng kỵ số 4 cùng âm với từ "chết", nhiều người khiếu nại con số này nên đã được thanh bằng 3A.
Trịnh Vĩ Du nghĩ rằng người bạn cũ của mình sẽ không thích số 4 này.
Anh ta đẩy cửa ra, người bạn cũ của anh ta đang nâng mặt nhìn chằm chằm vào quy luật lên xuống trên máy điện tâm đồ, ngồi như bức tượng trong phòng bệnh bật một ngọn đèn, không nhúc nhích.
Người đàn ông không biết đã không nhắm mắt trong bao lâu, đôi mắt như bốc hỏa, như kẻ bị điên, khó trách y tá trưởng lại phàn nàn, mỗi lần vào phòng bệnh thay băng kiểm tra đều bị giật mình.
Trịnh Vĩ Du không bị dọa Nếu họ nhìn thấy người bạn cũ này trước đó ở cửa phòng cấp cứu, họ sẽ cảm thấy bây giờ anh đã bình thường, còn có thể dùng từ ngoan ngoãn để hình dung.
Ghế anh ngồi dán chặt vào khe gạch cách giường bệnh hai viên gạch, không tiến không lùi.
"Đại luật sư, cậu có thể ngồi ngốc ở đây, chỉ có một quy tắc, không được phép vượt qua vạch này cho đến khi cô ấy tỉnh lại."
Trịnh Vĩ Du chỉ vào vết gạch và nói câu đó suốt một tuần này, đại luật sư quả thật ngoan ngoãn không vượt qua nó dù chỉ một lần.
Nhưng hầu như anh cũng không rời khỏi đây, mức độ cố chấp khiến người ta lo lắng.
ĐỐi với việc này, Trịnh Vĩ Du đã đưa ra một đánh giá mà anh ta cho là rất chính xác: "Tỷ lệ tham gia của cậu so với vợ hiền, con trai mà tôi gặp được tốt hơn 99%.
Bệnh nhân cũ trong bệnh viện chúng tôi có gửi cờ khen, tôi thật muốn đưa cho cậu một cái." Đánh giá này không có được phản hồi.
Trịnh Vĩ Du nhìn về phía giường bệnh.
Người nằm trên giường bệnh sạch sẽ, hai mắt nhắm nghiền, hơn nửa khuôn mặt đeo mặt nạ oxy, dây và ống đặt trên cơ thể, các dấu hiệu sự sống ổn định, băng gạc quấn quanh cánh tay đến cổ tay.
Mặt cô tái nhợt vì mất máu quá nhiều nhưng cô vẫn sống.
Anh ta đến đây nhìn một cái đầy nghi lễ, giống như mở sổ tiết kiệm để kiểm tra số dư tìm kiếm sự khẳng định từ bên ngoài, nhìn xem, khi cô ấy được mang đến đây sống không ra sống, chết không ra chết, là tôi đã cứu cô ấy trở về.
"Lương Duyệt Nhan à." Bác sĩ Trịnh Vĩ Du trăm ngàn cảm xúc đan xen, cuối cùng cất tiếng cảm thán gọi cái tên này.
Người hôn mê trên giường không để ý đến anh ta, đó là bình thường.
Mà cái tên này cũng thành công hấp dẫn được sự chú ý của Kinh Tố Đường, anh giống như mới tỉnh khỏi giấc mộng, phát hiện trong phòng bệnh này có thêm một người, Kinh Tố Đường liếc qua, giọng điệu không tốt: "Lão Trịnh, anh nói hôm nay cô ấy sẽ tỉnh lại."
"Có khả năng hôm nay cô ấy sẽ tỉnh." Bác sĩ kịp thời sửa lại cho đúng: "Khả năng là xác suất 50 hoặc 60%.
Tôi không tự nói là do cậu mỗi ngày đều hỏi."
Kinh Tố Đường trầm mặc vài giây, lại nói: "Tôi không gọi cô ấy tỉnh được."
"Tôi không muốn giải thích ý nghĩa của hôn mê với cậu nữa.
Cô ấy sẽ không trở thành người thực vật." Vị bác sĩ ngưỡng mộ sự kiên nhẫn của mình.
"Hôm nay cô ấy phát sốt."
"Chứng tỏ hệ miễn dịch của cô ấy đang hoạt động bình thường."
KInh Tố Đường không hỏi nữa, nói lên rằng anh tạm thời hài lòng với đáp án này.
Trịnh Vĩ Du thở nhẹ ra.
Vì thế anh ta lại muốn tiến thêm một tấc nữa mà mở miệng khuyên: "Đại luật sư, cậu truyền cho cô ấy nhiều máu như thế, không nghỉ ngơi tốt, đã vậy còn ngày đêm canh giữ ở đây, người tiếp theo vào ICU, cậu nghĩ sẽ là ai?"
Kinh Tố Đường dường như không nghe thấy anh ta nói, đôi mắt nhìn chằm chằm điện tâm đồ, giống như tẩu hỏa nhập ma.
Trịnh Vĩ Du đi lên trước 2 bước, ngăn cản máy móc kia.
"Rốt cuộc một ngày cậu ngủ mấy tiếng? Có phải vẫn luôn ở đây không? Tôi đã nói cô ấy không sao!" Anh ta cất cao giọng lên.
"Anh làm ồn đến cô ấy." Kinh Tố Đường đứng lên, có lẽ là bởi vì hạ đường huyết, lần đầu tiên anh đứng không vững, lảo đảo.
"Vậy đúng lúc, không phải cậu hy vọng cô ấy sẽ tỉnh lai sao?" Anh ta đưa tay về phía cánh tay cô, nơi băng bó được cố định bằng nẹp, "Cho cô ấy một chút kích thích, nói không chừng cô ấy sẽ lập tức tỉnh lại ngay."
"Đừng chạm vào cô ấy!"
"Vậy con mẹ nó cậu bình thường lại cho ông đây!" Lo lắng và tức giận tích góp bao nhiêu ngày gần như muốn lên men, anh ta rống lên, Kinh Tố Đường hơi chấn động, đôi mắt che kín tơ máu nhìn anh ta.
"Mất máu đến sốc, gãy nát xương, chấn động nhẹ...!Tôi không nói, cậu tự có mắt nhìn." Sau khi liệt kê ra, anh ta tiếp tục hỏi thẳng: "Sau khi cô ấy thức dậy thì sao? Cậu đã nghĩ đến chuyện đó chưa? Cậu đứng cũng đứng không vững, một người như cậu phải chăm sóc cô ấy thế nào?"
Trên mặt Kinh Tố Đường hiện ra một chút khó xử, đối với Trịnh Vĩ Du mà nói là bình minh chiến thắng.
"Tôi phải ở đây." Kinh Tố Đường cố chấp bướng bỉnh đến cùng: "Tôi không đi đâu cả."
"Ngủ, ngay bây giờ." Trịnh Vĩ Du hạ tối hậu thư, anh ta chỉ vào ghế nằm phía sau Kinh Tố Đường: "Nếu không tôi gọi bảo vệ kéo cậu ra ngoài."
Cuối cùng anh ta vẫn mềm lòng: "Có thể kéo ghế đến vạch kia."
Hai người đạt được sự đồng thuận, Kinh Tố Đường tựa vào ghế dài, buộc mình phải nhắm mắt lại, mí mắt run rẩy mất tự nhiên, tướng ngủ cực kỳ bất an, giống như người đã lâu không ngủ, quên mất phải ngủ như thế nào.
Cứu sống và chữa bệnh đều quan trọng như nhau, phục hồi sau phẫu thuật cũng vậy.
Trịnh Vĩ Du cảm thán nỗi khổ tâm và tầm nhìn xa của mình.
Anh ta nhìn Lương Duyệt Nhan nằm trên giường, thầm nhủ: "Đừng chết nhé."
Nhưng Lương Duyệt Nhan cũng không chết được.
Nếu anh ta không cứu sống cô ở phòng cấp cứu về, Kinh Tố Đường lên trời xuống đất cũng phải tìm cách cướp cô từ tay thần chết về.
Trịnh Vĩ Du không nghi ngờ gì về chuyện này..