Kim Bài Ảnh Hậu

Dịch giả: Thập Nhị Liên Hoa

Khi biết tin Thịnh Phồn khỏi bệnh, vợ chồng họ Thịnh từ nước ngoài vội vàng quay trở về, ba người anh trai của Thịnh Phồn cũng đồng loạt tới biệt thự của Thịnh gia thăm Thịnh Phồn. Thời gian gặp mặt người nhà họ Thịnh sớm hơn so với dự đoán của Thịnh Phồn.

Thịnh gia cơ nghiệp rộng lớn, con cái sau khi thành niên đều tách ra ở riêng, từ bắc đến nam rộng khắp đất nước nơi nơi đều có cơ nghiệp của nhà họ Thịnh, vợ chồng họ Thịnh cũng không lúc nào rảnh rỗi, một năm có 365 ngày thì có tới 300 ngày bọn họ ở nước ngoài. Nếu không phải vì Thịnh Phồn khỏi bệnh thì một nhà họ Thịnh khó mà có cơ hội tụ họp.

Ngày này Thịnh Phồn ra ngoài chạy một vòng, hơi thở gấp vội trở về phòng. Khối thân thể mới này thật không mấy tốt, quan trọng nhất chính là thể trọng. Thịnh Phồn này cao một mét bảy nhưng cân nặng lại hơn bảy mươi ki lô.

Là một minh tinh, một diễn viên thì quan trọng nhất chính là cái gì? Ngoại trừ kỹ thuật diễn xuất, chính là phải bảo vệ dung mạo, giữ gìn tốt dáng người, hình ảnh xuất hiện trên màn ảnh phải hoàn mỹ, trước mặt công chúng chính mình phải đẹp về mọi mặt.

Nói cách khác, muốn trở thành diễn viên thì nhiệm vụ hàng đâu bây giờ chính là giảm cân. Với cân nặng hơn bảy mươi ki lô gam thử hỏi xem màn ảnh đối với cô có bao nhiêu ác độc đây?

Phải biết rằng đối với một nữ diễn viên khi đứng trước màn ảnh, đập vào mắt đầu tiên chính là vóc dáng.

Mập béo hay gầy trơ xương đều có thể khiến một minh tinh mất đi sự nghiệp, phải biết rằng ánh mắt của công chúng rất hà khắc. Trên người nếu xuất hiện vài khắc mỡ liền bị giới truyền thông phanh phui, tin tức nhanh chóng rãi khắp các mặt báo.

Hơn nữa ở phim truyền hình cùng điện ảnh có sử dụng công nghệ 3D, lúc lên màn ảnh sẽ có cảm giác tăng thêm vài ki lô gam so với cân nặng thật sự. Cho nên Thịnh Phồn càng thêm cảnh giác, sau khi tỉnh dậy hai ngày cô điên cuồng rèn luyện. Cũng may sớm có kết quả, sau hai ngày kết hợp ăn uống cùng luyện tập cô đã giảm được gần ba ki lô gam. Vốn dĩ gương mặt bầu bĩnh phúng phính nay đã có vài phần đường nét thon gọn.

Đem nước mát lạnh áp lên trên mặt, dưới lầu đột nhiên truyền đến thanh âm phanh gấp của xe. Cách một cái cửa sổ, cô có thể nghe thấy giọng nói của thím Ngô, vì khoảng cách có hơi xa nên cô không nghe rõ rốt cuộc thím Ngô nói cái gì.

Bộ đồ thể thao mặc trên người còn chưa kịp cởi, cô đến bên cửa sổ vén lên rèm cửa, nhìn xuống phía bên dưới.

Hai chiếc xe màu đen Maybach, oai phong đậu ở dưới lầu. Hai người đàn ông bất đắc dĩ dựa vào mặt xe đứng đối diện. Mà phía trước xe, một người đàn ông trung niên nhìn qua cũng đủ biết chính là loại người có quyền thế, nửa người của ông ta đang lôi kéo thím Ngô, biểu tình vội vàng, không biết là đang nói cái gì.

Trong xe vẫn còn một người đang ngồi, nhưng vì bị tấm kính chắn gió che khuất Thịnh Phồn không thể nhìn rõ. Thịnh Phồn trong đầu còn sót lại chút ký ức nên không khó nhận ra thân phận của bọn họ

Người đàn ông trung niên đang đứng nói chuyện cùng thím Ngô chính là cha của chính mình, ông Thịnh Trung Hoàn.

Thịnh Trung Hoàn khởi nghiệp từ một cửa hàng tạp hóa, dần dần phát triển mở rộng thương nghiệp rộng khắp, tập đoàn Bách Thịnh do chính một tay ông gây dựng. Ông là một nhân tài kiệt xuất, Bách Thịnh gia chủ Thịnh Trung Hoàn, danh tiếng của ông từ lâu đã vang danh khắp cả nước.

Xuyên thấu qua kính chắn gió, có thể nhận ra hình dáng của người ngồi ở ghế lái phụ là một phụ nữ, đây chính là vợ của Thịnh Trung Hoàn, bà Kỳ Ngọc Thanh.

Kỳ Ngọc Thanh này không phải là một nhân vật đơn giản. Kỳ Ngọc Thanh xuất thân từ gia đình chính trị, dòng dõi thư hương, tổ tiên của bà ở thời kỳ kiến quốc lập được công lớn. Công huân nhiều thế hệ cứ vậy mà noi theo, người người tôn kính. Cha mẹ của bà đều hoạt động chính trị, cha của bà thời kì về hưu lại nhường lại vị trí cho anh cả, họ Kỳ của bà tiền đồ vô lượng a!

Thịnh Trung Hoàn bởi vì thời trẻ từng nhập ngũ lập được không ít công lao, Kỳ gia mới bằng lòng đem con gái gả thấp tới nhà họ Thịnh. Thịnh Trung Hoàn cũng không phải hạng người đơn giản, ông suốt mấy năm dốc sức tranh đua đã gây dựng nên được sự nghiệp to lớn, ông đối với Kỳ Ngọc Thanh trước sau đều như một, hết lòng yêu thương vợ. Người nhà họ Kỳ đều hết lòng khen ngợi, không do dự dựng thẳng ngón cái khen ngợi "rể hiền".

Thịnh gia có ba nam một nữ, Thịnh Phồn chính là thiên kim duy nhất của nhà họ Thịnh, tự nhiên nhận đủ mọi sủng ái, đáng tiếc lúc còn bé một hồi ngoài ý muốn, trong suốt mười năm liền mắc bệnh tự kỷ, không muốn cùng người khác tiếp xúc, ngay cả đối với Thịnh Trung Hoàn cùng Kỳ Ngọc Thanh cũng không ngoại lệ.

Có lẽ vì nguyên nhân mắc bệnh tự kỷ nên khối thân thể này của Thịnh Phồn đối với người trong gia đình không thân cận, hờ hững chẳng khác nào như người qua đường

Theo cách chuẩn đoán của bác sĩ, tỷ lệ chữa khỏi bệnh của Thịnh Phồn thực sự rất nhỏ, nhưng không nghĩ tới bởi vì cô trời xui đất khiến lại trọng sinh trên người Thịnh Phồn, ngược lại đã giúp Thịnh Phồn trở thành một người bình thường, trách không được Thịnh Trung Hoàn lại vô cùng kích động.

Kỳ quái chính là, Thịnh gia danh tiếng vang dội nhưng Thịnh Phồn không nhớ Thịnh gia có người mắc bệnh tự kỷ, báo chí truyền thông lại chưa từng đề cập tới việc này, này có vài phần là kỳ quặc.

Đối với ký ức sơ sài của nguyên chủ, Thịnh Phồn không có cách làm rõ, chỉ có thể suy nghĩ đến kết quả là Thịnh gia giấu kín bí mật.

Ngoại trừ Thịnh Phồn ra, Thịnh gia còn có ba người con trai. Con trai trưởng Thịnh Lâm là người ổn trọng, khiêm tốn, thủ đoạn quyết tuyệt, hiện tại đã đã tiếp nhận công ty, tất tần tật công việc của tập đoàn đều do Thịnh Lâm tiếp quản.

Con trai thứ hai, Thịnh Kỳ Hi tính cách không mấy tốt đẹp gì, còn chưa tốt nghiệp đại học đã lao mình vào giới giải trí, tài chính đều phụ thuộc vào Thịnh Trung Hoàn chu cấp. Công ty Hi Nam giao cho anh ta quản lý đã xem như một mình độc chiếm một mảnh giang sơn.

Cuối cùng là con trai út Chung Dụ, lớn hơn Thịnh Phồn một tuổi, vừa bước vào năm thứ hai đại học. Nghe nói anh ta chỉ là con nuôi, cha ruột họ Chung, tên của anh chỉ một chữ Dụ, hàm ý ung dung. Tuy là con nuôi nhưng tại Thịnh gia, địa vị của Chung Dụ không thấp. Người cha đã qua đời của Chung Dụ vốn là chiến hữu thời trẻ với Thịnh Trung Hoàn. Qua nhiều năm như vậy, Thịnh gia coi Chung Dụ như châu báu như bảo vật mà nuôi dưỡng, đối với vị thiếu gia này không ai dám bất kính.

Công ty giải trí Hi Nam.. Thịnh Phồn nghiền ngẫm, cô nhàn nhạt cười. Thật sự là đúng dịp, nếu cô nhớ không lầm thì người phụ trách dựng sân khấu chuẩn bị cho buổi họp báo tuyên truyền của cô chính là người của công ty này. Như vậy, cái chết của cô có hay không liên quan cùng công ty Hi Nam.

Thịnh Phồn trong khoảng thời gian ngắn không thể phán đoán được cái gì, nhưng cái chết của cô tất yếu có liên quan tới công ty Hi Nam, Đậu Khấu lại có hơn một ngàn vạn fan hâm mộ, không thể nghi ngờ dư luận xôn xao đối với Hi Nam chẳng có lợi gì.

Sự việc xảy ra đối với cô vốn chẳng sao cả, cô nhún nhún vai thầm cầu nguyện thay Thịnh Kỳ Hi, xác thực Thịnh Kỳ Hi này lớn lên có gương mặt khá xinh đẹp a!

Thịnh Phồn lười nhác ngáp một cái, không để ý tới tình huống dưới lầu thêm nữa, cô xoay người trở về phòng, đem bộ đồ đã ướt đẫm mồ hôi cởi ra.

Sản nghiệp nhà họ Thịnh to lớn đồ sộ, căn biệt thự này giao cho cô cũng chẳng thấm vào đâu a! Căn phòng ngủ này của cô diện tích ít nhất phải hai trăm mét vuông, còn có cả phòng sách, phòng tập thể thao, phòng tập vũ đạo, phòng thay quần áo.

Phòng ốc trong nhà đều được trang hoàng lộng lẫy, kiến trúc lịch sự tao nhã mà không mất phần tráng lệ, nơi nơi đều tỏa ra hơi thở của sự phú quý, trong không khí cũng tràn ngập mùi vị tiền tài.

Nhà này so sánh với nhà trước kia của cô có thể nói là một trời một vực. Tài sản của cô so với nhà họ Thịnh chẳng khác nào kẻ ăn mày, nghèo rớt mồng tơi.

Trước khi cô trở thành một minh tinh, cuộc sống vốn lẻ loi hiu quạnh một mình, cha mẹ cô chết sớm, chỉ để lại một gian phòng rách nát, từ nhỏ đến lớn người nhìn cô lớn lên chỉ có nhóm người hàng xóm.

Từ nhỏ cô đã không có người nuôi dạy, sớm đã lăn lộn ngoài xã hội bởi vậy tính tình đã hỗn còn không biết xấu hổ, vô lại lại giảo hoạt, không đàng hoàng làm việc, bất quá cô lại nhờ có một gương mặt đẹp.

Về sau có Đường Mạc tìm đến Thịnh Phồn, hỏi cô có muốn đi theo hay không? Hàng xóm xung quanh lại y như nhìn thấy được thầy bắt ma trừ yêu, bọn họ cùng nhau nài nỉ khẩn cầu Đường Mạc mang đi cái tiểu yêu tinh là cô.

Thịnh Phồn trước khi leo lên xe có vài phần lưu luyến quay đầu nhìn hàng xóm, kết quả bọn họ từ lớn đến nhỏ bộ dạng hớn hở vui mừng vẫy tay với cô rồi nhanh chóng đi mất, chỉ chừa lại mỗi bóng lưng. Từ đó mười năm cô liền không quay trở về nơi ấy.

Ngày ấy đúng là một thời niên thiếu khí phách!

Hồi ức trước kia nhớ lại dường như đã trãi qua mấy đời, nhất thời Thịnh Phồn có phần hoảng hốt. Cô miên man suy nghĩ, bỗng nghe bên ngoài vang lên âm thanh gõ cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui