Kim Bài Bảo Phiêu

Một ngày ngồi trên máy bay quay về Omar khiến Lyle có cảm giác dài như một năm.

Hắn đến nhìn di thể ngài Jasper, sau đó cùng trợ lý của ông ấy bàn bạc về lễ truy điệu. Nói là bàn bạc, thực ra chỉ có trợ lý nói còn hắn nghe, chỉ có bất đồng quan điểm duy nhất ở địa điểm làm lễ. Trợ lý đề nghị nên làm trong phạm vi có chừng mực, Lyle cương quyết muốn đảm bảo thể diện cho ba hắn.

“Ngài Jasper, chuyện này…”

“Gọi tôi là Lyle, ngài Jasper là ba tôi.”

“Vâng, cậu Lyle, hiện tại đang là thời điểm khá nhạy cảm, không giống như trước đây, nếu tổ chức lễ truy điệu quá long trọng có thể sẽ bị dèm pha.”

Ánh mắt Lyle sắc lạnh: “Dèm pha cái gì? Nói ba tôi là tội phạm buôn lậu, không xứng đáng được tổ chức lễ truy điệu?”

Trợ lý nghẹn lời, một lúc sau mới nói: “Tôi không có ý này. Tôi đương nhiên tin tưởng ngài Jasper vô tội. Nhưng lễ truy điệu thật sự không nên làm quá quy mô, Fluorita bây giờ đã phải chịu quá nhiều sức ép từ các phía, nếu không thực sự cần thiết, chúng ta nên cố gắng đừng tạo thêm áp lực.”

“Fluorita sẽ không sụp đổ vì một lễ truy điệu, cha tôi cũng sẽ không vì một buổi lễ ông ấy đáng được có mà bị người ta dèm pha. Ông ấy là người chính trực nhất trên thế giới này, cả tôi và anh đều hiểu.”Lyle đi đến gần trợ lý, đôi mắt xanh sáng quắc nhìn thẳng về phía đối phương. Trợ lý cao hơn hắn nửa cái đầu, nhưng lại bị ánh mắt như dã thú này dọa cho lùi về sau nửa bước.

Lyle chậm rãi nói từng chữ từng chữ một, “Làm theo lời tôi nói, hoặc là từ bây giờ anh không cần phải đi làm nữa, anh chọn cái nào?”

Trợ lý sửng sốt mất vài giây, vội vàng trả lời: “Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay, thưa ngài.”

Lyle lùi về sau hai bước, kéo kéo chiếc cà vạt lạ lẫm trên cổ, hài lòng nở nụ cười, “Gọi tôi là Lyle.”

***

Đến trụ sở Fluorita, người đầu tiên Lyle đi gặp là bạn tri kỉ lâu năm của ngài Jasper, cũng là cố vấn cấp cao của Fluorita, Leonard Kash.

Địa vị của Leonard rất cao, lại là người được ngài Jasper coi trọng, ông được xem như người đứng thứ hai trong Fluorita.

Thư ký dẫn Lyle đến một văn phòng rộng rãi nằm trên tầng cao nhất của Fluorita. Leonard đang đứng quay lưng về phía cửa ngắm ánh tà dương, cả người chìm trong ráng đỏ của nắng chiều.

“Chú Kash.”

Leonard quay người lại, Lyle phát hiện hai bên tóc mai của ông đã bạc trắng, khiến hắn bất giấc nhớ đến ba mình. Leonard ít hơn ba hắn gần mười tuổi, lần trước Lyle gặp, tóc ông vẫn còn đen, tinh thần vẫn còn khỏe mạnh phấn chấn, không giống như bây giờ, dường như chỉ trong chốc lát đã già đi mười mấy tuổi.

“Đây là văn phòng của ba cháu.”

Lyle cúi đầu, trên mặt bỏng rát như bị đánh, “Cháu không biết.”

“Cháu không biết cũng đúng. Ba cháu bình thường rất ít khi ở đây. Ông ấy rất bận, bận đến không có thời gian ở lại Fluorita, cũng không có thời gian để ở cùng cháu. Ban cháu nói, ông ấy đã nợ cháu quá nhiều.”

“Chú đừng nói, nghe những lời này, trong lòng cháu còn đau hơn là bị ăn đánh.”

“Jasper từng nói, ông ấy yêu thương cháu hơn cả bản thân mình, nhưng vẫn tự thấy mình là một người cha tồi tệ nhất thế giới, không thể làm tròn trách nhiệm của một người cha, không thể cho cháu một gia đình bình thường, không thể làm bạn cùng cháu trong những năm qua, không biết cháu thích gì, muốn gì.”

Lyle trầm thấp cười khẽ một tiếng, âm điệu còn mang theo giọng mũi: “Không đâu. Ông ấy đã cho cháu quá nhiều. Cháu mới là đứa con tồi tệ nhất thế giới.”

Leonard thẫn thờ thở dài: “Đáng lẽ cháu nên nghe theo ông ấy, đừng trở về Omar. Ông ấy quyết định đưa cháu đi, là vì muốn cháu được sống bình an một đời.”

“Nhưng ông ấy cũng biết cháu nhất định sẽ trở về, không phải sao?”

Leonard không trả lời, chỉ tiếp tục thở dài, “Lúc trước nơi này là văn phòng của ba cháu. Sau này, đây sẽ là phòng làm việc của cháu.”

Lyle nhận ra ý tứ trong lời nói của ông, vội vàng lắc đầu: “Chú Kash, cháu không đủ năng lực…”

“Fluorita trước giờ không thiếu những nhân tài năng lực xuất chúng, ba cháu được đề cử làm người lãnh đạo cũng không phải vì năng lực, mặc dù năng lực của ông ấy cũng rất xuất sắc. Đối với Fluorita, so với năng lực, sức mạnh tinh thần mới là yếu tố mang tính quyết định. Cháu mang họ Jasper, tiếng nói của cháu vào thời điểm này sẽ có tác dụng gắn kết lòng người hơn bất kỳ ai.” Leonard hơi ngừng lại, “Ta có lỗi với ba cháu. Chờ sau khi chết, ta sẽ tự mình đến tạ tội với ông ấy.”

Đối với câu nói cuối cùng của Leonard, Lyle có chút hiểu, lại có chút không hiểu, nhưng hắn quyết định không hỏi thêm.

***

Trong thời gian ngắn nhất, Leonard giúp Lyle trang bị hệ thống bảo an tiên tiến nhất hiện nay, thậm chí so với khi ngài Jasper còn sống thì càng nghiêm mật hơn. Chiều hôm đó, ông hẹn những nhân vật chủ chốt của Fluorita đến gặp mặt Lyle. Vì có Leonard ở đây, đa phần bọn họ vẫn tỏ ra tông trọng Lyle, nhưng hắn vẫn nhạy bén phát hiện ra ánh mắt khinh thường của hai người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.

Cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hắn mới mười tám tuổi, quá khứ lại chẳng mấy sạch sẽ, việc xấu đầy rẫy, bọn họ chắc chắn sẽ không tin phục. Nếu không phải hắn mang họ Jasper, bây giờ lại đang là thời kỳ nhạy cảm, Lyle dám cá, mấy người này căn bản sẽ không buồn đến gặp hắn.

Nhưng như thế thì đã sao? Hắn chỉ cần năng lực của những người này, không cần sự tôn kính của bọn họ.

***

Vì án buôn lậu của ngài Jasper, Fluorita hiện đang bị cơ quan liên ngành điều tra, nhưng cường độ điều tra cũng không quá liên tục, vì ngài Jasper chỉ là nghi phạm, Tòa án tối cao Avana vẫn chưa đưa ra bất kỳ phán quyết nào.

Cấp cao Fluorita tỏ thái độ rất không phối hợp với nhân viên điều tra, người liên quan chỉ nói chung chung, kiên quyết không cung cấp các chứng cứ bất lợi, hỏi đến hỏi đi tất cả đều chỉ có một câu “Chúng tôi chỉ làm việc theo chỉ thị”.

Khiến Lyle kinh ngạc nhất là toàn bộ Fluorita gần như không chịu ảnh hưởng gì từ cuộc điều tra này, tất cả nhân viên vẫn tiến hành công tác của mình, bầu không khí chỉ hơi trầm lắng hơn so với thường ngày chứ không bị khủng hoảng và tiêu cực bao trùm như hắn tưởng tượng.

Hắn hiểu, tổ chức này là một hệ thống kiên cố và vững chắc mà không ai có thể phá hủy.

Lyle thu được thông tin, bằng chứng tố cáo ngài Jasper buôn lậu là một đoạn ghi âm, hiện tại đang ở trong tay lực lượng đặc biệt, chỉ có một vài đặc công cao cấp mới được quyền kiểm tra. Leonard sắp xếp cho Lyle bí mật gặp mặt một vài nghị viên có quan hệ lâu năm với ngài Jasper, nhưng cũng không thu được tin tức có ích gì nhiều, ngoài dặn dò hắn phải cận thận cũng không còn lời khuyên nào khác.

Vài ngày liên tục quay cuồng vừa xử lý công việc của Fluorita vừa âm thầm điều tra về vụ việc của ngài Jasper, Lyle cảm thấy cả cơ thể và tinh thần đều rã rời, đến nhà cũng chẳng muốn về, mấy ngày nay đều tạm trú ở khách sạn mà mọi lần hắn vẫn ở. Khách sạn này nằm tương đối gần trụ sở Fluorita, mỗi ngày hắn đi làm cũng bớt được một chút thời gian.

Về đến khách sạn, Lyle cởi áo vest, tháo cà vạt, thả người lên ghế sô pha. Hắn day day huyệt thái dương đau nhức, nhớ lại báo cáo khám nghiệm tử thi của ba mà Leonard cho hắn xem chiều nay, tính toán sắp xếp thời gian để đi gặp bác sĩ riêng của ngài Jasper một lần…

Lyle mơ mơ màng màng ngủ gật trên ghế sô pha, mãi đến tờ mờ sáng mới giật mình tỉnh lại, cả đầu nặng trĩu. Hắn day day mi tâm, đứng lên khỏi ghế, chậm chạp cởi cúc áo sơ mi, loạng choạng đi về phía phòng tắm. Hai mắt mơ hồ không có tiêu cự, Lyle lắc lắc đầu một lúc mới phát hiện trên ngực mình có một điểm sáng lazer đỏ.

Dây thần kinh trong đầu hắn căng ra, vội vàng nghiêng người sang hướng khác…

Viên đạn xuyên thấu qua cửa sổ, bắn thẳng về phía mục tiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui