Kim Bài Bảo Phiêu

Lyle yên lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu lên: “Xin lỗi chú Kash, không phải cháu không tin chú, chỉ là…”

Leonard ra hiệu cho hắn không cần giải thích, ôn hòa địa nói: “Lyle, cháu không cần xin lỗi, nhưng hãy tin tưởng ta, được không?”

Không chờ Lyle trả lời, ông lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Không giới thiệu ta với bạn trai cháu sao?”

Lyle không thể làm gì khác hơn là cứng ngắc giới thiệu: “Sweetheart, đây là chú Kash, Leonard Kash, là bạn tốt của ba, cố vấn cấp cao, trụ cột vững chắc của của Fluorita. Nếu không có chú ấy, không biết hiện tại Fluorita sẽ biến thành thế nào.”

Những lời này nghe qua có phần khách sáo, nhưng hiểu biết của Lyle về Leonard thật sự không nhiều, chỉ có thể nói như vậy. Leonard chủ động đứng lên bắt tay với Kane, “Xin chào, cậu Campbell. Đầu tiên ta phải nói xin lỗi cậu, Adrian để cậu bảo vệ Lyle, ta lại kéo nó vào vòng xoáy tranh đấu này.”

“Đây là lựa chọn của cậu ấy, không phải lỗi của ngài.”

Leonard lắc đầu: “Không. Adrian từng nhờ ta đưa Lyle đi xa khỏi Omar, cả đời cũng không được để nó bước chân vào Fluorita. Là tự ta không đành lòng nhìn tâm huyết cả đời của Adrian sụp đổ, mới ích kỷ để Lyle tiếp nhận vị trí lãnh đạo Fluorita. Ta có lỗi với Adrian, có lỗi với Lyle, cũng có lỗi với cậu nữa.”

“Tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia, đây là sự lựa chọn của bản thân Lyle. Chuyện cậu ấy không muốn làm, không ai có thể ép, chuyện cậu ấy đã muốn làm, ai cũng không cản được.”

Lyle không muốn đề tài câu chuyện tiếp tục xoay quanh mình, chủ động hỏi: “Chú Kash, hôm nay chú đến tìm cháu có chuyện gì?”

Leonard chậm rãi ngồi lại xuống ghế sô pha, hai tay nắm lấy nhau đặt trên đầu gối, cân nhắc một lúc lâu mới mở miệng: “Lyle, hai việc cháu nói, ta chỉ có thể làm được một, khiến cho tất cả những kẻ từng sỉ nhục nhân cách Adrian phải xin lỗi công khai trước công chúng. Còn về hung thủ, cho dù có tìm được, cũng không thể làm gì.”

Lyle không hỏi tại sao, ánh mắt hắn rơi vào khuôn mặt đầy nếp nhăn của Leonard, thậm chí ngay cả ý thúc giục cũng không có, giống như chưa bao giờ đặt kỳ vọng vào vấn đề này.

Nhưng Leonard vẫn nói tiếp: “Bởi vì người hạ lệnh, là tổng thống.”

Lyle lại cười, dường như không quá ngạc nhiên với đáp án này, cúi thấp đầu, “Lý do là gì?”

“Tổng thống nghi ngờ Adrian là gián điệp chính trị, đem tin tức tình báo của Avana bán cho Đại tướng Moro của tinh hệ Alpha.”

“Bằng chứng đâu? Chỉ dựa vào một bức ảnh từ mười một năm trước?”

Vẻ mặt Leonard có chút kinh ngạc, không ngờ Lyle cũng biết chuyện này, “Không chỉ có bức ảnh, chính phủ Avana còn thu được một đoạn ghi âm về cuộc gặp của Moro với Adrian sau khi đến Avana. Về nội dung cụ thể trong đoạn ghi âm thì ta không tìm được.”

Lyle lập tức hỏi ngược lại: “Chú cũng nghi ngờ ba cháu?”

Leonard nặng nề cười, “Lyle, cháu còn nhỏ, hãy nghe ta nói hết rồi hẵng hỏi ngược lại. Có tin hay không không quan trọng, cho dù Adrian có phải là gián điệp hay không, ta cũng không quan tâm.”

Câu nói này lực sát thương tương đối lớn, Lyle nhất thời không biết phải nói gì.

Trên người Leonard mặc một bộ âu phục kiểu cũ, cũng khí khái cương trực giống như ngài Jasper, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng tin cậy.

“Có phải hình tượng trước giờ của ta khiến cháu nghĩ ta là người trung thành với tinh cầu Avana không? Đối với ta mà nói, tinh cầu này không có bất kỳ ý nghĩa gì, không trợ giúp ta lúc ta khốn đốn nhất, không cùng ta chia sẻ vinh quang lúc ta đạt được thành tựu. Tất cả những thứ đó, chỉ có Adrian cho ta, cậu ấy mới là thứ mà ta trân trọng nhất, là tín ngưỡng của ta.”

Lyle càng nghe càng kinh ngạc. Hắn im lặng rất lâu mới tìm về được năng lực biểu đạt ngôn ngữ: “Chú Kash, có phải chú thích ba cháu không?”

***

Leonard có một loại chấp niệm khó có thể giải thích với Fluorita, mặc dù luôn cảm thấy có lỗi với Lyle, nhưng vẫn đề nghị hắn trở lại làm việc, vì ông không muốn lãnh đạo Fluorita là một người không mang họ Jasper. Lyle nói sẽ xem xét, nhưng cũng không cho Leonard một câu trả lời chắc chắn.

“Sweetheart, anh cảm thấy nếu như tôi trở lại Fluorita, liệu có thể chống đối lại tổng thống không?”

Fluorita là một tổ chức phi chính phủ, cho dù có bành trướng hơn nữa, cũng không thể chống lại tổng thống của một tinh cầu. Đáp án của vấn đề này đã quá rõ ràng.

Kane bật cười: “Nếu như em đi đến tinh hệ Alpha, có lẽ có thể chống đối lại tổng thống.”

Tổng thống nghi ngờ ngài Jasper có liên hệ với Moro, nếu như ngài Jasper thật sự có quan hệ với tinh hệ Alpha, Lyle hoàn toàn có thể tiếp tục kéo dài quan hệ này. Một khi tinh hệ Alpha ra mặt, tổng thống của một tinh cầu thật sự chẳng đáng là gì.

Lyle như cười như không gật đầu: “Cũng đúng, biết đâu thật sự lại có hiệu quả.”

***

Kane gần như 24 tiếng đều ở cạnh Lyle, bởi vậy hắn phải mất không ít công sức mới giấu y một mình đi gặp Ava được. Liv ngồi ở ghế lái liếc qua kính chiếu hậu nhìn hai người, nhắc nhở Lyle: “Cậu bắt Kane không được giấu cậu chuyện gì, bản thân lại lén lút hành động một mình, thật đúng là tiêu chuẩn bình đẳng.”

Lyle cẩn thận nhớ lại, lúc hắn nói những lời đó là khi bọn họ ở trên giường vừa làm xong, nhìn thế nào cũng không phải loại nội dung Liv có thể nghe được.

Hắn đột nhiên nhớ đến một ngày nào đó trước đây Liv từng kể đã nhìn thấy Vincent trộm quần lót của to con, sau lưng đột nhiên lạnh toát, “Này, đừng bảo là cô gắn camera ở phòng ngủ của tất cả mọi người đấy?”

Liv kỳ quái liếc Lyle: “Từ ngày đầu tiên đến tôi đã gắn rồi, tôi chưa kể cho cậu à?”

Lyle phát điên day trán: “Cô và Brian đúng là một đôi trời sinh. Lúc về tháo ngay camera trong phòng tôi ra. Tôi không thích làm phim đen sống cho người ta xem, đặc biệt là thứ phụ nữ biến thái như cô.”

“Còn lâu.” Liv thản nhiên từ chối, “Công việc này đã tẻ nhạt lắm rồi, cậu không thể tước đoạt nốt thú vui cuối cùng của tôi được.”

Lyle buồn bực vô cùng, vô duyên vô cớ phải đi diễn phim đen cho người khác giải buồn, nếu không phải  giá trị vũ lực của Liv quá kinh khủng, hắn chắc chắn đã đem người phụ nữ biến thái này ném ra khỏi xe rồi.

Ava nhịn cười nhắc nhở Lyle: “Đừng manh động. Nhớ mục đích cậu tìm tôi chứ, thứ cậu muốn tôi tìm được rồi. Cũng không quá phức tạp như tôi nghĩ, có điều vì một trong số nhân vật chính không ở Avana, nên vẫn tốn chút thời gian.” Nói xong đưa cho hắn một túi hồ sơ.

Lyle vừa nhận lấy đã nhíu mày: “Dày thế này?”

Ava cười đến vô cùng ám muội: “Đa số đều là ảnh chụp. Nhưng mà tôi phải nói thật, tên Daimian Grayson này đúng là có không ít sở thích không muốn để người ngoài biết đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui